Người bạn mà Rina dẫn theo, Shimakawa Tomori-san, là một cô bé nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu với mái tóc dài buộc nửa đầu.
Khi cố nhớ lại, tôi chợt nhận ra mình đã từng ký tên lên một cuốn tạp chí có ảnh tôi vào ngày lễ khai giảng.
Không chỉ có vậy, tôi còn có thể đã ký tên tại studio trong buổi chụp hình cho tạp chí nữa.
Sau khi giới thiệu bản thân và trò chuyện, tôi được biết Shimakawa-san cũng ra mắt với tư cách idol vào dịp Giáng Sinh năm ngoái với nghệ danh là Yumekawa Akari.
…Cứ nhắc đến idol là tôi lại nhớ đến Hanamura Ringo, nhưng thôi, dù sao cả hai đều chẳng liên quan gì đến tôi.
“Kyo-sa… Kuzuha-senpai! Hôm nay em lại đến chơi rồi ạ!”
“À, chào em.”
Từ sau khi Rina giới thiệu Shimakawa-san, hai cô bé thường xuyên đến chơi với tôi vào giờ nghỉ trưa, khoảng ba lần một tuần.
“Kuzuha-senpai! Chúng em cũng là bạn của Rina-chan!”
“Bọn em còn là fan của Kuzuha-senpai nữa! Anh có thể ký tặng cho bọn em không ạ!?”
Không chỉ có vậy, Rina và Shimakawa-san còn giới thiệu thêm những cô gái lớp dưới khác cũng có hứng thú với tôi.
“Được chứ, chỉ là ký tên thôi mà. Từ giờ hãy giúp đỡ Rina nhé.”
Thú thật, tôi vẫn chưa quen với việc được các cô gái vây quanh, nhưng nếu lạnh lùng với họ, Rina có thể bị ghét, nên tôi cố gắng đối xử thật nhẹ nhàng, thân thiện nhất có thể.
Cũng chính vì thế mà cứ lần lượt, hết người này đến người khác, các cô bé lớp dưới lại đến lớp tôi.
Thậm chí có cả những bạn học cũ năm ngoái, nay khác lớp cũng ghé qua, khiến phòng học thường xuyên trong tình trạng chật kín người.
“Này, Kuzuha! Vừa vừa phải phải thôi! Đây không phải là phòng học của riêng lũ tụi bây! Hơn nữa còn nhiều đứa không phải học sinh lớp này nữa!”
Chuyện gì đến cũng phải đến, một cậu bạn cùng lớp đã bực tức quát lên.
Mấy cô gái bên kia cũng nổi nóng, định cãi lại, nhưng tôi đã can ngăn.
“À, xin lỗi. Hình như chúng tôi làm ồn quá rồi. Di chuyển thôi.”
Tôi dẫn các cô gái đến một phòng học trống gần đó, và từ đó, nơi ấy trở thành điểm tụ tập của chúng tôi.
Còn về Ichigo và những cô bạn gái kia thì sao? Cả ba đều lặng lẽ đi theo.
Yuka vốn đã ở trong nhóm bạn của tôi nên không có gì đáng nói.
Còn Aria-san thì bảo “Ở lại phòng học chỉ toàn con trai thì em thấy không an tâm.”
Ichigo cũng nói lý do tương tự với mọi người xung quanh, sau khi đến phòng học trống thì tự động trở thành không khí.
Khoảng cách giữa con trai và con gái trong lớp cứ thế ngày càng sâu sắc…
Không chỉ có vậy, mỗi lần đi chơi theo nhóm sau giờ học, những cô gái lớp khác và các kouhai cũng tham gia, khiến số tiền tôi phải chi ra để bao cả nhóm không phải là nhỏ.
Có lẽ tôi nên nghiêm túc nhờ Ichigo sản xuất rồi làm công việc livestream quá…
✦✧✦✧
“Anou, Nii-san. Cuối tuần tới, Tomori-chan rủ chúng ta đi chơi ba người, anh thấy sao ạ?”
Một buổi chiều, khi đang thư giãn ở phòng khách chung của ngôi nhà, Rina cầm điện thoại lại gần và hỏi tôi.
“Ba người? Rina, Shimakawa-san, còn ai nữa?”
“Nii-san.”
“…Ra vậy.”
Tôi đã nghĩ rằng người thứ ba có thể là một người khác và Rina chỉ xin phép tôi với tư cách người giám hộ, nhưng hóa ra người thứ ba chính là tôi.
Đúng như dự đoán, có vẻ như rất nhiều cô gái đang lợi dụng Rina để tiếp cận tôi.
“Xin lỗi em nhé. Em lại trở thành cái bàn đạp để mấy bạn kia tiếp cận anh rồi.”
“Không sao ạ, em đã chuẩn bị tinh thần rồi. Vậy anh đi không?”
“Ừm, cuối tuần à…”
Tôi ngập ngừng.
Tôi không có ý định thân thiết với bạn bè của Rina, nhưng nếu họ biết Rina không phải là bàn đạp để tiếp cận tôi, có thể họ sẽ trở mặt và Rina sẽ bị cô lập…
Tuy nhiên, tôi có hẹn với Aria-san và Yuka vào cuối tuần nên không thể tùy tiện nhận lời.
“Kyoichi-san. Vì Rina-san nên anh nên đi đi?”
Khi tôi đang băn khoăn, Aria-san, lý do chính khiến tôi do dự, lại nói như vậy.
Vì chúng tôi đang nói chuyện ở phòng khách chung, tôi cũng không lấy làm lạ khi cô ấy nghe thấy.
“Em thấy sao, Yuka?”
Tiện thể, tôi hỏi thêm Yuka đang ở trong phòng khách.
“…Đi cũng được. Nếu chỉ là đi chơi kiểu bạn bè, kouhai thôi thì không sao.”
Yuka nhăn mặt nhưng không phản đối.
Còn Ichigo… Thôi, không cần hỏi cũng biết câu trả lời rồi.
“Rina, nói với Shimakawa-san là anh đi được nhé.”
“Vâng, em cảm ơn.”
Rina cúi đầu chào rồi lập tức gõ chữ vào điện thoại, có lẽ để trả lời cho Shimakawa-san.
Thế nhưng…
“Cứ tưởng Aria-san sẽ ghen tuông rồi phá vỡ buổi hẹn, ai ngờ lại để anh đi.”
“…Em không phải lúc nào cũng ghen tuông rồi tỏ ra xấu tính đâu.”
Aria-san nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe môi cô lại giật giật.
Aa, chắc chắn cô đang có âm mưu gì đó.
Tôi liếc nhìn Ichigo, nhưng cô ấy chỉ dựa vào bàn, lơ đãng lướt máy tính xách tay.
“Rero rero rero.”
Gần đây, không biết có phải sở thích mới không mà cô ấy cứ đảo viên kẹo trên lưỡi, khiến tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
Chỉ mong là tôi nghĩ nhiều quá mà thôi…
✦✧✦✧
Rồi cuối tuần đến.
Khi mở tủ quần áo ra để chuẩn bị, tôi cảm thấy hơi bất an khi nhận ra số quần áo do Aria-san mua cho đã nhiều hơn hẳn so với những món đồ tôi mua bằng tiền của Ichigo.
Ít nhất, tôi phải cẩn thận để tránh việc toàn bộ quần áo tôi mặc đều là đồ của Aria-san.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi và Rina, cả hai đều mặc quần áo đẹp để đi chơi, cùng nhau đến điểm hẹn.
Thật ra ngay trước đó, Shimakawa-san đã hỏi tôi có thể dẫn thêm một người bạn đi cùng không, nhưng vì không có lý do gì để từ chối nên tôi đã đồng ý.
Thế là, chúng tôi đến ga, điểm hẹn, và đứng chờ.
“Kuzuha-senpai! Rina-chan! Xin lỗi đã để hai người đợi!”
Vài phút sau, Shimakawa-san cũng đến nơi.
Cô bé vẫn với mái tóc buộc nửa đầu quen thuộc, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc váy liền thân có bèo nhún, trông dễ thương đến mức giả tạo.
“Bọn tớ cũng vừa mới đến thôi nên không sao đâu. À mà, người còn lại đâu rồi?”
“Etou, đợi tớ một chút nhé.”
Khi Rina hỏi, Shimakawa-san lấy điện thoại từ trong túi xách ra và làm gì đó.
…Hình như cái điện thoại đó không giống cái tôi đã thấy trước đây, nhưng có phải do tôi nhầm không, hay là gần đây cô bé mới đổi điện thoại?
Sau khi chờ đợi một lúc, Shimakawa-san kết thúc việc dùng điện thoại và tỏ vẻ thất vọng.
“Xin lỗi. Người kia… ngủ quên rồi, nên sẽ đến trễ khoảng một tiếng. Chúng ta đi trước thôi ạ?”
Lần đầu đi chơi mà lại đến muộn, người bạn của Shimakawa-san chắc gan cũng to lắm.
“Thôi, chờ một người lạ cũng chẳng để làm gì, chúng ta đi trước thôi.”
Thế là ba chúng tôi quyết định đi chơi trước.
Cả nhóm vào một khu phố giải trí và đến trung tâm trò chơi.
Tôi đưa cho Rina và Shimakawa-san mỗi người một nghìn yên để chơi, sau một thời gian, chúng tôi đi ra đường để gặp người bạn của Shimakawa-san.
“Nhân tiện, Shimakawa-san là idol đúng không? Đi lại bình thường thế này có ổn không?”
Trong lúc di chuyển, tôi thấy Shimakawa-san không đội mũ hay đeo kính để ngụy trang đơn giản nên hơi lo lắng mà hỏi.
“Không sao đâu ạ. Em mới ra mắt chưa lâu nên chưa có nhiều người biết đến, hơn nữa…”
Nói dở, Shimakawa-san đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi.
“Nếu đi cùng Kyo-sama, dù có bị nhìn thấy cũng không có gì phải xấu hổ ạ!”
Shimakawa-san, quả nhiên mục đích của cô bé là tôi…
“Ể, Tomori-chan, cậu cũng thế à?”
Chắc Rina cũng cảm thấy tương tự nên giọng có chút chán nản.
“Shimakawa-san, cái cách gọi ‘Kyo-sama’ là sao vậy?”
“À, em xin lỗi.”
Khi tôi lên tiếng, Shimakawa-san giật mình và cúi đầu.
“Em là fan của Kuzuha-senpai với tư cách người mẫu, nên em lỡ gọi tên anh lúc ở một mình…”
Thì ra, Shimakawa-san vẫn luôn gọi tôi là Kyo-sama sau lưng sao…
Thật sự rất xấu hổ.
“Anou… Nếu được, từ giờ em có thể gọi anh là Kyo-sama không ạ?”
“Unn, không được.”
Shimakawa-san nhìn tôi với ánh mắt long lanh để cầu xin, nhưng tôi từ chối ngay lập tức.
“Ể, không được sao ạ?”
Shimakawa-san tỏ ra ngạc nhiên.
Ngược lại, tôi mới là người ngạc nhiên, tại sao cô bé lại nghĩ là được chứ?
“Anh thấy xấu hổ lắm. Xin em đừng gọi anh như vậy nữa.”
“Tiếc quá, nhưng nếu senpai đã nói vậy… À, senpai có thể gọi em là Tomori ạ?”
Đúng lúc Shimakawa-san đồng ý cho tôi gọi tên.
“Akari-chan!”
Một giọng nói quen thuộc gọi nghệ danh của Shimakawa-san, tôi quay đầu lại và thấy Nagaoka Shuuji đang đứng đó.
Nagaoka nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù và hét lên.
“Kuzuha! Tránh xa Akari-chan ra ngay!”
Haa. Lại là mày à.
Tluc: :))