Chương 29:
Tác giả : Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
“Đúng rồi. Ngài thường nói về chuyện đó với vị hôn thê của ngài à?”
Cedric nhìn Lin với gương mặt ngượng ngùng.
Cô ấy bị báo chí soi mói quá nhiều rồi. Giới báo chí làm ầm lên về việc Cedric tìm thấy vụ buôn nô lệ khi đang đi tìm viên đá để cầu hôn cô ấy.
Khi vụ việc đang được làm rõ, thì những lời nói ra vào cũng giảm theo. Nhưng khi tai tiếng của bá tước Eisen được vạch trần, tên của cô lại một lần nữa bị đem đi bàn tán.
Artizea có vẻ cũng chẳng phiền hà gì.
Tuy nhiên, để nghiêm ngặt bảo vệ danh tánh của nhà White cô đã tự cô lập bản thân mình với những lời đàm tiếu đó.
Cedric ghét việc này.
Ngoài việc bản thân anh tin tưởng Lin và là một đầy tớ của đế quốc, anh hoàn toàn không hề muốn bản thân mình quá ủy mị.
Tuy thế, khi Lin hỏi thì anh không thể không trả lời.
“...”
Đó là về ba mẹ của Artizea nên anh từ chối không trả lời.
“Ngài cảm thấy hoài nghi về chính trị à?” - Lin nhẹ nhàng hỏi.
“Có một chút” - Cedric thẳng thắn trả lời.
Anh cũng không để ý đến chuyện đã xảy ra lắm, mà từ khi biết hoàng đế chẳng có chút bận tâm về rắc rối lần này làm anh thấy lạ lẫm với sự phù phiếm này.
Khi bản thân anh nắm quyền kiểm soát, thì anh đã không nhận ra đấy là vấn đề của chính anh.
Đó là một luật lệ nguy hiểm cho những ai năm trong tay sức mạnh quân sự. Thêm vào đó, chính anh, ba mẹ anh có dòng máu hoàng tộc, đã qua đời vì bị buộc tội phản quốc.
Song, trong trường hợp này không một ai bị giám sát. Đấy được xem như là một tai nạn, nhờ vào bối cảnh Artizea đã bố trí trước.
Lin chỉ là một đầy tớ của hoàng đế và chỉ được giao quyền để giải quyết vụ buôn nô lệ.
Nếu ngài ấy muốn phải kiểm soát mọi thứ, thì người đó lại phải là Cedric, nhưng Cedric chưa bao giờ những tay vào việc chính trị nội vụ.
Nên mọi thứ bây giờ đều là vấn đề bên ngoài.
Tuy thế, hoàng để chỉ lại xem những việc Cedric làm là những nước cờ để củng cố quyền lực cho bản thân ông ta.
“Thế nhưng đấy lại là chính trị ở Krate này. Việc chúng ta che đậy những lời đồn đãi hay sử dụng nguồn tiền không hiệu quả là không đúng, mà là chúng ta đang quay lưng lại với người dân bởi vì ta đang mang gánh nặng mang tên mong muốn của hoàng đế”
“Đại pháp quan ngài đây không nghi ngờ về nó hay sao?”
“Tôi không nên làm việc đó.”
“Thế sao ngài lại hỏi liệu tôi có nghi ngờ hay không?”
Lin không hỏi gì thêm.
Sau một hồi im lặng, Lin đổi chủ đề.
“Cũng khá may khi đại công tước ngài đây có thể che lấp lại vụ hối lộ lần này.”
“Ý ngài là sao?”
Cedric hỏi, Lin trả lời.
“Vì chúng ta biết rõ nội tình nên như ngài thấy đấy không chỉ ngài Lawrence mà cả ngài đại công tước Roygar cũng bị sự vụ lần này ảnh hưởng. Ngài Roygar không chỉ bị mất đi một nguồn vốn mà còn bị bệ hạ là suy yếu. Ngài ấy từng được bệ hạ ưu ái.”
“Ta biết.”
“Cú hít làm ngài Lawrence phải điêu đứng vì vụ bê bối của bá tước Eisen cũng chẳng hay ho gì. Nó không chỉ để lại tiếng xấu cho ngài ấy có lẽ phải căm hận bệ hạ lắm. Tính đến chuyện bá tước Eisen bị loại bỏ, ngài ấy chắc cũng tổn hại không ít đến nguồn vốn của ngài ấy.
“Ta cũng cho là thế.”
“Nếu như vụ này được làm lớn, thì chắc mọi người sẽ cho rằng ngài đại công tước đang đào bới chuyện này vì lợi ích của Lawrence, nhưng mà chúng ta đã che đậy vụ này nên chỉ còn lại một mình ngài Lawrence. Hổ thẹn thay, hoàng để chỉ trách phạt ngài Lawrence chứ không tước bỏ quyền hạn.”
Cũng thời điểm đó, tin đồn anh đã đính hôn cùng với Artizea cũng truyền ra bên ngoài.
Mọi người sẽ không bao giờ xem đây là một cuộc hôn nhân liên minh giữa Lawrence và Cedric.
Mọi thứ diễn ra đúng như cô đã cam kết. Cedric bị buộc can dự vào tình hình chính trị trung ương như là dấu ấn quan trọng trong bè phái của Lawrence.
Nhưng nó lại là khởi đầu bằng một sự cố, nên Lawrence sẽ không xem anh như là kẻ thù.
Có thật là Artizea đã dự đoán mọi thứ xa như thế hay không? Đó là một bí ẩn.
“Vị hôn thê của ngài không buồn phiền à?”
“Ừ cô ấy bảo ta cứ đi theo con đường mà bản thân mình cho là đúng. Cô ấy biết điều ta phải làm ngay lúc này hơn bất cứ ai khác.”
“Vị hôn thê của ngài có óc phán đoán đấy. Ngài đại công tước đừng để vụt mất một người như cô ấy, vì rất khó để một người ở địa vị của ngài có thể tìm được một tình cảm thuần khiết và sự tin tưởng, chứ không phải vì chính trị.”
“Ừm ta biết.”
Cedric trả lời nhưng trong lòng anh lại nghẹn lại.
Ngay thời điểm mọi thứ bắt đầu diễn tiến, Freyl cũng nói với anh điều tương tự nhưng trong nhưng với một lí do hoàn toàn khác.”
「Ngài đừng để vụt mất tiểu thư Rosan, tôi cảm thấy nếu để cô ấy rơi vào tay kẻ khác thì sẽ rất nguy hiểm. Thật tình mà nói, tôi đã lạnh sống lưng khi biết cô ấy từng là người dưới trướng Lawrence.」
Cedric đồng ý vì việc đó khá hợp lí, nhưng về tình thì lại không.
Mỗi khi anh nghĩ về Artizea, anh lại có một cảm giác rất là kì lạ.
Anh cảm thấy tim mình đập mạnh, và rất là hào hứng.
Cô ấy chỉ mới 18 tuổi, cô ấy vẫn còn trẻ. Cô ấy vẫn trong độ tuổi cần được bảo vệ.
Nhìn cổ tay mảnh dẻ có phần nhợt nhạt đó, anh cảm thấy thật không phải khi kể lể hay xin những lời khuyên từ cô ấy, mà đúng hơn là phải bao bọc cô ấy trong một chiếc mền hoa ấm áp, và đặt cô ngồi tựa lưng trên sofa vào những ngày nắng.
Anh muốn chăm sóc cho cô. Dù cho anh cần những lời khuyên của cô, nhưng cô không phải là một công cụ để anh lợi dụng.
Tuy nhiên, bản thân cô lại tự đối xử như thế với chính mình. Chuyện đó thật khó chấp nhận, anh cảm thấy buồn phiền bởi vì anh không thể làm gì khác.
***
*sột soạt, sột soạt*
Tiếng bút lông cào trên mặt giấy thật khó chịu.
Bill càm ràm, nhìn vào bản gốc, vẽ từng nét một như hắn đang thêu từng đường kim mũi chỉ.
“Chết tiệt…...”
Hắn đã bị bắt nhốt vào trong một căn phòng chật hẹp suốt gần một tháng, bị bắt chép một quyển sách với chữ cổ mà Artizea đã đưa.
Hắn cảm thấy những ngón tay và cổ tay hắn sắp lìa khỏi nhau. Mắt gã cũng đau mỏi, cảm tưởng như bản thân sắp mửa ra vì mùi giấy và mực.
Thật may mắn nếu mọi chuyện nhanh chóng kết thúc tại đây.
Bị mắc kẹt ở đây, làm cho gã chẳng thể nào biết chuyện gì đang diễn ra ở trong dinh thự Rosan.
Hầu hết những người làm đứng về phía của Bill đã không còn ở đây.
Thay vào đó, những người hầu mà làm việc cho hầu tước Rosan ngày trước đã bị đuổi đi được mời quay lại.
Những hầu gái cũng thay đổi kha khá,. Chính xác mà nói là các hầu gái đảm nhiệm công việc giặt giũ hay lau dọn đều thay đổi, ngày càng có nhiều người hầu mặc trang phục xa xỉ.
Hầu hết những người hầu cấp cao đều đi theo Miraila đến biệt cung, nên đa số họ là những người được thuê để hầu hạ cho Artizea.
Jacob, người luôn luôn thu mình ngày trước, hiện tại cũng thi thoảng không thấy đâu cả.
“Không tin được tiểu thư lại là người đáng sợ vậy.”
Alice vừa lẩm nhẩm một mình, cô mở tung cửa và cười khúc khích.
“Ối, nói chủ nhân mình như thế chẳng hay ho tí nào.”
“Alice, cô…”
“Tôi không biết tại sao tiểu thư lại bảo tôi mang trà chiều đến cho ông.”
Tâm trạng của Alice đang cảm thấy khá vui.
Rize đi đằng sau cô, dùng tay đẩy chồng giấy trên bàn xuống đất rồi đặt khay trà xuống.
Bill nhảy dựng lên.
“Này! Con bé này”
“Ông ta là ai vậy ?”
Rize ngước mắt lên nhìn.
Bill đứng lên. Tuy nhiên hắn không thể bước ra ngoài mà chỉ ở đó chửi.
“Ồ quao, bây giờ cô dám lờ ta luôn à? Này, Alice! Cô để cho chuyện này xảy ra vậy đó hả?”
“Ớ sao vậy? Không phải thế này tốt hơn lùm xùm như hôm trước sao. Ngài là một quý tộc à? Chắc là ngài thuê tôi ấy nhỉ? Không thích thì khỏi uống cũng được.”
Alice vừa nói thế, Rize liền bưng khay trà lên.
“Này!”
Bill lại la lên.
”Ấy, không xin lỗi, tôi sai rồi, để chúng lại đi.”
“Rize.”
“Thiệt tình tôi cũng không hiểu tại sao chúng ta lại tốn công phí sức vì kẻ phạm lỗi này.”
Rize nói không cảm xúc. Alice thở dài.
Bill thay đổi thái độ, thành khẩn nói với Alice.
“Xin hãy cho tôi gặp tiểu thư.”
“Ông định nói gì khi gặp tiểu thư?”
“Tôi sẽ nhận lỗi vì sai phạm của mình.”
“Thế thì nói tôi nghe thử 10 việc mà ông đã làm sai việc xem, bắt đầu từ việc ông bất kính với tiểu thư như thế nào.”
Bill cắn môi, cẩn thận nói.
“Phớt lờ tiểu thư…?”
“Sai.”
“Vậy… là do tôi hiểu sai ý tiểu thư?”
“Cho ông nói lần nữa. Hãy suy nghĩ thật kĩ đi rồi tôi sẽ nói lại với tiểu thư.”
“Đây!”
Bill đưa ra một tờ giấy được gấp làm tư cho Alice khi chuẩn bị rời đi.
“Gì đây?”
“Đây là bản kiểm điểm.”
Rize phá cười lên. Bill vẫn nói với gương mặt không chút gượng gạo,
“Hãy nói với cô ấy là tôi thật lòng hối lỗi.”
“Được thôi.”
Alice nhận lấy với vẻ mặt khó hiểu.
***
Aritzea nhận lấy bản kiểm điểm rồi cười
“Mặc dù hắn là một kẻ bẩn tính, nhưng cũng là tổng quản của nhà hầu tước được vài năm rồi, hắn giỏi nhất một việc.”
“Xoa hai lại với nhau ạ?”
“Mẹ ta là một người rất thất thường. Hiểu được tính khí của bà ta suốt 10 năm thế này cũng có thể coi đó là một tài năng.”
“Đó là loại tài năng chỉ toàn gây hại những thứ khác.”
Alice càu nhàu.
“Tiểu thư sẽ tha cho hắn à? Không đuổi hắn đi ư?”
“Ta sẽ để hắn đi khi ta rời khỏi căn nhà này. Nếu ta để hầu gái trưởng và quản gia ở lại, mẹ ta cũng chẳng bận tâm, nên ta chỉ chuẩn bị trước thôi.”
“Dù vậy thì tiểu thư lấy sổ sách và chìa khóa két rồi còn sao cuốn sách thêm một bản như vậy có khi lại khiến mọi người sốc ạ.”
“Thì em cũng phải để mặc việc đó thôi, đúng chứ? Với cả với Bill thứ này chẳng có ít gì.”
Vừa nói Artizea lật trang giấy hôm trước Bill đã chép lại.
Những kí tự cổ rất khó để nắm vững, Bill cũng chẳng thể hiểu được chúng nếu giành cả năm để tìm hiểu.
Trong số đó cô trông rõ ràng nhất.
Bill sẽ nghĩ rằng bản thân gã đang chép lại một quyển sách cũ. Gã sẽ nghĩ rằng Artizea bắt hắn chép một quyển sách khó hiểu như thế để dày vò hắn.
Đương nhiên là Artizea không làm thể chỉ vì để trả thù vụng vặt như vậy.
Mục đích chính là để Bill không thể làm những việc khác.
Hơn thế là để làm ra một quyển sách mà không ai biết được người viết là ai.
Thậm chí nó cũng chẳng phải chữ viết tay của Bill mà chính xác hơn là gã đang vẽ tranh.
Và ngày hôm nay, những trang mà cô cần đã được chép xong.
Artizea cột nó lại và giao cho Rize.
“Lấy cái này đặt vào trong thư viện, để chúng vào góc phía đông thì càng tốt.”
“Cái này ạ?” - Rize nghiêng đầu hỏi, Alice liền nói.
“Khi tiểu thư nói thì không cần phải thắc tại sao, vì tiểu thư đã cho chúng ta biết điều cần phải biết rồi.”
“Vâng ạ.”
Rize vâng lời đáp rồi đi ra cũng quyển sách. Alice lại nói tiếp.
“Tiểu thư phải nhanh lên ạ. Sắp đến giờ trà chiều rồi ạ.”
“Ta biết rồi.”
“Ôi, ngày này cuối cùng cũng đến. Tiểu thư của tôi đang mời khách đến dùng trà chiều. Nhanh lên tiểu thư, người phải mau đi thay đồ thôi.”
Alice vui vẻ đan hai tay lại với nhau và nói.
Artizea gật đầu dứt khoát nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời nắng. Thật thích hợp để tổ chức một buổi tiệc trà trong vườn.
Là một ngày thật đẹp để chấm dứt mọi chuyện.