Ác nữ sống hai lần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Ác nữ sống hai lần - Chương 22: Trái tim thánh nữ Olga (3)

Chương 22: Trái tim thánh nữ Olga (3)

Tác giả: Han Mint

Nhóm dịch: Azure’s Attique

Người dịch: Lancelot

Proof: Lancelot

Cedric sau khi nghe hướng dẫn của Ansgar thì lập tức đi đến cửa hàng trang sức Odorov.

“Thưa ngài, thật là vinh hạnh khi ngài quá bộ đến bổn tiệm chúng tôi.”

Cedric được dẫn đến phòng tiếp khách với bộ sofa êm ái. Anh uống một hớp trà mà người chủ tiệm đã chuẩn bị, và hỏi thăm.

“Ta nghe bảo là nếu đến đây thì sẽ biết được về đá quý và chủ sở hữu của nó.”

“Ngài có hứng thú với loại đá quý nào ạ?” - Người chủ tiệm tò mò hỏi.

“Ta đang tìm một viên đá có tên là ‘Trái tim thánh nữ Olga’.”

“Ý ngài là viên đá gia bảo của nhà Pescher à?”

Anh phát hiện đó là một viên kim cương. Ban đầu anh nghĩ đó là một viên ruby bởi vì nó có tên là ‘trái tim’.

“Đúng thế ta đang tìm viên đá đó.”

Người chủ cửa hàng đá quý có vẻ lúng túng, Cedric thấy thế liền nhanh chóng hỏi.

“Có phải là vì ngài đây không biết gì về nó hay là do có điều gì ngài không thể tiết lộ được.”

Đá quý được xem là một loại tiền tệ để thực hiện các cuộc giao dịch bí mật, hay còn là cách để tích trữ của cải.

So với kim cương hay đá sapphire, thì vàng thường được sử dụng nhiều nhất trong các cuộc giao dịch như thế này vì có thể dễ dàng xóa vết nguồn gốc của chúng.

Bên cạnh đó, những viên đá có lịch sự và nổi tiếng cũng là một loại hữu dụng.

Đặc biệt nếu nó được dùng để hối lộ. Bởi vì những viên đá kiểu này giá trị của chúng là vô giá.

Hơn nữa, đây là viên đá gia bảo của gia tộc đã bị tuyệt diệt khi tử tước và phu nhân của ông tự tử vì lợi ích của nữ hoàng.

Có những người muốn sở hữu nó để làm vật kỉ niệm, còn số khác muốn có nó để tưởng nhớ người đồng minh của mình.

Trái lại thì, nếu người viên đã không được mua với mục đích xấu thì nó cũng được mua bán trái pháp. Đặc biệt, đây lại là một món đồ gia bảo.

“Ta không có dò xét ngài, ta chỉ muốn mua nó thôi.”

Nghe thế, người chủ tiệm thở dài nhẹ.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ viết cho người sở hữu một lá thư, chuyện này có vẻ thú vị cho một người như ngài lại có hứng thú đến vậy.”

Người chủ tiệm đứng lên và nói anh đợi một chút.

Cedric đứng dậy nhìn quanh cửa tiệm trang sức khi người chủ tiệm đang viết cho ngài một lá thư giới thiệu.

Phòng tiếp khách mà anh được dẫn đến là nơi để tiếp những vị khách đặc biệt.

Nên ở đây được trang trí bằng những bộ sưu tập trang sức của cửa hàng Odorov.

Trên tường có một cặp măng-sét và đồng hồ vàng.

Mặc dù anh không biết nhiều về trang sức, nhưng một một sợi dây chuyền kim cương và một chiếc lắc tay có vẻ đắt tiền thu hút anh.

Anh liền cầm chiếc vòng lên.

Chiếc vòng có kiểu dáng khá lạ. Chiếc vòng được làm bằng hai sợi dây với những viên kim cương nhỏ, trông như được thắt lại với nhau, dưới ánh đèn nó lấp lánh thành những màu sắc khác nhau.

Sau đó, người chủ tiệm quay lại với một lá thư được đóng mộc sáp.

Cedric đặt chiếc vòng lên bàn với vẻ mặt ưng ý.

“Với những thông tin mà ông đã cho ta, nên hãy để ta mua một món trong tiệm của ông vậy.”

“A, ý ngài là món trang sức này ạ, vâng.”

Người chủ tiệm không ngờ đến việc này, liền nhanh chóng cúi đầu với vẻ mặt hớn hở.

Freyl, ngay lúc này đang đứng cạnh của và cảm thấy chán chường đứng trước cổng đợi chủ nhân của mình xong việc.

Cedric biết điều đó, nhưng anh làm lơ vậy.

***

Người chủ tiệm đá quý nói với anh đi đến ngôi nhà của một người đàn ông tên là White. Ông ấy sở hữu một cửa hiệu trang sức nhỏ.

「Ông ấy là một người đáng tin cậy rất có mắt thẩm mỹ. Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì chắc chắn hiện nay đã là một trong những người buôn trang sức nổi tiếng...」

「Ông ấy không còn ở trong thành này nữa à? 」

「Trong chuyện làm ăn, đôi khi đầu tư một món trang sức giống như chúng tôi đang đánh bạc vậy」

「Đúng vậy vì rủi ro và lợi ích luôn đi đôi với nhau.」

「Vâng, nhưng mà khi rủi ro lớn hơn những gì chúng ta dự đoán thì dù có chuẩn bị đối mặt với điều đó đến đâu cũng không thể vượt qua được. Những gì mà White trải qua giống như với đang ở trong một kho khóc chuẩn bị mọi thứ để phòng hỏa, thì đột nhiên một cơn sóng thần đổ bộ đến.」

Odorov không nói gì thêm.

Cảm thấy có vẻ như mình sắp tìm được đáp án. Cedric đi đến nhà của White cùng với Freyl. Freyl càu nhàu.

“Thật là quá mức mà.”

“Đi với ta quá sức với cậu như vậy à?”

“Ngài thật sự định cưới con gái của Miraila sao?”

Cedric nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng và nói.

“Ta tưởng cậu đồng tình với ta chứ.”

“Không, tôi biết ngài làm điều này là vì quân đội phía tây.”

“Nhưng chẳng phải cậu cũng nói đây là chiến thuật hay sao?”

“Không phải là tôi thấy cách này không hiệu quả, chỉ là liệu điều này có xứng đáng để ngài hi sinh hạnh phúc của mình hay không thôi.”

Freyl nói chính xác.

Cedric làm lơ lời của anh, và đánh dây cương ngựa để đi nhanh hơn. Nhưng Freyl nhanh chóng bắt kịp anh.

Sau đấy, anh liền nghiêm túc nói.

“Dù thế nào đi nữa thì đấy cũng là con gái của Miraila, ngài không thấy việc này thật kì lạ sao?”

“Cậu đang nghi ngờ phán quyết của ta à?”

“Ớ?”

“Ý cậu là ta không sáng suốt để nhận định liệu tiểu thư Artizea là một người khác hẳn so với mẹ cô ấy là Miraila hay là không à”

Cedric nói thế nhưng anh biết Freyl không có ý đó. Freyl liền lắc đầu.

“Không phải thế, mà chỉ là…”

“Tiểu thư Artizea đã nói điều này sẽ chỉ diễn ra trong hai năm thôi. Với ta nghĩ cuộc hôn nhân lợi ích trong hai năm này thì không phải là cái giá quá đắt cho đội quân phía tây.”

Cedric chợt nhớ lời nói của Artizea, anh mỉm cười.

「Ngài đại công tước, ngài phải gác bỏ danh dự bản thân qua một bên, thì ngài mới có thể giành được danh dự cho quân đội phía tây và bảo vệ gia tộc đại công tước Evron… đến thế mà ngài lại từ bỏ chỉ vì danh dự cá nhân ư?」

Nếu Artizea không nói thế thì hẳn anh đã cho rằng lời đề nghị đó là một sự xúc phạm và đã nổi nóng.

“Binh sĩ cần được đối đãi tương xứng với việc họ đã làm, ta sẽ không lảng tránh chỉ vì điều này có thể ảnh hướng đến danh dự của ta.”

“Ngài đại công tước.”

“Và đó là điều tiểu thư Artizea giúp ta hiểu ra.”

Freyl không nói gì nữa, anh im lặng, nhưng lại có vẻ mặt khó hiểu.

‘Chỉ đơn giản là thế thôi à?’

Anh định hỏi thêm điều này nữa.

Vì ngoài ra, nếu đây là cuộc hôn nhân lợi ích thì…

Cedric chỉ cần gửi cho cô ấy một chiếc váy cưới. Đó sẽ là cách hay nếu muốn mọi người nghĩ rằng đây là một cuộc hôn nhân vì họ yêu nhau, và thế là hoàng đế sẽ không cảnh giác nữa.

Anh nghĩ điều này, tự hỏi có cần thiết phải mua một viên đá quý như vậy cho cô hay không?

‘Mình không nghĩ thế. Nhưng có vẻ ngài ấy không ý thức được chuyện này… Mình có cần phải nói cho ngài ấy nhận ra điều này không?”

Freyl càng nghĩ càng rối.

Cedric có hiểu được việc đang lo lắng hay không. Thật ra, anh đã rất trăn trở vì nghĩ đến việc phải phục tùng con gái của Miraila dưới danh nghĩa phu nhân đại công tước suốt cả đời.

Đang mải suy nghĩ, thì cả hai đã đến theo địa chỉ mà chủ tiệm Odorov đã đưa cho Cedric.

Cedric cảm thấy đáng ngờ khi anh leo xuống ngựa. Cả hả nhìn thấy trước của treo một tấm vải đen.

Đây là tín hiệu báo là nhà có tang.

“Ồ không…”

Nghe tiếng anh than thở. Freyl nói.

“Tôi biết ngài đang lo lắng, nhưng chúng ta nên vào trong, vì chúng ta sẽ không có thời gian để quay lại lần nữa, đúng chứ?”

“Cậu nói đúng.” - Cedric thở dài.

Freyl gõ cửa.

Cánh cửa ảm đạm từ từ mở ra, một người cô gái trẻ chừng đôi mươi xuất hiện.

“Ngài có vẻ nhà người có chức vị cao, cho hỏi hai người đến đây có việc gì vậy, bố tôi mất rồi.”

Cô gái nói với giọng đầy nghi hoặc và sự mệt mỏi, còn có cả những quầng thâm ở dưới mắt.

Freyl liền nhanh chóng đưa cô lá thư giới thiệu mà Cedric đưa cho anh.

Cô gỡ ấn sáp đọc nội dung thư bên trong, sau đó cô ngây người nhìn Cedric và lập tức quỳ một chân xuống.

“Tôi rất hân hạnh được gặp ngài.”

“Không cần quỳ đâu. Cô không cần phải đa lễ như vậy đâu.”

“Xin cảm ơn ngài.”

Cô gái kính cẩn nói với giọng mệt mỏi và đứng dậy.

Cô dẫn hai người họ đến phòng khách.

Trời đã tối nên căn phòng cũng tối hơn, cô gái liền đốt nến để thắp sáng.

Sau đó cô quay lại với ba tách trà trên một chiếc mâm và đặt chúng lên bàn và ngồi xuống.

“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này. Trong nhà chúng tôi không có lá trà thượng hạng. Ba tôi mới mất không lâu. Nhưng hãy để tôi thay ông mời hai người dùng trà để ông cảm thấy vinh dự và an nghỉ.”

“Chính ta mới phải cáo lỗi vì đã đến ngay lúc này.”

Cedric không khát lắm nhưng anh vẫn uống hết cả tách, Freyl cũng thế.

“Xin cảm ơn các ngài, bố tôi chắc hẳn phải vui lắm.”

Cô gái cúi đầu và nói.

“Thưa ngài, trong thư giới thiệu nói là ngài đang tìm một viên đá quý. Tuy ba tôi đã mất rồi nhưng vẫn còn giữ những sổ sách khi ông còn là người buôn đá quý, nên tôi sẽ cố gắng giúp ngài hết sức có thể.

“Ta xin lỗi đã làm phiền thế này khi nhà vẫn còn tang sự. Ta đang tìm viên đá có tên là trái tim thánh nữ Olga, theo như ngài Odorov nói thì cha của tiểu thư đây là người sở hữu nó đúng không?”

*Lạch cạch cạch*

Người phụ nữ run bần bật. Trên tay cô đang cầm tách trà cũng run theo tạo thành tiếng khi ly và dĩa va đập vào nhau.

Cedric nhẹ nhàng lấy tách trà từ tay cô và đặt xuống bàn.

Cô gái nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt nhợt nhạt, đó là một biểu cảm không chỉ là sự tức giận mà còn đan lẫn sự khinh miệt và thù hận.

Anh chỉ muốn mua viên đá đó.

Nhưng nét mặt của cô cho thấy rõ ràng có chuyện ở đằng sau nó.

“Viên đá đó không có ở đây.”

“Cô đã bán nó cho ai?”

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô gái đứng lên và đi vào phòng sách.

Hành động khó hiểu của cô khiến Cedric và Freyl chỉ biết nhìn nhau.

Cô quay lại phòng khách với trên tay cầm một bìa văn thư.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu viên đá trái tim thánh nữ.”

Cô đưa tờ hợp đồng cho Cedric, trên đó ghi tên người mua chính là nam tước Yetz.

“Đây là giấy hẹn trả tiền ngài nam tước Yetz đã ký khi giao dịch.”

Cô cũng đưa cho anh luôn tờ giấy hẹn trả tiền. Theo như thông tin trên đó thì giấy hẹn trả tiền này đã ký vào bảy năm trước.

“Còn lại là thư hồi âm khi ba tôi gửi thư yêu cầu hắn trả tiền theo như giấy hẹn. Ba tôi đã viết thư cho hắn suốt 7 năm qua, nhưng chỉ nhận được hồi âm đúng 10 lần. Tất cả chúng đều để gia hạn trả tiền.

Cô gái nghiến răng, rồi nói “ tôi sẽ trả khi tôi cần phải trả, ngài không tin tôi à?”

Mọi chuyện rõ như ban ngày. Gã thương lưu kia cố tình không trả tiền, và hắn đang phớt lờ họ.

Nam tước Yetz rõ ràng đang thực hiện hành vi trộm cắp viên kim cương này bằng những giấy tờ mà hắn đã ký dưới danh nghĩa của bản thân. Điều này thật bất thường.

Sau khi xem lại các giấy tờ, Freyl để ý.

“Theo như hợp đồng này, viên kim cương sẽ được chuyển nhượng khi hoàn thành thanh toán như giấy hẹn”

“Đúng đấy là điều kiện được dùng để phòng hờ các trường hợp lừa đảo.”

“Nếu cô đâm đơn kiện, cô có thể thắng mà.”

Cô gái nức nở nói.

“Sao chúng tôi có thể làm việc đó chứ? Vì viên đá này được dùng làm quà để tặng cho phu nhân hầu tước Camellia.”

Cedric và Freyl lại tiếp tục nhìn nhau. 

Phu nhân hầu tước Camellia là em dâu của đại công tước Roygar.