"Cậu nói gì cơ, xuất ngũ á ?"
Trái ngược với vẻ mặt bất động của tôi, người đàn ông trước mặt tôi đang run rẩy chỉnh lại cặp kính của mình.. Mặc dù vậy, các chữ cái trong đơn yêu cầu xuất ngũ trong tay ông ta không thay đổi.
"Cậu không thể xem xét lại quyết định này à?"
“Tôi đã được quyết định rồi.”
"Ta vừa thảo luận với cấp trên về việc thăng chức của cậu."
Tôi không trả lời mà chỉ giữ nguyên tư thế của mình. Sau đó, người đàn ông trước mặt tôi lắc đầu và thở dài.
“Chà, dù sao thì thăng chức cũng có ích lợi gì cho cậu chứ? Nhưng nếu đó là điều cậu muốn thì lúc trước cậu đã không đến trụ sở chính và làm việc dưới quyền của tôi.”
“Vào thời điểm đó, tôi muốn ở lại tiền tuyến.”
"Còn bây giờ?"
“ Chiến tranh đã kết thúc.”
Tên ông ấy là Hầu tước Karlstein, người có khuôn mặt nhân từ và ấm áp. Ông là một sĩ quan cấp cao trong quân đội đế quốc và là Tổng tư lệnh của mặt trận phía bắc.
Mặc dù Karlstein là một chỉ huy nổi tiếng và được kính trọng, được Quỷ quân sợ hãi, nhưng ông ấy giống như một người bạn thân của tôi hơn. Chúng tôi đã biết nhau từ trước khi ông ấy còn trẻ đi, trước khi ông ấy làm Tổng tư lệnh còn trước cả khi ông ấy làm hầu tước.
Tất nhiên, đó là chuyện riêng tư. Trong một khung cảnh trang trọng như thế này, và khi đệ trình một yêu cầu xuất ngũ, một người lính bình thường không thể đối xử với Tổng tư lệnh mà không có hình thức.
Khi tôi vẫn im lặng duy trì tư thế thẳng đứng, bất động, cổ họng cảm thấy nghẹn ắng lại. Hầu tước Karlstein mở miệng như muốn nói điều gì đó, xoa xoa vần trán như thể đầu ông ấy bị đau.
"Quân đội hoàng gia vẫn cần bạn."
“Đó là quá nhiều lời khen cho một người lính tầm thường.”
“Chỉ là một người lính? Nếu cậu là một người lính, ta là một sĩ quan. Ngay cả khi ta tập hợp 10.000 binh lính của quân đội hoàng gia thì liệu họ có giết được nhiều quái vật hơn cậu không? Ngay cả khi ta đưa vào tất cả 10.000 người thì họ có thể đạt được một trong những thành tựu dù là nhỏ nhất của cậu không? Ta không nghĩ họ có thể làm được như cậu.”
“… ….”
Tôi chỉ im lặng. Không cần biết những lời đó có đúng hay không nhưng tôi biết rằng việc đáp lại sự đánh giá quá cao như vậy sẽ không giúp ích gì cho yêu cầu xuất ngũ của tôi.
Đúng như dự đoán, những lời nhận xét của Hầu tước Karlstein gần như là phàn nàn, rồi ông ấy đặt tờ đơn xin nghỉ hưu vào ngăn kéo và đưa ra một chủ đề khác.
"Vậy, cậu sẽ đi đâu sau khi xuất ngũ?
“Tôi chắc là mình có thể tìm được một nơi để đi.”
“Từ những gì cậu đang nói, có vẻ như cậu không còn nơi nào khác để đi và không có gì khác để làm, điều đó thật nhẹ nhõm.”
“… ….”
Đây là cách nói coi như thể tôi người thất nghiệp. Nhưng nó không sai. Sau khi tôi xuất ngũ, tôi mới quyết định một thứ cụ thể nào đó để làm.
Hầu tước Karlstein suy nghĩ một lúc. Động tác chậm rãi đưa tay vuốt cằm là một thói quen cũ xuất hiện khi ông ta đang cân nhắc cách xử lý một tình huống.
Sau đó, giữa đống giấy tờ chất đống trên bàn, ánh mắt của ông ta va tờ báo đặt trước mặt, như nghĩ ra điều gì, liền mở miệng.
Tôi cũng có thể xem nội dung của tờ báo. Nó được viết bằng chữ lớn "Hướng dẫn Nhập học."
“Còn cái này thì sao? Thay cho tờ đơn yêu cầu xuất ngũ này, ta sẽ ký một văn bản khác để thay đổi vị trí của cậu. Và cậu vẫn sẽ giữ thứ hạng như hiện tại.”
“Nếu đó là lệnh, thì tôi xin phép từ chối.”
“Đây không phải là lệnh của trụ sở chính mà là cho Học viện.”
Học viện?
Chỉ có một nơi duy nhất trong đế quốc này có thể được gọi là học viện. Học viện Hoàng gia Fillion. Một nơi quy tụ những tài năng giỏi nhất từ khắp đế quốc lẫn các quốc gia đồng minh và cả thuộc địa.
“Nếu đó là Fillion, chẳng phải đó là nơi cháu gái của ngài sẽ đăng ký học lần này sao?”
"Đúng rồi. Cháu gái dễ thương của ta, người rất đáng yêu và là tất cả những gì đói với ta… E hèm ! Dù sao thì ta cũng biết rõ nên cậu sẽ giải thích nhanh thôi. Cậu phải đến chỗ Filion đó.”
Việc Tổng tư lệnh của quân đội hoàng gia là một người ông yêu nước đã nổi tiếng trong quân đội.
Đó cũng không phải là điều tôi biết. Ông ấy sẽ bắt tôi ngồi cạnh bất cứ khi nào ông ấy có cơ hội và nói với tôi rằng cháu gái của mình rất xinh cô ấy xinh đẹp như thế nào, hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi, v.v. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe, ngay cả khi không muốn.
Nhân tiện, đó là một học viện.Loại nhiệm vụ nào mà một người lính có thể đảm nhận ở đó? Nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ đi học ở độ tuổi này.
Không,tôi không muốn nghe. Tôi có linh cảm rằng mình sẽ bị cuốn vào mưu âm của tổng tư lệnh như mọi khi nếu tôi tiếp tục nghe lời giải thích của ông ấy ở đây. Vì mục tiêu của tôi là xuất ngũ nên tôi mở miệng từ chối, Hầu tước Karlstein đã nhanh chóng đáp lại.
“Nghe hết đã ! Như cậu đã biết, đã 5 năm đã trôi qua kể từ khi kết thúc chiến tranh. Chúng ta không cần nhiều lính nữa như trước đây. Ngay cả hoàng gia cũng đang cố gắng giảm quy mô quân đội vì nó chính là một con quái vật ăn tiền.Nên họ phải có kế hoạch để lấy được cảm tình của công chúng bằng cách đầu tư ngân sách để khôi phục chiến tranh. Mọi người hiện đều đang hy vọng hòa bình thay vì chiến tranh lâu dài.”
"Để tốt cho họ. Tôi sẽ xuất ngũ ngay bây giờ.”
“Ta đã nói với cậu rằng hãy lắng nghe hết đi đã. Có phải hòa bình có nghĩa là không có chiến tranh sẽ xảy ra? Theo ta, trong những thời điểm như thế này, việc chuẩn bị cho tương lai thậm chí còn quan trọng hơn. Và tương lai nằm trong tay của những thanh thiếu niên đang lớn.Cậu sẽ là người giáo dục chúng để tài năng của chúng có thể phát triển, với tư cách là người hướng dẫn tại Học viện Philion.
Lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa của việc thay đổi vị trí. Trở thành một giáo viên tại học viện và dạy học sinh? TÔI ?
Vị trí giáo viên tại Học viện Fillion không phải là vị trí mà ai cũng có đảm nhận được.
Chỉ những người chuyên sâu trong lĩnh vực tương ứng của họ, chẳng hạn như vệ binh hoàng gia đang hoạt động, pháp sư ưu tú từ Tháp ma thuật và sĩ quan ưu tú từ quân đội, mới có thể đảm nhận vị trí này. Tôi không nghĩ đó là vị trí dành cho một người lính bình tầm thường như tôi bước vào.
“Tôi thậm chí còn không biết mình nên bắt đầu từ đâu.”
“Ta tin rằng cậu có thể dạy tốt hơn bất kỳ ai khác.”
"Ngài đang nói về cách giết?"
"KHÔNG.Hãy dạy chúng cách sinh tồn.”
“……”
Cổ họng tôi đắng hẳn lại. Tất cả những việc tôi đã làm chỉ là để sống sót nơi chiến trường. Những vết sẹo cũ mà tôi đã đè nén trong một góc tim, tất cả đều trào lên, chạy dọc sống lưng rồi gợi lại những ký ức tồi tệ. Tất cả đè là những kí ức đã nhuốm màu máu.
Tôi cố gắng bình tâm lại. Khi những ký ức không mong muốn từ từ chìm vào sâu thẳm, tâm trí tôi lại tìm thấy sự bình yên nên tôi có một chút thời gian để suy nghĩ.
Lý do lớn nhất khiến tôi muốn xuất ngũ là ngọn lửa còn sót lại trong lòng tôi đã tắt. Không có lý do để làm bất cứ điều gì cũng trả còn động lực thúc đẩy tôi nữa. Tôi đã ở trong quân ngũ 20 năm, vì vậy đây là một khoảng thời gian dài và tôi nghĩ đã đến lúc phải làm điều gì đó cho bản thân.
Tôi đã mang ơn Hầu tước Karlstein vài lần, và tôi thành lòng biết ơn vì những lời khen ngợi của ông ấy, mặc dù không xứng đáng, đã tất cả đã được một cách chân thành Tôi tin rằng ông ấy sẽ không lừa tôi một vố đau điếng.
Và nếu tôi trở thành giảng viên của học viện, bàn tay tôi sẽ không phải dính máu nữa.
“Vậy thì… tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
“Cứ nghĩ đi ! Hãy suy nghĩ kỹ và cho ta biết. Trong thời gian chờ đợi, ta sẽ giữ đơn yêu cầu xuất ngũ này này.”
"Vâng thưa ngài! Tôi xin phép rời đi.
Tôi rời văn phòng chỉ huy với một động tác chào theo phong cách hoàng gia.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage