Động lực đang đốt cháy ngọn lửa trong tim tôi là sự tức giận cùng với bất lực.
Khi tôi còn trẻ, tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường ở một ngôi làng nông thôn. Như bao đứa trẻ khác trong xóm, tôi ngưỡng mộ những anh hùng, hiệp sĩ trong sách vở và mơ ước được trở thành những người giống họ.
Một nhánh cây bị gãy thô sơ được dùng làm thanh kiếm của tôi, và một chiếc bát bằng đồng lấy trộm từ nhà bếp mà bố mẹ tôi không hề hay biết là mũ bảo hiểm của tôi. Những đám con trai chúng tôi thành lập một nhóm và chơi đùa vui vẻ trên những ngọn đồi phía sau ngôi làng, đóng giả làm anh hùng và quỷ vương.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng trong số các cậu bé chơi với nhau, có một cô gái đóng vai công chúa.
Tên cô ấy là Ella, con gái duy nhất của chủ quán trọ trong làng.
Mẹ của Ella từng là người giúp việc trong một gia đình quý tộc trước khi chuyển đến vùng nông thôn với ông nội của Ella và cha. Được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, Ella là cô gái xinh đẹp nhất làng.
Có lẽ vì là người thủ đô nên làn da trắng mịn không tì vết, khác hẳn những đứa trẻ nông thôn tàn nhang bám đầy trên người. Nhờ được mẹ cho ăn học tử tế nên ăn nói nhẹ nhàng, ra vẻ tiểu thư con nhà quyền quý. Tất nhiên, cô ấy không thực sự ngang hàng với một tiểu thư quý tộc thực thụ, nhưng cô ấy có vẻ như vậy đối với những cô gái quê mùa chất phác.
Ella gặp khó khăn trong việc hòa nhập với các cô gái làng khác do ngoại hình độc đáo của mình. Đó có lẽ là sự ghen tị. Khi còn nhỏ, tôi không thể chịu được khi nhìn thấy Ella một mình nên đã đưa cô ấy vào nhóm con trai, mặc dù hơi gượng ép. Cô ấy có vẻ hài lòng bởi hành động của tôi.
Tôi khỏe nhất và lực lưỡng nhất trong đám trai làng nên vai trò anh hùng bảo vệ công chúa luôn thuộc về tôi. Đương nhiên, Ella luôn đóng vai công chúa. Nụ cười bẽn lẽn của em khi tôi đeo chiếc nhẫn hoa vào ngón áp út bên trái của em là quá đủ để đánh cắp trái tim của một chàng trai quê mùa khờ khạo.
Ella không bao giờ che giấu niềm khao khát thủ đô. Bất cứ khi nào có cơ hội, cô ấy sẽ kể cho tôi nghe về những con đường đẹp đẽ của thủ đô, những người bạn mà cô ấy đã giao du ở đó, và người dân thủ đô ăn mặc lộng lẫy như thế nào.
Lắng nghe những câu chuyện của cô ấy, tôi sử dụng trí tưởng tượng hạn chế của mình để hình dung thành phố. Tôi tưởng tượng cảnh Ella đi dạo trong thành phố xinh đẹp, không phải một nơi đầy cỏ dại như thế này, và tôi bên cạnh cô ấy.
Tôi muốn đeo kiếm và áo giáp thật chứ không phải cành cây và bát đồng để trở thành một hiệp sĩ thực sự và đưa cô ấy đến thành phố như một nàng công chúa.
"Một ngày nào đó, mình sẽ đưa cậu đến thủ đô."
"Thật à? Cậu hứa với tớ đi!”
“Ừ, tớ nghe nói có một cung điện hoàng gia và vũ hội ở thủ đô. Tớ sẽ đưa cậu đến tất cả .Tớ hứa đấy."
Đó là một giấc mơ xa vời đối với một cậu bé nhà quê sẽ không bao giờ nhìn thấy cung điện hoàng gia hay vũ hội trong đời, nhưng vào lúc đó, giấc mơ của Ella cũng là của tôi. Ella cười rạng rỡ và gật đầu trước lời hứa chân thành của tôi.
Chúng tôi móc ngón út vào nhau. Đó là một lời hứa bí mật của hai chúng tôi, không cho người lớn biết. Tôi dốc lòng rèn luyện để trở thành một hiệp sĩ, hết lòng tin tưởng vào lời hứa đó.
Vì không có ai trong làng dạy kiếm thuật nên tôi tập trung vào việc rèn luyện sức mạnh của mình trước, leo lên những ngọn đồi phía sau làng mỗi ngày. Mặc dù quá trình huấn luyện của tôi còn thô sơ, nhưng tôi đã trở nên đủ mạnh để không ai trong làng, kể cả người lớn, có thể đánh bại tôi. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi trở nên đủ mạnh mẽ, một ngày nào đó tôi sẽ có thể giữ lời hứa với Ella.
Thời gian trôi qua, Ella…
Một ngày nọ, Ella chạy trốn khỏi làng cùng với một nhóm lính đánh thuê đã ở lại nhà trọ. Cô ấy chỉ để lại một mảnh giấy ngắn nói rằng mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở thành phố và đừng cố tìm kiếm.
“Bảo trọng nhé, Eon.”
Đó là tin nhắn duy nhất còn sót lại cho tôi.
Cho dù tôi có phủ nhận thực tại bao nhiêu đi chăng nữa, Ella vẫn không bao giờ quay lại. Lời hứa mà chúng tôi đã nói khi còn nhỏ chỉ được thực hiện nghiêm túc bởi tôi, trong sự ngây thơ của tôi. Thật đau đớn khi ở ngôi làng mà dấu vết của Ella vẫn còn ở khắp mọi nơi, nhưng cô ấy đã đi mất.
Không chịu được nỗi uất ức và mất mát, tôi bỏ làng lên đường nhập ngũ. Tôi hy vọng được bổ nhiệm vào đơn vị tiền tuyến gần biên giới. Tôi muốn ở xa quê hương của mình - nơi chứa đầy những kỷ niệm về Ella và thủ đô - nơi Ella có thể đang ở, càng xa càng tốt.
Lính mới thường không được tự do lựa chọn nhiệm vụ, mà tiền tuyến thì luôn thiếu người nên tôi được phân vào đơn vị tiền tuyến như ý muốn.
Tôi sống ở đó như kẻ luôn tìm đến cái chết. Vào ban ngày, tôi chiến đấu chống lại những con quái vật đến từ bên ngoài lãnh thổ của con người.Còn vào ban đêm, tôi tập trung vào việc luyện tập, vung vũ khí của mình cho đến khi cơ bắp run lên. Ngay cả những người lính kỳ cựu trong cùng đơn vị cũng ngạc nhiên trước hành động của tôi, họ nói rằng họ chưa bao giờ thấy ai giống như tôi.
Mọi người đều nói rằng nếu tôi tiếp tục chiến đấu như thế này, tôi sẽ sớm chết, và ngay cả một người mang nỗi đau mất cha mẹ vì quái vật cũng sẽ không chiến đấu như tôi. Có những người thật lòng khuyên bảo và quan tâm đến tôi, nhưng lúc đó tôi không đủ sức để đón nhận lòng tốt của họ. Khi tôi cố gắng tránh xa mọi người, theo lẽ tự nhiên là tôi trở nên cô độc.
Tôi không thể hiểu tại sao mình lại tuyệt vọng như vậy. Có phải vì tôi muốn thành công và khiến Ella nhìn lại tôi không? Hay tôi muốn làm cho người con gái ấy hối hận vì đã rời đi? Có phải tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn vì thất vọng về sự vô dụng bản thân? Hay đơn giản là tôi muốn chết, chán nản với mọi thứ?
Có lẽ tất cả những lý do đó đều đúng. Sự tức giận và nỗi buồn bao trùm lấy bản thân, không còn nơi nào để đi, khiến tôi không ngừng lao vào
Tôi sống như một bóng ma trong đơn vị. Đương nhiên, không người lính nào muốn làm bạn với một người sắp chết. Điều đó danh tiếng của tôi là một người cục cằn và thiếu thiện chí.
Sau khi sống sót qua vài trận chiến khốc liệt, những tin đồn kỳ lạ bắt đầu lan truyền trong đơn vị. Họ nói rằng tôi bị nguyền rủa, rằng tôi mang đến bất hạnh cho bất cứ nơi nào tôi đến.
Vì vậy, không ai tiếp cận tôi. Ngoại trừ một người.
Chị Charlotte, một nữ tu phục vụ trong quân đội. chị ấy là người duy nhất trong đơn vị quan tâm đến tôi.
Charlotte là một công dân thuần túy của đế quốc, không phải đến từ Giáo Đường, nhưng niềm tin của chị ấy vào Chúa và kỹ năng sử dụng thánh thuật của Charlotte không thua kém các linh mục của Giáo Đường. Tôi chưa bao giờ gặp một linh mục từ Giáo Đường, nhưng những người lính được Charlotte đối xử đều nói điều tương tự, vì vậy ngay cả một kẻ quê mùa như tôi cũng có thể nhận ra rằng chị ấy rất đặc biệt.
Vì lý do nào đó, Charlotte quan tâm đến tôi nhiều hơn bất kỳ người lính nào khác. Trong ngày, chị ấy ưu tiên điều trị vết thương trong trận chiến của tôi hơn là những người khác bị thương nặng hơn. Vào ban đêm, chị ấy lại sử dụng thánh thuật của mình để chữa lành những cơ bắp bị rách do luyện tập quá sức của tôi. Nếu không có phép sự hỗ trợ của Charlotte, tôi cõ lẽ đã chết hoặc tàn tật từ lâu rồi.
Lúc đầu, tôi cố gắng tránh xa chị ấy, nhưng Charlotte vẫn ngoan cố bám lấy tôi, viện ra những lý do kỳ quái như học thuyết tôn giáo và nghĩa vụ của một giáo sĩ. Tôi không ngu ngốc đến mức không chú ý đến sự quan tâm và lòng tốt của chị ấy, tôi cũng không đủ vô ơn để chỉ nhận lấy thánh thuật của chị ấy rồi phớt lờ . Theo một cách tự nhiên, chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Charlotte và tôi dần mở lòng với nhau qua những câu chuyện mà chúng tôi chưa từng chia sẻ với ai.Cha mẹ của chị mất vào tay quái vật từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện và rồi tình nguyện ra tiền tuyến để không còn đứa trẻ nào phải trải qua những gì mà chị đã trải qua.
Ước mơ của chị là tạo ra một thế giới nơi mọi người không cần phải sợ quái vật.
Tôi cũng cởi mở với Charlotte về quá khứ của mình, điều mà tôi chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai trước đây. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói về Ella. Tôi chắc chắn rằng nếu những người khác biết rằng động cơ chiến đấu của tôi chỉ là đau lòng vì bị bỏ rơi, thì cả tôi và Ella sẽ bị chế giễu, đó không phải là điều tôi muốn.
Sau khi nói với chị ấy, tôi hối hận trong giây lát. Tôi không nên nói bất cứ điều gì. Tôi sợ chị ấy sẽ nhìn định tôi như thế nào. So với sứ mệnh cao cả của chị ấy là bảo vệ mọi người, tôi có vẻ như một đứa trẻ ngu ngốc đến chiến trường vì một lí do gì đó tầm thường. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu chị ấy coi thường tôi hoặc thậm chí khinh bỉ tôi.
Khác với những gì tôi nghĩ,Charlotte đã không cười.
“Em đã trải qua rất nhiều chuyện, phải không?”
Chị ấy ôm tôi với một nụ cười an ủi.
“Đó không phải là lỗi của em.”
Không, đó là lỗi của tôi. Nếu tôi mạnh mẽ hơn, đáng tin cậy hơn thì Ella đã không bỏ rơi tôi. Tuy nhiên, tôi đã khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của Charlotte, cảm nhận được hơi ấm và tình cảm của một người khác lần đầu tiên sau một thời gian dài. Mặc dù tôi không tin vào Chúa, nhưng vào lúc đó, tôi cảm thấy như thể cái nút thắt bấy lâu trong lòng mình được gột rửa, giống như tôi đã được cứu rỗi.
Từ sau ngày hôm ấy, tôi đã thay đổi cách suy nghĩ của mình. Tôi vẫn nhận những nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng tôi không còn mạo hiểm mạng sống của mình nữa vì giờ đây tôi đã có một nơi để trở về. Khi ngừng xua đuổi mọi người, tôi dần được những người xung quanh công nhận, vinh danh và tiến cử.
Tôi đã không trở thành một hiệp sĩ, nhưng tôi đã trở thành một người lính đàng hoàng. Đó không phải là một công việc ổn định, nhưng sau nhiều năm ở tiền tuyến, tôi đã tiết kiệm đủ tiền để mua một ít đất đai và gia súc. Có lẽ đã đến lúc trở về quê hương của tôi. Tôi chỉ có một điều ước duy nhất: đó là một người sẽ ở bên cạnh tôi.đàng hoàng
Charlotte.
“Chị đã quyết định đi theo Anh Hùng.”
Charlotte tham gia bữa tiệc của Anh hùng.
“…Tạm biệt nhé, Eon.”
Với những lời đó, chị ấy rời khỏi tôi.
Quân đội Quỷ đã vượt qua biên giới. Cuộc chiến giữa loài người và quỷ dữ đã bắt đầu, và hoàng tử của đế chế-người được thanh kiếm thánh chọn làm Anh hùng, đã tập hợp đồng đội để đánh bại Quỷ vương.
Việc bổ sung một tu nữ, được gọi là "Thánh nữ của Chiến trường" vì thánh thuật đặc biệt đã nhận được sự cổ vũ và khen ngợi từ tất cả người dân của đế quốc. Tất cả trừ tôi.
Có sai không khi mong muốn một cuộc sống bình yên? Có sai không khi cố tỏ ra vui vẻ bất chấp sự yếu đuối của mình? Có sai không khi trao trái tim mình cho ai đó? Trong khoảng trống mà Charlotte để lại, tôi bị bỏ lại một mình, không ngừng tự trách mình, hối hận và giận giữ luôn chiến lấy tôi.
Nếu tôi mạnh mẽ như Anh hùng, Charlotte sẽ không bỏ rơi tôi. Chính vì tôi yếu hơn ta nên tôi không thể giữ được chị ấy. Cảm giác bất lực lại một lần nữa thắp lên một tia lửa khác trong tim tôi.
Tôi đã vượt ra ngoài tiền tuyến đến những vùng lãnh thổ bị Quỷ quân chiếm giữ, và thậm chí mạo hiểm đến vùng đất của quỷ, nơi chưa từng có con người đặt chân đến. Và tôi tiếp tục giết bất kỳ kẻ thù nào mà tôi nhìn thấy, đâm, cắt và xé xác chúng.
Tôi vẫn không hiểu tại sao. Ngay cả khi tôi giết nhiều quái vật hơn Anh hùng, điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng Charlotte đã rời bỏ tôi. Sẽ không có gì thay đổi ngay cả khi chị ấy nhìn lại tôi bây giờ. Giữa những câu hỏi không có lời giải đáp này, tôi không ngừng thúc đẩy bản thân.
Tôi đã trải qua vô số trận chiến. Tôi đã chứng kiến vô số cái chết. Hầu hết trong số họ đã chết bởi bàn tay của tôi. Tôi đã đạt được những chiến công dường như không thể tin được đối với một người lính đơn thuần. Một số thậm chí còn gọi tôi là anh hùng.
Nhiều năm trôi qua như thế, chiến tranh đã kết thúc, rồi vài năm nữa trôi qua
Tôi không còn bất cứ cảm xúc nào khi nghĩ đến Ella và Charlotte. Nỗi đau xé lòng, sự trống rỗng và cơn tức giận bùng cháy đều tan biến.
Ngọn nến cuối cùng trong lòng tôi cuối cùng đã được dập tắt.
“…Mình nên nghỉ hưu.”
Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage