A Returnee Classmate, Number One On The List Of People I Want To Kill, Became My Wife

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 01 - Chương 4: Ngày hội của thể thao, và tương lai càng lúc càng sáng ngời

“Oa, xinh đẹp, kim cương-desu.”

Văng vẳng khắp sân thượng giờ nghỉ trưa, là giọng nói Layla đầy hồ hởi. Chiếc hộp nhựa mở nắp nằm gọn trên đùi cô, bên trong chứa suất ăn Kageo tự tay làm.

“Ahaha.”

Kageo ngượng ngùng cười. Cậu thực ra chỉ làm món trứng rán, còn lại toàn là đồ rã đông. Một suất ăn không màu mè sặc sỡ, nhưng ít nhất nó vẫn làm cậu vui, khi Layla nhận lấy đầy hài lòng.

“Sửa lỗi-desu. Kim cương, ăn, không thể-desu. Cậu, bữa trưa, có thể ăn-desu. Kageo, tuyệt vời-desu.”

Nhanh tay cầm đôi đũa, gắp thử miếng gà chiên, cô vừa nhóp nhép vừa nhoẻn cười.

“Gà rán, rất ngon-desu!!”

“Đấy mới chỉ là đồ đông lạnh thôi. Ở Nhật Bản có những đồ ăn kèm, mà nếu đem bỏ hộp vào lúc sáng, thì đến khoảng tầm trưa đã tự rã đông rồi.”

“Hay. Nhật Bản, tuyệt vời-desu. Hoa Kỳ, gà rán to. Đồ ăn, không nhỏ-desu.”

“Vậy đúng như tớ đoán... Mà làm sao cậu giỏi dùng đũa vậy?”

“Mẹ tớ, người Nhật. Oden, cà ri, bibimbap, gratin, thịt hầm khoai, ẩm thực Nhật, mẹ nấu-desu.”

“À, vậy hả. Cà ri, bibimbap, gratin, hóa ra đều là món Nhật ư? Kể cũng phải.”

Xử lí miếng gà xong, Layla chuyển sang món trứng cuộn.

“May cậu ấy không chê là kinh tởm,” cậu giật mình nói khẽ với bản thân.

Từng có lần, đang đi dọc hành lang, cậu vô tình chạm phải tay áo một cô gái, và thế là cô ta lộ rõ vẻ khinh miệt.

“Đừng có lại gần tôi. Bẩn hết cả cái áo. Người đâu tởm kinh được.”

Nhớ lại những lời ấy, Kageo vẫn thấy đau đứt ruột. Chúng mãi mãi khắc sâu vào tâm can, làm cho cậu dằn vặt tới bây giờ.

“Cái gì-desu? …Vị muối, trứng chiên, ngon lắm-desu.”

Layla nhoẻn miệng cười hồn nhiên.

Không đời nào, cô lại nghĩ Kageo kinh tởm hay gớm guốc. Hai người đã hôn nhau, và cô thậm chí đã “biệt đãi” cậu nữa mà.

Nhìn cô nàng tận hưởng từng món ăn, cậu bỗng thấy vết thương dần tan biến. Đến những người cậu định giết hồi xưa, cậu cũng chẳng bận tâm, để rồi phải phiền lòng.

“Kageo, không ăn-desu? Không thời gian-desu.”

“À, ừ, cậu nói đúng.”

Mải mê nhìn Layla, cậu quên cả đụng đũa, cứ ngẩn ngơ ngồi đó mà nghĩ ngợi.

Vẫn hương vị đặc trưng của thứ đồ làm sẵn, mà croquette hôm nay bỗng ngon đến lạ thường. Cả món cơm, trứng cuộn, với mận ngâm cũng thế, ấy vậy mà trước đây thì lại không.

Có khi nào, được ở bên Layla, thì cơm chan nước lã cậu cũng ăn ngon lành?

Ở trường, cậu dĩ nhiên không có bạn bè để ăn chung. Ba mẹ cậu không còn, và phải hiếm hoi lắm, thì người dì mới khao cậu một phen. Được ăn cùng ai đó, với Kageo là điều rất lạ lùng.

Ăn trưa một mình tuy thoải mái, nhưng cũng thật nhạt nhẽo và cô đơn.

“Ăn ngon, hạnh phúc-desu.”

Nghe mà thấm, cậu nghĩ vậy, nhưng lại không nói ra. Trò chuyện với Layla, thì cậu phải diễn giải sao cho dễ hiểu nhất.

“Ừ. Cậu nói đúng. Hạnh phúc thật.”

Ước gì cứ như thế này mãi. Ăn trưa cùng với nhau, chỉ vậy thôi đã khiến mình ấm lòng.

“Hẹn hò, tớ muốn-desu. Kageo bận, tớ, cô đơn.”

Dạo gần đây, ban điều hành bận tối tăm mặt mũi, chuẩn bị cho hội thao sắp bắt đầu. Đến môn chạy ba chân, cậu cũng chẳng có dịp tập tành mấy. Chỉ có giờ ăn trưa, hai người mới được ở một mình.

“Đợi hội thao xong đã, có được không?”

Đưa tay lên đầu cô, cậu vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng sau đấy lại rùng mình bất an. Cậu ấy dễ thương quá, mình không kiềm tay nổi. Với tính cách cậu ấy, có khi nào cậu ấy lại giận không? Cậu ấy ghét bị chạm vào tóc mà.

“Xin lỗi...”

“Xin lỗi là sai-desu. Game, tớ có-desu. Người yêu, vỗ đầu, vuốt tóc, nên làm-desu. Tớ vui-desu.”

Cậu tiếp tục vỗ đầu vuốt tóc cô. Mắt nhắm nghiền, trông Layla có vẻ rất khoan khoái.

Khoảng thời gian yên bình dần trôi qua.

-----

Sân trường ngày hội thao náo nhiệt hơn hẳn những ngày thường. Hòa cùng tiếng cổ vũ hăng say, là tiếng nhạc rộn rã, và những bộ đồng phục trắng tinh, rạng rỡ dưới nắng mai chan hòa.

Nhận trách nhiệm trông coi ngày hội ấy, ban điều hành không nghỉ lấy một giây. Họ chạy khắp sân trường, quản lý những điểm thi, tường thuật lại diễn biến, đảm bảo giữ vệ sinh, thậm chí co ẩu đả cũng phải qua can thiệp.

Bên trong một căn lều, với băng đeo thành viên quấn quanh tay, Kageo cùng mọi người xác nhận lại lịch trình. Nhân lúc ấy, Kurotaki chợt xen ngang.

“A, Yorusaki ở đây này. Cậu muốn đưa chai nước cho cậu ấy phải không?”

“Ừ-desu.”

Cô phăm phăm tiến vào, dẫn theo Layla phía đằng sau.

Trong bộ đồ thể thao, Layla trông thật là chói lóa. Trên bộ ngực đầy đặn được tôn lên, là dòng chữ “2-3 Sudou” đầy sắc màu.

Chiếc quần soóc ngắn cũn, tuy không làm cặp đùi bớt hở hang, nhưng với sự tương phản, hệt như một điểm nhấn, thì quả thực khó lòng mà bỏ qua.

“Của cậu-desu.”

Cậu nhận lấy từ cô một chai nước điện giải ướp đá.

“Uây, lạnh điên. Hai cậu vất vả rồi.”

“Này Yorusaki, hình như cậu giảm cân thì phải?”

Kurotaki nói như thế, nhưng Kageo lại bán tin bán nghi.

Mình thấy gì khác đâu. Đồng phục mặc bấy lâu cũng đâu rộng chỗ nào.

“Thật vậy sao?”

“Gì vậy chứ! Khí chất trông ngời ngời như kia mà!”

“Kageo, đẹp trai-desu! Khí chất-desu. Người yêu-desu.”

Được khen ngượng thật chứ. Hai má Kageo chợt đỏ bừng.

“Mà tiết mục tiếp theo, hình như có hai cậu tham gia nhỉ?” Kageo bèn lảng sang chuyện khác. “Cũng sắp bắt đầu rồi. Hai cậu nên nhanh chân thì hơn.”

“Ừ ha, cậu nói đúng. Layla, đi lối này.”

Giữa Kurotaki và Layla, có vẻ như đã có sự chuyển biến. Không còn giống chủ nuôi và thú cưng, giờ họ chẳng khác mấy chị em cùng một nhà.

“Tạm biệt-desu.”

“Cố lên nhé!”

“Ừ. Sẽ làm hết sức-desu.”

Giữa lúc cậu dõi bóng lưng Layla, vài thành viên ủy ban lại bắt chuyện, “Này Yorusaki, cậu đúng là thon gọn hơn trước đấy.”

“Đúng thế nhỉ. Cả dáng điệu trông cũng tự tin hơn, kiểu như cậu cao vọt lên ấy... Ngày xưa thì trông cậu cứ khom khom.”

Nếu không có Layla, thì chắc không đời nào cậu lại được như thế. Nhờ có cô tiếp lửa, sống lưng cậu mới vô thức thẳng lên, tạo nên sự thon gọn khi nhìn vào.

Được khen làm cậu vui, nhưng phần nào cũng gây sự bối rối.

“Chỉnh trang lại tóc tai còn đẹp nữa.”

“Layla thích như này, nên chắc không cần phải chỉnh đâu.”

“Á à, thì ra là vậy hả ~”

Nhận ra mình lỡ lời, cậu tính tảng lờ đi, thì bỗng nhiên Layla lại chạy tới, trên tay cầm một mảnh giấy gập.

“Kageo, tới đây-desu.”

Chẳng biết trời trăng sao, cậu lao khỏi căn lều, để mặc cô nàng nắm cánh tay.

“Một cặp đôi đang tới, và ngay đằng sau lưng, ta có một bạn nữ với quyển sách trên tay. Không biết là sách gì, nhưng trông dày thật đấy.”

Phát thanh viên bắn một tràng không ngơi, và tức thì nhận lại những phản ứng, là những tràng vỗ tay, là những tiếng cổ vũ, thậm chí cả huýt sáo cũng có luôn.

“Chủ đề cuộc đua ngày hôm nay, là bất cứ một ai, hay bất cứ thứ gì mà ta hằng yêu mến. Hãy xem các thí sinh đáp ứng được không nào!”

“Oao!” đám đông lại vỗ tay thêm lần nữa.

“Bạn có thể giải thích lựa chọn của mình không?”

“Mình thích sách, nên mình mang tới đây cuốn sách mình đang đọc.”

“Vâng, rất hay. Hoàn toàn là hợp cách!”

“Còn mình thích đồ ngọt. Trong tương lai, mình muốn trở thành thợ làm bánh.”

Cầm chiếc phới lồng lên, cô bắt đầu làm động tác khuấy khuấy. Đám đông liền vỗ tay, luôn miệng cổ vũ không ngớt lời.

“Layla Sudou. Kageo, người yêu!!”

Cô gào muốn khản giọng vào chiếc mic.

“Hợp cách cho Sudou! Hạng ba dành cho bạn!”

Tiếng vỗ tay hò reo ngỡ long trời lở đất.

“Trăm năm hạnh phúc nhé é é é é!

Lòng ngượng ngùng nhưng vẫn ngẩng đầu cao, bỗng Kageo rùng mình vì sợ hãi. Chắc không ai tạt nước mình đâu nhỉ. Nhớ trong phim “Carrie,” nữ chính còn bị tạt máu lợn nữa.

Cậu chuẩn bị tinh thần, nhưng chỉ thấy thiện ý từ đám đông.

“Hai bạn ơi, đừng quên là còn người khác nhé. Mau mau về đích giùm đi nào.”

Phát thanh viên phải hóm hỉnh góp ý, cặp uyên ương mới rời thế giới riêng, nắm tay nhau mà dung dăng dung dẻ, vẫn không quên liếc mắt đưa tình nhau.

Những tràng pháo tay mãi không dứt.

“A ha ha.”

Ai nấy đều vui vẻ bật cười. Kageo cũng cười phụ họa theo.

“Những ai tham gia 'Nhị Nguyên Chiến,' mau tập trung tại vị tri chuẩn bị.”

Bên truyền thanh thông báo cho học sinh.

“Layla, nhanh thôi nào.”

“'Nhị Nguyên Chiến'?”

“Tức là cuộc đua chạy ba chân.”

“Tiếng Nhật, tớ không hiểu.”

Tập được có mấy bữa, chẳng biết là có ổn hay không. Đang bồn chồn lo nghĩ, thì lượt chạy cả hai đã bắt đầu.

Các cặp đôi phần lớn cùng giới tính, nhưng các cặp khác giới cũng tham gia.

“A, bên cạnh tụi mình là Layla. Tụi mình thắng chắc rồi!”

Cô không có thần kinh vận động cao, chuyện chắc đã đến tai cả trường rồi.

“Không có thua, được không nào?” Layla đột nhiên đổi cách nói.

Phía Kageo chỉ biết nhăn nhó cười.

Hai người đứng cạnh nhau, khăn tay buộc chặt lấy mắt cá. Cậu dựa tay vào vai, còn Layla quàng tay qua lưng cậu.

Phong độ là khác nhau, đối với những cặp khởi đầu trước. Có cặp thì tập tễnh ngã liên miên, có cặp thì băng băng nơi đường chạy.

“Vào vị trí. Sẵn sàng.”

Tiếng súng hiệu lệnh đã nổ vang.

“Một hai, một hai.”

Giữa những tràng pháo tay và cổ vũ, trong đầu họ chỉ có một mục tiêu.

Mái tóc vàng lướt qua má Kageo. Nhưng nơi da chạm da, thân nhiệt được truyền tới, kèm cái mùi thân thương, làm tim đập điên cuồng.

“Ui da!”

Cặp đôi trước mặt vừa ngã xuống. Hai người liền chạy qua, và tầm nhìn trước mắt liền rộng mở.

Vạch đích giờ gần hơn bao giờ hết.

Ủa? Dẫn đầu ư? Nhưng mình đâu tập luyện gì mấy nhỉ?

Không, không ổn. Phải tập trung! Không được khinh địch nữa!

“Một hai, một hai.”

Cậu tiếp tục tập trung, cùng phối hợp nhịp nhàng bên đồng đội. Nhạc nền đã nổi lên. Những bước chân nhảy múa theo nền nhạc.

Nguy rồi.

Mối buộc đang lỏng ra. Hai bàn chân lạo xạo dưới nền đất. Không hiểu sao cậu bất cẩn như vậy.

“Chân-desu,” Layla nhắc cậu thế, nhưng không gì lay động nổi Kageo.

“Một hai, một hai.”

Một chút nữa. Làm ơn, đừng dừng lại.

Cậu khẩn cầu số phận đừng trêu ngươi.

Mối buộc bỗng xổ tung, đúng thời điểm hai người về đến đích. Dấu ấn cho vinh quang, là cú ngã đập mặt đúng ra trò.

“Ai a!”

Kageo nằm sấp xuống, còn Layla thì sõng soài trên lưng.

“Xin chúc mừng cặp đôi giành hạng nhất!”

“Cảm ơn-desu.”

Xung quanh náo nhiệt đến mức nào, cậu không nhìn cũng vẫn tưởng tượng ra.

Nặng quá. Lui sang chỗ khác điii...

-----

Bản nhạc vui chấm dứt bằng nốt trầm.

Kageo dựa vào tường, uống chai nước thể thao đã từ lạnh thành ấm, chai nước cậu được nhận từ Layla. Giờ cậu mới rảnh tay mà uống được. Vừa uống, cậu vừa lấy khăn thấm mồ hôi.

Sân trường từng rộn rã, bởi tiếng cười, tiếng nói, và những tràng pháo tay, thì bây giờ ảm đạm đến lạnh lẽo, dẫu ánh nắng hoàng hôn vẫn sáng ngời.

Ném chai rỗng vào thùng rác cạnh bên, cậu chợt thấy Layla vẫy tay mà chạy lại.

“Kageeo!”

Trên người cô vẫn nguyên bộ thể dục. Cô không thuộc ủy ban, nhưng vẫn nán lại để dọn dẹp. Quai cặp cô luồn qua một bên tay.

“Phòng chứa đồ, chìa khóa, phòng giáo viên, trả lại-desu. Cái kết-desu. Về nhà-desu.”

“Nhưng cậu đang mặc đồ thể dục mà.”

Layla bỗng ngẩn mặt nhìn Kageo.

“Đi thay đổi-desu.”

“Layla.”

Cậu dẫn cô tới cuối nhà thể chất. Đột nhiên, Kageo ôm chầm lấy Layla.

“Cảm ơn vì hôm nay. Tớ vui lắm.”

“Từ biệt-desu?”

Ừ nhỉ, nghe cứ như sắp nói lời cuối ấy.

“À không, không phải từ biệt hay gì đâu. Chỉ là trong mấy dịp kiểu này, người như tớ thường ít có dịp vui. Hoặc là bị đùn đẩy việc gì đó, hoặc đi qua đi lại giết thời gian, nhưng hôm nay, tớ thực sự đã tận hưởng ngày hội. Lần đầu tiên, tớ thấy hội thao vui như thế, nên tớ muốn cảm ơn, vì giúp cho tớ có được ngày này.”

Trước mình cũng hay nhắc chuyện đó, nhưng chắc Layla không hiểu đâu. Thôi coi như bộc bạch nỗi lòng vậy.

“Kageo, hội thao, chủ trì, vút vút, rất nhanh. Vì thế mọi người vui.”

“Tớ không phải chủ trì. Tớ chỉ đứng phía sau cánh gà thôi.”

“'Phía sau cánh gà'?”

“Giống nhân vật quần chúng trong phim ấy.”

“Nhân vật quần chúng, Kageo, tuyệt vời-desu! Tớ vui. Mọi người vui. Mừng lắm-desu. Kageo nhanh, nỗ lực, chăm chỉ. Cả, cảm ơn? Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Tim cậu bỗng nhói đau, khi nỗ lực bấy lâu được Layla công nhận.

Không muốn nước mắt rơi, cậu hôn lên cặp môi màu hồng đào.

Hơi ấm thoáng lấp đầy đôi mắt màu xanh lam. Từ trong túi quần ngắn, cô lấy một chiếc chìa, rồi đưa ngang tầm mắt mà lắc lư, tưởng như muốn thôi miên cậu hay gì.

“Phòng chứa đồ-desu.”

“Ừ.”

Lén lút như nhẫn giả, cậu với cô lẻn vào nhà thể chất, rồi tiếp đó là vào kho chứa đồ. Từ sáng chuyển sang tối, phải mất tới mấy giây thị lực mới phục hồi. Xếp cạnh nhau mà không ra hàng lối, là những sọt bóng chuyền, thảm với bục nhảy cao, cùng những bàn bóng bàn được gấp lại.

“Ư phư phư. Làm gì đây? Muốn gì, nói đi, được không nào?”

Miệng ngâm nga, cô kéo cao chiếc áo học thể dục.

Hút lấy mắt Kageo, là bộ ngực phổng phao và trắng nõn, bị áo lót che đi mất một phần. Được nhét hàng vào cục bông gòn kia, không biết là sướng như thế nào nữa.

“Tớ muốn bánh kẹp cặp đào kia.”

“'Bánh kẹp'? Cặp đào? Bánh gì-desu?”

“Là kẹp cái của tớ vào ngực của cậu đây, xong xoa xoa nắn nắn các kiểu ấy.”

“Hả? Sướng không-desu?”

Cô nghiêng đầu băn khoăn, hai tay đặt lên ngực.

“Tớ cũng không biết nữa. Tại tớ còn chưa thử bao giờ.”

Mày ra vẻ với ai?!, tự nhiên cậu muốn chửi chính mình.

“Nhưng bộ ngực thế kia, được kẹp vào thì chắc phải sướng lắm. Ngực cậu mềm ấm vậy cơ mà.”

“Ngực, kẹp vào. Xoa xoa, nắn nắn-desu?”

“Đúng rồi đó.”

“Để tớ, được không nào?”

“Cái 'được không nào' kia, là ai dạy cậu thế?”

“Isozaki-san. Tiếng Nhật thanh lịch đó, được không nào-desu?”

“Thà không nói còn thấy thanh lịch hơn.”

Layla bỗng lắc đầu, hai mắt trợn ngược lên, như không thể chấp nhận sự thật ấy. Cô hẳn đã nhận ra, rằng mình đã bị chơi một vố lừa. Nếu đây là khung tranh, thì thêm vào một dấu chấm than là hết ý.

“Tớ, không phải con vẹt-desu!”

Ánh mắt cô lạnh băng, nhưng ngọn lửa thịnh nộ lại bừng cháy. Sắc mặt cô quả đúng là khó lường, cứ nghĩ đến cậu lại thấy dễ thương.

“Rồi, tớ biết.”

Trược dọc theo khe núi, những ngón tay mảnh mai tháo rời móc áo ngực.

Chiếc móc tuột sang bên, tách rời hai mảnh áo, khoe cặp ngực núng nính còn rung rinh. Bất chấp sự đồ sộ và phong phú, chúng vẫn cứ quật cường mà vươn lên, quyết không chịu khuất phục trước trọng lực.

Layla quỳ gối xuống, đuôi mày xô vào nhau vì bụi bặm.

“Cậu trải cái này xuống.”

Cậu đưa cô chiếc khăn quấn quanh cồ. Nếu không có cái khăn, đầu gối cô chắc phải dính bẩn mất.

“Cảm ơn-desu.”

Layla thoáng đứng lên, trải khăn rồi lại quỳ.

Kageo tuột khóa quần, giải phóng quái vật phía bên trong.

Bỗng nhiên phải thức tỉnh, quái vật vẫn chưa kịp mở mắt. Uốn lượn phía xung quanh, là ngón tay mảnh mai của cô nàng.

“À mà này, cậu nhìn vậy tớ hơi xấu hổ đấy.”

“Miệng-desu. Thêm chấm. Mắt-desu. Khuôn mặt-desu.”

Cô định bảo lỗ niệu trông như miệng của ai, nên nếu thêm hai chấm làm mắt nữa, thì sẽ ra khuôn mặt người hoàn chỉnh.

“Thôiiiii. Làm vậy thì chết tớ.”

“Phư phư phư,” Layla ngặt nghẽo cười.

Bàn tay cô xoa bóp con quái thú, mớm ngón cái bên chiếc miệng nhỏ xinh, tiếp thêm sinh lực mới sau ngày dài mệt mỏi.

“Phư phư phư. Phô mai-desu.”

“Hả? L-là gì cơ? À, hiểu rồi.”

Layla bảo đờm dãi con quái thú, đang dính trên ngón tay, kéo thành sợi cứ như phô mai vậy.

“Tụi mình nhanh lên thì tốt hơn.”

Sắp đến giờ đóng cổng. Kageo bắt đầu thấy sốt sắng.

“Được-desu.”

Luồn tay từ phía dưới, cô nâng cặp đồi lên, cho quái vật vui chơi nơi khe núi.

Áo thể dục kéo đến xương quai xanh, còn áo ngực được cô cởi khóa trước. Khắp khu đồi xanh tươi, không còn thấy một chút rào cản nào.

Làm cá nhỏ mà ngỡ mình cá lớn, quái thú cứ hiên ngang mà lên đường, chỉ để bị nuốt chửng bởi đối phương, một đối phương vừa to lại vừa tròn. Thật mềm, thật ấm, và thật êm. Như tấm chăn thấm đượm trong thân nhiệt.

Không hề có cảm giác bị hút lấy, hay những sự gập ghềnh với bấp bênh. Ấy thề mà, Kageo vẫn sung sướng, trong những sự bồng bềnh và ấm êm. Thật khó mà tin rằng, da thịt trần trụi thôi, lại có thể quyến rũ được như này.

Như đang được ngâm mình trong bồn tắm, cậu khoan khoái thở phào lấy một hơi.

Từ phía dưới, Layla chợt ngoái nhìn.

“Sướng không-desu?”

Trông Kageo thực tình đang sung sướng, thế nên cô mới không khỏi hiếu kì.

Cô thầm nghĩ, rằng cứ như bình thường chẳng phải vẫn hơn sao? Ngực đâu biết nhăn nheo, hay co bóp được như cái ngàn vàng?

“Ừ, sướng lắm. Chà xát giùm mình đi.”

“Chà xát-desu?”

Cánh tay cô lên xuống, đưa bộ ngực kẹp giữa di chuyển theo, như chiếc miệng nuốt lấy, rồi xong nhả ngược lại.

“Ưưư... Sướng điên á!!”

Quái vật càng lúc càng lớn thêm. Bộ ngực bóp chặt lấy, làm của quý thắt vào xong co giật.

Cảm giác như đang mang ngọn đuốc bỏng cháy, cùng tràng cỏ đồi núi xô vào nhau, thật sự cậu không sao mà cưỡng được. Và nhờ những chuyển động nơi bàn tay, phía Layla cũng thấu hiểu bạn tình, thấu hiểu thêm những gì cậu cảm thấy.

“Tớ cũng vậy. A, ư, ư~ư, cảm thấy, sướng-desu.”

“Ha~a, ha~a,” hơi thở cô chợt dồn dập hơn.

Những túm lông đen ngòm, đáng lẽ ra đâu thể khiến cô sướng. Nói ngược lại có khi còn đúng hơn. Lúc cô liếm cà rem, chúng cứ thọc vào mũi, khiến cho cô suýt nữa thì hắt xì. Ấy vậy mà, mới thay miệng khác thôi, cô đã nhận thấy rõ sự khác biệt.

Bằng những đầu ngón tay, cô xoa bóp đầu vú, rồi bỗng nhiên, khắp ngực thấy đau đau mà giần giật. Lấy hai đầu ngón tay, kẹp lấy hai đầu núm đang cương cứng, thì những cơn đê mê trào dâng đến tê dại.

“Ư, ư, ha~a, ha~a,...”

Toàn thân cô nóng bừng, bởi nhiệt lượng tỏa ra, khi ôm lấy chú chim mà vui đùa.

Kageo dịu dàng vuốt tóc cô.

Cô lâng lâng như tan thành bọt biển.

“Tớ sướng. Sướng lắmmm luôn. Cứ như đang ngồi trong bồn tắm...”

Nhìn cách cậu tận hưởng, cô cũng thấy vui lây. Muốn cho cậu tận hưởng nhiều thêm nữa, chuyển động cô lại thêm phần cuồng nhiệt. Thấy khách quen mải mê với đồi núi, đằng hang động bắt đầu thấy nôn nao.

Quyết đánh bại Sơn Tinh, Thủy Tinh hô mưa lại gọi sóng, mong giành được Mị Nương về tay mình. Quần lót cô ướt đẫm, từ khi nào không hay.

“Hửm?”

Hình như...có mùi khác?

Rất tinh ý, Kageo liền nhận ra, rằng mùi hương Layla có thay đổi. Một mùi hương vừa ngọt lại vừa đắng, làm liên tưởng tới mùi bánh phô mai. Mùi đặc trưng của những người hứng tình.

“Ha~a, ha~aaa, ư~... Ha~aaa~”

Cặp núm cô đỏ au, vì cứ bị cấu véo, bởi những đầu ngón tay suốt nãy giờ.

Khóe mắt cô đỏ thẫm, và cái miệng hé mở, vừa thở vừa hứng cặp trái cây. Hơi ấm làm tuyết tan, để lộ làn da màu gấc chín, lấm tấm những tàn dư đọng lại thành từng giọt.

Hệt như một nàng thơ.

Mọi ngóc ngách của cô, cậu tưởng như mình đều đã nhìn thấu. Ấy thế mà, đứng trước khuôn mặt kia, cậu vẫn thấy con tim mình rạo rực.

Khao khát chiêm ngưỡng thêm, cậu bỗng như mất hồn, đôi bàn tay chẳng còn vuốt ve nữa. Layla đứng thẳng lên, tỏ vẻ hờn dỗi đầy thất vọng.

Không còn gì bao bọc hay chở che, chiếc cần gạt đung đưa, như nhành cỏ đơn côi trước làn gió.

Cặp mắt xanh đanh thép nhìn sang cậu.

“Tóc tớ, xoa, tiếp tục-desu!”

Ôm lấy đầu Layla, cậu khẽ luồn ngón tay qua mái tóc. Ở cái thế vừa rồi, ôm sẽ đỡ nhọc hơn, nhưng nếu như cô thích thì đành vậy.

“Phư~ưưư,” Layla thở dài trong khoan khoái.

“Tớ yêu cậu lắm luôn.”

“Tớ cũng-desu.”

Dúi đầu vào Kageo, cô dụi lấy dụi để, giãi bày hết tâm hồn vốn nhớ thương.

Cậu quàng tay qua lưng, rồi luồn tay nhào bột để làm bánh. Layla thở dồn dập.

Vén bỏ lớp nội y, những ngón tay tìm đến nguồn suối chảy.

Từ thượng nguồn, nước chảy ướt bờ đê.

“A~, a~aaa...”

“Ủa? Chưa gì đã...”

Cậu cứ tưởng mình cần thêm thời gian, nhưng bộ ngực của cô, không chỉ có mình cậu là chơi đùa. Chính Layla cũng biết tự giải khuây, để đẩy nhanh tiến độ vào chuyện chính. Nghe có thể không khác gì thẩm du, nhưng Kageo thấy vô cùng thỏa mãn, khi đánh một trận thôi, mà đã chiếm thành công được hai thành,

“Tớ, tiếng Nhật, không hiểu!”

Vùng vằng giật về sau, cô bĩu môi ngoảnh mặt khỏi phía cậu.

Nhưng làm sao cô dám thừa nhận chứ? Rằng mới chỉ vuốt đầu vuốt ngực thôi, mình đã như mất hết cả liêm sỉ. Không chỉ bẽ bàng nữa, nói cô giận vì ngượng cũng chẳng sai.

Thấy thế, Kageo ranh mãnh nở nụ cười.

“Người đâu mà đáng yêu...”

Cô bỗng thấy bủn rủn hết chân tay.

Chẳng hiểu sao cô lại thấy mừng nữa. Bọn con gái cũng thường khen vậy lúc gặp cô, nhưng những lúc như thế, trong lòng cô chỉ thấy sự khó chịu.

“Hứ! Dĩ nhiên-desu!”

Cô tỏ vẻ bất mãn, nhưng khóe miệng lại cong, rồi cuối cùng không sao nhịn được cười.

“Tớ sẵn sàng rồi đây. Cậu đặt tay lên trên bục nhảy nhé.”

“Như thế này-desu?”

Cô vươn dài cánh tay, đặt lên trên bục nhảy cao ngang bụng.

“Phải.”

“Sẽ đánh vào mông-desu?”

“Thôi. Mười lăm phút nữa đóng cổng rồi.” 

“Tiếc quá-desu. Làm nhanh-desu.”

Ngón tay cậu đặt lên phần xương đuôi. Cả hai mảnh quần đã tuột xuống, nghĩ đến thôi mà cô ngượng chín mặt.

Cánh cổng đã mở khóa. Phía bên trong, chủ nhà rót rượu đón khách vào,

“X-xấu hổ-desu.”

Có tiếng xột xoạt kêu, rồi cái gì cứng cứng chợt mon men lại gần,

“Tớ đút vào trong đây.”

“Ừ-desu.”

Kịch. Kịch. Kịch.

Vượt qua lớp cổng chính, là hàng loạt lớp diềm xếp chồng chất lên nhau, chen lấn nhau chật ních cả lối hẹp.

“A, a~a, a~aaa~”

Layla run bắn người.

Cảm giác bị ép trong, tuy là rất mạnh mẽ, nhưng thực chất vẫn chưa đủ độ sâu, làm cho cô có phần hơi buồn bực.

“Ư, k-khó, khó thật chứ...”

Kageo thì luống cuống thấy rõ. Cậu tiến từ lối sau, lại không theo đường xiên, nên góc tới bị chệch đi đáng kể. Đây là lần đầu tiên, cậu gặp phải nhiều sự kháng cự đến như thế. Đang tính dồn lực thêm, thì Layla giơ cao phần hạ bộ.

“Làm ơn, a~a, đưa vào, sâu-desu!”

Cạch!

Sau biết bao gian nan, Kageo cuối cùng cũng đi xong dọc căn nhà.

“Đ-được rồi nhỉ...”

Cánh cửa khuất sâu trong, nơi thầm kín của những nơi thầm kín, nơi trấn yểm thứ sinh lực vô song, giờ đã không nằm ngoài tầm với nữa. Gõ nhẹ lên cánh cửa, thì tấm diềm xếp nếp như hóa những bàn tay, ve vãn mời gọi cậu tiến vào, khám phá những bí ẩn còn ngủ yên. Cậu chắc chắn Layla cũng ham muốn giống vậy.

“Ư~ưưư...!”

Càng tiến gần cầu môn, các cầu thủ đội bạn càng vây hãm. Nếu tiếp tục đứng yên, chắc có bị nghiền nát cũng chẳng lạ.

Sống lưng cậu lạnh buốt rồi tê tê.

“Kageeeo! Di chuyển, được không nào!!”

“Uoa ha ha!”

Cậu trót cười phá lên. Layla “Mồ” một tiếng, giọng hậm hực như bị đem ra đùa.

Chết dở! Lỡ miệng rồi mày ơi!

“Tớ yêu cậu nhiều lắm! Layla, tớ yêu cậu rất nhiều!!”

Ôm lấy ngực Layla từ phía sau, cậu đưa cô lại gần, thở khẽ bên tai cô. Hơi thở cậu ấm êm, mà xung quanh ngỡ như có bão tuyết. Gió lạnh quất lấy cô, suýt chút nữa làm cô phải ngã quỵ.

“Oa--!”

Cậu vội siết chặt tay, đỡ cho cô khỏi ngã, nhưng những đầu ngón tay, như cây sào chọc quả, cũng vô tình khoét lấy cặp đào tiên. Layla ré lên đầy ngọt ngào.

“Ngực, đừng, đau lắm-desu.”

Được chăm lo và huấn luyện kĩ lưỡng, nên giờ đây, trước tất cả động thái, bầu sữa cô phản ứng rất mãnh liệt. Chiếc pudding cứ núng na núng nính, và mỗi lần nựng yêu, ngón tay lại chìm xuống, biến món ăn thành hình dạng phức tạp.

Bên ngoài lẫn bên trong, không bên nào không thấy cậu chơi đùa.

Hai thân thể hợp nhất thành chữ T nằm ngang. Hai tay trên bục nhảy, kho chứa đồ bỗng hóa chốn bồng lai. Bộ đồ thể dục vẫn còn đó, nhưng những chỗ cần che, cô quyết định sẽ phơi bày tất cả. Nhờ có cô, bụi bặm với mồ hôi cũng thơm mùi lúa mới.

“A, a~aa... Tốt-desu. Sướng, cảm thấy-desu...”

Layla hổn hển trong nhọc nhằn. 

Hai mũi nhọn tấn công vào hai bên. Bên trong được lấp đầy, trong khi bên ngoài vẫn vương vấn. Nỗi khoái lạc cũng như được nhân đôi.

“Tuyệ—t thật chứ! Ngực cậu sao mềm ghê!”

Kẹp lấy hai núm vú, kẽ ngón tay Kageo vặn hai chiều. Cứ mỗi lần đầu vú bị kéo căng, lồng ngực cô như có luồng điện giật.

Và mỗi lần như thế, dị vật trong cô lại phồng thêm, và hiện diện càng thêm phần sắc nét. Đường hầm xuyên khe suối tiếp tục giảm chu vi, liệu có phải là đang chuẩn bị cho cái ôm nồng thắm? Hay thực tế, trong lòng vẫn hồ nghi, nên mới đang bao quát lại tình hình?

Mình muốn nữa. Muốn thưởng thức Kageo, bằng toàn bộ thân thể. Mình muốn cậu ấy tiến sâu thêm.

“Bên trong, hơn nữa, sâu, làm ơn-desu!”

“A ha ha!”

“Tại sao cười-desu!?”

“Tại tớ thấy cậu dễ thương quá thôi.”

Bao nhiêu sự căng thẳng bỗng tan biến. Được cậu khen dễ thương, cô chỉ thấy vui mừng đến khôn tả.

“Tớ dễ thương, tất nhiên-desu! Di chuyển-desu!”

“Thích thì chơi.”

Cậu bắt đầu tiến lên rồi thụt xuống.

Thân thể cô đung đưa, cảm giác như tròng trành bên bờ vực.

Cô gấp gọn đôi tay, tựa trán lên bục nhảy, gắng tìm cách cố định phần thân trên.

Hành động ấy làm hông cô nhô cao, tạo góc xiên cho cậu đâm thêm nữa, và cứ vậy đâm đến tận cán dao.

“Ai a!”

“Layla, đừng có làm ồn quá!”

“Ừ-desu.”

Miệng thì nói như thế, nhưng không rên thì cô chịu không nổi.

“Ư...ư~ưưư... Ha~a, ha~aaa... Sướng, sướng lắm-desu.”

Kageo lại nhấp nhỏm không yên.

Chỉ một lát nữa thôi, mọi học sinh sẽ phải rời khỏi trường. Giám thị mà tới đây, thì coi như cả hai cùng tới số. Hoặc bị phát hiện ra, hoặc bị nhốt bên trong buồng chứa đồ.

“Xin lỗi. Khi nào xong rồi tớ tháo ra.”

Xoắn khăn tay thành hình như sợi dây, Kageo luồn nó qua miệng cô, xong rồi buộc lại phía sau đầu.

“Ưm, ư, ư~ưưư...!”

Mặt cô đỏ bừng bừng.

Thấy cô giãy giụa thế, cậu bỗng ngỡ rằng cô là con tin, còn cậu là tên tội phạm khả ố. Cậu biết vậy là sai, nhưng không hiểu tại sao, thứ ham muốn đen tối vẫn cứ choàng lấy cậu.

Giai điệu đã vang lên, Nắm chặt lấy hông cô, Kageo hùng hổ hòa theo nhịp.

Phạch. Phạch. Phạch.

Tiếng nước chảy róc rách bên khe suối. Hễ chú chim đập cánh được một hồi, quý khán giả lại nhào lấy ôm hôn, làm chú ta phải cuống cuồng tẩu thoát. Khổ nỗi, còn chưa kịp ló đầu, vị bầu sô tàn nhẫn lại đẩy chú vào trong, quyết vắt cho gà nhà hết giá trị. Chú hết bị hành lên lại hành xuống, biết bao lần mơ thấy Quỷ Môn Quan, mơ thấy cảnh Vong Xuyên nước thét gào.

“Ưm~mmm, ư ~ưư, ư~oaa...”

Miệng trên miệng dưới bị bịt kín, giờ Layla chỉ còn biết đánh vần.

Cũng vẫn là chơi trống, nhưng lần trước nhạc cụ là trống tay, còn lần này cậu chuyển sang trống bụng. Tiếng trống kêu giòn giã, lại phảng phất thêm mùi bánh phô mai, ngỡ cứ như buổi tiệc mới bắt đầu.

“Ư~ưưư...!

Đường hầm cô bỏng cháy.

Tưởng dòng suối gặp lửa sẽ cạn khô, nhưng chất lỏng nay lại thêm độ sánh, giảm bớt độ ma sát của vòng ren, cho bu lông đai ốc được siết chặt.

“Tớ...sắp không...”

“Kư~ư...”

Layla rên ư ử, như muốn nói, “Cậu cứ xả hết đi!”

Co giật tựa sét đánh, cô run muốn bắn người.

Chỉ một chút nữa thôi, Layla sẽ đạt đến cực khoái.

Mình muốn xả thật nhanh, nhưng cứ vậy thì có hơi phí quá. Tự nhủ với bản thân, cậu chơi lại giai điệu thêm một lần.

Nhà có bốn trụ chống, nhưng không hiểu tại sao, cứ đụng gió là bắt đầu nghiêng ngả.

“Ư~mmm, ư~mmm, ư~mm

Mình sắp ra.

Một đốm sáng lé loi hiện trước mắt.

Càng nhấp lại càng nháy, đốm sáng dần biến thành vì sao, thành ánh đèn rực rỡ đêm Giao thừa.

Cô chơi đùa cùng với chiếc bập bênh, hay đúng hơn, chiếc bập bênh đang cùng cô chơi đùa. Họ cùng lên cùng xuống, cùng chậm lại cùng nhanh. Chuyển động là tịnh tiến, nhưng não lại xoay vòng, như máy xay đang xay món sữa lắc.

AAAAAAAAAAAA!!

Giữa biển khơi hung dữ, bỗng đá ngầm đáp trúng con tàu cô. Không sợ bị chết đuối, cô quyết tâm đối mặt với sóng biển, để tìm đến tư do, để tận mắt chứng kiến được thiên đường.

“ Ưư~ưưư~ưưư...!

T-tớ ra, tớ ra! Ra mất rồi~!

Layla gồng cứng người. Trong khoảnh khắc, màn đêm trùm lấy cô.

“Ui, khít-khít chặt quá. Ư~ưưư, tớ bắn đây!”

Bùm.

Bầy nòng nọc chiếm lấy cổ tử cung.

Bùm. Bùm. Bùm!

Cổ tử cung chính thức bị xuyên phá. Phía bên trong, pháo hoa bay rợp trời.

“Ư~mmm, ư~ưmm...!”

Mảnh khăn bóp nghẹt tiếng rên rỉ.

Mình sắp ra...lần nữa-desu!!

Toàn thân cô nóng bừng, co giật như người mắc động kinh.

Bầu trời sao long lanh nơi ánh mắt.

Đầu gối cô cạn kiệt hết sức lực.

Nắm chặt lấy vòng eo, cậu đỡ cô khỏi ngã.

Lấp đầy chiếc ốc quế bằng những giọt kem tươi, xong Kageo mới thu lại chiếc vòi.

Cậu trả quyền tự do ngôn luận cho Layla.

“Ha~aaa...,” Layla hít vào một hơi dài.

“Sẽ lau-desu.”

Cầm lấy chiếc khăn tay, cô cất vào bên trong túi quần soóc.

“Còn mấy phút nữa thôi là phải rời trường rồi.”

“Quần áo, đổi thay-desu.”

Cô mở cặp lấy váy cùng áo khoác, rồi trùm lên bộ đồ học thể dục.

Chải mượt mái tóc xong, cô lại trở về với Layla của mọi ngày.

Hai người rời khỏi buồng. Đang xỏ giày bên cửa phòng thể chất, thì bỗng nhiên, thầy Hatsutori, giáo viên chủ nhiệm lớp, mở cửa rồi tiến vào, chùm chìa khóa lủng lẳng cạnh thắt lưng.

“Uây, mấy đứa vẫn còn ở đây à?”

“Kageo, hội thao, thành viên ban điều hành. Dọn dẹp, khó khăn. Em, giúp đỡ-desu.”

“Cảm phiền em nhiều rồi. Thôi em về sớm đi,”

“Thầy ơi, chìa khóa phòng chứa đồ đây ạ.”

“Ừ, để lát thầy cất sau. Mà, Yorusaki, dạo này thầy trông em dịu dàng thật đấy nhỉ?”

“'Điệu đàng'?”

Layla nghiêng đầu như không hiểu.

“Kageo, rắn rỏi, rất ngầu-desu. Không điệu đàng-desu.”

“Ý thầy ấy ở đây, là tính cách của mình trông hiền lành hơn trước.”

“Kageo, tính cách, rất tốt, hiền lành-desu!”

“À thầy ơi, trước kia... trông em có khó gần lắm không ạ?”

“Có chứ. Lúc nào em cũng kiểu 'Mày mà tới gần nữa, tao cho mày chết luôn.' Nhưng mất mát của em, tuy thầy rất thông cảm, nhưng đôi khi, nhìn em thầy cứ nghĩ, rằng liệu có khi nào, em thật sự căm ghét bạn học không.”

Đúng là thế. Mình trước kia căm hận đến xương tủy. Mình ghê tởm phụ nữ, không biết phải xoay xở với đám bạn làm sao. Nhờ Layla, mình mới được như giờ.

Từ cách đây bao lâu, mình lại chọn lầm lì đến như thế? Hồi nhỏ mình khá ngoan, và chắc chắn không lệch lạc nhường này.

Cái ngày vụ tai nạn diễn ra, vụ tai nạn cướp đi bố mẹ cậu. Vụ tai nạn khiến cậu phải nằm viện cả năm. Cái ngày ấy, nhiều khả năng đã khởi đầu tất cả.

Cậu bỗng dưng trở thành thằng lưu ban, thành mục tiêu để người ngoài tiếc nuối, bị phát cho lòng thương hại rẻ tiền.

Cậu cứ thế nguyền rủa họ chết đi. Biết chẳng thể giết ai với những lời hận thù, nhưng nếu cứ trút giận vào hư không, cậu lấy đâu động lực mà sống nữa? Không tổn thương được ai, cậu thậm chí còn tổn thương chính mình.

Mình vốn dĩ chẳng khác gì Layla.

“Cả Sudou, em cũng khác xưa nữa. Giờ trông em hòa đồng hơn nhiều rồi. Hai đứa em, quả đúng là một cặp trời sinh đó.”

“Cặp trời sinh-desu.”

Layla ưỡn ngực đầy tự hào.

“Cảm ơn thầy. Giờ tụi em xin phép.”

Hai người nắm tay về cùng nhau.

Ngoài trời đã sẩm tối, nhưng tương lai cả hai lại sáng ngời. Không hiểu sao, cậu chợt linh cảm thế.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage