Chương 8: Rujia Buddha
Bà lão nhìn tôi nở nụ cười đầy ẩn ý, tôi thậm chí có thể thấy rõ cái miệng móm mém đáng sợ của bà ta đang cất lên từng chữ: "Cậu biết đấy."
"Biết gì cơ?"
Có vẻ như bà lão dự định sẽ giữ im lặng mặc cho tôi có nói bất kì thứ gì đi chăng nữa. Bà ta tiếp tục chậm rãi xếp thêm những thỏi vàng mã.
"Tôi đã đưa cho bà nhiều tiền hơn so với những gì bà yêu cầu, nhưng bà vẫn chưa nói cho tôi biết gì cả. Tôi không phải con nít; bà không thể cứ thế mà đuổi tôi đi được." tôi cố gắng làm gì đó nhưng có vẻ nó không có tác dụng. Bà ta vẫn chỉ tiếp tục xếp từng thỏi, từng thỏi.
Chờ đợi đến tận khi mặt trời đã lặn xuống khiến tôi dần cảm thấy đói. Cuối cùng, tôi đành đứng dậy và cầm theo túi đồ bước ra khỏi cửa tiệm.
Bà lão không muốn nói cho tôi bất cứ điều gì và tôi cũng không biết phải làm gì khác cả. Trở về nhà, tôi đặt chỗ vàng mã và những bộ quần áo giấy vào hộp cùng với các phong thư. Xong xuôi, tôi nhanh chóng nấu một số thứ cho bữa tối.
Sau bữa ăn, tôi ngồi trước máy tính với cái bụng đã no căng của mình. Ứng dụng WeChat đang nhấp nháy. Tôi bấm vào đó, là Rujia Buddha đã gửi tin nhắn.
Rujia Buddha: OP, cậu đã đến ngôi nhà đó à?
Rujia Buddha: OP, cậu có đang online không vậy?
Tôi nhìn vào thời gian. Tin nhắn đã được gửi từ chiều. Vì thế tôi nhanh chóng trả lời: "Có onl đây, tôi đã bị ép phải mua vài món đồ đấy."
Tất nhiên, Rujia Buddha vẫn còn onl. Anh ta đáp lại ngay lập tức: "Ép phải mua đồ á? Cậu đã đến ngôi nhà ma à?"
Tôi trả lời: "Ừ, tôi vào cửa hàng liệm ngay cạnh đấy. Bà già ở đấy đúng xảo quyệt. Ép tôi mua một đống đồ vô lý, chả hiểu để làm gì."
Rujia Buddha: "Cửa hàng liệm? Làm gì có cửa hàng liệm nào cạnh ngôi nhà ma đấy. Cảnh sát chẳng bao giờ cho phép cái loại cửa hàng đấy tồn tại giữa trung tâm của phố đâu."
Tôi vô cùng kinh ngạc khi nghe điều đó, lập tức nhắn lại: "Nó nằm ngay cạnh ngôi nhà ma mà. Có một quầy đồng hồ phía bên kia, còn cửa hàng liệm ở đối diện."
Rujia Buddha: "OP, chắc cậu say rồi. Tôi đang ở trong tòa nhà đối diện ngôi nhà ma đây, là cái cửa hàng điện thoại ấy. Đúng là có một quầy đồng hồ ở đây, nhưng không có cửa hàng liệm nào cả. Tôi có thể chứng minh cho cậu thấy."
Vài giây sau khi tôi nhận được tin nhắn, Rujia Buddha lại tiếp tục gửi cho tôi một tấm hình.
Nhìn vào bầu trời, tấm hình chắc hẳn chỉ vừa được chụp vài phút trước. Đường phố vẫn còn nhộn nhịp. Ngôi nhà ma năm lặng lẽ giữa ánh đèn đường mờ ảo. Bên cạnh nó là một căn nhà đổ nát. Có một lỗ hổng lớn đen ngòm trên bức tường nuốt lấy từng ánh đèn nhạt nhòa sâu thẳm.
Nhìn xuyên qua cánh cửa mở hờ của căn nhà, tôi có thể thấy bên trong căn nhà có cấu trúc hệt như cửa hàng liệm kia.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân tôi trở nên cứng đờ. Lúc đó, tôi cảm thấy máu mình như đông lại và dường như không thể di chuyển.
Không có cửa hàng liệm nào cả...
WeChat vẫn đang đổ chuông. Âm thanh dường như vọng lên ngày càng xa tôi hơn. Trong tâm trí của mình, tôi vẫn có thể thấy rõ mồn một nụ cười của bà lão trong cửa hàng liệm, để lộ ra cái miệng móm mém của mình.
Tôi đứng dậy, lấy một điếu thuốc với đôi tay run rẩy sau khi dò dẫm bao thuốc lá một lúc. Cái túi chứa đầy thỏi vàng mã vẫn còn để trên bàn. Mọi thứ xảy ra hôm nay đều là sự thật.
Tôi cảm thấy rất khó chịu, tấm hình anh ta gửi tôi trông có vẻ rất thực.
Tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay tôi. Và điều đó đã vô tình kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, quay trở lại với chiếc máy tính của mình.. Một chuỗi tin nhắn từ Rujia Buddha đã được gửi đến điện thoại của tôi.
Rujia Buddha: "Cậu đã thực sự tìm thấy một cửa hàng liệm sao, OP?"
Rujia Buddha: "Chờ một chút."
Rujia Buddha: "Tôi đã đi hỏi xung quanh. Dường như thực sự có một cửa hàng liệm vào thời nhà thổ vẫn còn tồn tại. Nó sau đó cũng đã bị phá hủy bởi người Nhật trong cuộc chiến. "
Rujia Buddha: "Tôi không chắc liệu chủ nhân của cửa hàng liệm có phải là một bà già không."
Rujia Buddha: "Cậu có thể đã gặp một con ma. Thật thú vị!"
Thú vị! Tôi cười gượng gạo. Tôi không nghĩ nên coi đó là điều thú vị. Tôi suy nghĩ một lúc để đưa ra câu trả lời cho Rujia Buddha. Sau đó tôi đã nói với Rujia Buddha mọi thứ đã xảy ra.
Tôi cần một người có thể lắng nghe tôi, để cho tôi cảm thấy rằng mình còn tồn tại trên thế giới.
Câu trả lời của Rujia Buddha khá kì lạ.
Rujia Buddha: "Cậu có nghiêm túc không vậy?"
Tôi: "Cậu nghĩ tôi đang nói dối sao?"
Rujia Buddha: "Không, tôi không có ý đó. OP, cậu có định đốt tiền giấy không? "
Đốt tiền giấy? Tôi ngay lập tức trở nên do dự. Bà cụ đã bảo tôi đốt tiền giấy. Bây giờ khi nghĩ lại, tôi thấy nó có vẻ như là một cái bẫy đẩy tôi vướng vào một lưới nhện khổng lồ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không làm điều đó? Hình ảnh của mẹ và Tuyết Nhi xuất hiện trong đầu tôi. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình, liệu tôi có thể để cho họ bị tổn thương bởi những điều kỳ dị đó chỉ vì sự sợ hãi của mình không?
Rujia Buddha vẫn tiếp tục nhắn tin trong khi tôi đang treo máy.
Rujia Buddha: "OP, tôi tin rằng cậu là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm bảo vệ cho gia đình mình khỏi bị tổn thương. Cậu nên đi đến đó. Đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng cậu."
Tôi: "Cậu sẽ đi với tôi đến căn nhà ma đó?"
Rujia Buddha: "Yup. Cậu không nghĩ rằng gặp một con ma sẽ rất thú vị sao? OMG, mặc dù tôi vẫn thấy khá đáng sợ, nhưng tôi sẵn sàng đi cùng với tư cách như một người bạn, để hỗ trợ cậu về mặt tinh thần. "
Những lời của Rujia Buddha khiến tôi cảm thấy như đây là một chuyến đi khám phá vậy. Thật khó để hiểu được suy nghĩ của cậu ta. Có rất nhiều người thích xem phim kinh dị, nhưng có lẽ tôi sẽ sợ chết khiếp nếu bắt gặp một con ma thực sự. Tôi ghét phải đưa ra quyết định đáng sợ như vậy. Nó nhắc tôi nhớ về câu chuyện của Chúa tể Ye, người tuyên bố thích rồng nhưng đã sợ mất mật khi một con rồng thứ thiệt xuất hiện.
Tôi: "Cậu không sợ à?"
Rujia Buddha: "Một chút thôi. Đã có một khoảng thời gian tôi muốn đi vào căn nhà ma, nhưng mà tôi không đủ can đảm. Tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi gạch tên nó ra khỏi cái danh sách những điều phải thử một lần trong đời của tôi."
Rujia Buddha đã đưa ra đề nghị giúp tôi để cậu ta có thể gạch điều đó khỏi danh sách.
Tôi không trả lời ngay lập tức. Rujia Buddha tiếp tục viết.
Rujia Buddha: "OP, tôi không nghĩ con ma muốn giết cậu đâu, qua những tấm ảnh cậu nhận được và việc cậu ghé thăm cửa hàng liệm, tôi nghĩ rằng chúng có một lý do nào đó. Cậu có tò mò không?"
Người ta nói sự tò mò sẽ giết chết con mèo. Tuy nhiên,Tôi đã cảm thấy đỡ sợ hơn sau khi nói chuyện với Rujia Buddha.
Tôi: "Được rồi, cùng nhau đi nào."
Rujia Buddha: "Um, nhưng mà đừng có lừa hay bỏ rơi tôi, nếu không thì..."
Tôi: "Không bao giờ."
Rujia Buddha: "Hãy mang theo những tấm ảnh. Tôi sẽ đợi cậu vào đêm mai ở cửa hàng điện thoại phía đối diện ngôi nhà ma. Chủ cửa hàng sẽ rời đi lúc 9 giờ tối. Chúng ta nên thảo luận rõ ràng vào lúc đó. Được rồi, tôi off đây. Gặp lại vào ngày mai."
Wechat của cậu ta đã tắt đi trước khi tôi có thể trả lời. Tôi nhìn thời gian trên máy tính, đã 9h30 rồi.
Nỗi sợ hãi của tôi đã biến mất sau khi nghe những câu nói đùa của Rujia. Vẫn còn sớm chán, vì vậy tôi ngồi nghiên cứu về ngôi nhà ma.
Có rất nhiều thông tin về ngôi nhà ma. Hầu hết chúng thường là những bài đăng của những người trên diễn đàn. Không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào từ báo chí.
Tôi đã cố hết sức để xem hết tất cả những bài đăng đó. Đa số những thông tin trên diễn đàn thường là những tiểu thuyết thuần túy, nhưng mà tôi có thể tìm được một chút thông tin là thật trong số chúng.
Câu chuyện về ngôi nhà ma đã trở nên rõ ràng hơn. Ban đầu, ngôi nhà ma là một cái nhà chứa. Đúng là đã có nhiều người bị giết và bị lính Nhật tra tấn ở đó. Đúng là những chủ nhân kế tiếp của ngôi nhà ma cũng đã chết. Tuy nhiên, có nhiều câu chuyện khác đã được chứng minh rằng chúng chỉ là giả.
Điều kì lạ nhất là tôi đã tìm thấy một sơ đồ bản vẽ của ngôi nhà ma trong mục BBS siêu nhiên có tiêu đề "Zui Tang Chinese network".
Tất cả đều được vẽ bằng tay. Tuy nhiên, tôi có thể thấy toàn bộ bố cục của nhà chứa.
Tôi chụp ảnh sơ đồ lại bằng điện thoại của mình, tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ có ích. Nó làm tôi cảm thấy yên tâm và an toàn hơn rất nhiều.