A Guest in a Ghost House

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7348

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 135

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2470

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 190

Danh sách chương - Chương 12

Chương 12 Hà Hiểu Như mất tích

Chiếc đèn pin trong tay Hà Hiểu Như ngưng nhấp nháy, và ánh sáng chiếu lên bóng người trên mặt đất.

Đó không phải Kitty, mà là một con quái vật không da với những mạch máu đã vỡ cùng với chất lỏng màu đỏ bao phủ quanh người nó.

Hà Hiểu Như và tôi hét lớn, bỏ chạy hết sức có thể về phía đường chính. Tiếng khóc của con quái vật vọng theo, "Anh ơi, anh đã hứa là giúp em tìm da của em mà!"

Tôi gồng mình chạy nhanh hơn. Ngay khi vượt qua sân trước ngôi nhà ma, tôi ngã xuống mặt đường và cảm thấy máu đang chảy ra từ đầu mình.

Ánh đèn đường bắt đầu chập chờn, đường phố như trở thành cơn ác mộng. Tôi cảm thấy đau nhức toàn thân. Máu tràn xuống mắt làm tôi không thể mở chúng được, cho dù đã cố gắng rất nhiều lần.

Đèn xanh và đỏ liên tục lóe lên. Dường như có một âm thanh lớn, nhưng tôi không thể cảm nhận được nó nữa.

Mắt của tôi mờ dần đi, xung quanh tôi ngày một ồn ào hơn. Tôi cảm thấy mình đã bị ai đó bế lên. Có lẽ tôi đã thất bại trong việc bỏ chạy.

Cả cơ thể tôi đau đớn. Tôi dần lấy lại ý thức một cách yếu ớt và tỉnh dậy nhờ một giọng nói quen thuộc, "Anh tỉnh rồi à?"

Tôi cố mở mắt mình. Tôi đang nằm trên giường và thời tiết bên ngoài rất đẹp. Vũ Giang đang ngồi bên cạnh tôi, hút thuốc.

Tối cố gắng dùng hết sức ngồi dậy, Vũ Giang chỉ nhìn tôi mà không giúp. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi liếm cặp môi khô nứt hỏi.

Vũ Giang ném điếu thuốc đi, nói như thường lệ, "Anh ổn rồi; chỉ là đã ngã và đập đầu vào đá thôi. Anh chưa chết đâu..."

Tất nhiên là tôi chưa chết rồi. Nếu không tôi đã chẳng ở trong bệnh viện hay cảm thấy đau đớn thế này.

"Tại sao anh lại ở trong Tòa nhà 108 tối qua? Lại là linh cảm xấu khác à?"

Tòa nhà 108? Lời nói của Vũ Giang làm tôi bối rối một lúc.

" À, tôi đang nói đến ngôi nhà ma mà anh đã ở tối qua."

Ký ức về ngôi nhà ma tràn về tâm trí khiến tôi run rẩy mặc cho những tia nắng ấm áp bên ngoài.

"Có sợ không?" Vũ Giang vẫn hỏi với cái giọng điệu nhạt nhẽo đó.

Tôi im lặng gật đầu, "Chuyện gì xảy ra tối qua vậy?"

"Thật trùng hợp! Đó cũng là câu tôi muốn hỏi anh. Sao anh không kể cho tôi đoạn đầu, khúc giữa và lúc cao trào nhỉ? Còn đoạn cuối cùng thì tôi sẽ giúp anh."

Tôi ghét cái cách anh ta nói chuyện với tôi.

Tôi muốn nói ra tất cả, dù vậy tôi vẫn trả lời. "Ngay cả khi tôi nói cho anh, anh sẽ chẳng tin tôi."

"Tôi tin anh." Vũ Giang nói chắc chắn.

Tôi đã từng nghe câu "Tôi tin anh" nhiều lần từ anh ta rồi. Tôi chả còn lạ gì nữa.

Vũ Giang nhận thấy sự im lặng từ tôi, rút ra một điếu thuốc, anh ta bắt đầu nói.

Tối qua, ai đó đã gọi cho cảnh sát vì thấy một đám trẻ đi vào ngôi nhà ma và không quay trở lại. Là những người có trách nhiệm bảo vệ người dân, chúng tôi đã đi tìm chúng. Ngạc nhiên là, chúng tôi thấy anh chạy ra khỏi đó như đang bị ma đuổi vậy. Cuối cùng, anh ngất xỉu sau khi đập đầu vào đá.

Tôi đã nói rằng tôi ghét cách Vũ Giang nói chuyện chưa nhỉ?

"Còn Hà Hiểu Như?" Tôi hỏi.

Vũ Giang nhíu mày nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi vấn, "Hà Hiểu Như là ai?"

Giờ thì tôi bắt đầu bối rối, "Đó là cô gái chạy ra khỏi ngôi nhà ma cùng với tôi."

"Đồng nghiệp tôi nói rằng anh ta chỉ thấy mình anh chạy ra khỏi đấy."

"Chỉ mình tôi? Vậy Hà Hiểu Như đâu? Tôi nhớ rõ ràng mình đã nắm tay cô ấy khi chạy ra ngoài."

Vũ Giang nghiêm túc hỏi, "Ý anh là đã có một cô gái đi vào ngôi nhà ma đó với anh?"

Tôi lập tức gật đầu.

Vũ Giang lấy bút và sổ ghi chép ra. "Nói cho tôi tất cả những gì anh biết."

Bây giờ Hiểu Như đã buộc phải tham gia vào, tôi phải giải thích mọi thứ, cho dù nó có hư cấu thế nào đi nữa.

Biểu cảm của anh ta không ngừng thay đổi khi nghe tôi nói. Cuối cùng,mặt anh ta nghệch hẳn ra, và kèm theo chút bối rối. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm như vậy kể từ lần đầu gặp.

Trong một khoảng thời gian dài, Vũ Giang nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Cái nhìn của anh ta bắt đầu làm tôi khó chịu, vì vậy tôi đã lên tiếng, "Dù anh có tin tôi hay không, thì đó cũng là sự thật."

"Tôi tin anh, chúng ta dừng ở đây thôi. Tôi sẽ ra ngoài một chút." Vũ Giang đứng dậy và ra ngoài.

Tôi không muốn nói thêm gì nữa sau khi nghe anh ta nói "Tôi tin anh" một lần nữa. Khi anh ta bước ra, tôi lập tức hét lên, "Còn những người khác thì sao?"

Vũ Giang mở cửa và bước ra, nói mà không hề nhìn lại, "Tôi sẽ nói cho anh nghe về điều đó sau."

Mặc dù đầu tôi đang bị thương, nhưng nó không nghiêm trọng. Đầu tôi bị quấn bằng băng gạc thay vì những mũi khâu, và tôi trông như một bệnh nhân.

Vũ Giang trở lại vào chiều hôm sau. Anh ta châm một điếu thuốc sau khi bước vào phòng.

Tôi bắt đầu để ý đến sự im lặng của anh ta, "Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

Vũ Giang không nhìn lên, "Ý anh là gì?"

"Hiểu Như, Trần Khải và bạn bè của cậu ấy, và ... ngôi nhà ma." Tôi ngập ngừng.

Vũ Giang nhíu mày, "Tôi đã tìm kiếm Hà Hiểu Như. Cô ấy là một nhân viên của cửa hàng điện thoại bên kia đường. Tuy nhiên, chúng tôi không thể tìm thấy cô ấy. Và ba đứa trẻ đó, tất cả chúng đều đã chết. Có rất nhiều tin đồn về căn nhà số 108 đó. Chính phủ đang có kế hoạch tháo dỡ căn nhà đó để kiểm soát tình hình.

"Ý anh là sao?" Bây giờ đến lượt tôi hỏi.

Vũ Giang nhìn chằm chằm vào tôi một cách buồn bã, "Hà Hiểu Như đã không đến chỗ làm trong vài ngày và không có ai ở nhà cô ấy. Tôi đang cố gắng liên lạc với gia đình cô ấy bây giờ."

Tôi đã muốn tát cho anh ta một cái. Tại sao anh ta không bắt đầu tìm kiếm người thân của cô ấy ngay từ đầu?

Vũ Giang dường như biết tôi đang nghĩ gì và tiếp tục, "Đừng lo lắng. Các đồng nghiệp của tôi vẫn đang tìm kiếm. Bằng cách nào đó, anh có biết ba đứa trẻ đó đã chết như thế nào không? Bác sĩ pháp y nói rằng chúng đã tự tử cho đến chết. Bụng của chúng trống rỗng. Cơ thể của cô gái thì bị xuyên thủng bởi đạn. Có vẻ như con bé đã bị giết bởi một khẩu súng máy. ”

Nghe những lời anh ta nói, tôi đã choáng váng. Nguyên nhân chết của ba đứa trẻ này, thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.

"Bây giờ, tôi đang rất tò mò về việc làm thế nào mà anh có thể sống sót và Hà Hiểu Như đang ở đâu." Anh ta thở dài. "Tôi ghét những vụ án thế này."

"Có nhiều vụ án như này lắm à?" Tôi hỏi với hy vọng là mình không đơn độc.

"Không nhiều, nhưng những trường hợp kỳ lạ như thế này thì thỉnh thoảng cũng có. Quay lại chủ đề nào! Hãy nói cho tôi biết làm thế nào mà anh sống sót được vậy."

Tôi lắc đầu, bởi vì tôi thực sự cũng không biết. Có lẽ, đó là vì tôi đã đốt tiền giấy cho họ, hoặc bởi vì tôi không đi lên tầng trên giống như mọi người.

Vũ Giang dường như chẳng hy vọng gì từ câu trả lời của tôi. Anh châm một điếu thuốc khác với tàn thuốc chậm rãi rơi, và anh ta nhả ra hai vòng khói trắng.