Chương 16: Cò mồi, công việc mới của tôi
Tôi khá choáng váng khi biết phải thực hiện hai yêu cầu. Từ khi nào nó đã trở thành những yêu cầu vậy? "Hai yêu cầu? Yêu cầu thứ nhất là đốt giấy tiền cho họ, vậy còn yêu cầu còn lại là gì? Và thêm một điều kiện nữa?"
Chị Hứa giả vờ như đang ngạc nhiên, "Ôi trời. Cậu rất thông minh nhưng có vẻ trí nhớ của cậu không được tốt lắm nhỉ. Cậu đã hứa tìm gì đó cho Xảo Linh Đăng đấy."
Đúng như vậy thật. Nhìn về khuôn mặt kì vọng của Xảo Linh Đăng, tôi gật đầu, "Tất nhiên rồi. Chắc chắn! Tôi sẽ tìm nó."
"Được rồi, về lời hứa đó đã xong." Chị Hứa nói, "Cậu nghĩ thế nào về Fan House?"
Fan House? Tôi cảm thấy có chút bối rối trước khi nhận ra nó là tên của ngôi nhà ma này. Tôi vội trả lời. "Tốt, một ngôi nhà rất tốt. Nó cũng rất đẹp nữa."
Chị Hứa ngạc nhiên trước câu trả lời quả quyết của tôi. Chị mỉm cười "Tuyệt. Cậu có thể làm việc ở đây. Chúng tôi đang thiếu một cò mồi."
Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần. Tôi cứng người, xương hàm tôi vô thức mở rộng ra.
Chị Hứa lại mỉm cười, "Đừng lo. Tôi vẫn cần cậu đốt tiền giấy cho chúng tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể mua được đôi giày mới đấy."
Lời Chị Hứa làm tôi nhẹ nhõm hẳn. Dù vậy, tôi vẫn không can đảm tới mức có thể sống trong ngôi nhà ma. Hơn nữa, dân gian thường mách nhau rằng không nên tin vào lời của ma quỷ. Nhưng trước mắt tôi phải đồng ý với chị ta, để cứu Hiểu Như. Sau đó tôi và cô ấy sẽ không bao giờ đi đến đường Cao Sơn một lần nào nữa.
Chị Hứa như đọc được suy nghĩ của tôi. Giọng chị ta trở nên lạnh nhạt, "Cậu nên giữ đúng lời hứa của mình."
Tim tôi thắt lại, nhưng tôi vẫn gật đầu, "Nếu chị thả Hiểu Như đi, tôi sẽ giữ lời."
"Được thôi". Chị Hứa nói chậm rãi.
Bóng tối bao trùm trước mắt tôi. Tôi ngã sập xuống. Ngôi nhà tráng lệ và rực rỡ biến mất. Tất cả chỉ còn lại một chiếc đèn pin đang xoay tròn trên sàn.
Vũ Giang cũng ngã xuống. Tuy nhiên, anh ấy nhanh chóng bật dậy, nhặt lấy chiếc đèn pin kiểm tra xung quanh. Ánh sáng dừng lại trên một dáng người bất động khá xa. Khi ánh sáng chiếu tới khuôn mặt người đang nằm trên sàn, tôi hét lớn, "Hiểu Như!"
Huỳnh Hiểu Long gượng dậy, hét: "Nhanh lên!"để thúc giục Vũ Giang và tôi . Vũ Giang chạy về phía Hiểu Như và bồng cô lên:"Mau rời khỏi đây ngay lập tức!"
Sau khi chúng tôi vấp phải bục cầu thang của ngôi nhà ma, Huỳnh Hiểu Long nhìn đồng hồ. "Không thể tin được, chỉ mới mười hai phút trôi qua thôi."
Chúng tôi đã đến đây vào lúc 23:47. Mặc dù chúng tôi đã ở trong ngôi nhà ma khá lâu rồi, và giờ chỉ còn một phút nữa là mười hai giờ. Tôi bắt đầu sợ hãi. Có rất nhiều thứ bí ẩn về ma quỷ mà chúng tôi không tài nào biết được.
Nhìn những cánh của tòa nha ma khép lại, tôi vội vàng rời phố Cao Sơn cùng với Hà Hiểu Như, Vũ Giang và Huỳnh Hiểu Long.
Khi chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng Hà Hiểu Như chỉ bị ngất đi. Tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ đã gần một giờ rồi, dường như đã có một tai nạn giao thông và có rất nhiều người trong bệnh viện. Tôi đã bình tĩnh trở lại khi nhận ra thời gian vẫn đang trôi và mọi thứ đã trở lại bình thường như quỹ đạo ban đầu.
Vũ Giang ngậm 1 điếu thuốc trong miệng, dưới ánh mắt giận dữ của y tá, anh ta không hút nó . Trong khi đó, Huỳnh Hiểu Long tiếp tục tự huyên thuyên với chính mình. Tôi nghe cậu ta nói rằng nếu cậu ta mang một vũ khí thích hợp hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Tôi im lặng, và nhìn cậu ta. Lẽ ra, cậu ta nên thể hiện sự tài ăn nói của mình với mấy con ma đó, thì chắc cậu ta sẽ không bị những con ma đó kiểm soát nhiều.
Nằm trên giường bệnh cả đêm, cuối cùng Hà Hiểu Như cũng tỉnh lại. Cha mẹ cô cũng đến. Một người trong số họ cảm ơn tôi và sau đó họ chuyển cô ấy đến một bệnh viện khác, một bệnh viện lớn hơn ở trung tâm tỉnh. Sau đó không còn cách nào để chúng tôi liên lạc được với cô ấy. Cô ấy nói "WeChat" khi ngang qua tôi và rời đi.
Lúc ấy, Vũ Giang đứng bên cạnh, an ủi và vỗ nhẹ vào vai tôi, “Sẽ tốt hơn khi cô ấy chuyển đến thành phố khác, ít nhất cô ấy sẽ tránh xa được ngôi nhà ma.
Tôi lặng lẽ gật đầu. Huỳnh Hiểu Long đi về phía tôi, "Đừng lo cho tôi nhé người anh em, tôi sẽ ổn thôi."
Rồi cậu ấy rời bệnh viện. Nhìn lại chúng tôi một lần nữa, cậu ta bật ngón tay cái một cách kiên định. Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy cậu ấy.
Khi bóng của Huỳnh Hiểu Long xa dần, Vũ Giang nói, "Đi ăn sáng nào."
Tôi gật đầu.
Ngồi đối diện tôi trong một quán ăn gần đó, Vũ Giang nói, "Anh có kế hoạch gì cho việc sống trong ngôi nhà ma chưa?"
Tôi lắc đầu, "Có lẽ tôi nên rời đi một khoảng thời gian"
Vũ Giang dường như cảm thấy không thoải mái với quyết định của tôi. Tôi có thể thấy anh ta đang cảm thấy lo lắng và anh ta nói "Anh sẽ không đốt tiền giấy và giúp Xảo Linh Đăng tìm lại những gì cô ấy đã đánh mất?"
Tôi do dự, và có chút sợ hãi. "Không."
Vũ Giang gật đầu, "Ừ, có lẽ việc anh tránh xa ngôi nhà ma là một ý kiến hay. Hãy cẩn thận. Chị Hứa nói rằng lũ ma sẽ không để anh đi nếu anh không giữ lời hứa của mình với chúng."
Tôi nói, "Tôi sẽ sống trong một ngôi đền. Chí ít nó vẫn là nơi an toàn nhất hiện bây giờ."
Vũ Giang hỏi, "Còn việc giải thích cho mẹ của anh thì sao?"
Tôi không biết phải nói gì. Còn mẹ và Tuyết Nhi thì sao? Tôi có thể trốn khỏi bóng ma, nhưng mẹ tôi và Tuyết Nhi cũng có thể thấy những bức ảnh đó. Chưa kể, tôi đã quên hỏi về những bức ảnh đó…
Tôi đã nói với Vũ Giang những gì mình nghĩ. Anh ta chỉ cười trừ một cái, "Anh vẫn có thể đi cùng với mẹ và cháu gái, hoặc ..."
Tôi hiểu những gì Vũ Giang muốn nói. Nhưng liệu mẹ tôi và Tuyết Nhi có để tôi đến ngôi nhà ma không? Như tôi quá hiểu tính cách của mẹ tôi, bà ấy sẽ lập tức mời các phù thủy và pháp sư đến ngôi nhà ma để trừ tà. Họ có thể làm được sao? Tôi thấy nó xa vời quá. Những người đó đều giống Huỳnh Hiểu Long, đều là một lũ lừa đảo như nhau cả.
Tôi thấy bối rối quá, mọi việc cứ loạn xì ngầu cả lên khiến tôi không kịp trở tay.
Vũ Giang đặt bàn tay to lớn của anh ta lên vai tôi, “Nếu chúng ta không thể tránh được, hãy đối mặt với nó. Chúng ta không thể giấu nó mãi mãi. Bên cạnh đó, tôi thực sự tin rằng những bóng ma đó sẽ không làm hại anh. Như chị Hứa đã nói, họ muốn ai đó đốt tiền giấy cho họ.”
Tôi gật đầu yếu ớt. Tôi cũng cảm thấy bối rối. Tôi không biết từ khi nào Vũ giang đã luôn sát vai cùng tôi, tất cả những gì tôi biết là
một Vũ Giang bất ngờ xuất hiện và muốn đối mặt điều đó với tôi. Sẽ thật tốt nếu những con ma ngừng làm hại con người từ bây giờ. Đó là điều mà anh ta và tôi muốn, đó là cũng chính là điều đã khiến chúng tôi gặp nhau.
Tôi lắc đầu như thể để cố xóa một vài ký ức tệ hại đi. Bát mì trước mặt tôi đã lạnh ngắt. Tôi không thể ăn,và có lẽ tôi cũng không có tâm trạng để ăn. Sau khi vò đầu bứt tai chán chê, tôi khổ sở lấy lại hơi thở bình thường.
Tôi không thể tránh nó, chỉ có thể đối mặt. Tôi đã đến nhà ma vài lần rồi. Vì thế mà tôi dũng cảm lên đối chút. Mặc dù tôi vẫn sợ, nhưng tôi sẽ không sợ tới mức gần như chết như trước đây.
Tôi sẽ phàn nàn về nghề nghiệp mới của tôi với tư cách là một cò mồi, tuy nhiên, nó sẽ không thành vấn đề. Có vẻ như đó là điều tôi phải làm. Mối quan tâm chính của tôi là tiền giấy mà tôi đã mua trong cửa hàng liệm bên cạnh ngôi nhà ma. Sau khi đi qua ngôi nhà ma nhiều lần, tôi không thể thấy cửa hàng đó đâu nữa. Tôi không biết liệu tiền giấy và nến tôi đã mua ở nơi khác có ổn với họ không. Tôi hy vọng là họ sẽ thích nó. Nếu không, tôi sẽ gặp rắc rối thực sự.
P/s: Theo bản anh thì họ dùng chữ Pimp, tức là tú bà á, hay là dẫn khách vô lầu xanh á, nên tụi mình dịch là cò mồi nha~ Mong mn thông cảm!