~Giám đốc Takamiya POV~.
– – Trước khi đi ngủ, tôi nhớ lại những sự kiện của sáu tháng trước.
Và tôi vô cùng hối hận.
Tôi đã để chị gái Ryosuke-kun vào được bệnh viện và khiến tình trạng của một bệnh nhân quan trọng trở nặng đi.
Vấn đề không phải xin lỗi là qua.
Kể từ sau hôm ấy, tôi đã trở thành “kẻ thù” của cậu bé.
Đen nhất là khoảng thời gian chị gái cậu ấy tới lại trúng vào vài ngày sau khi cậu ấy mở lòng với tôi….. Tôi cá là Ryosuke-kun nghĩ rằng tôi đã lén báo cáo lại với chị cậu.
Sẽ vô cùng khó khăn để lấy lại lòng tin từ cậu.
Tôi mau chóng chuyển cậu ấy tới một bệnh viện lớn hơn và tân trang hơn.
Bệnh viện này có nhiều nhân viên hơn và cả một đội bảo vệ nữa. Trạm bảo vệ cũng được bố trí để chị gái cậu thậm chí sẽ không tới gần nổi cửa trước.
— Vào ngày cuối cùng ở bệnh viện, cậu ấy nói lời từ biệt.
“Vậy thì…. tạm biệt nhé Ryosuke-kun.”
“.............”
Vẫn không một lời hồi đáp.
Vì tôi là một kẻ thù đã mở đường đưa người chị gái quay trở lại cuộc đời cậu, nên Ryosuke-kun rất hận tôi.
Nhưng với sự hỗ trợ từ Mai và mẹ cậu bé, tôi mong cậu ấy sẽ sớm khỏe lại.
Tôi không thể xuất hiện trước mặt cậu bé nữa bởi tôi đã khiến bệnh tình cậu trở nặng đi, nhưng tôi thành tâm cầu nguyện cho sự phục hồi của Ryosuke…..
( Chú đã không thể cứu cháu… nhưng suýt được rồi…. không ngụy biện, đều là tại mình mà cô gái ấy mới đột nhập vào được….)
Tôi sẽ mãi mãi ân hận vì những gì xảy ra hôm đó—
“Cảm ơn……………”
“.........Ê?”
Ngay khi đang định rời đi, Ryosuke-kun, người chưa từng hé thêm nửa lời nào với tôi từ khi ấy, cảm ơn tôi.
Mẹ cậu ấy có đứng ngay kế bên, và tất nhiên rồi tôi nhìn cậu ấy với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“............”
Nhưng biểu cảm của cậu không chút biến đổi.
Đúng hơn, cậu ấy có hơi tức tối vì bị tôi nhìn chằm chằm vào mãi. Tôi mau chóng quay đi để không chọc tức cậu ấy thêm.
Tôi dám cá là cậu đã vô thức nói điều đó.
“Cảm ơn” thôi không có nghĩa là triệu chứng đã chuyển biến tốt.
Nhưng tôi mừng rỡ trước phép màu này.
Khi cậu ấy thấy tôi tuyệt vọng, Ryousuke-kun thật sự, người bị chôn vùi bên trong, đã động viên tôi…..?
Nếu đúng là vậy, Ryosuke-kun thật sự tốt bụng đến cỡ nào?
Mẹ cậu bên cạnh dường như cũng cảm thấy vậy, với nước mắt lăn dài bên hai má cô.
“Công việc của mình là cứu người, ai dè lại được bệnh nhân cứu chứ.”
Suy cho cùng cậu ấy là một chàng trai nhân hậu.
Tôi sẽ hối hận cả đời vì đã không thể tự tay cứu giúp cậu ấy.
Xin lỗi vì còn khiến cháu phải động viên chú nữa.
– – – – –
Kể từ hôm ấy, tôi đầu tư thêm kinh phí để thắt chặt an ninh.
Cửa khóa được lắp đặt ở dãy hành lang phòng bệnh nhân, và sẽ không thể tùy ý ra vào nếu không có lễ tân.
Gia đình của các bệnh nhân khác không đồng tình với mớ phức tạp này, nhưng khi được tôi kể lại sự tình, họ đều tán thành.
Ngay cả vậy, tôi vẫn không thể rũ bỏ nỗi tiếc nuối rằng đáng ra bản thân nên làm vậy sớm hơn.
“Kotaro cũng chửi mình ghê thật chứ.”
Cơ mà chúng tôi vẫn là bạn. Tôi cứ ngỡ thể nào cậu ta cũng cạch mặt tôi, nhưng dường như cậu ta cảm nhận được sự trân thành trong cách tôi giải quyết vấn đề sau đó.
Tôi không xứng đáng với điều đó, nhưng… cậu ta và Rinka-san quả thực là một gia đình tốt bụng.
“ – – Bệnh nhân tiếp theo.”
“....Cháu xin phép ạ.”
Ở trong bệnh viện này, có một khoa tâm thần nơi mà nhiều người có thể tới chẩn đoán vấn đề thường nhật.
Tất nhiên có những trường hợp như Ryosuke phải nhập viện sau khi chẩn đoán, nhưng những ca như vậy là cực kỳ hiếm gặp.
Và bệnh nhân vừa tới là một cô gái.
Dường như cô bé đã học cao trung cho tới nửa năm về trước, nhưng đã bị sang chấn tâm lý tới nỗi phải tạm dừng học tập. Cô ấy giờ đây là một vị khách thường xuyên ghé trung tâm chẩn đoán.
“..... Triệu chứng của cháu những ngày gần đây sao rồi? Vẫn chưa thấy tiến triển?”
“.....Vâng, cháu vẫn gặp ảo giác về cậu ấy……”
“.....Chú hiểu rồi.”
Một cô gái mà lại có vẻ hạnh phúc theo cách nào đó khi biết mình đang bị ảo giác.
Cô ấy là “Kirishima Fumika”.
Tình cờ thay, cô là một trong những học sinh nhập học cùng trường cao trung với Ryosuke-kun và kinh khủng hơn, cô ấy là người con gái duy nhất bị cậu động tay khi mắc bệnh… người đã bị tấn công thô bạo bởi Ryosuke-kun.
Nhân tiện, ảo giác mà cô ấy gặp là về Ryosuke-kun.
Cơ mà khác với chị gái cậu ấy, cô hoàn toàn không biết rằng Ryosuke-kun từng ở đây. Cô ấy thật sự tình cờ tới bệnh viện này
Khi nhận ra điều đó, tôi chợt run lên trong sợ hãi.
Cô ấy bắt đầu lui tới nơi này chẳng khác gì một hình thức thay thế Ryosuke-kun… Và tôi vẫn rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh việc chuyển giao cậu ấy bị đình trệ một chút.
Và trong trường hợp này, cô bé ở đây với tư cách bệnh nhân.
Vì chỉ có khách thăm bệnh mới phải đối chiếu với “những cá nhân cần chú ý,” Nên tôi sẽ hoàn toàn chấp nhận nếu cô ấy vào đây với tư cách “bệnh nhân” ngay cả khi Ryosuke-kun vẫn còn trong bệnh viện.
Nếu trường hợp đó xảy ra, rất có khả năng hai người họ sẽ gặp nhau.
Thật kinh khủng…. Tôi tự hỏi số phận đang chờ đợi cậu ấy còn có thể tàn khốc tới mức nào nữa?
Kể cả cậu có tránh né được người chị gái ngày hôm ấy, một sát thủ khác vẫn trực chờ cậu…
“.... Bác sĩ…. cháu nghĩ mình mắc tâm thần phân liệt.”
“....... Hãy xem xét nó kỹ lại hơn chút đã. Tâm thần phân liệt là một căn bệnh rất khó để phân biệt.”
“N-Nhưng…. Cháu gặp ảo giác! Mỗi ngày…. và đôi lúc cậu ấy nói kỳ lắm —Nên cháu chắc là mình mắc tâm thần phân liệt giống cậu ấy….! Giờ cháu cũng đang đau khổ cùng cậu ấy…..! Aah, Ryosuke-kun đã phải chịu rất nhiều đau đớn… chúng cháu đã cùng nhau…. ehehe.”
“......Chắc chắn đây không phải trường hợp bình thường rồi.”
Rõ ràng cô bé đang bị bệnh tâm thần.
Cơ mà tôi không đủ tự tin khẳng định rằng cô ấy không hề mắc tâm thần phân liệt chỉ bằng cuộc trao đổi vừa rồi.
Cô ấy bảo tôi rằng mình gặp ảo giác mỗi ngày… Đầu tiên, bệnh nhân mắc tâm thần phân liệt không coi ảo giác là ảo giác.
Với họ, áo giác là hiện thực.
Giả dụ, nếu có ai đó đứng trên mây… một người bình thường sẽ thấy và nghĩ là “nhìn nhầm” hoặc “ảo giác” như Kirishima-san đây.
Nhưng Ryosuke thì không.
Hai ngày trước khi bị cậu ấy ghét, cậu ấy một lần bảo tôi rằng cậu thấy chị gái mình ở trên những tầng mây.
Cậu ấy dường như không biết tại sao chị mình lại ở trên mây, nhưng cậu cũng không hề nghi ngờ tại sao một người có thể đứng trên mây.
Nói cách khác, với cậu chẳng có thứ gì là hoang tưởng hay ảo giác.
Ngay cả…. Những hoang tưởng và ảo giác vô lý nhất cũng có thể thuyết phục não cậu ấy thành những sự kiện có thật.
Hơn nữa, Kirishima-san bảo tôi rằng cậu ấy đã nói những thứ kỳ lạ… mà Ryosuke-kun chưa từng nói trước đây.
Triệu chứng cậu ấy chuyển biến nghiêm trọng nhất vào cái đêm chị cậu đột nhập vào. Và từ khi ấy, hành vi của Ryosuke-kun trở nên lập dị đến kinh khủng.
Cậu liên tục đút xu vào và ra khỏi máy bán hàng tự động hơn 50 lần và chạy quanh bệnh viện nhanh nhất có thể.
Tôi chắc rằng Ryosuke-kun không thấy hành vi đó kỳ lạ gì. Rất có khả năng trong tâm trí mình, cậu ấy đang làm gì đó hoàn toàn khác.
Tâm thần phân liệt quả thực là một căn bệnh quái ác.
Kirishima-san có thể đang chịu đựng triệu chứng tương tự hoang tưởng. Dù quá trình trị liệu đã được kéo dài, và khả năng xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng là vô cùng thấp bởi ranh giới giữa thực và ảo, bình thường và bất thường được phân định rất rõ ràng.
Cơ mà, cô bé đang không trong tình trạng hoàn hảo và cần được điều trị. Dù cô đã khiến Ryosuke phải khổ sở, chúng tôi không thể vì vậy mà làm lơ được.
….Nhưng vẫn—
“Khổ sở cùng nhau… nó thật đau đớn.”
(Nó chắc chắn không giống…. Đau khổ, tủi hờn, căm hận, sầu rĩ, đau đớn và tuyệt vọng của cậu ấy… không hề giống cháu!)
Tôi không diễn tả cảm xúc của mình với bệnh nhân, nhưng tôi vẫn không kìm lại được mà nghĩ vậy.
Và với lại tôi thấy rất phản cảm khi ai lại tự nhận mình bị tâm thần phân liệt rồi tỏ ra hạnh phúc.
Ngay cả bây giờ đây, cậu ấy vẫn đang chiến đầu và chống chọi lại với căn bệnh—
“ —Cháu xin phép”
“Bảo trọng nhé….”
Ca xét nghiệm kết thúc và Kirishima-san rời đi với thuốc được kê.
Cô ấy sẽ lại tới nữa khi thuốc hết tác dụng.
“....Cũng tới giờ rồi.”
Cơ mà gần đây có nhiều tin tốt về Ryosuke-kun. May thay, Kotaro và Rinka-san thường trao đổi thông tin về Ryosuke-kun.
Hôm nọ, Rinka-san vui vẻ kể tôi chuyện gì đó.
“Ryosuke đã quyết định đi học trở lại tháng Tư này.”
Đó quả thực là một tin tốt lành.
Cậu ấy đã tham gia các lớp học trực tuyến và kết quả kiểm tra cũng không tệ, nên không có vấn đề gì để cậu tiến tới bước tiếp theo.
Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ tiếp tục học trực tuyến mãi tới khi tốt nghiệp…
Nhưng dường như chính Ryosuke-kun đã yêu cầu được tới trường! Không phải từ mọi người xung quanh, mà từ chính bản thân Ryosuke-kun!
Tôi thật sự rất hạnh phúc và phấn chấn.
Một dạo trước, tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ không làm được.
Ngay cả khi đã chuyển tới một bệnh viện lớn hơn, Rinka-san bảo tôi rằng cậu bé vẫn chăm chú nhìn vào màn hình TV tắt, khổ sở từ ảo giác về chị và những người bạn cùng lớp của mình mà đáng ra không ở đó, và nói chuyện vào khoảng không vô định.
Tuy nhiên, với sự quan tâm chăm sóc tận tình từ những người xung quanh mình, cậu đang khỏe hơn từng ngày tới mức có thể giao tiếp với các y tá.
Ryosuke-kun đã có thể quay về… thế giới thật.
Tất nhiên nó không hoàn hảo… và cậu ấy vẫn có nhiều lúc gặp trắc trở, nhưng so với chúng, cậu đã có tiến bộ vượt bậc.
Việc cậu tự nguyện muốn nhập học là minh chứng cho điều này.
Tất nhiên, những người xung quanh cậu đều có đóng góp một phần, nhưng trên hết, tôi nghĩ đều là nhờ ý chí của Ryosuke-kun…. rằng cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.
“Bên cạnh đó cũng có những thứ giúp ta an tâm.”
Ryosuke-kun chuyển tới cùng trường cao trung với Usui-kun.
Tôi biết chi tiết bởi con gái tôi cũng học cao trung đó, và hiệu trưởng của trường là một người rất lịch sự và thân thiện.
Đúng như mong đợi, ông vui mừng chấp nhận Ryosuke-kun và bạn cậu.
Nếu cậu ấy tiếp tục theo học, cậu sẽ có sự giúp đỡ của Mai và Usui, cũng như sự hỗ trợ từ nhà trường.
“Mình tò mò không biết từ giờ hạnh phúc nào đang đón chờ Ryosuke-kun.”
— Dù vậy, việc lo lắng cho một bệnh nhân đã chuyển tới một bệnh viện khác…Tôi vẫn còn quá non nớt trên cương vị một bác sĩ.