Trans: Cảnh báo chuẩn bị dép trước đọc.
***
~Kaede Yamamoto POV.~
Tôi đã luôn yêu em trai mình kể từ khi thằng bé còn nhỏ.
Đó là vào mùa hè năm tôi lớp sáu tôi đã nhận ra cảm xúc này nhiều hơn tôi tưởng. Trong khi chơi với thằng bé vào những ngày nghỉ cuối cùng, tôi nhận ra... mình cực kỳ yêu thằng bé.
Tôi muốn bảo vệ thằng bé mãi mãi.
May thay, Ryosuke cũng thích tôi... Nên tôi chắc rằng mọi thứ đều sẽ thuận lợi.
Mai Nakazato nhà hàng xóm luôn bám theo chúng tôi, điều này có hơi phiền phức, nhưng Ryosuke không có vẻ gì là rung động trước con bé, nên cứ để con bé yên.
Bên cạnh đó, bố mẹ chúng tôi sẽ khá khó xử nếu chúng tôi gặp rắc rối với hàng xóm, nên chúng tôi thân với nhau ở một mức độ nào đó.
[Ryosuke sẽ cưới chị khi lớn lên.]
[Em không làm vậy được vì chúng ta cùng huyết thống.]
[Không phải là không thể... quyết định cả rồi.]
Tôi sẽ không để bất cứ ai cướp Ryosuke đi.... Fufu, dù sao mắt không thấy thì tim không đau.
Tôi tiếp tục sử dụng giọng nói trầm để được Ryosuke khen tôi ngầu. Hôn nhân thì là một trò đùa, nhưng chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi không gặp... vấn đề nào phải không?
Tôi đang tận hưởng từng ngày hạnh phúc với em trai mình.
------
[....C-có thật không!?]
Cuộc điện thoại đến quá bất ngờ với tôi.
Và đó cũng là dấu chấm cho chuỗi ngày hạnh phúc.
Đầu bên bảo tôi rằng Ryosuke đã hành hung một người phụ nữ, và tôi ngay lập tức chạy tới đồn cánh sát, không chần chừ.
Bên trong đồn, tôi thấy một cô gái đang khóc... và ba tên du côn trông chẳng tốt đẹp gì ở đó.
[Trong con hẻm.... cậu bé này tấn công tôi.]
Cô gái đang khóc chỉ thẳng mặt em trai tôi và nói thằng bé.
Cô nói rằng mình bị tấn công bởi Ryosuke và ba kẻ kia đã cứu cô.
Ban đầu tôi tưởng mọi chuyện phải theo hướng ngược lại, nhưng nghe kể chuyện gì đã xảy ra, những nghi ngờ về Ryosuke nảy sinh.
Đầu tiên, lúc đó là đêm khuya, và thằng bé đi qua một con hẻm nơi chẳng ai nghe thấy gì.
Thêm vào đó qua lời khai của cô gái và ba kẻ kia, rõ ràng... Ryosuke là thủ phạm. Thằng bé đi qua con hẻm chẳng vì lý do gì, nên thậm chí còn đáng nghi hơn.
Tôi cúi đầu xin lỗi trước cô gái, và cha tôi sau khi đến đã cùng tôi liên tục xin lỗi lại.
May thay, họ sẵn sàng tha thứ với một thỏa thuận. Nạn nhân đã khá tích cực cho xong vụ việc. Cha tôi cũng đã đồng ý và mọi chuyện được khép lại ổn thỏa.
Em trai cố nói điều gì đó, nhưng tôi hiện tại không muốn nghe thêm gì từ thằng bé nữa.
Chị đã yêu em rất nhiều, tại sao em lại làm vậy Ryosuke?
Nếu như em gặp nhiều áp lực, cứ tấn công chị.
Nhưng thằng bé lại chọn tấn công một người xa lạ như thể chẳng có hứng thú gì với tôi.
Tôi chỉ là không thể tha thứ được điều đó... Kể cả khi thằng bé được làm mọi thứ mình muốn... Tôi lại chẳng được thằng bé để ý!
Tôi bắt đầu nặng lời với em trai mình. Tôi không thể tha thứ cho thằng bé vì đã bỏ rơi người chị gái này và trở thành một tên tội phạm.
Tình yêu tôi dành cho thành bé biến nỗi thù hận.
Tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay vì thằng bé không chịu nhận tội.
[Hả?..... bỏ trốn...?]
Thằng bé bỏ nhà ra đi một lần.
Tôi đã cực kỳ lo lắng về thằng bé, nhưng khi thấy nó trở về, lòng hận thù lại nổi lên... và tôi đã vô tình chửi bới thằng bé thậm tệ.
Nhưng tôi nghĩ thằng bé đáng bị nói như thế.
Dù sao, thằng bé cũng là một kẻ kinh tởm đã động thủ với phụ nữ và không chịu thừa nhận lỗi lầm.
Kể cả vậy, tôi sẵn sàng tha thứ nếu thằng bé chịu hối cải. Thằng bé là người em trai tôi yêu dù tôi có ghét bao nhiêu đi chăng nữa.
-----
~Nagisa Yamamoto POV~
Tôi có một người anh đẹp trai ở nhà.
Anh ấy tốt bụng và rất hào phóng... Tôi yêu từng khoảnh khắc ở bên anh trai.
[Cậu vẫn là một đứa bro-con~]
[Anh trai Nagisa đẹp trai thế bảo sao cậu ấy lại là bro-con].
Tôi khoe khoanh với bạn bè về điều đó và cảm thấy thật tuyệt.
Anh trai khá nổi tiếng, và tôi rất tự hào về điều đó! Tôi không hoàn toàn hứng thú với thời trang, nhưng tôi muốn anh xem tôi là một nữ sinh sơ trung xinh đẹp! Nên tôi bắt đầu tết tóc mình thành hai bím và trang điểm nhẹ ở nhà... Khi tôi nói chuyện với bạn bè về điều đó, họ lại nghĩ mọi chuyện thường theo hướng ngược lại.
Tôi không cần vẻ bề ngoài đẹp! Tôi chỉ muốn trông xinh đẹp duy nhất trong mắt anh trai thôi.
[Ryosuke! Em yêu anh!]
[Mumumu!]
Tôi nghĩ rằng chị gái cũng yêu anh ấy nhiều như tôi.
...Nhưng chúng tôi không phải đối thủ.
Dù sao, họ có chung huyết thống.
Tôi đã mất cha mẹ trong một vụ tai nạn kể từ khi còn rất nhỏ.
Cha mẹ hiện tại đã nhận nuôi tôi.
Đó là lý do tôi có anh chị kế.
Nhờ đó, tôi hoàn toàn có thể cưới anh trai mình! Tôi phải cảm ơn các vị thần linh!
Nhưng những ngày đó đã kết thúc bởi một sự việc.
[Chị.... đang nói dối phải không?]
[Thật đấy, chị đã gặp qua nạn nhân và nghe kể lại... Và Ryosuke hoàn toàn có tội.]
[K-không đời nào...]
Đây có lẽ là sự kiện gây sốc nhất xảy ra với tôi.
Cha tôi sau khi về cũng nói điều tương tự, và chị gái tôi người yêu anh trai rất nhiều cũng nói vậy, nên không còn nghi ngờ gì nữa.
Điều tôi còn ghét hơn nữa là những phản ứng ở trường.
May thay, tôi không bị bắt nạt hay xa lánh... Những người bạn từng không ngớt lời ca ngợi anh trai tôi nay lại bắt đầu quay lưng với anh.
[Tớ không thể tin mình từng thích một người như vậy...]
[Nagisa, cậu có một người anh trai thật tệ, thật tội nghiệp.]
Họ đều nói... anh trai của Nagisa Yamamoto là rác rưởi.
Mẹ tôi và bạn thuở nhỏ của anh trai Mai, những người tiếp tục bảo vệ anh trong một khoảng thời gian dài đều bị đối xử như những kẻ dị biệt và bị xa lánh bởi mọi người quanh họ.
Mẹ tôi bị đối xử như không khí ở nhà... và tôi nghĩ thật kỳ lạ khi có phụ huynh bảo vệ một tên tội phạm.
Và nhờ sự ủng hộ của mẹ, anh trai không chịu thừa nhận lỗi lầm và càng không có dấu hiệu hối cải.
Anh ta cần bị tổn thương nhiều hơn nữa... bởi vì anh là một tên tội phạm.
Và đó là những gì mọi người đều nói.
[... Đừng có chạm vào tôi! Đồ bẩn thỉu!]
Sau vụ việc đó, anh trai và đã chạm vào nhau một lần. Đó là một cú chạm bình thường, xảy ra khi tôi cố mở cửa tủ lạnh.
Tôi đã cố làm tan nát trái tim anh ấy, và tôi có ý khử trùng quá mức vị trí mà anh chạm vào bằng cồn.
Tôi nhớ cái nhìn của anh trai khi đó... Anh ấy trông thực sự rất buồn và đau đớn.
Nhưng cô ấy bị anh tấn công đã bị tổn thương nhiều hơn phải không? Đó là những gì mọi người nói phải không?
Sau đó, tôi nghĩ anh ấy đã chạy khỏi nhà sau khi nghe chị tôi nói gì đó, nhưng tôi đã cực kỳ lo lắng lúc đó.
Tôi không thể tìm thấy anh ấy suốt cả ngày hôm đó... Tôi đã quanh quẩn trước cửa rất lâu... Xin hãy trở về an toàn.
Một lúc sau, anh tôi trở về.
Nếu anh ấy chịu thành tâm xin lỗi vì đã chạy đi, liệu tôi có thể tha thứ cho anh ấy không? Nhưng ý tưởng này thật ngây thơ.
[Chị thật xấu hổ khi có một đứa em trai như em.]
Chị gái... Em hiểu rồi, chị vẫn chưa thể tha thứ cho anh ấy.
Phải rồi... kể cả khi anh ấy chưa vị thành niên, anh vẫn có thể bị bắt giam, và xét trên khía cạnh cảm xúc của nạn nhân nữ, điều đó chưa đủ.
Tôi biết rằng tội ác anh trai tôi gây ra sẽ không bao giờ bị xóa bỏ...
Nhưng ngay khi định tha thứ cho anh ấy, tôi lại không biết phải nói gì... Hãy tránh xa việc này cho đến lúc thích hợp.
[A-anh trai... Tôi ước anh không trở về nữa.]
.....
.....
...Huh?
H-huh huh?
Tôi vừa nói điều gì tệ lắm sao...?
Chị gái bên cạnh hiểu cho tôi, nhưng mẹ tôi và Mai, những người trở về cùng anh trai đã vô cùng tức giận.... Còn anh trai tôi—
[.... Anh hiểu rồi, xin lỗi vì điều đó.]
--Anh ấy không còn nhìn về phía tôi nữa.
Giọng nói tưởng như sắp biến mất ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage