Trans: Má nhìn cái tiêu đề đã méo muốn dịch. Lại còn tới baka chữ nữa ;-;
***
Sáng nay tôi bắt gặp khá nhiều ánh mắt buồn nôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tuy khó chịu là thế, nhưng thật tuyệt khi thấy gương mặt khóc thảm thiết của hội trưởng hội học sinh.
Đằng nào cô ta chẳng về nhà.
Cô ta là loại người nào tôi lại hiểu rõ quá. Cô vẫn luôn như vậy.
Khi chúng tôi còn làm việc cùng nhau trong hội học sinh, cô sẽ ngay lập tức suy sụp khi phạm phải sai lầm...! Đã bao nhiêu lần tôi phải dọn mớ hỗn độn cô ta bày ra? Chưa hết, khi tôi gặp khó khăn, họ thậm chí còn chẳng buồn giúp đỡ mà đơn giản chỉ từ bỏ tôi. Khi lên cao trung, được tiếp tục mời tới làm việc tại hội học sinh, tôi đã nghĩ rằng mình có thể tin ở họ, nhưng giờ tôi nhận ra mình chỉ là đang bị lợi dụng. Đúng là một con đ* kinh tởm, thấp hèn, hạ đẳng!
“R-Ryosuke!”
“......! Chuyện gì thế, Mai?”
“Trông cậu đáng sợ quá,....?”
Mai nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi không muốn cô ấy phải bận tâm nhiều.
Tôi sẽ trấn an cô ấy ngay.
“Tớ xin lỗi Mai, nhưng tớ ổn.”
“Được rồi.... Nhưng đừng cố quá nhé?”
“....Tớ biết rồi.”
Kể cả khi tâm trí tôi có điên lên đi nữa, tôi sẽ luôn trở lại... Bởi vì Mai sẽ luôn chữa lành cho tôi.
Aah, Tôi rất vui vì có Mai ở bên.
Cảm ơn cậu vì mọi thứ, nếu có đứa nào khiến cậu không vừa ý, nói cho tớ biết, được chứ? Tớ sẽ đập chết nó.
“Kể cả ở trong lớp... nó vẫn sẽ xảy ra, phải không?”
Mai lo lắng hỏi, nhưng câu hỏi của cô hoàn toàn đúng. Những người trong lớp có lẽ sẽ nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt như những người trên đường.
“Tớ khá chắc là vậy.”
“Tớ nghĩ... mình sẽ vào muộn.”
“Tớ cũng vậy.”
Tôi chợt nhận ra được thương hại còn đau hơn là bị phớt lờ... Đặc biệt là qua cách mọi người nhìn tôi và cả vụ việc với hội trưởng hội học sinh.
Tôi không đùa đâu, tôi thực sự sẽ phát điên nếu phải tiếp xúc với cái kiểu thái độ này, đặc biệt là bạn cùng lớp, chúng là lũ khiến tôi đau đầu nhất.
Nhưng tôi ổn vì đã có Mai.
Cô tiếp thêm cho tôi can đảm.
“.....Ryosuke.... đi thôi!”
“Ừm, đi nào.”
Tôi mở cánh cửa lớp học.
Không khí chìm trong im lặng ngay khi học nhận ra tôi... Thương hại, hối lỗi và cả những ánh mắt cầu xin sự tha thứ.
Nó dễ đoán đến mức tôi thấy mình bình tĩnh hơn mong đợi.
“………”
Không tôi không hề bình tĩnh.
Tôi vẫn muốn giết từng đứa một trong lũ này.
Nếu làm vậy, tôi sẽ gặp rắc rối với cảnh sát.
Nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ không giúp tôi.
Nhưng nếu nó gây rắc rối cho Mai và mẹ tôi... nên tôi sẽ kiềm chế và không giết chúng.
Tôi buông con dao cắt mà tôi đang giữ chặt trong túi.
Tôi luôn giữ nó bên mình phòng trường hợp có bất cứ kẻ nào có ác ý với Mai, nhưng từ nay có lẽ tôi sẽ bỏ nó đi.
Tôi không định dùng nó để hù doạ đâu, tôi thật sự có thể sẽ đâm họ.
“Gặp lại cậu sau Ryosuke.”
“Ừm, giờ ra chơi gặp.”
Vì đã nói chuyện với chủ tịch hội học sinh trước đó nên khi đến lớp đã vào tiết chủ nhiệm.
Mai và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tách nhau ra.
“Mình nên giấu nó phòng trường hợp?”
Tôi nhẹ nhàng cất con dao trong túi vào cặp để mọi người xung quanh tôi không nhận ra. Hiện tại việc này rất khó bởi tôi đang là trung tâm của sự chú ý.
Hôm nay tôi không thấy ổn cho lắm. Tôi phải thật cẩn thận bởi tôi sợ lần này mình sẽ phạm tội, không phải bị cáo buộc nữa.
Tôi có thể thường tỏ ra thờ ơ, nhưng tôi không chịu được sự cảm thông của người khác. Tôi và Mai đã làm việc chăm chỉ suốt thời gian qua nhưng tôi không thể chịu đựng được thái độ của những người khác khi cố tỏ ra mình chưa làm hết sức.
Tôi ngồi xuống và nhìn vào cuốn sách giáo khoa của tiết đầu.
Đó là lúc tôi nghe thấy...
“À, c-chào buổi sáng.”
Đứa con gái bên cạnh nói chuyện với tôi.
Tôi thậm chí còn chẳng biết tên cô ta, nhưng cô ta cùng Kirishima luôn nói xấu tôi.
Cô là đứa gây khó chịu nhất trong lớp... à thì, không nhiều bằng Kirishima.
“.....gì?”
“À ừm, tôi thực sự xin lỗi về tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó.”
“.......”
Tôi kìm chế cơn giận lại.
Thật may mà tôi đã cất con dao vào trong cặp, nếu không có lẽ tôi đã... đâm cô ta rồi.
Ngay cả chủ tịch hội học sinh đó cũng phải xin lỗi, nhưng con đ* vô liêm sỉ này hết thuốc chữa rồi.
Cô ta dồn hết can đảm và gọi tôi... cô ta muốn chứng tỏ là mình can đảm lắm chắc?
Tôi ngó lơ cô ta và tiếp tục đọc sách.
“”T-tôi đang xin lỗi, vậy nên lắng nghe chút đi!”
Cô ta có vẻ khó chịu trước thái độ thờ ơ của tôi.
Cô phàn nàn với vẻ khó chịu ra mặt... nhìn qua phản ứng tôi dám chắc lời xin lỗi của cô ta quá hời hợt.
“...Đúng như tôi nghĩ.”
“C-cái gì?”
“Lời xin lỗi của cô cũng chỉ vậy mà thôi. Nếu tôi cảm thấy tệ, cô sẽ không buồn phải không? Cô chỉ muốn xin lỗi, được tha thứ, và cảm thấy tốt hơn chứ gì?”
“K-không không phải vậy.”
“Đừng có cãi.”
“N-nhưng...”
“Tôi là nạn nhân ở đây, và tôi có quyền có nên tha thứ cho cô hay không. Và tôi không chấp nhận cái lời xin lỗi đó rõ chưa?”
“....Đừng nói với tôi như vậy mà .”
“Ý tôi là... cô tên gì ấy nhở?”
“Tên tôi là gì bây giờ không quan trọng!”
“Chà, đằng nào tôi cũng chẳng buồn nhớ tên của một cục cớt như cô.”
“Haa? Cậu đang đùa tôi đấy à! Cậu đúng là...”
--Nói xong cô gái vội lấy tay che miệng trong hoảng hốt.
[Cô gái vô danh POV.]
[Cậu đúng là rác rưởi.]
Đó là những lời tôi không bao giờ được phép nói riêng với Ryosuke.
Ngay cả một người không đọc được bầu không khí cũng hiểu được điều đó.
Tôi không cho phép Ryosuke chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa... Đó là những gì mọi người trong lớp đã thảo luận trước khi Ryosuke tới.
Những người đã cố tình gây tổn thương cho Ryosuke giờ lại đang cố bảo vệ cậu ấy... Đúng là mặt dày và trơ trẽn.
--Nhưng liệu Ryosuke có nhớ những lời tôi nói không lại là một câu chuyện khác.
“Cô có ý gì?”
“Không, không có gì.”
“Tôi là người luôn làm tốt những bài kiểm tra, luôn có thái độ học tập tốt, và chưa từng gây ra bất cứ rác rối nào trong đời, vậy cô có vấn đề gì? Vẫn nghĩ tôi là tội phạm chắc.”
“Ah... không phải... tớ t-thực sự xin lỗi.”
Đó là lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy, và nó khiến cổ họng tôi ứa nghẹn lại.
Vẫn có một phần trong tôi đã vô thức chế nhạo Ryosuke, và đó là nguyên nhân dẫn đến thái độ nổi loạn đó.
Tuy nhiên, ngay khi nghe cậu nói vậy tôi hiểu ra.
Ryosuke là một người chính trực, cậu luôn có thái độ học tập nghiêm túc trong lớp và luôn giữ thứ hạng đứng đầu lớp.
Ngoài ra, cậu là một trong những người đẹp trai nhất lớp.
Thứ duy nhất kìm hãm cậu là quá khứ phạm tội, nhưng đó không còn là vấn đề nữa, và giờ cậu là một người xuát chúng về mọi mặt.
So với một cô nàng Yankee chẳng bao giờ chịu chú tâm học tập và luôn dành cả ngày dài vui chơi, cậu chính là tiêu chuẩn xuất sắc nhất của bất cứ ai.
Tôi không nói lại được bất cứ điều gì nữa.
.
“Ưư....”
Gương mặt của người phụ nữ ngồi cạnh cậu đỏ chót lên và hướng về phía trước.
Ryosuke có thể không biết nhưng tên cô ấy là Chiaki Sunagawa.
Không chỉ cô ấy mà tất cả những người nghe trộm ở xung quanh cũng tỏ ra khó chịu... và mọi người đều biết sẽ chẳng có ai được tha thứ dễ dàng nữa.
Vào thời điểm này, Ryosuke mừng vì chỗ ngồi của Mai ở vị trí khá xa và nhờ đó... cô không nghe thấy cuộc trò chuyện xấu xí này.
----Lạch cạch.
[Ryosuke POV]
“........Fuu”
--Tôi suýt cười phá lên... ngay khi thấy tôi thấy Fumika Kirishima vào trong lớp học khi kết thúc tiết chủ nghiệm vừa kịp đến muộn.
Cô ta có quầng thâm mắt và mái tóc bù rù.
Không biết hai người họ có thông đông với nhau thế nào?
Tôi không nghĩ cái người này và hội trưởng hội học sinh có thể khiến tôi bật cười sau ngần ấy năm.
Dù là chiêu trò cũ rích nhưng lại khá hiệu quả.
“K-Kirishima-san...”
Bởi Mai, người đã đến chỗ tôi chơi, giờ lại đang nhìn tôi với vẻ cảm thông.
“Ah, R-Ryosuke....”
Diễn viên số 2 đến chỗ tôi, hai tay ôm lấy cặp. Và rồi, ngay khi đã đứng trước mặt tôi, cô ngay lập tức cúi đầu thật mạnh.
“Tớ xin lỗi vì tất cả rắc rối tớ gây ra. Tớ xin lỗi vì mọi thứ đã làm... Tớ có điều muốn nói với cậu... Cậu có thể dành ra chút thời gian sau giờ học chứ?”
Đứa con gái ngồi cạnh tôi cũng làm y hệt.
Tại sao lời xin lỗi có thể nói dễ dàng vậy? Đây là bằng chứng mấy người chưa từng thực sự nghĩ đến nó đúng không? Sau cả năm trời bắt tôi chịu đựng dày vò giờ lại đến cúi đầu xin lỗi.
Lời xin lỗi là sự giải thoát cho tâm hồn. Nó giúp mọi người thanh thản hơn.
Ngay từ đầu, người phụ nữ này chẳng hề ngẫm lại những gì mình đã làm... Cô ta chỉ không muốn cảm thấy bứt rứt nữa, nên chọn cách xin lỗi nhanh cho qua chuyện.
Một ý tưởng hết sức nông cạn.
Cô nghĩ mình có thể thoát dễ dàng đến thế. Tôi sẽ dày vò cô đến cùng.
“.........”
Mai, người đã thông cảm cho Kirishima, cũng không khỏi nhăn mặt lại khi thấy Kirishima cúi đầu.
Xét cho cùng, tôi cũng không ngờ cô ta sẽ xin lỗi ngay sau một ngày.
Đặc biệt là Fumika Kirishima, người đã tổn thương tôi nhiều nhất có thể... Sau nhiều lần nghe những lời phỉ báng của cô ta, đến cả Mai còn chẳng thể tha thứ dễ dàng.
“Tại sao tôi phải đợi cô sau giờ học?”
“Ah.. T-T-Thế chúng ta có thể nói chuyện trên đường về nhà.”
“Tôi ghét việc đó, tôi sẽ về nhà với Mai.”
“Vậy thì Nakazato—“
Sau khi nghe vậy, Fumika Kirishima chuyển hướng sang Mai.
Tuy nhiên, thật tệ là cô ta ngay lập tức nhận ra đó là một nước đi sai lầm... Biểu cảm của tôi ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Đừng có nói chuyện với Mai được chứ? Sử dụng Mai như một cái cớ chỉ khiến tôi điên tiết hơn thôi.”
“T-Tớ không định sử dụng cậu ấy làm đòn bẩy.”
“Tôi biết rõ cô đang giờ trò gì... Đầu tiên, cút về nhà với thằng bạn trai đi, được chứ? Cô yêu cậu ta đúng không?... À, học khác trường tôi hiểu rồi.”
Gương mặt Fumika tái lại khi nghe tôi nói vậy.
“KHÔNGGGG! Hắn không phải bạn trai tớ.”
Cả lớp rơi vào im lặng khi nghe cô hét lên, nhưng tôi không mảy may bận tâm. Sau khi trải qua một năm kia... Tôi sẽ không để sự điên loạn của một người bạn cùng lớp lấn át mình.
Tôi đến gần Fumika và thì thầm vào tai những điều sẽ khiến cô ta chịu dày vò thêm.
“Không, không, hai người đã nắm tay rất nhiều lần phải không? Và hôm nọ hai người còn khoe khoang về việc trao đi nụ hôn đầu. Và rồi đột nhiên cậu ta không còn lại bạn trai cô nữa? Biết đâu cậu ta cũng bị cáo buộc sai, nói tôi nghe tại sao cô không thử tin tưởng vào cậu ta một lần?”
Tôi thì thầm bằng tông giọng mà chỉ mình Kirishima nghe thấy, bởi tôi không muốn mai nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Khá kỳ lạ khi nhìn mặt cô ta ở gần nhưng tôi hoàn toàn có thể chịu đựng được nếu điều đó khiến cái con người này đau khổ.
“Uppp.”
Hoàn toàn xứng đáng với mong đợi, Kirishi chạy ra khỏi lớp trong khi lấy tay che miệng.
Khoảnh khắc nụ hôn đó, cái mà cô ta không muốn nhớ lại dù chỉ là một chút.
Cô sẽ không thể chịu được cơn buồn nôn khi đã bị người mình yêu gợi lại chính cái khoảnh khắc nụ hôn đó.
“Đ-đợi đã Fumi!”
Chiaki Sunagawa gọi bạn mình Fumika Kirishima là “Fumi” và vội vã đuổi theo.
Chiaki quay lại và nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó, nhưng đến cuối cùng cô cũng chỉ lẳng lặng chạy ra khỏi lớp học.
Chế nhạo cô ta xong, tôi quay đi.
“Này, cậu ổn chứ?”
“Tớ ổn mà.”
Mai, có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra bởi cô không nghe thấy cuộc trò chuyện.
Cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi và an ủ. “Đừng lo về chuyện đó.”
Từng cử chỉ của cô ấy đều thật đáng yêu.
“Vì giáo viên sắp vào rồi nên tớ đi trước nhé?”
“Tớ sẽ gặp cậu sau.”
Tôi mở cuốn sách giáo khoa và chuẩn bị cho tiết tiếp theo.
--Kể cả vậy, Fumika Kirishima... vẫn là một người rất thú vị.
Tôi dám chắc cô ta không biết hắn mới là tội phạm, và tôi biết họ hẹn hò cũng chỉ để khích tôi.
Đó là lý do tôi không cảnh báo và mặc kệ cô ta làm gì thì làm... Đúng như dự đoán, mối quan hệ đã có tiến triển.
Cô ta quả thực là một người rất thú vị.
Gần đây, khi cô ta khoe về nụ hôn đầu, tôi đã vô cùng sung sướng... Tôi dám chắc rằng khi tìm ra sự thật, tổn thương nhận về sẽ khá lớn, và cách cô ta phản ứng lại... đúng như mong đợi.
Chà, cô ta làm sao hiểu được cảm giác của tôi?
Ý tôi là, sau tất cả, cô ta đã hẹn hò với một tên tội phạm và thậm chí còn hôn hắn.
Tôi vẫn có chút thất vọng... Mọi chuyện thậm chí còn thú vị hơn nữa nếu sự thật được tiết lộ muộn hơn.
--Tuy nhiên, tôi tự hỏi cô ta sẽ làm gì với đôi môi đã bị vấy bẩn đó?
Nếu trong trường hợp tôi hôn Kirishima, tôi sẽ tự cắt môi mình, phải không?
Chà, tôi nghĩ cô ta không dám làm vậy đâu.
.
.
~Fumika Kirishima POV.~
“Ọeeeeeeee!!!”
Tôi đang ở trong phòng vệ sinh nữ và nôn thốc nôn tháo mọi thứ ra ngoài. Chính bởi Ryosuke đã gợi lại cho tôi kỷ niệm mà tôi muốn quên nhất.
Tôi thấy kinh tởm... vì đã hôn cái người khiến Ryosuke đau khổ... Và tại sao, cậu ấy lại muốn tôi nhớ lại chuyện đó? Tôi không hiểu nổi.
“Fumi, cậu ổn chứ?”
Chiaki vội vàng chạy đến chỗ tôi.
Cô nhẹ nhàng vô vào lưng nhưng điều đó chẳng làm tôi thấy khá hơn tí nào... Tôi quay lại bồn cầu một lần nữa.
“Guu,....haa....haa....!”
“Fumi!! Đừng về nhà nữa!!!”
“....Không.... Tớ sẽ không thể gặp Ryosuke...”
Đúng, đó sẽ là một ý tưởng tệ nếu tôi chạy khỏi đây.
Tôi cần lấy lại mối quan hệ khi xưa bằng mọi giá... Cậu ấy cần nghe những gì tôi phải nói.
Tôi đã nghĩ mối tình đầu của mình đã kết thúc, nhưng nó chưa hề... Tôi không thể gạt Ryosuke ra khỏi suy nghĩ của mình suốt từ hôm qua.
Sở dĩ tôi vẫn tiếp cận cậu ấy là bởi tôi tôi yêu cậu ấy rất nhiều. Đó là lý do tôi không thể tha thứ cho tội ác của Ryosuke.... Tại sao giờ tôi mới nhận ra!!
Lần nôn thứ hai khiến tôi cảm thấy tốt hơn một chút và tôi nhớ lại từng lời Ryosuke đã nói.
[Biết đâu cậu ta cũng bị cáo buộc sai, nói tôi nghe tại sao cô không thử tin tưởng vào cậu ta một lần?]
Tôi đã không tin tưởng Ryosuke, và không đời nào tôi sẽ tin tưởng cái loại đàn ông như tên đó, nhưng chẳng có cách nào thuyết phục được Ryosuke.
.
Fumika nhìn lại gương mặt mình trong gương.
Mái tóc bù xù, nước da nhợt nhạt, chẳng giống mọi khi tẹo nào.
“Nếu mình trang điểm... liệu cậu ấy sẽ nhìn mình chứ?”
Lấy mỹ phẩm ra từ túi treo ở thắt lưng, cô rửa qua mặt mình.
Nghe có vẻ khá mỉa mai, nhưng tất cả những gì Fumika Kirishima còn lại là nhan sắc ưa nhìn.
Giờ trông cô ấy xinh đến nỗi nếu đi ra đường chắc chắn sẽ có người đến gạ gẫm... và đó là vũ khí duy nhất còn lại của cô.
“....Fumi....cậu.”
“Ổn thôi, ổn thôi... xin chúa...hãy khiến Ryosuke quay lại nhìn....”
Cô trang điểm một lớp mỏng như mọi khi và quay trở lại lớp học.
Tuy nhiên, Ryosuke sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn... Bởi ngay từ ban đầu, sự chú ý của Ryosuke vốn đã dành trọn chỉ riêng cho Mai.
“......!!!!”
Fumika lườm Mai, người đang trò chuyện vui vẻ với Ryosuke, với ánh mắt đầy thù hận.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage Show nách ra Aw shet here we go again