87 ngày cho đến lần đầu làm chuyện ấy với cô bạn gái ngây thơ và dễ dãi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Thật ra... đây là lần đầu của mình đó - Chương 5: Chuyện làm trong khách sạn tình yêu

[Nakamura Hiyori, ngày 13 tháng 6]

Sau khi lắng nghe câu chuyện của tôi, Saki khoanh tay nói:

"Quả nhiên Kaburagi-kun rất được lòng con gái. Cô bạn thời thơ ấu kia, nghĩ kiểu gì thì cũng thích Kaburagi-kun mà."

"Cậu cũng nghĩ vậy sao? Ôi, mình thiếu chín chắn quá nhỉ..."

Do bùng cháy lòng ghen tị với bạn thời thơ ấu của Shun-kun, muốn được gần gũi với cậu ấy hơn, nên tôi đã dùng cơn mưa làm cớ để bám vào cậu ấy. Mỗi lần nhớ lại chuyện đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ.

Dẫu vậy, trước mặt Shun-kun, tôi vẫn ung dung đóng vai bạn gái của cậu ấy để giấu nỗi ghen tị nhói trong lòng. Nếu Saki có mặt ở đó, ắt hẳn cậu ấy sẽ cười sằng sặc.

"Thiếu chín chắn gì chứ...? Cậu vẫn còn là trẻ con mà. Đừng tỏ vẻ người lớn khi cậu chưa từng làm chuyện ấy."

"Này, Saki! Nhỏ tiếng thôi!"

Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh. Vào giờ nghỉ trưa, ở sân trong vắng vẻ, ngoài tôi và Saki ra thì chỉ có vài học sinh khác ngồi xa xa.

Sự thật tôi là trinh nữ mặc dù có nhiều tin đồn không hay ho, chỉ có cô bạn thân Saki này biết. Nếu chuyện tôi vẫn còn trinh bị lộ ra thì mối quan hệ giữa tôi và mọi người chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn. Tôi không muốn bị ai phũ phàng hay bị cho là nói dối.

Có vẻ họ chưa nghe thấy, nên tôi thở phào và tiếp tục câu chuyện.

"Mình... mình đâu có nói về chuyện trinh tiết! Mà về độ tuổi cơ..."

“Cậu đang lảm nhảm gì thế? Nhân tiện, đàn chị ở chỗ làm thêm của Kaburagi-kun cũng đáng ngờ lắm đấy. Dù hiện giờ chị ta chỉ xem cậu ấy là đồng nghiệp dễ thương, nhưng chỉ cần một chút xíu kích thích là tình cảm của họ có thể chuyển sang tình yêu ngay. Khi đó, cậu ấy chỉ là một học sinh cấp ba với ham muốn tình dục mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã đầu hàng cám dỗ, quan hệ thể xác, và dù là tên lăng nhăng nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm, nên sẽ chủ động nói lời chia tay với Hiyori...”

“Stop! Dừng lại! Sao cậu dự đoán buồn vậy hả!? Mình không muốn nghe đâu!”

“Chứ Hiyori đâu có cố gắng làm cho mối quan hệ tiến triển!”

Saki nói có lý. Trên thực tế, đã bước sang tháng 6 mà vẫn còn trinh, ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên.

Điều không ngờ tới là Shun-kun, dù bị đồn là lăng nhăng, hoàn toàn không có ý định ra tay với tôi.

Nếu Shun-kun thực sự muốn làm chuyện ấy với tôi, tôi sẽ sẵn sàng đáp lại. Nhưng sau hai tháng hẹn hò, chúng tôi thậm chí còn chưa hôn nhau. Lạ quá phải không?

Dù đang quen tôi, nhỏ bị đồn là lẳng lơ, nhưng lại không nổi chút dâm ý nào là sao? Hay do đẹp trai không ngại thiếu gái nên cậu ấy mới thong thả như vậy?

Tôi không rõ về tiêu chuẩn nhanh chậm trong tình yêu nên đã hỏi thăm Saki. Thật bất ngờ là Saki đã phản ứng một cách hiếm thấy.

“Đã quen Kaburagi Shun thì cậu phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện ấy bất cứ lúc nào. Trai đẹp thì tỷ lệ cạnh tranh cao lắm đấy. Nếu cậu tự mãn vì đã là bạn gái thì có ngày bị cô khác cướp mất cho coi.”

“...Đó là kinh nghiệm thực tế của Saki à?”

Câu hỏi trả đũa nhẹ nhàng của tôi rõ ràng trúng ngay tim đen Saki. Ánh mắt cậu ấy thoáng chốc trở nên u ám, khóe miệng nhếch lên đáng sợ đến mức tưởng chừng như đằng sau là hậu cảnh sân khấu kinh dị.

"...Ừ đấy! Chỉ cần nhớ lại là tức chết đi được! Cái gì mà ‘Hiện giờ tớ muốn tập trung cho bóng đá’!? Sau khi bị gặng hỏi thì hắn mới thừa nhận là đã ngoại tình với cô gái khác! Mọe thằng chó đó!"

Saki mới chia tay với bạn trai học trường khác gần đây, nên thỉnh thoảng lại nổi đóa như thế này. Nguyên nhân chia tay thì cậu ấy vừa nói hết rồi. Nhưng nghe những câu chuyện đó, tôi càng hiểu rằng trong tình yêu, khó chắc người mình yêu cũng yêu mình nhất.

"Mình biết là Saki vẫn còn day dứt, nhưng cậu nên chọn một người thật thà và tốt bụng hơn. Những người cậu thích luôn gây ấn tượng xấu với con gái mà."

"...Tớ biết! Nhưng tớ không thích con trai chỉ thật thà và tốt bụng! Tớ muốn yêu theo bản năng của mình! Cho dù có bị tổn thương thì tớ vẫn sẽ làm những gì mình muốn!"

Quan điểm về tình yêu của Saki quá kích thích đối với tôi. Thân là người từng thầm thương trộm nhớ Shun-kun hơn một năm mà không dám hỏi số điện thoại, có rất nhiều điều tôi muốn học hỏi từ Saki. Giống như chú chó ngưỡng mộ con sói, tôi thực lòng nghĩ rằng cậu ấy rất ngầu.

"Saki à, cậu ngầu thật đấy! Nếu cậu là người mẫu thì phát ngôn vừa rồi có thể được giật tít [Quan điểm về tình yêu của Kagaya Saki] trên tạp chí đó!”

"Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Dù sao đi nữa, tớ nghĩ cậu nên trực tiếp mời Kaburagi-kun xơi cho rồi. Đến nhà cậu ấy chơi rồi nhân cơ hội kéo cậu ấy lên giường luôn.”

"Rào cao lắm đấy! Không dễ làm như cậu nói đâu!"

Chỉ tưởng tượng thôi mà mặt tôi đã nóng ran rồi. Cho dù có là diễn viên, tôi vẫn sẽ không đủ dũng khí diễn cảnh như vậy.

"Chỉ cần quẳng hết dè dặt là sẽ dễ dàng thôi mà? Hơn nữa, với gương mặt và thân hình của Hiyori, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ phải lòng ngay lập tức thôi. Mori cũng nghĩ vậy phải không?"

"Ừ. Nếu có gã nào chẳng hề phản ứng trước lời mời của Nakamura Hiyori thì hắn chắc chắn bị thiểu năng."

Tôi giật mình và ngước lên khi nghe giọng nam trầm vang bất chợt từ sau lưng. Đứng đó là Mori Gakuto, bạn thân của Shun-kun.

"M-Mori-kun!? C-cậu ở đây từ lúc nào vậy!?"

"Từ đoạn có thể giật tít trên tạp chí thôi."

Tệ thật. Tôi chỉ biết ôm mặt mà than.

"Đồ xấu xa! Thế tức là cậu nghe hết chuyện riêng tư rồi còn gì! Đừng kể với Shun-kun nhé! Cậu ấy mà biết mấy chuyện này thì phiền lắm!"

"Cậu ấy sẽ không phiền đâu. Trái lại còn hưng phấn là đằng khác, yên tâm đi."

Mori-kun, người cùng Shun-kun được mệnh danh là bộ đôi lăng nhăng nhất trường, toát lên vẻ hào nhoáng trong từng hành vi và lời nói.

"Mori đến đây có chuyện gì không? Hay chỉ ve vãn?"

"Có thể gọi là ve vãn, mà cũng có thể không. Nè, thứ Bảy tuần này rảnh không? Tớ, Shun, Hiyori và Kagaya cùng đi chơi nhé?"

Tuy lời đề nghị bất ngờ, nhưng tôi lập tức đồng ý: “Đi!”

Đó sẽ là cơ hội để Saki và Shun-kun trở nên thân thiết hơn, đồng thời bản thân tôi cũng có thể tìm hiểu thêm về Shun-kun từ Mori-kun.

"Thế nào, Saki? Đi chứ?"

“...Chắc tôi sẽ đi để xem xét bạn trai của Hiyori coi thế nào.”

Saki thường không thích ra ngoài, nhưng cậu ấy đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ lâu.

Có lẽ niềm vui hiện rõ trên gương mặt tôi, khiến cả Saki lẫn Mori-kun phì cười khi nhìn tôi.

"Tốt, quyết định vậy đi! Tớ đã xác nhận là Shun rảnh rồi, còn địa điểm thì tớ sẽ chọn."

"Cảm ơn, Mori-kun! Mình mong chờ lắm đấy!"

Trong khi tôi hồ hởi gửi tin nhắn cho Shun-kun rằng mình háo hức tới buổi đi chơi, hai người kia đang thì thầm bàn tán điều gì đó, nhưng do vui quá nên tôi không để ý.

"Nakamura muốn tớ gọi là gì? Nakamuu hay Hiyorin?"

“Cách gọi nào nghe cũng kỳ quá. Gọi Nakamura thôi là được rồi mà?”

"Vậy thì tớ sẽ gọi cậu là Nakamuu. Còn cậu gọi tớ là Gakkun nhé."

“Ơ? Vậy cậu còn hỏi mình làm gì? À mà, Mori-kun và Saki thân mật với nhau ghê, hai người vốn là bạn bè à? Tại thấy hai người hầu như không liên lạc nên mình bất ngờ đấy.”

Chẳng muốn dùng cách gọi Gakkun, tôi vội chuyển chủ đề.

“Hửm? Tụi này mới kết bạn tức thì mà. Vì lẽ đó, ta trao đổi thông tin liên lạc nào, Kagayan.”

“Ai là Kagayan chứ hả!? Cơ mà, tôi không có quyền lựa chọn sao?”

Tuy không phải là người nhút nhát và cũng thích trò chuyện, nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy khó bắt nhịp với phong cách năng động đặc trưng của hội hướng ngoại. Giống như lúc này, mới gặp được có hai phút mà họ đã có thể trao đổi thông tin liên lạc rồi.

"Chi tiết tớ sẽ thông báo sau nha. À, Nakamuu."

Mori-kun giơ ngón tay cái lên và nở nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng sáng.

“Tớ sẽ không nói cho Shun biết chuyện Nakamuu còn trinh đâu, nên cứ yên tâm. Chào nhá.”

Bỏ lại quả bom khiến con tim tôi rối bời, Mori-kun thoăn thoắt rời đi trước khi tôi kịp phản ứng.

Cậu ta ngoài mặt thì đáng sợ, nhưng giọng điệu và hành động thì lại nhẹ nhàng. Đã thế còn thú vị và dễ gần, dù biết bí mật của tôi nhưng vẫn không phản ứng thái quá và hứa sẽ giữ kín với Shun-kun. Tinh tế hiểu được điều tôi mong muốn nhất mà không cần phải nói ra.

Có lẽ do tôi nhìn bằng ánh mắt thiên vị vì Mori-kun là bạn thân của Shun-kun, nhưng tôi nghĩ cậu ta là người tốt.

"Nè, Saki... Tin đồn lăng nhăng không phải phô trương đâu nhỉ. Mặc dù khác với kiểu của Shun-kun, nhưng phong cách của Mori-kun có vẻ được lòng con gái thật đấy."

"...Tuy trông lòe loẹt và ngốc nghếch, nhưng cậu ta có vẻ không phải người xấu. Việc Hiyori còn trinh bị lộ là sự cố, nhưng... tớ nghĩ sẽ không sao đâu. Tớ có cảm giác là lời hứa hẹn của cậu ta rất đáng tin.”

"Ưm. Tuy mắt nhìn người của Saki không đáng tin cho lắm, nhưng mình cũng nghĩ vậy."

Tôi vui vẻ đón nhận cú đấm nhẹ hều của Saki sau khi cà khịa cậu ấy.

"Im đi. Tóm lại, hôm đó Hiyori cứ mặc đồ lót gợi cảm là được, không khỏi cần suy nghĩ gì thêm đâu."

"Hả!? Vế sau nghe rất đáng suy nghĩ đấy! Ý Saki là sao!?"

Dù tôi có truy hỏi đến đâu, rốt cuộc Saki cũng không chịu tiết lộ.

------------------------------------

[Kaburagi Shun, ngày 18 tháng 6]

Cơ sở giải trí Bravecia là địa điểm giải trí phổ biến với học sinh chúng tôi, nơi có thể thưởng thức nhiều trò chơi với giá rẻ như: bowling, karaoke, bi-da, game thùng, thể thao, ...

"Bravecia không chỉ là địa điểm hẹn hò thú vị, mà đi chơi nhóm cũng rất vui."

Gakuto nói vậy khi mang bóng bowling đến.

"Tao có hơi ngạc nhiên khi nghe mày nói đã mời Hiyori-chan và Saki-san, nhưng cảm ơn nhé. Tao cũng muốn thử đi chơi nhóm cùng Hiyori lâu rồi."

"Khách sáo làm gì. Cơ mà, mày đã cắt móng tay chưa đấy?"

"Tao luôn giữ móng tay ngắn vì không thể chịu nổi khi để móng dài. Với lại, chơi bowling mà để móng tay dài thì có vẻ nguy hiểm."

Gakuto thở dài thườn thượt:

“Cái thằng đần này... Đây, cầm lấy.”

Sau khi nhìn một vòng xung quanh để chắc rằng hai cô gái vẫn chưa quay lại, Gakuto đưa tôi thứ gì đó. Tôi nhận ra ngay đó là hai gói bao cao su mỏng dính và nhỏ xíu. Nhìn tôi há hốc miệng mồm, nó nói:

“Hôm nay thể hiện cho tốt nhá.”

"Đầu mày thật sự không thể nghĩ được gì khác à!? Bọn mình đang đi chơi nhóm bốn người đấy, làm thế quái nào được chứ hả!?"

"Trai lăng nhăng... à không, đàn ông mà, phải luôn mang theo ‘áo bảo hộ’ dự phòng mọi lúc mọi nơi chứ. Mà mày không để ý à? Nakamura đã biết trước là sẽ chơi bowling nhưng vẫn mặc váy, thế khác gì bật đèn xanh cho mày đâu?"

“M-mày chỉ đang lý giải có lợi cho con trai thôi! Cô ấy ăn mặc dễ thương chẳng qua để làm tao vui thôi!”

"Cẩn thận quá hóa hối hận đó mày. A, Nakamura quay lại kìa. Mau giấu đi."

"Xin lỗi vì đã để hai cậu phải chờ! Hai cậu chọn bóng nhanh nhỉ!"

Nghe giọng nói tươi tắn của Hiyori-chan, tôi vội vàng cất ‘hàng’ mà Gakuto đưa vào túi quần.

Tôi tránh nhìn Hiyori-chan, người hôm nay mặc áo thun đen và váy caro. Ban đầu khi nhìn thấy thường phục của cô ấy, tôi chỉ cảm thấy dễ thương, nhưng bây giờ, tại Gakuto mà tôi thấy ngượng một cách lạ lùng.

Sau khi Saki cũng lựa xong bóng, chúng tôi bắt đầu bàn về luật chơi của đại hội bowling lần thứ nhất này.

“Ai đứng chót sẽ phải chịu phạt, được chứ?”

Biết ngay sẽ có vụ này mà. Trước lời đề nghị của Saki, tôi kiên quyết phản đối và đưa ra ý kiến khác.

"Phản đối! Thay vì trừng phạt người thua cuộc, tớ muốn có phần thưởng cho người chiến thắng!"

Hiểu được hoàn cảnh của tôi, Gakuto cười thầm.

"Nakamuu nghĩ thế nào?"

"Hay là ta dung hòa cả hai ý kiến đi, người xếp thứ nhất sẽ được chỉ định một người làm bất cứ việc gì, được không? Như vậy thì không nhất thiết người đứng cuối cùng sẽ bị chọn."

Vậy đây sẽ là trò chơi “Ai là vua?” không liên quan đến may rủi à? Cảm thấy an tâm khi hệ thống mà kẻ đứng chót luôn phải chịu thiệt không còn nữa, tôi bắt đầu tưởng tượng đến cảnh bản thân chiến thắng, mặc dù chuyện đó có lẽ không thể xảy ra.

Nếu thắng, mình sẽ ra lệnh gì cho Hiyori-chan nhỉ...? Mệnh lệnh thú vị nhưng lịch sự, kích thích nhưng lại không khiến mọi người khó chịu là…

"Có vẻ như ai đó đang lao tâm khổ tứ, nhưng không cần phải thế đâu, vì đã có tớ ở đây rồi."

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Gakuto cầm quả bóng và nói vậy.

"Tớ chơi bowling hơi bị đỉnh đấy nhá. Nhất định sẽ giành phần thắng cho mà xem!"

Từ bước chạy đà đẹp mắt, Gakuto ném mạnh quả bóng trong tư thế chuẩn. Quả bóng nặng nề lăn thẳng trên đường băng rồi đánh đổ hết toàn bộ pin với âm thanh rất ư là thỏa mãn. Đương nhiên, đó là một Strike.

“Yeah! It feels so good!”

“Được đấy, Mori.”

Gakuto và Saki, hai người nghe nói là hôm nay mới đi chơi chung với nhau lần đầu, đập tay như bạn bè thân thiết.

"Tớ rất giỏi các trò chơi cần dùng đến tay. Bowling hay con gái thì cũng như nhau thôi."

“Đúng là đồ đê tiện. Riêng Mori thì không thể để thắng được. Cố gắng lên nha, Kaburagi-kun!”

“Shun-kun, cố lên!”

Tôi giơ tay đáp lại hai cô gái đang cổ vũ mình. Trước mặt con gái, hay chính xác hơn là trước người con gái mình thích, các chàng trai đều muốn trông nổi bật.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Nghe nói trong môn bowling, thay vì nhắm vào pin, nên nhắm vào hình tam giác vẽ ở giữa đường ray. Tôi chỉnh hướng nhắm vào khoảng giữa tam giác thứ ba từ phải sang và tam giác chính giữa, rồi ném bóng.

Tuy nhiên, ngay sau khi rời khỏi tay tôi, quả bóng phóng xuống rãnh đường băng, lao nhanh theo đường thẳng mà không có cơ hội đổi hướng để va vào bất kỳ pin nào, và biến mất ở cuối con đường.

Thôi xong. Nghe những tiếng cười sau lưng, tôi quay lại thì thấy ba người đều đang ôm bụng cười nắc nẻ.

"Shun, mày chơi bowling tệ ghê! Coi như tao thắng rồi còn gì!"

"Tư thế ném bóng hài quá! Lần sau cho tôi quay clip lại nhé!"

Dù bị Gakuto và Saki chế giễu, nhưng tôi không phiền lòng. Ngược lại, họ cười tức là điệu bộ ngờ nghệch của tôi cũng có chút ý nghĩa.

"Cười nhiều quá đấy. Sẵn nói luôn, không chỉ bowling, mà hầu hết các môn thể thao liên quan đến bóng đều như thế này, cho nên đừng xem thường khả năng vận động của tớ."

Nếu lý luận của Gakuto đúng thì việc tôi không thể xử lý tốt quả bóng cũng có nghĩa tôi không thể đối xử tốt với con gái. Tôi chỉ cần được Hiyori-chan yêu thích là đủ, nên dù không khéo léo thì cũng chẳng sao... Cơ mà, nghe kiểu gì cũng giống như tôi đang bào chữa cho sự yếu kém của mình vậy.

"Được rồi, để mình trả thù cho Shun-kun nhé!"

Đến lượt Hiyori-chan, cô ấy đứng dậy, nở nụ cười dạn dĩ.

"Hiyori-chan giỏi bowling à?"

"Hì hì, cứ xem rồi biết thôi."

Với thái độ tự tin đó, Hiyori-chan trông rất ngầu, giống như một nữ dũng sĩ đã từng trải nhiều trận địa.

Tôi vô thức mê mẩn dõi theo bóng lưng đầy quyến rũ của Hiyori-chan đang nhìn chăm chăm các pin.

Vóc dáng mảnh mai nhưng gợi cảm với những đường cong hoàn hảo, đôi chân trắng nõn, mép váy liên tục phất phơ khi cô ấy bước từng bước để lấy đà ném bóng. Tôi vô thức tự hỏi có khi nào nhìn thấy đồ lót không, nhưng liền dập tắt hoang tưởng đó.

Đang chơi với mọi người mà mày nghĩ cái gì vậy tôi!?

Được ném trong tư thế hoàn hảo, quả bóng của Hiyori-chan lăn không nhanh bằng quả của Gakuto, nhưng xoáy đẹp, đúng hướng và đánh đổ tất cả pin trắng. Quả là một cú Strike xuất sắc.

“Hay quá, Hiyori-chan!”

Tôi vỗ tay hưởng ứng cuồng nhiệt trước cú ném mãn nhãn của Hiyori-chan, quên luôn những ý nghĩ bậy bạ không hay khi nãy. Hiyori-chan nhìn tôi với gương mặt đắc ý đáng yêu.

"Còn phải nói? Thế nào, nhìn nhận lại mình chưa?"

“Không chỉ nhìn nhận lại, mà nhìn đắm đuối luôn! Ngầu quá chừng!”

Trong lúc đập tay nhau, tôi truyền tải cảm nhận thật lòng. Hiyori-chan chớp mắt ngạc nhiên rồi đáp:

“Thực ra mình chỉ đang chờ cậu bắt bẻ thôi, nhưng cậu nói vậy làm mình vui lắm.”

Nhìn Hiyori thẹn thùng khiến trái tim tôi thắt lại.

Hai đứa đang nhìn nhau mỉm cười thì giọng Gakuto cắt ngang:

"Tiếc ghê~! Còn tưởng sẽ thấy được lót cơ, nhưng lại chả thấy gì hết~"

Cái thằng này...! Dù tôi cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng nói thẳng ra trước mặt Hiyori-chan thì đúng là quá quắt!

Trong khi tôi hơi luống cuống, Hiyori-chan lại rất bình tĩnh, thậm chí còn ung dung cười:

"Mình đã mặc quần bó để ứng phó rồi, nên không sao đâu! Hôm nay mình sẽ thắng cho mà xem!"

Mặc dù không thấy được quần lót, tinh thần Gakuto dường như càng hưng phấn hơn.

"Được đấy! Rất thú vị! Đến lượt Kagayan! Tự tin về khả năng của mình không, cô nương?"

"Xin lỗi nếu không thể khiến cuộc chơi thú vị hơn. Chắc tôi đâu đó khoảng giữa Kaburagi-kun và Hiyori thôi."

Dự đoán khiêm tốn của Saki là chính xác khi cô ấy chỉ đánh đổ năm pin trong lượt đầu và không thể đạt được Spare.

"Gì chứ, ngoài Nakamuu ra thì tớ chẳng có ai là đối thủ sao?"

"Hảảả? Coi thường nhau quá đấy! Nè, Kaburagi-kun, liên minh không? Lúc Mori sắp ném bóng, tôi sẽ kéo quần của cậu ta xuống, còn cậu thì ôm chặt từ phía sau làm cậu ta xao nhãng nha."

"Tớ tưởng người thực hiện hai vai trò đó phải ngược lại chứ?"

Saki-san tuy vẻ bề ngoài lúc nào cũng uể oải, nhưng qua trò chơi này, tôi đã biết cô ấy là người thích cà khịa vui vẻ và rất ghét thua.

Dù mỗi người có thực lực khác nhau, nhưng luật người chiến thắng sẽ được ra lệnh cho một người khác khiến tất cả chúng tôi nhiệt tình thi đấu hơn rất nhiều. Tuy tôi là người chắc chắn đứng chót, nhưng bốn đứa đã có những giây phút rất vui vẻ, cùng cười đùa suốt buổi chơi.

Sau ba ván, kết quả là...

"Hoan hô! Mình đứng nhất!"

"Chết tiệt! Chỉ cách biệt có chín pin thôi mà!"

Gakuto phản ứng giống như một chuyên gia bowling bị thua, còn Hiyori-chan thì dùng hai ngón tay tạo chữ V và mỉm cười với niềm kiêu hãnh của kẻ chiến thắng.

Chúng tôi đến tiệm thức ăn nhanh gần đó để ăn trưa.

Là người chiến thắng, Hiyori-chan có quyền ra lệnh cho bất kỳ ai trong ba người còn lại. Trong khi ba đứa chúng tôi căng thẳng chờ đợi, Hiyori-chan cuối cùng cũng nhếch khóe miệng, chỉ Gakuto bằng cọng khoai tây dài.

"Mình sẽ ra lệnh cho Mori-kun, người đã thi đấu nhiệt tình với mình!"

"Hả, tớ á!? Sao không phải thằng Shun đứng bét!? Nó là bạn trai cậu kia mà!"

"Đừng chống lại người chiến thắng! Nghe mệnh lệnh đây!"

Nhìn Gakuto phản đối một cách hời hợt nhưng lại bị Hiyori dứt khoát cắt ngang, tôi thực sự thấy may mắn vì mình không bị chỉ định.

Nếu người thắng là ai khác, rất có thể tôi sẽ bị hỏi những câu khó trả lời như "Đã làm với bao nhiêu cô gái rồi?", "Lần kích thích nhất là khi nào?", bla bla... Tôi không muốn nói dối, nhưng cũng không thể thừa nhận mình chưa có kinh nghiệm, vì như thế thì hình ảnh Kaburagi Shun sẽ sụp đổ, rất bí bách.

"Bật mí bí mật nào đó của Shun-kun mà chỉ có Mori-kun biết đi."

Gakuto đang chuẩn bị tinh thần thì ỉu xìu. Ngược lại, tôi đang thở phào nhẹ nhõm thì trợn mắt kinh ngạc.

"Chờ đã, như vậy đó là hình phạt của tớ chứ đâu phải của Gakuto?"

Tôi lo lắng không biết Gakuto sẽ nói gì, nên cố thuyết phục Hiyori-chan.

"Phải đấy. Hãy tập trung vào tớ đi, Nakamuu! Tớ sẽ tiết lộ mọi bí mật của mình mà! Như lý do tớ được gái mê, hay kiểu con gái tớ thích chẳng hạn..."

"Hmm... Thôi, bỏ qua những bí mật của Mori-kun. Nói cho mình biết bí mật của Shun-kun đi!"

Nhận ra tránh né là vô ích, Gakuto gãi đầu một cách bất lực.

"Nếu Nakamuu nhất quyết muốn hỏi câu đó thì tớ sẽ trả lời... Nhưng, tớ không thấy thoải mái khi chỉ kể bí mật của Shun, nên sẽ lồng thêm chuyện của mình vào. Nakamuu, Kagayan, hai cậu có biết về chuyện tớ bị cấm túc vào tháng 5 năm ngoái không?"

Tôi định cắt ngang lời Gakuto, nhưng đã nhận ra nó đang muốn nói gì nên giữ im lặng.

Hiyori-chan và Saki-san sau khi nhìn nhau thì cùng lắc đầu. Đó không phải sự kiện công khai, nên ít người biết cũng phải thôi.

"Trong nhà vệ sinh nam lớp 10 có mấy điếu thuốc lá bị vứt lung tung. Mặc dù không có bằng chứng nào cho thấy tớ đã hút thuốc, nhưng ai đó đã tố cáo thấy tớ làm thế. Thủ phạm chắc là thằng nào đó ghét tớ do các mối quan hệ với những bạn nữ."

Saki-san đang uống nước ép trái cây thì phì cười.

"Số người ghét cậu, cả nam lẫn nữ đều không ít đâu."

"Ừ... Thế là tớ bị giáo viên để mắt ngay từ đầu vì hành vi kém văn hóa, nên khi có chuyện, họ lập tức cho rằng tớ là thủ phạm mà chẳng thèm nghe tớ giải thích, cuối cùng tớ bị cấm túc một tuần. Tớ đã rất cay cú, muốn bị đuổi học luôn cho xong, nên cũng chẳng thèm làm bài tập. Thế rồi...”

Gakuto quay sang nhìn tôi, rồi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.

“Shun đã đến nhà tớ mỗi ngày sau giờ học. Mỗi lần gặp, cậu ấy luôn tuyên bố tin tưởng tớ vô tội. Tớ thật sự không hiểu nổi, hai đứa chỉ mới quen nhau, học cùng lớp được hơn một tháng thôi mà. Rồi cậu ấy kiên trì thu thập lời khai từ các học sinh khác và tìm ra nhân chứng nhìn thấy tớ đang hẹn hò ngoài phố vào lúc đó, khiến các giáo viên chỉ còn biết câm nín.”

Đó là lý do vụ cấm túc của Gakuto không bị xé to ra.

Xử lý không chính xác sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường, nên các thầy cô chắc sẽ không bao giờ muốn đề cập đến chuyện đó nữa, vụ việc cũng được bưng bít. Lúc đầu Gakuto rất không hài lòng với thái độ của nhà trường, nhưng việc các giáo viên đứng ra xin lỗi, cùng với chuyện không bị đồn thổi lan truyền rộng rãi, dường như đã nó nguôi giận, và giờ đây có thể bình thản kể lại sự việc đó.

"Ê, Gakuto, tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, tao chỉ đi hỏi thăm mọi người thôi, đừng nói như tao đã làm gì to tát lắm ấy. Mà chuyện đó liên quan gì đến bí mật của tao cơ chứ?"

"Bật mí bí mật: Anh chàng đẹp trai, lịch thiệp Kaburagi Shun có một mặt nhàm chán. Đấy là hay nói những câu thoại lãng mạn sến súa và làm hành động trơ trẽn chẳng khác gì phim thanh xuân cũ rích."

"Hừ... Biết vậy lúc đó tao bỏ mặc mày luôn cho rồi."

Hiyori-chan nhìn tôi và Gakuto đấu khẩu, rồi cười tươi mà nói:

"Nhưng mà, việc đó thường không dễ dàng gì đâu nhỉ. Mình càng thích Shun-kun hơn rồi."

Việc cô ấy thể hiện tình cảm trực tiếp ngay trước mặt Gakuto và Saki-san, dù là vô tình, tự nhiên hay chiến thuật để bắn rụng tim tôi, thì trái tim tôi cũng rộn ràng vì sung sướng.

"Đúng vậy. Đối đầu trực tiếp với giáo viên thì khả năng cao sẽ thất bại, huống hồ Kaburagi-kun còn có nguy cơ bị kết tội đồng lõa với Mori nữa. Tình huống rủi ro quá cao."

Gakuto gật gù đồng tình với phát ngôn của Saki-san.

"Nhưng mà, Shun chẳng hề nghĩ đến lợi ích bản thân. Bao đáng tin cậy luôn. Chính vì thế mà tớ đã quyết định dù chuyện gì xảy ra thì cũng không phản bội Shun, và sẽ luôn hỗ trợ cậu ấy."

Gakuto nhìn tôi và nhe răng cười.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng lòng của Gakuto. Dù hơi ngượng, nhưng lồng ngực tôi cảm thấy ấm áp, tinh thần cũng khá hơn.

Nói cách khác, tôi đang rất vui.

"Chẹp, hiếm khi tao mới nói chuyện nghiêm túc, mệt ghê! Shun, nhờ tao tiết lộ bí mật của mày trước mặt Nakamuu mà uy tín của mày tăng lên rồi, sau hôm nay nhớ chuyển tiền vào tài khoản của tao nghen mậy.”

"Có khác gì lừa đảo đâu ba? Mai mốt thương lượng mấy chuyện này ở nơi không có Hiyori-chan đi. Lúc đó tao sẽ trả theo yêu cầu của mày."

Đùa vớ vẩn vậy thôi, chứ bản thân tôi mong muốn duy trì tình bạn lâu dài với Gakuto. Dù hay nói bậy, nhưng nó không bao giờ nói dối làm tổn thương bạn bè. Một thằng bạn đáng tin cậy.

"Hình phạt kết thúc ở đây! Mori-kun, nếu cậu có muốn phục thù thì mình sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào. Nhưng mình sẽ lại thắng nữa thôi!"

"Lần tới tớ nhất định phải thắng! Hình phạt của tớ dành cho Nakamuu sẽ không đơn giản đâu nhé! Huê huê, cứ chờ đấy!"

"Này, Gakuto, nói cái gì trước mặt tao thế hử? Tao lo có ngày tao đâm mày mất thôi."

Tình bạn đáng tin cậy rạn nứt chỉ sau một phút.

Mặc dù không có hình phạt thực sự nào, nhưng thấy vẻ mặt hài lòng của Hiyori-chan cùng sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi và bạn bè tôi cũng đủ làm tôi giãn gò má.

"Thật vui khi được nghe câu chuyện hay như thế. Không chỉ riêng bowling, mình cũng mong được chơi thêm trò khác cùng các cậu. Như vậy, mình có thể tìm hiểu thêm về Shun-kun từ Mori-kun."

Tôi vuốt nhẹ đầu Hiyori-chan đang vừa nhai khoai tây vừa nhìn sang tôi.

"Khỏi cần đến trò chơi trừng phạt, cứ hỏi thẳng nếu Hiyori-chan muốn biết điều gì nhé. Bởi vì cậu là bạn gái tớ mà."

Tôi không có nhiều kinh nghiệm và kiến thức về mối quan hệ yêu đương giữa các cặp đôi, nhưng tôi mong Hiyori-chan biết hết mọi thứ về mình, và ngược lại tôi cũng muốn biết về cô ấy nhiều nhất có thể. Nghe chẳng giống một tên lăng nhăng tí nào nhỉ.

"Vậy... từ giờ mình sẽ hỏi thẳng mà không ngần ngại nữa. Vì thích Shun-kun nên mình muốn biết thêm về cậu..."

Nhìn nụ cười e thẹn của Hiyori-chan, tôi yên tâm. May quá, cô ấy không có vẻ khó chịu gì.

Tôi hy vọng chúng tôi có thể tiếp tục trò chuyện, hiểu nhau hơn, và duy trì tình cảm như thế này. Nhưng bỗng khi đó...

"Hai người kia, tình tứ để sau đi."

Saki-san bấm điện thoại rồi giơ màn hình về phía chúng tôi.

"Tôi muốn đi chỗ này."

Nơi Saki-san muốn đến giống như một căn phòng. Có một chiếc giường lớn, cuối giường là một chiếc tivi cỡ bự. Phòng tắm có bồn nước nóng lắp máy sục khí và có thể thưởng thức các loại ánh sáng màu theo sở thích. Ồ, có cả dàn karaoke nữa... Còn đây là giá cả nghỉ ngơi và tá túc... Ơ?

Đầu óc chậm chạp của tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Lẽ nào, đây là...

"A, khách sạn tình yêu này rất đáng trải nghiệm đấy. Tớ đến vài lần rồi, có thể thanh toán ngay trong phòng, đồ ăn cũng ngon lắm."

Nhìn màn hình, Gakuto thốt ra câu trả lời mà tôi có thể đoán trước, một cách hời hợt.

"Hả? Đ-đi khách sạn tình yêu á? ...À không, tất nhiên là tớ đi quen rồi, nhưng... bây giờ cả bốn chúng ta cùng đi á?"

Trong khi cố bào chữa rằng mình đã quen với chuyện này, tôi liếc nhìn Hiyori-chan. Dù không hoảng loạn bằng tôi, nhưng cô ấy cũng hơi bối rối, có thể là vì đã từng đến đó với bạn trai cũ nên thấy không thoải mái.

“Cả nhóm kéo nhau vào khách sạn tình yêu, ngày nay bình thường lắm mà. Thậm chí còn đang thịnh hành với hội con gái đấy. Đây, xem nè.”

Saki-san cho tôi xem những bức ảnh các cô gái vui vẻ tiệc tùng trong khách sạn tình yêu đăng trên mạng xã hội.

Có vẻ tôi quá lạc hậu rồi, hóa ra hiện tại cũng có loại hình vui chơi này à? Đúng là so với đến nhà ai đó phải giữ ý, ở đây có thể vui chơi thoải mái hơn.

"Phải đó, nội thất nhiều nơi decor bắt mắt lắm. Có thể mang đồ ăn tới, cứ vui vẻ ồn ào tuỳ ý không sao cả. Cứ đi đi, Shun. Tụi tao có bảo đi làm tình tập thể đâu mà."

"Đ-đương nhiên tao biết!"

Với thằng trai tân như tôi, việc cùng nhiều nam nữ khác vào khách sạn tình yêu thực sự hơi khó chịu. Nhưng nghe hai người kia nói về những lợi ích khi vui chơi ở đó một cách nhẹ nhàng, tôi nghĩ có lẽ với những người hướng ngoại và lăng nhăng thì đó là chuyện bình thường.

Hơn nữa, có thể lần tới khi đi riêng cùng Hiyori-chan, tôi sẽ không bị sốc hay căng thẳng như hiện tại nữa. Hôm nay là bốn người cùng đi mà, từ chối hay miễn cưỡng thì kỳ cục lắm.

Tôi mà ngại đến khách sạn tình yêu thì sẽ bị lộ là trai tân mất.

“Ừ, đi thì đi.”

Vậy nên, tốt nhất là tôi nên đồng ý một cách nhẹ nhàng.

"Hiyori cũng đi được chứ?"

Saki-san hỏi Hiyori-chan, quả nhiên cô ấy dường như có ký ức không hay về nơi đó. Hiyori-chan trả lời với nụ cười hơi gượng gạo:

"Ừm, được. Nhưng... l-lâu rồi chưa đi nên có thể mình quên vài thứ. Saki nhớ giúp mình nhé?"

"Hưưưm, quên à...? Rồi rồi, cứ để mình, cứ để mình."

"Mỗi khi Saki lặp lại cùng một từ hai lần là đang chế giễu hay nói dối mình đấy!"

Mặc dù cuộc đối thoại của hai người họ hơi làm tôi tò mò, nhưng lúc này tôi đã quá rối trí, nên không còn tâm trí để suy nghĩ sâu xa.

Tôi khờ khạo không biết gì về khách sạn tình yêu cả, nên định sẽ lặng lẽ đi theo Gakuto thôi, nhưng rắc rối ngoài ý muốn đã xuất hiện sớm hơn dự tính.

Trên đường tới khách sạn tình yêu, Gakuto đột nhiên dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, nói:

"Tao và Kagayan sẽ vào mua đồ ăn vặt rồi tới sau. Mày với Nakamuu đi trước đi."

"Hả!? V-vậy tụi tao cũng vào mua nữa."

"Thôi, hai đứa đủ rồi. Khách sạn không cho đặt chỗ trước, nên mày mau đi xem còn phòng trống không rồi báo lại cho tụi tao."

Bất ngờ bị thằng bạn đáng tin cậy tách ra khiến tôi lo lắng dù vẫn cố giữ vẻ mặt tự tin.

Cơ mà, nếu khách sạn tình yêu còn phòng trống thì có được vào trước không nhỉ? Họ có kiểm tra số người không? Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu, nhưng hỏi không khéo là bị lộ chưa từng đến khách sạn tình yêu lần nào ngay, nên tôi im luôn.

Vì không thể vạch áo cho người xem lưng, nên cách tốt nhất lúc này là nghe theo lời người có kinh nghiệm.

“Đ-được rồi. Tao sẽ gọi lại sau.”

“Quyết định vậy đi. Kaburagi-kun, nhờ cậu hộ tống Hiyori dùm nhé.”

Nhìn cách Saki-san vẫy tay, tôi kiên nhẫn chịu đựng.

“C-cứ để tớ. Nào, ta đi thôi, Hiyori-chan.”

Dù tim đập nhanh vì căng thẳng và hồi hộp, nhưng tôi vẫn cố ra vẻ như đã quen thuộc với chuyện này.

"Ư-ưm. Saki, tranh thủ nhập bọn sớm nhé! M-mình có thể đến khách sạn tình yêu cùng Shun-kun bất cứ lúc nào, cho nên đi bốn người mới là trải nghiệm quý giá!”

Có thể đến cùng tôi bất cứ lúc nào á? Đúng là gái giàu kinh nghiệm có khác, thản nhiên ghê.

Đây là lời cảnh tỉnh để tôi không lộ manh mối nào về thân phận trai tân của mình trước mặt Hiyori-chan trước khi bước vào thế giới xa lạ như khách sạn tình yêu.

Tạm biệt Gakuto và Saki-san, tôi cùng Hiyori-chan bước đi.

Gần đây, những khoảng thời gian ở riêng bên nhau luôn là những giây phút hạnh phúc mà tôi cảm thấy may mắn lắm mới có được, nhưng lần này thì tôi lại căng thẳng quá.

"A, hình như tới rồi..."

Đang cầm điện thoại coi bản đồ do Saki gửi, Hiyori-chan thông báo rằng đã tới nơi. Trái tim tôi hoảng loạn, sợ bị lật tẩy là một thằng trai tân, hoặc do quá kích thích khi được vào khách sạn tình yêu cùng người mình thích.

Hình như có thể chọn phòng qua màn hình cảm ứng ở quầy. Saki-san muốn đến phòng 304. Ồ, may quá, còn trống. Chà, thiết kế không giống nhau, giá cả cũng thay đổi phụ thuộc vào diện tích và tiện nghi à?

Đến lúc nào đó, khi hai đứa tới đây vì "mục đích ấy"...

"Shun-kun?"

Giọng Hiyori-chan vang lên, kéo tôi tỉnh khỏi cơn mơ màng trước bảng điều khiển.

"X-xin lỗi! Tớ đang phân vân nếu thực sự chỉ hai đứa mình thì nên chọn phòng kiểu gì..."

Tôi thành thật xin lỗi, nói phân nửa tiếng lòng. Liệu lý do này có che giấu được không nhỉ?

"H-hưưưm... vậy à. Thôi, trước khi Saki và Mori-kun tới, ta mau vào phòng đi... Cả buổi giờ mới có dịp ở riêng mà..."

Hiyori-chan ôm cánh tay tôi, tim tôi đập thình thịch trong lúc điều khiển bảng cảm ứng. Liệu tôi có thể giữ được lý trí trước khi hai người kia đến không đây?

Khoảng thời gian chúng tôi bước vào thang máy chật hẹp, rồi đi dọc hành lang vắng vẻ, tiếng tim đập gần như vang vọng khiến tôi cảm thấy khó xử. Dù đầu óc còn mơ màng, nhưng tôi biết nếu cứ bước đều thế này thì chẳng mấy chốc sẽ tới phòng, trừ khi tôi là người không có khả năng phân biệt phương hướng.

Tôi mở cửa phòng mà không dám nhìn Hiyori-chan.

Căn phòng lọt vào tầm mắt như thể một không gian khác vậy.

"Ồ... căn phòng đẹp thật đấy!"

Bức tường màu đen có hoa văn bắt mắt. Bên cạnh giường trắng lớn là ghế sofa màu đỏ tươi. Cơ mà, thật khác biệt so với hình ảnh minh họa. Nói thẳng thừng thì không khí trong phòng gợi lên cảm giác “muốn làm chuyện ấy”.

Căng quá... Tôi than thở trong lòng, nhưng Hiyori thì thản nhiên như đã quen rồi, nhún mông trên giường và nhận xét:

"Giường này êm gấp ba lần giường nhà mình á!"

Có phải cô ấy đang mời tôi tới ngồi cạnh không? Tôi muốn tránh xa chiếc giường vì sợ nhịp tim lại đập nhanh hơn, nhưng phản xạ tự nhiên giống như hít thở đã dẫn tôi đến sát bên cạnh cô ấy. Đó mới là việc mà một gã lăng nhăng nên làm mà.

"Thế à? Ồ, đúng thật. Nằm xuống chắc ngủ trong vòng mười giây quá."

Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, cười tự nhiên. Chỉ cảm nhận độ mềm tấm đệm lún xuống dưới trọng lượng của hai đứa cũng khiến tôi choáng váng rồi.

Khi tôi ngồi xuống, Hiyori-chan mỉm cười e thẹn.

"Shun-kun chỉ mất mười giây để chìm vào giấc ngủ à?"

"Chỉ khi ngủ một mình thôi. Ở bên Hiyori-chan thì sao mà ngủ được. Phí lắm."

Nhân lúc chỉ có hai đứa, tôi muốn trò chuyện thật nhiều. Hy vọng Hiyori-chan cũng có cùng suy nghĩ. Nhưng không hiểu sao cô ấy lại đỏ mặt.

Tôi định hỏi lý do thì điện thoại trong túi rung lên. Nhất định là Gakuto rồi.

"Có vẻ nhóm Gakuto tới rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lúc mở tin nhắn ra xem, nhưng...

[Tụi này không đến khách sạn đâu. Hai đứa bây cứ thoải mái đi nhé.]

Dòng chữ khiến mắt tôi muốn lòi ra ngoài. Nhịp tim lại đập thình thịch. Tôi vội trả lời:

[Mày nói cái quái gì vậy? Tao đã đặt phòng rồi, đừng đùa dở nữa. Chừng nào mày tới?]

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức:

[Nhớ dùng biện pháp tránh thai nhé]

Thằng khốn đó... ! Còn thêm trái tim cơ! Làm như đang hỗ trợ mình vậy!

Nó biết tôi đang yêu đơn phương Hiyori-chan nên giục giã tôi "làm chuyện đó" với cô ấy trước khi cô ấy rời đi, suy nghĩ đúng tinh thần của một gã lăng nhăng đích thực. Tôi hiểu nó chỉ muốn giúp tôi với tất cả thiện chí.

Nhưng đáng ra tôi phải tự quyết định thời điểm, không nên làm theo lời bạn bè xúi giục.

Sau đó, Gakuto không đọc tin nhắn của tôi nữa. Gọi điện thử, nó cũng chẳng nghe máy.

"Sao vậy?"

Tôi kể cho Hiyori-chan nghe một cách thoải mái nhất có thể:

"...Hai người kia đổi ý, không đến nữa. Chúng ta ở đây thư giãn đến hết giờ nhé."

Nếu tôi dám đề nghị "đổi chỗ khác" hoặc hỏi "làm gì bây giờ" để cô ấy quyết định thì danh hiệu lăng nhăng của tôi sẽ mất giá ngay cả khi đó chỉ là hư danh. Kể cả có đóng kịch, đã là con trai thì phải thể hiện sự quyết đoán chứ.

"Cái gì!? ...Ồ, đúng thật này, điện thoại mình cũng nhận được tin nhắn của Saki... Thiệt tình!"

Nói rồi Hiyori-chan thả người nằm sõng soài trên giường. Ánh mắt chúng tôi giao nhau.

Nếu tôi cứ thế này mà phủ nên người cô ấy thì chắc cô ấy sẽ chấp nhận.

"...Đói bụng ghê. Để tớ gọi món nhé?"

Nhưng rốt cuộc tôi lại tránh nhìn Hiyori-chan. Dù mới cùng nhóm Gakuto ăn trưa lúc nãy, nhưng tôi lại nói là đói bụng.

Hiyori-chan ngồi dậy, lại nhích đến bên cạnh tôi.

"Đ... được đấy! Sh... shun-kun muốn ăn gì?"

"Ờm... chắc tớ gọi khoai tây chiên và pizza trứng cá muối."

"Hì hì, nãy mới ăn khoai tây chiên xong mà. Shun-kun thích món đó quá nhỉ?"

Tôi không muốn bị nghĩ là không quen với khách sạn tình yêu nên không dám gọi món lạ, nên đã chọn khoai tây chiên dù biết nó quá bình dân. Nhưng từ giờ khoai tây chiên là món yêu thích của tôi đấy nhé.

Càng nói dối nhiều, tôi càng cảm thấy tội lỗi với Hiyori-chan. Thế là tôi lảng sang chủ đề vui vẻ cho đến khi đồ ăn được nhân viên mang đến.

Do căng thẳng nên tôi ăn cũng không ngon. Từ khoai tây, pizza đến kem, tôi nhét hết vào bụng mặc dù đã no căng. Giờ không thể nuốt nổi thêm viên sôcôla nào nữa.

...Không biết Hiyori-chan có đói không nhỉ? May là cô ấy vẫn ăn bình thường, không có vẻ gì khó chịu cả... À không, chắc cô ấy tôn trọng lựa chọn của tôi thôi. Tôi biết việc làm của mình thật đáng xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn tử tế, khiến tôi càng ngày càng thích cô ấy nhiều hơn.

"No quá~ Để mình nhắn mẹ là tối nay khỏi nấu cơm cho mình."

Tức là tối nay cô ấy về muộn cũng được?

Lúc này tôi đã không còn là chàng thanh niên ngây thơ với tình cảm chân thành nữa rồi. Đầu óc tôi đầy những suy nghĩ bậy bạ, đến mức phản ứng thái quá trước mỗi lời nói vô tình của Hiyori-chan.

Hay là ý chí của tôi quá yếu ớt? Ban nãy còn tự hào muốn tự quyết định thời điểm làm chuyện ấy, nhưng bây giờ tôi dường như không thể kiềm chế được sự hưng phấn.

Không phải là tôi không muốn, nhưng liệu có ổn không? Có nên “vượt rào” với người con gái mình thích trong hoàn cảnh được bày trí sẵn thế này không?

Tôi thử bắt những chuyện hoàn toàn trong sáng để giữ bình tĩnh.

"Cậu biết không, khỉ đột chỉ có nhóm máu B thôi đó!"

Sao lại nhắc tới khỉ đột? Tôi vớ vẩn quá, tự dưng lôi những gì đã trò chuyện với Gakuto ở quán mì ra nói. Khả năng giao tiếp của tôi kém ghê.

"Thật á? Để mình tra cứu thử! ...A, nhìn này, chính xác là 90% nhóm máu B. Do toàn bộ khỉ đột đất thấp phía tây, chiếm 90% dân số khỉ đột, đều thuộc nhóm máu B nên người ta mới nói vậy.”

"Dân số khỉ đột... nghe kỳ cục quá ha?"

"A ha ha, cũng phải. Thế thì gọi là tổng số khỉ đột nhé?"

"Ổn hơn rồi! Hiyori-chan thông minh ghê! Nhân tiện, cả gia đình tớ đều nhóm máu O đấy."

"Cậu coi thường mình quá rồi đó! Cơ mà, thì ra Shun-kun cũng nhóm O như mình! Hay quá, chúng ta hợp nhau ghê!"

"Vậy, nếu chúng ta kết hôn và sinh con, con chúng ta chắc chắn cũng sẽ nhóm máu O nhỉ!"

Buột miệng nói xong, tôi cảm nhận bầu không khí lại chuyển hướng sang "chuyện ấy".

Không ổn, phải chuyển đề tài tiếp thôi!

Nhưng ngay lúc đó...

"M-mình thuộc cung Sư Tử. Còn Shun-kun thì sao?"

"T-tớ thuộc cung Thiên Bình. Quá hợp với cung Sư Tử luôn!"

"Hả? Nghĩa là... ăn thịt? Nghe nói sư tử cái thường táo bạo tấn công trước............ H-hai đứa mình khá hiểu về động vật đấy nhỉ!”

“V-vậy lần sau chúng ta đi sở thú nhé!"

Trong lúc cố tỏ ra bình thường, tôi phải kiềm chế hết sức để giữ bình tĩnh.

Không được rồi... Cho dù cố bắt chuyện nhảm nhí đi chăng nữa, tôi vẫn không thể xua đi ý nghĩ dâm dục khỏi đầu.

Nếu cô ấy biết thì chắc chắn sẽ ghét tôi mất. Làm sao đây...

"Xin lỗi, mình đi vệ sinh chút nhé."

Nhờ Hiyori-chan nói vậy mà tôi đã có thời gian hạ nhiệt. Khi cô ấy đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bình tĩnh... bình tĩnh nào...

Đang cố làm phân tâm bản thân bằng cách bật TV, thì bỗng màn hình chiếu cảnh một cô gái trần truồng rên rỉ đầy khoái cảm trong lúc bị khúc gậy thịt đâm mạnh từ phía sau, khiến tim tôi gần như ngừng đập.

Ra là ở khách sạn tình yêu có thể xem AV... Ơ, đây đâu phải lúc học hỏi! Phải tắt nhanh trước khi Hiyori-chan quay lại...

Tôi luýnh quýnh định nhấn nút tắt TV, nhưng vô tình làm rớt thiết bị điều khiển từ xa xuống thảm.

Thế là tôi vội vàng cúi xuống vớ lấy thiết bị điều khiển, chĩa vào TV và ấn nút tắt nguồn, nhưng đã quá muộn.

“Sh... Shun-kun... thích con gái ngực to như vậy à?”

Giọng nói dịu dàng vang lên khiến tôi tái mặt.

Nhưng nếu hoảng hốt hay giải thích thái quá, tôi sẽ càng chuốc lấy nghi ngờ.

"À, xin lỗi. Tớ lỡ tay bấm nhầm ấy mà."

Tôi hít thở sâu rồi đeo lại lớp mặt nạ lăng nhăng.

"C-còn về kích thước ngực thì... tớ chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng nếu buộc phải nói thì tớ thích ngực của người con gái mình yêu."

Dù cố tỏ ra cool ngầu nhưng trong hoàn cảnh này, câu nói ấy mang hàm ý: "Tớ thích ngực của Hiyori-chan nhất, nên muốn sờ soạng và làm chuyện ấy với cậu như AV vừa rồi".

Tôi nhận ra điều đó bởi khuôn mặt Hiyori-chan nhanh chóng đỏ bừng.

"A... Kh-không phải tớ có ý gì bậy bạ đâu! Tớ..."

"...Không sao đâu. T-ta làm đi..."

Hiyori-chan tiến lại gần tôi đang ngồi trên giường...

"C... cậu nằm xuống đi... Rồi quay sang hướng này..."

... rồi nằm xuống cạnh tôi, chờ tôi làm theo hướng dẫn.

Nhìn cảnh tượng mới lạ này, tôi có thể cảm nhận rõ nguy hiểm sắp đến. Hiyori rụt rè luồn hai tay vào nách tôi, tiếp đó...

"Ấm quá..."

... ôm lấy tôi.

Quả thật rất nguy hiểm. Bất cứ chàng trai bình thường nào cũng sẽ có phản ứng mạnh mẽ.

Mặc cho trái tim đập thình thịch, cơ thể tôi tự động vâng theo bản năng, làm ngược với mệnh lệnh của não bộ.

Tôi ôm lại cô ấy, hai đứa áp sát vào nhau, cảm giác mềm mại của cơ thể cô ấy khiến ham muốn trong tôi bùng cháy dữ dội. Hẳn là Hiyori-chan đang rất háo hức làm chuyện ấy, suy nghĩ tùy tiện đó xoáy mòng mòng trong đầu tôi.

Khỉ thật, mình không thể kiềm chế thêm được nữa.

Đã đến nước này rồi thì tôi không thể không ra tay.

"...Được chứ?"

Khi tôi lí nhí hỏi, Hiyori-chan lặng lẽ khẽ gật đầu.

Tôi nhấc người dậy để có thể chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp của Hiyori-chan. Không bỏ phí thêm giây phút nào, tôi đưa bờ môi tiếp cận đôi môi mềm mại của cô ấy...

Nhưng rồi dừng lại ngay trước khi chạm vào, nhìn sâu vào mắt cô ấy...

Không cần lời nói, hiểu rằng cô ấy nhắm mắt lại tức là đã đồng ý, tôi áp môi mình lên môi cô ấy.

Nụ hôn đầu đời của tôi và cô ấy.

Căng thẳng, hưng phấn, xúc động... Trong tôi tràn ngập rất nhiều cảm xúc, không thể diễn tả hết thành lời, và tôi cũng không muốn lãng phí thời gian để diễn tả chúng.

Tất cả tế bào trong người tôi giờ chỉ khao khát được chạm vào cô ấy.

Không hiểu nổi, giống như có công tắc nào đó được bật vậy. Chạm vào cơ thể có tính đàn hồi khác biệt của cô ấy kích thích hơn tưởng tượng.

Thuận theo bản năng, lưỡi tôi luồn vào khoang miệng ấm áp của cô ấy.

Khoảng cách vật lý giữa hai đứa giờ đây là không. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc thực sự.

"Mm..."

Không biết là cô ấy phản ứng trước cảm giác khoái lạc, hay bối rối về kỹ năng hôn của tôi. Trong lúc hy vọng là lý do thứ nhất, tôi khám phá từng ngóc ngách có thể chạm đến một cách dịu dàng.

Đầu óc tôi quá nóng bỏng, không còn có thể nghĩ gì khác ngoài Hiyori-chan nữa.

Khi tôi tách môi ra và nhìn khuôn mặt Hiyori-chan, đôi mắt to đen láy của cô ấy đã ướt đẫm, má hồng hào và hơi thở nông.

Tôi nuốt khan trước cảm xúc lại dâng trào, sau đó hôn lên cổ cô ấy, truyền tải tình cảm của mình. Làn da trắng như tuyết dần ửng đỏ. Liệu cô ấy đã hưng phấn chưa nhỉ? Nhìn mái tóc bồng bềnh mà mình thích trải dài trên giường, tôi không thể kiềm chế, tay chạm khẽ lên đôi tai mỏng manh vốn đã quá quen thuộc. Lướt nhẹ ngón tay qua khuyên tai đến sát gáy cô ấy, tôi thì thầm tình cảm thật lòng từ khoảng cách rất gần:

“...Cậu dễ thương lắm.”

Hiyori-chan khẽ giật mình. Mong đó là phản ứng tích cực. Tôi có thể nghe thấy hơi thở cô ấy trở nên gấp gáp mỗi khi bày tỏ tình cảm bên tai cô ấy.

"A...! Mm..."

Nghe giọng rên của cô ấy, tôi vui sướng muốn khiêu khích đôi tai đó nhiều hơn nữa, nhưng...

"Đ... đủ rồi... Mình... muốn hôn..."

Không thể từ chối được lời cầu khẩn với ánh mắt ướt át. Tôi mút lưỡi, nếm vị nước miếng ngọt ngào của cô ấy, rồi từ từ rời môi ra và nói:

"...Tớ thích cậu."

Dù có thể kỹ thuật kém, nhưng tôi thực lòng muốn dành trọn tâm tư cho cô ấy.

Đang hôn nhau, tay tôi luồn vào áo cô ấy, định sờ nắn quả đào ẩn sau lớp áo ngực thì...

"Kh... khoan đã...!"

Dù bối rối trước phản ứng đột ngột, nhưng vẫn vâng lời như chú cún ngoan ngoãn, tôi chờ đợi lời giải thích tiếp theo. Hiyori-chan thở dốc, hai tay che mặt, lí nhí nói:

"M-mình... sực nhớ ra là... hôm nay có việc...! Xin lỗi, dù là mình mời trước nhưng..."

Cuối cùng đầu óc tôi cũng nguội dần.

Việc đột xuất đó chắc chỉ là cách nói dối khéo của Hiyori-chan thôi.

Có thể tôi đã tiến quá nhanh, làm cô ấy giật mình dù trước đó đã từ từ rút ngắn khoảng cách.

Suýt phục tùng dục vọng trong khách sạn tình yêu, tôi thật đáng xấu hổ với tư cách là bạn trai.

"...Tớ hiểu rồi. ...Xin lỗi vì đã ép cậu..."

Tôi xin lỗi, rời xa khỏi cơ thể Hiyori-chan. Tôi hít thở sâu để trái tim và cậu nhỏ bên dưới lắng dịu trở lại.

Tôi đã nhận thức được rằng cơ thể con gái thật quyến rũ.

Tôi muốn yêu thương cô ấy, đồng thời cũng muốn chiếm hữu hoàn toàn. Trước giờ tôi không hề biết mình có ham muốn như dã thú thế này.

"Xin lỗi, Shun-kun... Cậu có giận mình không...?"

"Hả? Đương nhiên là không rồi! Chính tớ mới là người phải xin lỗi. Tớ đã hơi quá đà..."

"Kh-không phải là mình ghét đâu... Nhưng mà hôm nay... thật sự xin lỗi..."

Nghĩ theo lẽ thường thì do không còn trinh nên Hiyori-chan sẽ ít sợ hãi hơn khi làm chuyện đó so với lần đầu.

Vậy nên, lý do từ chối lần này là do tôi. Sự tử tế của Hiyori-chan chỉ khiến tôi càng cảm thấy tội lỗi nặng nề.

...À khoan, chờ chút. Phải chăng là mình đang bị thử thách?

Có lẽ Hiyori-chan muốn kiểm tra xem tôi là người cưỡng bức đến cùng hay biết điểm dừng.

Có thể từ những trải nghiệm trước, Hiyori-chan cho rằng chàng trai khéo léo biết dừng đúng lúc mới xứng đáng là người yêu lý tưởng của mình. Hoặc là do cô ấy lo sợ tôi chỉ quan tâm nhan sắc của cô ấy, muốn biết tôi có thực sự coi trọng cô ấy hay không.

Nếu vậy, dù thế nào thì hôm nay tôi cũng không thể ôm ấp cô ấy được. Tôi phải dằn dục vọng xuống và trở thành người đàn ông mà Hiyori-chan mong muốn.

Cô ấy mời mọc để kích thích tôi, nhưng khi tôi chạm vào thì lại trốn tránh, quả là chuyên gia trong kỹ thuật quyến rũ đàn ông có khác.

"Từ giờ, cấm Hiyori-chan dùng từ ‘Xin lỗi’ nhé. Tớ thích nụ cười của cậu hơn là gương mặt day dứt đấy."

Tôi nắm nhẹ tay cô ấy và nói thoải mái, giữ vẻ bình tĩnh như người bạn trai lý tưởng dù thực ra ham muốn như điên.

"Mình hiểu rồi, xin l... à không, cảm ơn cậu đã nói vậy. Dù lý do vừa rồi hơi gượng ép, nhưng vẫn còn nhiều thời gian mà, để lần sau nhé? C-cậu thử nghĩ xem, làm luôn ở đây chẳng phải sẽ đúng theo sắp đặt của hai người kia sao? Chả hay ho gì cả!"

Nếu tiếp tục ngượng ngùng như thế này thì tôi sẽ thất bại trong vai trò bạn trai của Hiyori-chan. Giả sử đây là một bài thử thách, thì trách nhiệm của tôi là phải phá vỡ bầu không khí khó chịu này.

"Ừ, như vậy hơi cay nhỉ. Ta nghĩ cách gì đó để chơi khăm lại hai người kia đi."

"Ưm, mình tán thành! Nhưng bây giờ... ôm mình thêm chút nữa được không...? Dù gì cũng đã tới đây rồi mà..."

"...Được thôi."

Hiyori-chan thử thách mình triệt để nhỉ...

Tôi nằm đè lên rồi ôm chặt lấy cô ấy. Hơi ấm và nhịp tim hòa làm một, thật dễ chịu biết bao.

"...Mình thích được Shun-chan ôm thế này lắm... Rất dễ chịu..."

...Con gái thật khó hiểu. Khi thì bảo chạm vào, khi thì cấm đoán, không biết đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Nhưng vì thích nên vẫn muốn ở bên. Và vì muốn hiểu nên vẫn ở lại.

Dù có vẻ như tôi vẫn còn là trai tân một thời gian nữa, nhưng tôi cảm thấy mình đã hiểu hơn chút ít về tình yêu rồi.

Ánh mắt chạm ánh mắt, môi lại hòa làm một, nhưng lần này không còn là ham muốn tình dục mà là sự kết nối êm đềm.

Khi tôi luyến tiếc bờ môi mềm mại sắp phải rời xa, không ngờ Hiyori-chan tự đưa lưỡi ra quấn lấy khiến tôi choáng váng. Khoái cảm như điện chạy khắp người, suýt làm tôi mất hết lý trí.

Khi cuối cùng tôi cũng có thể tách ra, Hiyori-chan mỉm cười hạnh phúc.

Cô ấy giàu kinh nghiệm mà, không đơn giản đâu.

Tôi phải cố nuốt những cảm xúc đang dâng trào, kiềm chế dục vọng trỗi dậy. Có lẽ đây là hình phạt dành cho tôi vì suýt mất kiểm soát ham muốn.

----------------------------------

[Nakamura Hiyori, Ngày 18 tháng 6]

Do đang ăn uống vui vẻ nên tôi gần như quên mất rằng chúng tôi đang ở trong khách sạn tình yêu, và đa số những người đến đây là để làm chuyện ấy.

Tôi mới bàng hoàng nhận ra sự thật hiển nhiên này khi tình cờ bắt gặp Shun-kun xem phim nhạy cảm.

Dù tôi bị đồn là lẳng lơ, nhưng Shun-kun vẫn tôn trọng, không cưỡng ép tôi làm chuyện ấy. Cậu ấy luôn đối xử với tôi rất tốt.

Nhưng khi ở trong khách sạn tình yêu, chỉ có hai đứa mà không làm gì thì chắc là con trai rất khó chịu.

Shun-kun là bạn trai mình, nên làm chuyện ấy là việc hiển nhiên trong mối quan hệ này, tôi tự nhủ với bản thân rồi thở hắt ra.

Chuẩn bị tinh thần nào! Hôm nay mình sẽ trải nghiệm lần đầu!

"...Không sao đâu. T-ta làm đi..."

Tôi mời mọc như cô gái dày dặn kinh nghiệm, nằm trên giường và ôm chầm lấy Shun-kun. Dù thấy ngượng vì chính mình ép ngực sát vào Shun-kun, nhưng cảm giác tiếp xúc và ngửi mùi cơ thể cậu ấy rất dễ chịu.

Khi Shun-kun vòng tay sang ôm lại tôi, tình cảm tôi dành cho cậu ấy dâng trào không ngừng. Mặc dù muốn nằm như thế này mãi mãi, nhưng tôi biết mình cần tiến xa hơn.

"...Được chứ?"

Dù là gái tơ, nhưng tôi không ngốc đến nỗi không hiểu cậu ấy đang hỏi gì. Tôi khẽ gật đầu, khuôn mặt Shun-kun từ từ tiếp cận.

Không có lý do gì để từ chối cả. Trái lại, tôi còn mong chờ việc đó.

Khi tôi nhắm mắt lại, đôi môi Shun-kun chạm vào môi tôi, khiến dòng cảm xúc khó tả tràn khắp cơ thể.

Đây là nụ hôn đầu đời của tôi.

Còn chưa kịp xúc động nụ hôn đầu với người mình thích, tôi giật thót khi lưỡi Shun-kun luồn vào miệng tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ tình cảm mãnh liệt mà Shun-kun dành cho tôi. Dù ngạc nhiên trước khía cạnh mới của cậu ấy, nhưng tôi không hề khó chịu.

Tôi không biết nên cử động lưỡi như thế nào cho ổn, nên chỉ bắt chước theo cậu ấy, nhưng cơ thể dần nóng bừng lên, đầu óc tê mê, tôi không còn ý thức được gì nữa.

Nhưng có lẽ bản năng đã lĩnh hội tất cả.

Tôi đang cảm thấy thích thú với hành động này cùng cậu ấy.

Chắc vì tôi chưa có kinh nghiệm nên dễ cảm thấy khoái lạc hơn? Không, có lẽ do kỹ năng của Shun-kun quá tốt. Chẳng biết từ lúc nào, cậu ấy đã kích thích tai và cổ tôi, đồng thời không ngừng thì thầm bên tai tôi bằng giọng bùi tai. Mỗi câu nói khiến tim tôi thắt lại, cảm xúc trào dâng khó kiềm nổi.

"A...! Mm..."

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể rên rỉ dâm như vậy.

Quá ngượng, tôi muốn bụm miệng lại ngay, nhưng Shun-kun đã nắm tay tôi, ngăn cản. Thường ngày rất dịu dàng, nhưng lúc này cậu ấy khiến tôi có chút khó chịu. Sợ nếu cậu ấy tiếp tục thì thầm bên tai thì mình sẽ lại rên nên tôi liền nói:

"Đ... đủ rồi... Mình... muốn hôn..."

Một phần muốn chạy trốn, nhưng một phần tôi thực sự muốn hôn Shun-kun. Lưỡi cậu ấy lại luồn vào khoang miệng, khoái cảm lại cuốn đi tất cả ý thức của tôi.

Rồi cậu ấy nói:

"...Tớ thích cậu."

Trái tim và cơ thể đang ngây ngất của tôi bừng tỉnh. Đương nhiên tôi hiểu ý Shun-kun rồi. Giờ là lúc cậu ấy sắp vượt rào.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn bao giờ hết, đếm ngược tới giây phút trọng đại.

Shun-kun sẽ yêu tôi bằng tất cả tấm lòng, nhưng dù cậu ấy có nhẹ nhàng đến đâu, sự trinh trắng của tôi cũng không thể che giấu.

Tôi giật bắn người khi cảm nhận được bàn tay gồ ghề của Shun-kun luồn vào trong áo. Ngay lúc cậu ấy định chạm vào ngực tôi qua lớp áo ngực...

"Kh... khoan đã...!"

... tôi thốt ra câu vô tâm, phớt lờ bầu không khí và cảm xúc của Shun-kun lúc này.

Phải làm sao đây!? Tôi sợ quá! Sợ phản ứng của Shun-kun khi cậu ấy biết tôi vẫn còn trinh...

Vì Shun-kun rất tốt bụng nên ắt sẽ không tỏ thái độ lộ liễu làm tôi tổn thương, nhưng khi biết tôi còn trinh, liệu cậu ấy có thấy việc làm chuyện ấy với tôi phiền phức và thất vọng?

Đồng thời, tôi nhớ lại những câu chuyện của bạn bè khi kể về lần đầu đau đớn của họ, khiến nỗi sợ hãi càng tăng lên gấp bội.

"M-mình... sực nhớ ra là... hôm nay có việc...! Xin lỗi, dù là mình mời trước nhưng..."

Tôi lắp bắp đưa ra lý do chẳng đâu vào đâu.

Sự thật là tôi vẫn chưa đủ dũng khí để làm chuyện ấy.

Tôi dùng hai tay che mặt trong lúc xin lỗi vì không dám nhìn vào mắt Shun-kun.

Giờ nên làm gì tiếp đây...? Từ chối ngay trước giây phút quan trọng chắc chắn là trải nghiệm tồi tệ đối với con trai...

Liệu cậu có ghét mình không...? Tôi lo lắng đến nghẹt thở.

Có nên nói "Mà thôi, cậu cứ làm đi!" không nhỉ... Nhưng miệng tôi không cử động nổi... Phải làm sao đây...

"...Tớ hiểu rồi. ...Xin lỗi vì đã ép cậu..."

Không tức giận hay thất vọng, Shun-kun xin lỗi tôi, xoa dịu nỗi bất an và hồi hộp trong lòng tôi.

Dù suy nghĩ thế nào thì người phải xin lỗi là tôi mới đúng.

Sau đó, Shun-kun vẫn đối xử bình thường với tôi, còn cố làm dịu bớt bầu không khí ngượng ngùng giữa hai đứa.

Tại sao cậu ấy lại tử tế đến thế? Hoàn toàn ngược với những gì tôi tưởng tượng.

Có lẽ do tiếp nhận quá nhiều thông tin từ Saki và bạn bè nên tôi tưởng rằng não của con trai chỉ toàn nghĩ tới chuyện ấy.

Nhưng rõ ràng trông Shun-kun có vẻ rất thoải mái. Dù đã hôn nhau trong khách sạn tình yêu, nhưng khi tôi từ chối tiếp tục, cậu ấy vẫn không hề thất vọng hay cưỡng ép tôi.

Shun-kun giàu kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, nên chắc có cách suy nghĩ khác hẳn so với những chàng trai bình thường hay trinh nữ như tôi.

"Ừ, như vậy hơi cay nhỉ. Ta nghĩ cách gì đó để chơi khăm lại hai người kia đi."

Shun-kun vẫn cố nghĩ cách phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, thật tốt bụng biết bao. Cậu ấy thực sự chín chắn hơn tôi rất nhiều.

Để có thể ở bên cạnh Shun-kun với tư cách là bạn gái, tôi cần phải trưởng thành và có nhiều kinh nghiệm hơn.

"Ưm, mình tán thành! Nhưng bây giờ... ôm mình thêm chút nữa được không...? Dù gì cũng đã tới đây rồi mà..."

Có lẽ do không kiềm chế được nỗi bất an dâng trào mà tôi đã thốt ra lời ích kỷ đó.

Khi Shun-kun vui vẻ ôm lấy tôi, tôi cảm nhận được sự an tâm mà mình cần, hơi ấm và mùi hương của cậu ấy in sâu vào tâm trí tôi.

Tôi thích ôm ấp. Muốn ở như thế này mãi. Không muốn xa Shun-kun, dù về thể chất hay tình cảm.

Vì khao khát được gần gũi, được yên tâm, tôi chủ động luồn lưỡi vào miệng Shun-kun, giống như cậu ấy đã làm với tôi.

Hình như Shun-kun hơi bất ngờ, không biết tôi có làm đúng cách không nhỉ? Tôi không muốn chỉ mình cảm thấy sung sướng. Mong Shun-kun cũng vậy...

Tôi cố gắng cử động lưỡi, tự hỏi phải chăng cảm giác này chính là điều quan trọng nhất khi làm tình. Đầu óc mê man của tôi vẫn suy nghĩ lung tung như một trinh nữ.

── Còn 35 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy ──