87 ngày cho đến lần đầu làm chuyện ấy với cô bạn gái ngây thơ và dễ dãi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Thật ra... đây là lần đầu của mình đó - Chương 7: Tin đồn và sự nghi ngờ

[Kaburagi Shun, Ngày 8 tháng 7]

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc yên ổn.

Mặc dù chưa nhận lại tất cả bài làm, nhưng lần này tôi cảm thấy tự tin nhất từ trước đến nay. Tôi chắc chắn đã tránh được việc học bù, lòng phấn khởi trước kỳ nghỉ hè sắp đến.

Hiyori-chan cũng tỏ ra tự tin, hào hứng không kém. Trong khi ăn ở quán thức ăn nhanh, cô ấy vui vẻ nhập kế hoạch vào lịch điện thoại.

"Hai ta nhất định phải cùng đi xem pháo hoa ở Yokohama đấy nhé!"

"Ừ, đi thì đi. Hiyori-chan có hứng cắm trại không? Nếu được, chúng ta cắm trại gần đây trong một ngày đi. Năm ngoái tớ mới đi lần đầu cùng bạn bè, vui lắm. Giờ tớ muốn được trải nghiệm cùng cậu."

"Nghe được đấy! À, thay vì cắm trại thông thường, tớ muốn thử glamping! Mời Mori-kun và Saki đi cùng nữa nhé, chắc vui lắm!”

*Chú thích: Glamping - là từ ghép của glamorous và camping tạm gọi là cắm trại kiểu sang trọng, cao cấp, lãng mạn, mô tả một phong cách cắm trại với các tiện nghi.

"Cũng được! À mà, phụ huynh Hiyori-chan có cho phép cậu ngủ cùng con trai không?"

"Chắc không sao đâu. Nhưng... trước khi đi glamping, Shun-kun ghé nhà mình được không...? M-mình muốn giới thiệu cậu với cha mẹ..."

À, ra mắt cha mẹ cô ấy à? Tuy hơi hồi hộp, nhưng tôi định cặp với Hiyori-chan lâu dài mà, nên ra mắt sớm vẫn hơn.

"Được rồi. Tớ sẽ sắp xếp thời gian. Cậu hỏi giúp tớ xem lúc nào cô chú rảnh nhé."

"Ừm, cảm ơn. Hì, mong quá đi! Sang năm lên lớp 12 chắc bận học và ôn thi suốt, khó mà vui chơi thoải mái được. Có nhiều nơi mình muốn đến cùng bạn bè lắm. Mà nhắc đến nghỉ hè thì không thể thiếu biển hay hồ bơi nhỉ. Phải rủ Saki đi mua đồ bơi mới thôi!"

Với tính cách thân thiện, Hiyori-chan có rất nhiều bạn bè. Vì vậy, dường như cô ấy có khá nhiều kế hoạch vui chơi mùa hè với mọi người.

"Ừ. Nhưng... tớ không muốn mấy đứa con trai khác để ý cậu quá nhiều, nên cậu chỉ mặc bộ đồ đó khi đi biển hay hồ bơi cùng tớ thôi nhé!"

Lo Hiyori-chan sẽ nghĩ mình là thằng ích kỷ rồi cự tuyệt, tôi hồi hộp chờ đợi. Nhưng cô ấy vui vẻ đáp:

"Ừm, được rồi. Mình sẽ chỉ mặc đồ bơi khi hẹn hò với Shun-kun thôi!"

Thấy cô ấy dễ dãi đáp ứng yêu cầu ích kỷ của mình, tôi thở phào.

"Cảm ơn. Xin lỗi, tớ đi toilet chút."

Quay lại sau một lúc vắng mặt, tôi thấy hai gã tiếp cận nói chuyện với Hiyori-chan. Chắc chúng thấy cô ấy xinh nên tán tỉnh đây mà.

Tuy tôi lo lắng cho cô ấy, nhưng khi lại gần, nghe giọng điệu thân mật, hóa ra họ đang trò chuyện vui vẻ. Thật bẽ mặt.

Vốn hiền lành, Hiyori-chan khó mà lạnh lùng từ chối người khác. Nhưng dù đã cố gắng không để ý tin đồn về cô ấy, thấy cô ấy thân thiết với đám đàn ông xa lạ, thành thật mà nói, tôi không hề vui chút nào.

"Xin hỏi, các anh có việc gì với bạn gái tôi không?"

Nghe tiếng tôi, hai gã liếc nhau cười khúc khích rồi bỏ đi. Mấy gã có vẻ bực bội, may mắn là không gây sự.

"Hiyori-chan có sao không? Xin lỗi đã để cậu một mình."

Tôi ngồi đối diện để không gã nào dám lại gần nữa.

"Hì hì, Shun-kun che chở quá mức rồi đấy. Không sao, chỉ là mấy tay gạ gẫm thôi. Dù mình nói là đã có bạn trai rồi, nhưng họ vẫn cố chấp. Chắc tưởng mình là kiểu con gái dễ dãi."

"Không đâu. Chỉ vì Hiyori-chan xinh đẹp thôi."

Tôi không nói tại cô ấy vui vẻ trò chuyện nên chúng mới hiểu lầm là cô ấy dễ dãi.

Nói chuyện vui vẻ và thân thiện với mọi người là điểm mạnh của Hiyori-chan, và đó cũng là điểm mà tôi thích ở cô ấy. Tôi không nói ra điều trên vì không muốn cô ấy hiểu nhầm rằng tôi đang chỉ trích tính cách của cô ấy.

"Cảm ơn. Thực ra thì... gần đây cũng có chuyện tương tự. Ở trường có người khác lớp rủ mình đi chơi, nhưng mình đã từ chối vì đang cặp với Shun-kun. Rồi người đó nói 'Chuyện bạn trai thì liên quan gì? Chỉ cần vui là được mà'. Có vẻ là ngay cả bây giờ người ta vẫn coi mình là cô gái dễ dãi nhỉ...? Mình khá sốc đấy."

Tôi và Hiyori-chan đã cặp với nhau được khoảng 3 tháng.

Mặc dù chúng tôi đã duy trì mối quan hệ trong sáng, không lừa dối nhau và dần thân thiết hơn, nhưng những tin đồn xấu về tôi và Hiyori-chan vẫn không biến mất.

"Không đâu. Mình hiểu rõ nhất rằng Hiyori-chan thực sự thích mình mà."

Tôi nói câu ngớ ngẩn đó với hy vọng có thể an ủi Hiyori-chan, nhưng lại muốn tự đấm mình vì nó nghe thiếu chân thành. Song thấy vẻ mặt của Hiyori-chan dịu lại, tôi nghĩ mình đã can đảm nói ra điều đúng đắn.

"Đúng vậy. Mình rất thích Shun-kun đấy. Vì thế... dù có nói chuyện với những người con trai khác, mình sẽ không để họ chạm vào cơ thể đâu. Cậu đừng lo nhé."

Nói rồi Hiyori-chan cười e thẹn, má ửng hồng. Thấy vậy, tôi cảm thấy yên tâm hơn.

"Ừm, tớ luôn tin tưởng Hiyori-chan mà. Hóng kỳ nghỉ hè quá!"

Sau khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Hiyori-chan đưa lòng bàn tay che má.

“...Mình cũng mong chờ lắm!”

Tôi không thể phủ nhận sự tồn tại của ham muốn trong tình cảm ngọt ngào và trong sáng này. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ thêm thân thiết trong kỳ nghỉ hè sắp tới, và việc thể xác đến gần nhau hơn cũng có thể xảy xa.

Khoảnh khắc tự nhiên ấy chắc chắn sẽ đến sớm thôi.

—— Còn 15 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy ——

-------------------------------

[Kaburagi-Shun, ngày 10 tháng 7]

Ngày 10 tháng 8 là sinh nhật của Hiyori-chan.

Cô ấy được bạn bè tổ chức sinh nhật tưng bừng hàng năm, nhưng năm nay dường như cô ấy đã giữ lịch trống để chờ lời mời từ tôi. Saki-san đã bí mật chia sẻ với tôi điều đó.

Tuy nhiên, tôi nghĩ đấy cũng có thể là lời nói dối tử tế của Saki-san.

Những năm trước, bên cạnh Hiyori-chan trong sinh nhật có thể là bạn trai của cô ấy. Dù không biết sau khi được bạn bè chúc mừng, cô ấy có chơi cùng bạn trai hay dành cả ngày với anh ta hay không, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi bị so sánh với người đàn ông trong quá khứ của cô ấy.

Nhưng là bạn trai của Nakamura Hiyori thì không được sợ việc nhỏ nhặt thế này.

Quan trọng là tôi muốn tạo bữa tiệc sinh nhật lần thứ 17 thật tuyệt vời cho cô ấy.

Trước tiên phải chuẩn bị quà sớm. Xong tới ngày đó đặt bánh kem ở tiệm nào đó để tạo bất ngờ, hay trang trí phòng tôi thành phòng tiệc sinh nhật và cùng cô ấy ăn mừng riêng nhỉ?

Đó là ý tưởng xuất phát từ lời kể của bạn bè và kiến thức tôi tìm được trên mạng, nhưng tới ngày đấy tôi sẽ cố gắng lên ý tưởng riêng để tổ chức hoành tráng nhất có thể. Tôi muốn thấy nụ cười hạnh phúc của Hiyori-chan.

Điện thoại rung lên. Trong ứng dụng, có tin nhắn từ Hiyori-chan với icon con lạc đà khóc và dòng chữ:

"Chán quá đi~"

Hôm nay tôi đã từ chối lời rủ rê đi chơi của Hiyori-chan để có thể dành thời gian mua quà sinh nhật. Nhớ lại khuôn mặt khó chịu sau khi bị từ chối của cô ấy khiến tôi cảm thấy áy náy.

"Tranh thủ học đi! Hoặc dùng thời gian có ý nghĩa một chút!"

"Vừa trải qua kỳ thi nên chả có động lực gì hết trơn. À, lâu rồi mình chưa làm bánh! Shun-kun muốn ăn gì không?"

"Cậu làm cho tớ hở? Vậy, bánh flan đi."

"Bánh flan thôi à? Món gì đó khó hơn cũng được mà?"

"Tớ thích bánh flan. Đặc biệt là do Hiyori-chan làm."

"Nghe cậu nói thế mình có động lực rồi! Mình đi săn nguyên liệu đây! Nhất định mình sẽ chinh phục được dạ dày của Shun-kun!"

Suýt đọc nhầm rằng cô ấy đi săn bò, tôi cười khúc khích, nhắn lại "Vốn đã bị chinh phục rồi", rồi ra ngoài.

Tôi đi tàu đến Shibuya. Tháng 7 trời nắng nóng, ánh nắng gay gắt chiếu xuống thành phố phủ bê tông, khiến cái mũ che nắng cũng không giúp được bao nhiêu. May là bước vào trung tâm mua sắm có máy điều hòa, tôi thở phào và ngồi uống nước ở quán cà phê, đợi mồ hôi rút rồi mới bắt đầu mua sắm.

Mua quần áo làm quà thì sao nhỉ? ...Thôi, tốt nhất là không. Hiyori-chan có gu thời trang, khả năng cao mình chọn cô ấy sẽ không ưng. Cũng không nên mua giày vì lý do tương tự. Với lại, hồi trước tôi có nghe Gakuto nói tặng giày cho bạn gái là điềm báo chia tay. Dù không muốn tin, nhưng đây là món quà đầu tiên kể từ khi hai đứa bắt đầu hẹn hò, nên phải cẩn thận mới được.

Vậy thì mua nhẫn đi! ...Không, còn quá sớm. Và mình cũng chẳng biết kích thước ngón tay của cô ấy.

...Không biết những bạn trai trước có tặng nhẫn cho cô ấy không nhỉ?

Tôi xoa trán, trong lòng chợt bất an. Sau khi chứng kiến cảnh Hiyori-chan bị tán tỉnh ở quán thức ăn nhanh hôm trước, tôi bắt đầu lo lắng về những điều mình chưa từng để tâm.

Phải rồi, Hiyori-chan giàu kinh nghiệm mà? Chắc cô ấy đã từng được tặng nhẫn một hay hai lần rồi. Nếu đã là thằng lăng nhăng thì khi cặp với cô ấy, mình phải thoải mái với việc này chứ.

Trong lúc hít thở sâu để điều chỉnh tâm trạng, tôi bất chợt nhận thấy một cô gái rất giống Hiyori-chan. Cô ấy nói sẽ ở nhà làm bánh flan mà, sao có thể đến khu thương mại này? Hay do tôi nghĩ quá nhiều về cô ấy nên bị ảo giác chăng?

Tự cười nhạo mình, tôi quyết định xác nhận lại... và bàng hoàng khi nhận ra đúng là Hiyori-chan!

Cô ấy đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa gần đó, mặc áo thun rộng và quần short, trông tomboy hơn lúc hẹn hò với tôi, nhưng vẻ đáng yêu kia thì không thể nhầm lẫn.

Nhưng... cô ấy đi cùng một người con trai.

Người đó chắc chắn lớn tuổi hơn. Qua cách ăn mặc và khí chất, có thể là sinh viên đại học, hoặc thợ làm tóc hay người mẫu. Mái tóc nhuộm màu tro với khuyên lỗ to ở tai trái. Cao ráo, ăn vận đơn giản với sơ mi và quần jeans nhưng trông rất phong độ.

Và gương mặt chắc chắn khiến bao người phải xuýt xoa. Mặc dù nửa dưới khuôn mặt đeo khẩu trang đen, song đôi mắt to tròn sáng ngời có thể quyến rũ bất cứ cô gái nào.

Hai người họ xem hàng hóa, trông có vẻ rất thân thiết. Thỉnh thoảng, anh ta lại tìm cách tiếp cận thân mật với Hiyori-chan. Cô ấy không tỏ thái độ khó chịu, mà có vẻ coi đó như điều bình thường.

Để trấn tĩnh lòng đang lo âu, tôi cố suy nghĩ tích cực.

À quên, mình cũng có nhiều bạn bè nữ và hay nhắn tin với họ mà. Là thành viên nhóm hướng ngoại và thân thiện với mọi người, Hiyori-chan có bạn bè nam ở trong hay ngoài trường là chuyện bình thường mà. Có thể hôm nay hai người họ chỉ tình cờ gặp ở đây thôi.

...Nhưng, cô ấy đến tận Shibuya chỉ để mua nguyên liệu làm bánh flan sao? Và có thật là họ chỉ tình cờ gặp nhau ở đây không?

Không được, lại suy nghĩ tiêu cực rồi.

Hãy tin tưởng Hiyori-chan đi. Tôi cảm nhận được lòng chân thành cô ấy dành cho mình qua ánh mắt mà, nụ cười ấy không thể là giả dối được.

Nhưng ngay lúc đó, một điều khiến tôi sững sờ. Đó là dây đeo vai của họ, dù khác nhau về hoa văn và màu sắc, nhưng lại cùng thuộc cùng một thương hiệu sang trọng.

Có thể đó là quà tặng của anh chàng kia. Loại túi hiệu đắt tiền như vậy là điều tôi không thể có được, ngay cả khi đã cố gắng kiếm thu nhập từ việc làm thêm.

Mặc dù đang tự ti, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cả hai. Lúc đó, anh anh chàng kia chạm vào mái tóc Hiyori-chan. Tuy có nói gì đó, nhưng cô ấy không hề đẩy tay anh ta đi.

"Đúng vậy. Mình rất thích Shun-kun đấy. Vì thế... dù có nói chuyện với những người con trai khác, mình sẽ không để họ chạm vào cơ thể đâu. Cậu đừng lo nhé."

Những lời cô ấy từng nói hôm trước vang lên, khiến tin đồn kia lại hiện về trong tâm trí tôi.

──Nghe nói Nakamura Hiyori sẵn sàng trao thân cho bất cứ thằng nào mà nhỏ không ghét đấy.

Ngay từ ngày thi tuyển sinh, tôi đã thầm thương trộm nhớ cô ấy suốt một năm.

Với tư cách là người yêu đơn phương, rồi trở thành bạn trai chính thức, tôi luôn dõi theo và cố gắng hiểu cô ấy. Nhưng bây giờ tôi tự hỏi liệu mình có thực sự biết hết về con người thật của cô ấy không?

Không! Hiyori-chan không phải là kiểu con gái lẳng lơ đâu!

Dù muốn nghĩ vậy, nhưng tôi lại không tự tin vào niềm tin của mình.

Có phải do tôi cố tránh tiến xa quá nhanh, khiến cô ấy hụt hẫng và đi kiếm sự kích thích ở người khác? Hay vì tôi là trai tân nên không thể làm cô ấy hài lòng, dẫn đến quen thêm gã kia?

Nắm chặt bàn tay, tôi tự trách bản thân thật tệ hại.

Thật nhục nhã khi dễ dàng mất tinh thần chỉ vì một tin đồn vô căn cứ như vậy và nghi ngờ cô ấy.

Những mặc cảm về việc còn là một thằng nhóc trinh trắng thật đáng xấu hổ.

Giá như tôi can đảm hỏi thẳng cô ấy về tin đồn kia thì tốt biết mấy. Nếu nghe chính miệng cô ấy phủ nhận, tâm trạng tôi bây giờ có lẽ đã khác. Thật sai lầm khi tôi đã không làm thế.

Hiện giờ tôi không còn tâm trạng mua quà cho cô ấy nữa. Với vũng lầy tiêu cực trong lòng, tôi cúi gằm mặt rời khỏi trung tâm thương mại, trở về nhà.

—— Còn 13 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy? ——

-------------------------------

[Kaburagi Shun, ngày 11 tháng 7]

Hôm sau, ở trước mặt mọi người hay trước mặt Hiyori-chan, tôi đều tỏ ra bình thường như mọi khi.

Nhưng đó là tôi nghĩ thôi. Sau giờ học, trên đường về, Hiyori-chan dè dặt hỏi:

"...Shun-kun đang giận hở? Mình đã làm gì sai à?"

"Hả...? Đ-đâu có? Tớ đâu có giận gì... Sao cậu hỏi vậy?"

"Tại... cậu có vẻ lạnh lùng hơn mọi khi..."

Rõ ràng sự bất an đã ảnh hưởng rõ rệt đến thái độ của tôi. Thật không ổn chút nào. Bản thân không chứng minh được việc Hiyori-chan lo lừa dối mà cư xử như thế này chỉ khiến cô ấy lo lắng thôi.

Nhưng giữ mãi trong lòng cũng khó chịu lắm. Nếu không có gì che giấu thì cô ấy sẽ thành thật trả lời mà, vậy nên tôi quyết định hỏi thẳng:

"...Hôm qua, Hiyori-chan ở nhà suốt à?"

"Hở? Ưm. Mình chỉ ra ngoài chút xíu để mua đồ thôi, thời gian còn lại làm bánh flan. Hiện mình đang để trong tủ lạnh ấy, lát nữa sẽ mang ra cho cậu làm quà cảm ơn vì đã đưa mình về. Mình làm khá lắm đấy nhé. Phần caramel..."

Tôi hết tiếp nhận được gì từ sau đầu của của cô ấy.

Sao lại chuyển đề tài ngay nhỉ... Chẳng lẽ có điều gì đó khó nói ư?

"À, phải rồi. Nhân tiện nói về bánh flan, cậu có ăn loại bánh flan hảo hạng của Hokkaido chưa? Loại sử dụng sữa bò nguyên kem tuyển chọn, đậm đà hơn rất nhiều, bán trực tuyến mà vẫn thường xuyên cháy hàng vì quá nổi tiếng đấy. Trong mùa hè này thì có lẽ khó, nhưng tương lai có dịp thì hai ta cùng nhau đi du lịch Hokkaido và thưởng thức nhé."

...Bình tĩnh nào, Shun. Tập trung vào cuộc trò chuyện với cô ấy đi.

"Nghe hay đấy. Tớ muốn ăn hải sản, thịt cừu nướng... À, đầu mùa hè này tớ sẽ đi Hakone hai ngày một đêm với nhóm Gakuto."

"Ồ, thích nhỉ! Chỉ toàn con trai à?"

"Ừm, bốn chàng trai lang thang."

"Nghe vui ghê! Nhưng không được ngoại tình nghen!"

"Đương nhiên không rồi. Tớ sẽ mua quà lưu niệm cho cậu. Móc khóa đôi thì sao?"

Không tập trung được. Hình ảnh Hiyori-chan và gã kia đeo túi cùng hiệu vẫn ám ảnh tôi.

Cô ấy hoàn toàn không nhận ra sự ghen tuông mà tôi không thể che giấu trong câu nói đùa của mình.

"Bất cứ thứ gì Shun-kun mua, mình đều thích cả. Nhưng mà, thời gian cậu đi chắc mình buồn lắm... Trong lúc đấy, chắc mình cũng đi đâu đó quẩy quá."

Mặc dù chỉ là câu nói vô tình của cô ấy, nhưng nó khiến tâm trạng tôi rối bời.

Cô ấy sẽ đi chơi cùng ai nhỉ? Gã hôm qua chăng?

Những cảm xúc đen tối hỗn độn giữa khó chịu, đau khổ và tức giận dâng trào.

Đây là lần đầu tôi trải qua cảm xúc này, và nó quá mãnh liệt để có thể kiềm chế.

Mặc dù biết lời nói có thể làm tổn thương cô ấy ngay khi thoát ra khỏi miệng, tôi vẫn không kiểm soát được bản thân:

"Nếu Hiyori-chan đi chơi cùng người con trai khác trong dịp hè này, nghĩa là mỗi mình tớ không thể làm cậu hài lòng đúng không?"

Tôi cảm nhận được bầu không khí giữa hai đứa chợt thay đổi.

Lúc tôi nhìn sang, ban đầu Hiyori-chan ngỡ ngàng sững sờ, nhưng ánh mắt của cô dần chuyển sang muốn khóc.

"Gì... T-tại sao Shun-kun lại nói thế...? Mình chỉ thích mỗi Shun-kun thôi mà? Mình không có ý định đi chơi cùng người con trai khác đâu..."

"Hiyori-chan có nhiều bạn bè mà, không cần miễn cưỡng đâu..."

"Mình có miễn cưỡng gì đâu! M-mình đã làm gì sai ư...? Nói cho mình biết đi, Shun-kun..."

Giọng cô ấy đã nghẹn lại vì nước mắt. Nghe thấy giọng đau khổ ấy, khóe mắt tôi cũng cay cay.

Cậu không phải là người duy nhất muốn khóc đâu. Chính tớ cũng rất muốn gào khóc và thẩm vấn cậu khi chứng kiến cảnh tượng khó chịu kia mà.

Nhưng tôi không thể nói hết những suy nghĩ trong lòng như vậy được.

Bởi vì tôi là Kaburagi Shun, thằng mang tiếng lăng nhăng.

Một đứa như tôi không bao giờ được thảm thương bộc bạch cảm xúc với một cô gái hay bám víu cô ấy. Làm thế chỉ khiến Hiyori-chan thất vọng vì hình tượng lãng tử mà cô ấy thích.

Vào thời khắc này, tôi vẫn quyết định giữ vững hình tượng đó. Vậy nên, tôi biết câu nói tiếp theo của mình sẽ là gì rồi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, cố giữ giọng không run, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của cô ấy và nói:

“Xin lỗi. Chúng ta xa nhau một thời gian được không? Tớ cần làm lạnh cái đầu.”

Hiyori-chan dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, không khóc lóc hay phản đối, chỉ lẳng lặng gật đầu đồng ý với đề nghị của tôi.

Thái độ ấy khiến tôi cảm giác mình chỉ là một trong những bạn trai cũ, tim tôi nhói lên.

ad15e916-af61-4e3b-b90d-12fd0ef8bac9.jpg

-------------------------------

[Nakamura Hiyori, ngày 11 tháng 7]

Tôi không còn nhớ nổi mình đã về nhà như thế nào sau khi chia tay Shun-kun.

Phải đến khi nghe tiếng mẹ gọi khi bà về sau hoàng hôn, tôi mới ý thức được bản thân đang ngồi bệt trong phòng. Tôi cố nở nụ cười, nói với mẹ rằng mình chỉ mệt một chút rồi nhẹ nhàng đuổi bà ra ngoài để được một mình. Tôi thật biết ơn sự chu đáo nhưng không quá gặng hỏi của người mẹ có đứa con gái ở tuổi dậy thì.

Nhưng khi đã một mình, hình ảnh Shun-kun lạnh lùng cùng những lời cậu ấy nói bằng giọng trầm hơn bình thường chỉ khiến nước mắt tôi tuôn rơi.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?

Kể từ khi tôi cặp với Shun-kun, mỗi ngày đến trường đều ngập tràn niềm vui.

Chỉ nghĩ đến việc được gặp cậu ấy đã khiến tôi mong chờ ánh mặt trời mọc. Đêm xuống tôi chăm sóc làn da và mái tóc cho thật xinh đẹp, tập thể dục để giữ dáng vóc.

Không chỉ thế, tôi còn học hành chăm chỉ hơn, sợ điểm số bị ảnh hưởng vì mối tình này. Sức mạnh tình yêu thật phi thường đúng không?

Thế mà giờ đây, tôi hoàn toàn bất lực, không đủ sức để cử động tay chân.

Cậu ấy khó chịu vì chuyện bánh flan ư?

Hay do tôi hỏi “Cậu đang giận à?” làm cậu ấy thấy bực?

Hay lời nhắc “Không được ngoại tình nghen!” đã chọc tức cậu ấy?

Hay vì câu “Nhưng mà, thời gian cậu đi chắc mình buồn lắm... Trong lúc đấy, chắc mình cũng đi đâu đó quẩy quá”?

Có lẽ nói mình sẽ buồn khi bạn trai đi du lịch với bạn bè là quá đáng. Hoặc phát ngôn “đi đâu đó quẩy” làm Shun-kun có cảm giác tôi sẽ vui vẻ khi thiếu vắng cậu ấy.

...Không, không phải. Shun-kun đã khác lạ ngay từ sáng rồi.

Nhớ lại thì tối qua tôi có nhắn tin cho cậu ấy mà không thấy trả lời. Sáng nay cậu ấy mới xin lỗi vì đã ngủ quên. Chắc cậu ấy đã giận tôi từ hôm qua rồi.

...Thật xấu hổ khi tôi chỉ có thể suy nghĩ đến mức nông cạn thế này. Thái độ lạnh nhạt cậu ấy thể hiện hôm nay chắc không chỉ đơn thuần là vấn đề của ngày hôm qua và hôm nay.

Có thể đó là sự tích tụ những bất mãn dành cho tôi bấy lâu nay của cậu ấy, và hôm nay đã bùng nổ.

Shun-kun không hề trách móc gì tôi cả.

Nhưng chính tôi đã khiến cậu ấy phải nói ra điều đó.

"Nếu Hiyori-chan đi chơi cùng người con trai khác trong dịp hè này, nghĩa là mỗi mình tớ không thể làm cậu hài lòng đúng không?"

Tôi cố gắng suy nghĩ hết sức có thể với cái đầu gần như tê liệt này.

Nếu cậu ấy đã nói thẳng “người con trai khác”... thì có lẽ cậu ấy đã thực sự tức giận khi thấy tôi vui vẻ trò chuyện với gã đàn ông tán tỉnh mình hôm trước.

Tính hay e ngại từ chối của tôi khi được bắt chuyện có lẽ đã sai... nhưng tôi nghĩ, chỉ đơn thuần trò chuyện, Shun-kun sẽ không để bụng chứ.

──Khoan. Có khi nào... nói câu “mỗi mình tớ không thể làm cậu hài lòng đúng không?” tức là Shun-kun muốn gián tiếp truyền đạt rằng cậu ấy không hài lòng với mình?

Tôi biết mình đã sai ở đâu rồi. Tôi bị đồn là đứa con gái lẳng lơ, nhưng lại không thể đáp ứng kỳ vọng của cậu ấy.

Tôi thường xuyên đỏ mặt, lúng túng nói những câu kỳ cục trước hành vi của cậu ấy. Đối với Shun-kun đã quen với việc tiếp xúc con gái, chắc hẳn cậu ấy cảm thấy tôi khá phiền phức.

Điện thoại rung lên báo tin nhắn đến. Mặc dù không có tâm trạng đọc, nhưng tôi vẫn vô thức mở máy khi thấy tên người gửi.

"Saki... phải làm sao đây..."

“Hở, đang khóc đó à? Chuyện gì thế!?”

Tôi sụt sùi kể tóm lược về chuyện hôm nay cùng suy nghĩ hiện tại.

Saki lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù đáp lại đôi câu.

"Khi ở khách sạn tình yêu, mình đã sợ hãi và từ chối làm chuyện ấy với Shun-kun. Cậu ấy rất tốt, không ép buộc gì mình và luôn đối xử ân cần. Nhưng có thể do mình quá mù quáng hưởng thụ sự quan tâm của cậu ấy mà không hay biết trong lòng cậu ấy đã tích tụ bao bất mãn..."

“Ừm... Không phủ nhận điều đó.”

"Phải chi lúc đấy mình thành thật nói bản thân vẫn còn trinh thì tốt biết mấy...! Thật ra, không chỉ chuyện đó, đây còn là lần đầu mình cặp với con trai. Đã có rất nhiều cơ hội để thổ lộ sự thật, vậy mà..."

...Hiyori đã không làm thế. Giờ hối hận cũng vô ích thôi. Hãy nghĩ về tương lai nào. Sẽ ổn thôi, hai đứa chưa chia tay mà?”

Ở bên Shun-kun rất vui, tôi không muốn mất danh phận bạn gái cậu ấy. Lại sợ bị ruồng bỏ nếu tiết lộ mình còn trinh.

"....Nhưng... đến nước này thì mình không thể thú nhận bản thân còn trinh được..."

Nếu đây là hậu quả của việc cố giữ vững vỏ bọc giả tạo bấy lâu, tôi chỉ có thể chấp nhận thôi.

Nước mắt lăn dài trên má. Ngay cả ngón tay để lau nước mắt cũng không cử động nổi.

Shun-kun thật đẹp trai và tốt bụng. Ở trường đã không ít cô gái thầm thương trộm nhớ cậu ấy rồi, huống hồ trong thế giới bao la này.

Cả chị Chiharu - đồng nghiệp bán thời gian, lẫn Shino - người bạn thời thơ ấu, chắc hẳn đã thích Shun-kun theo nghĩa lãng mạn. Cho dù họ có chưa nhận ra, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ không thể kiềm chế được nữa. Khi được người con gái xinh đẹp bày tỏ tình cảm, liệu trái tim Shun-kun có dao động?

Lúc đó, liệu tôi còn có thể ở bên cạnh cậu ấy?

Tôi muốn gào thét rằng mình không chấp nhận điều đó, nhưng xét thấy một kẻ giả dối như tôi không xứng đáng ở bên cạnh Shun-kun. Cậu ấy cần người con gái tốt hơn.

Bình tĩnh nào, Hiyori. Kaburagi-kun không phải kiểu người đánh giá con gái qua thể xác hay kinh nghiệm đâu.”

“...Phải... cậu ấy thực sự rất tuyệt vời.”

Nhưng tôi không tự tin vào bản thân, luôn nghĩ có người con gái khác xứng đáng ở bên cạnh Shun-kun hơn. Vì thế, khi cậu ấy đề nghị tạm xa nhau, tôi đã không níu kéo mà lặng lẽ lùi bước.

"Mình không muốn từ bỏ Shun-kun. Nếu được ích kỷ, mình vẫn muốn mãi ở bên cậu ấy. Nhưng..."

Có lẽ kẻ phô trương, lợi dụng lòng tốt của Shun-kun như tôi không còn đủ tư cách để làm bạn gái cậu ấy nữa.

–––––––––––––––––––

[Kaburagi Shun, ngày 14 tháng 7]

Vì từ tuần sau là nghỉ hè, nên hầu hết học sinh trường Hareoka đã bước vào tâm trạng nghỉ hè. Đặc biệt là đám bạn của tôi, dẫn đầu là Gakuto, đang rất phấn khích.

Nếu tôi là người duy nhất có vẻ mặt u ám, thì có thể sẽ làm hỏng bầu không khí vui vẻ này. Vì vậy, mặc dù trong lòng không muốn nói chuyện, tôi vẫn cố gắng cười cùng mọi người và duy trì việc giao tiếp trôi chảy.

Nhưng...

"À mà, hôm qua và hôm nay không thấy Nakamura đâu nhỉ?"

"Tao cũng thắc mắc. Sao thế? Chia tay rồi à?"

Câu hỏi vô tư của Atsushi và Kengo giống như một cú đấm móc vào tim tôi đang đau nhức. Hiyori-chan thường hay ghé lớp tôi, và chúng tôi luôn về cùng nhau, nên đám bạn không thể nào không để ý được.

"À không... chỉ là giữ khoảng cách một chút thôi. Chưa chia tay đâu."

Tôi chưa bao giờ có ý định che giấu tình trạng hiện tại với cô ấy. Vì vậy, khi bạn bè hỏi, tôi trả lời một cách hời hợt, không lảng tránh hay nói dối.

"Chà, thế à? Buông tay nhau ngay trước kỳ nghỉ hè à, buồn nhỉ."

"Nhưng dù sao thì mày vẫn có thể kiếm cô khác để thay thế mà."

Tôi biết rằng đây là cách an ủi của tụi nó. Vì vậy tôi chỉ cười đáp lại:

"Nói bậy gì thế, cho tao yên đi."

Chỉ riêng Gakuto, người hiểu rõ tôi yêu Hiyori-chan đến mức nào, thì quan tâm hỏi han:

"Mày giữ khoảng cách với Nakamuu thật à? Không sao đấy chứ?"

"Ừ, xin lỗi vì làm mày lo lắng. Tao chỉ muốn có thời gian để làm lạnh cái đầu thôi."

Tôi chỉ xin thời gian để có thể đối mặt với Hiyori-chan một cách bình tĩnh chứ không hề muốn chia tay cô ấy.

Có thể là do tôi ích kỷ, nhưng nếu vì tính hèn nhát của bản thân mà làm tổn thương cô ấy, thì tôi muốn giữ khoảng cách một chút để cách cải thiện bản thân, sao cho có thể tiếp xúc với cô ấy mà không phải giả vờ mạnh mẽ.

"Vậy à... nhưng mà, mày với Nakamuu cần phải nhận thức được rằng cả hai đều nổi tiếng hơn bản thân nghĩ đấy."

Lúc mới nghe, thành thật mà nói, tôi không hiểu ý của Gakuto.

Nhưng ngay sau đó, chính tôi đã phải cảm nhận sâu sắc điều đó.

Sau hôm tôi nói với bạn bè rằng mình đang giữ khoảng cách với Hiyori-chan, tin đồn về chúng tôi đã lan truyền khắp trường:

"Hình như Kaburagi và Nakamura chia tay rồi đấy."

"Chắc thằng Shun đã ngoại tình chứ gì?"

"Nghe nói Nakamura Hiyori đang bắt cá hai tay đấy."

"Bọn họ vốn chỉ là bạn tình mà thôi mà?"

"Ba tháng à? Đối với một cặp đôi chỉ vì tình dục thì cũng khá lâu đấy chứ?"

Tất cả đều là những lời nói vô căn cứ.

Nghe những lời đồn thổi như vậy khiến tôi cảm thấy rất tức giận. Thêm vào đó, nhiều người còn tò mò hỏi thẳng tôi về chuyện này. Điều đó có nghĩa là Hiyori-chan chắc chắn cũng đã nghe được những tin đồn, và có thể cô ấy cũng đang phải đau khổ trước những câu hỏi thiếu tế nhị giống như tôi.

Tại sao chứ? Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi mà!

Tại sao những tin đồn và suy đoán vô căn cứ lại có thể lan truyền và trở thành đề tài sôi nổi như vậy chứ?

Tại sao tôi lại phải nghe và chịu đựng những lời nói sản phẩm của trí tưởng tượng dựa trên ngoại hình và bạn bè của tôi?

Đây là lần tôi cảm thấy tức giận nhất từ trước đến giờ.

Rốt cuộc tin đồn là cái quái gì vậy?

Khiến tôi phải giả vờ mạnh mẽ, phải che giấu và ngụy biện, bị cuốn theo và bị tổn thương. Thật lố bịch.

-------------------------------

[Kaburagi Shun, ngày 19 tháng 7]

Sau giờ học, tôi đang ngồi ở quán ăn vặt với đám bạn và bàn về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè.

"Rena, móng tay cậu xinh quá! Tớ cũng muốn thử màu này."

"Những cái móng tay đó... theo quan điểm con trai thì không hề hấp dẫn chút nào. Làm sao với cái móng tay kiểu đó mà nấu nướng được chứ? Shun nghĩ sao?"

"Tao thấy bình thường. Cơ mà, con gái sơn móng đâu phải vì con trai, họ sơn để nâng tinh thần cho chính mình mà."

"Phải đấy! Tự làm đẹp cho bản thân mà còn bị phàn nàn, vô lý thật chứ!"

Rena, người ngồi kế bên tôi, ôm lấy cánh tay và dựa sát vào tôi với vẻ mặt hạnh phúc.

Từ khi tôi từ chối lời tỏ tình của cô ấy và bắt đầu cặp với Hiyori-chan vào tháng 4, chúng tôi vẫn là bạn bình thường. Nhưng mấy ngày nay, cô ấy có vẻ thân mật với tôi hơn trước.

"Mà tại sao Atsushi lại nói như muốn người ta nấu ăn cho mình vậy? Chẳng ai làm cơm cho cậu đâu!"

"Hả!? Im miệng và nấu đi! Làm vợ tớ đi!"

"Cầu hôn kiểu gì thế! Cục quá!"

Đám bạn cười nói vui vẻ, chỉ có tôi ngồi nhìn họ bằng ánh mắt xa xăm.

Bình thường thì tôi cũng sẽ tham gia cười đùa cùng họ. Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể nở nụ cười gượng.

"Shun, mày có vẻ vẫn chưa hết buồn vì chuyện chia tay với Nakamura nhỉ?"

Mặc dù tôi đã nói là chưa chia tay, nhưng tin đồn thì vẫn lan nhanh, khiến bọn họ tin chắc rằng chúng tôi đã chính thức tan vỡ. Dù tôi đã giải thích rõ, sức mạnh của tin đồn vẫn lấn át sự thật.

Tôi không trách bọn họ. Chỉ đơn giản là tôi bị áp đảo bởi sức mạnh quá lớn của tin đồn thôi.

“Tao có quen bạn nữ kém một tuổi học trường khác, để tao giới thiệu cho mày nhé? Nhỏ là đàn em của tao trong câu lạc bộ bóng rổ hồi cấp hai, thấy ảnh mày xong là nhỏ mê ngay.”

Thế nên dù tôi có nói gì thì câu chuyện vấn cứ thế tiếp diễn.

"Vậy mình tổ chức liên hoan tiệc tùng đi! Tao cũng đang muốn kiếm bạn gái cho kỳ nghỉ hè này mà!"

"Ngon! Ê Shun, cho tao biết lịch làm thêm của mày đi. Thứ Bảy hàng tuần phải không?"

Cảm ơn, nhưng tao không cần bạn gái lúc này. Tôi chỉ cần nói một câu đơn giản như thế là được.

Nhưng bỗng dưng có cái gì đó trong lòng tôi bị đứt lìa.

"...Đừng ghép đôi cho tao nữa. Tại sao tụi bây lại nghĩ tao sẽ thích bất cứ cô gái nào tụi bây giới thiệu chứ hả?"

Tại sao tôi lại không thể làm được những điều bình thường nữa?

Tôi hiểu bọn họ chỉ muốn an ủi, động viên tinh thần tôi. Vậy mà trái tim tôi đã bỏ mặc nhân cách Kaburagi Shun.

Đó là do cơ chế tự vệ trong lòng tôi đang hoạt động, nhưng tôi vẫn thấy hối hận khi nói ra những lời tàn nhẫn với bạn bè tốt bụng.

"X... xin lỗi. Tao nói hơi quá rồi."

"Kh-không sao đâu... chính bọn tao mới là người sai. Không ngờ mày lại day dứt về Nakamura đến thế."

"Đúng rồi... Trông hai người thân thiết với nhau đến thế cơ mà, mày cũng có vẻ rất thích cô ấy nữa... Xin lỗi, tụi tao đã bỏ qua cảm xúc của mày.”

Khi nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của bạn bè, tôi càng cảm thấy tội lỗi.

Tôi đã ném những lời tàn nhẫn vào mặt những người bạn tốt bụng.

"...Hôm nay tao về trước nhé. Xin lỗi vì làm hỏng bầu không khí."

Tôi bỏ lại sau lưng đám bạn lo lắng, một mình rời khỏi quán.

Giá như có thể quay ngược thời gian, về lại ngày lễ khai giảng năm ngoái.

Giá mà tôi không từng nghĩ đến chuyện thay đổi bản thân, vẫn là Kaburagi Shun nhút nhát ngày xưa thì đã không phải chịu đựng tất cả những đau khổ này.

Nhưng nếu như vậy, Hiyori-chan sẽ không chọn tôi. Bây giờ, sau khi đã chạm vào trái tim cô ấy, tôi không thể quay lại như xưa được nữa.

Không thể trốn tránh thực tại, tôi cảm thấy chán nản tất cả mọi thứ.

------------------------------------

[Kaburagi Shun, ngày 21 tháng 7]

Lễ bế giảng đã kết thúc mà tôi vẫn không gặp mặt Hiyori-chan.

"Shun, tôi có chuyện muốn nói. Đi với tôi được không?"

Rena đứng phục kích tôi ở lối ra vào.

"Còn khoảng 2 tiếng nữa là đến ca làm thêm rồi. Nói trên đường đi được không?"

"...Shun, cậu thay đổi rồi. Trước đây, cho dù bận đến mấy, thấy mặt tôi buồn thì cậu vẫn ưu tiên tôi đầu tiên cơ mà."

Khóe miệng Rena nhếch lên một nụ cười chua chát, đôi mắt thoáng buồn.

"...Chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là bây giờ tớ biết cách sắp xếp thứ tự ưu tiên thôi. Người quan trọng nhất với tớ bây giờ là Hiyori-chan."

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện trên đường bước ra cổng trường.

"Nói là giữ khoảng cách nhưng vẫn còn thích cô ấy à? Hừm... khó hiểu thật đấy."

Hóa ra sự chân thành của tôi đối với một cô gái nào đó chính là sự thờ ơ với cô gái khác. Rena vốn là người nhạy cảm. Có lẽ chuỗi hành động gần đây của tôi đã vô tình chạm đến công tắc nào đó trong cô ấy, khiến cô ấy trở nên cục cằn và khó chịu.

"Shun à, cậu còn nhớ hồi tháng 4 tôi đã tỏ tình với cậu chứ?"

"Sao mà quên được. Lúc đó chúng ta đang ăn trưa ở căng tin nhỉ. Thực sự là tớ đã rất sốc đấy."

Nghe câu trả lời của tôi, khuôn mặt Rena rạng rỡ. Cô ấy nhẹ nhõm áp tay lên ngực:

"May quá. Tôi nghĩ được người khác tỏ tình đối với cậu là chuyện bình thường, nên tưởng cậu đã quên như bữa tối ba tháng trước đã ăn cái gì rồi."

"Không đâu. Tớ nhớ rõ mà."

Rena như bạn thân của tôi vậy.

Tụi Gakuto hay nói rằng sau khi chia tay gái, thường thì mối quan hệ đó sẽ xa cách đi. Nhưng với tôi, đa số những cô gái tỏ tình vẫn tiếp tục làm bạn với tôi dù đã bị từ chối.

Gakuto từng nói với tôi rằng: "Chẳng rõ mày là người tử tế hay tàn nhẫn nữa". Giờ đây tôi mới thực sự hiểu ý nghĩa câu nói ấy.

Rena dừng lại trước công viên nhỏ vắng vẻ sau khi quẹo khỏi cổng trường.

Ngay cả kẻ có trực giác tệ như tôi cũng nhận ra, với ánh mắt quyết tâm của Rena và cảnh quan yên tĩnh xung quanh, cô ấy chuẩn bị nói điều gì đó rất nghiêm túc.

"Cũng chính vì điều đó mà tôi mới thích Shun. Đến giờ vẫn vậy. Nè, tôi không được sao? Tớ rất thích cậu mà? Tôi sẽ không bao giờ ngoại tình và sẽ hết mình vì cậu..."

Rena nhìn tôi chăm chú như muốn in hình ảnh của mình vào đôi mắt tôi. Cô ấy thở một hơi thật sâu và nói, giọng đầy quyết tâm hơn lần đầu:

"Vậy nên... hãy cặp với tôi đi. Làm ơn..."

Tôi có thể cảm nhận được cả sự quả quyết lẫn nỗi lo sợ của cô ấy.

Ra vậy... Nhờ sự can đảm của Rena mà tôi đã hiểu được nỗi đau của một cô gái khi không thể buông bỏ tình cảm dành cho một người con trai. Lòng tôi nhói lên vì tội lỗi.

Những cô gái ấy sẽ phải chịu bao nhiêu vết thương vì tôi.

Điều đó cũng tàn nhẫn như thắt cổ họ bằng bông gòn vậy.

"Xin lỗi... Tớ đã có bạn gái rồi, nên không thể cặp với Rena được."

Tôi cúi đầu thật sâu với muôn vàn lời xin lỗi không thể đáp ứng tình cảm cô ấy và đã khiến cô ấy phải đau khổ bấy lâu nay.

"...Tại sao?"

Rena nắm chặt lấy áo sơ mi của tôi, giọng run run, đôi mắt rưng lệ.

"Sao tôi không được chứ? Chúng ta đã vui vẻ bên nhau bao lâu rồi cơ mà! Sao cậu không thử cặp với tôi một lần xem sao!?"

Nghe cô ấy nói những lời tuyệt vọng như vậy, tôi thực sự muốn an ủi. Nhưng ôm cô ấy vào lòng sẽ càng khiến hy vọng của cô ấy thêm phần bồng bột.

Tôi nghĩ mình không nên có thêm bất kỳ hành động nào khiến cô tiếp tục hy vọng nữa.

Có những chàng trai vô tâm, khi gặp tình huống như thế này sẽ ôm hôn cô gái, thậm chí còn đi xa hơn. Nhưng tôi không cần giữ thể diện đến mức phải làm tổn thương ai đó.

"Rena, nhìn tớ này."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cô ấy, gọi tên cô ấy trong lúc cô ấy quay mặt đi chỗ khác với vẻ tiếc nuối.

"Tớ mong Rena hãy tin vào điều mình thực sự nhìn thấy, và đánh giá con người tớ bằng chính trái tim của mình."

Khi thốt ra những lời ấy, tôi chợt giật mình nhận ra điều gì đó.

Chính bản thân tôi mới là người bị cuốn theo những tin đồn vô căn cứ về Hiyori-chan, thay đổi hành xử, không thể nhìn thấu được nội tâm cô ấy.

Tôi, người phải phô trương và giả bộ mạnh mẽ để giấu đi sự thật mình còn trinh, mới chính là kẻ cần lắng nghe và cảm thông nhất với nỗi đau của Hiyori-chan khi cô ấy bị tổn thương bởi những lời đồn thổi vô căn cứ.

Nhờ Rena mà tỉnh ngộ, tôi cảm ơn cô ấy trong lòng rồi hỏi để xác nhận quyết định của mình:

"...Rena có nghĩ tớ là thằng giống như tin đồn không?"

Tôi vốn che giấu thân phận trai tân và không phủ nhận tin đồn chỉ vì muốn giữ thể diện. Nhưng dù có giả vờ đến đâu, tôi vẫn là một thằng trai tân.

Vậy thì đã đến lúc cởi bỏ mọi lớp vỏ giả dối và để lộ con người thật của Kaburagi Shun.

Tôi sẽ thổ lộ chân tình với Hiyori-chan một lần nữa, không che đậy, không giả vờ. Giờ chính là thời điểm thích hợp để bắt đầu mối quan hệ mà cả hai đều phải trần trụi với nhau.

Sau một lúc nhìn tôi, Rena bật cười và lắc đầu:

"...Không. Shun... lúc nào cũng đối xử chân thành với tôi mà."

Nhận ra điều quan trọng, tôi đã có quyết định của riêng mình.

Đêm đó, tôi gửi tin nhắn cho Hiyori-chan.

Điều thực sự quan trọng chỉ có thể đánh giá bằng chính đôi mắt của mình, và chỉ có thể được hiểu khi được chứng kiến.

Vì vậy, tôi muốn gặp cô ấy. Gặp mặt, nhìn vào mắt và nói chuyện.

Cho dù không biết kết quả sẽ như thế nào.

── Còn 2 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy? ──