「Hôm nay Rentaro-kun đến muộn nhỉ?」
Các cô gái vẫn tụ tập trên sân thượng như thường lệ khi Hakari buông lời nhận xét. Mọi người đều đã vào chỗ từ lâu, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Rentaro đâu cả. Các cô gái lớp 1-4 thường cùng cậu lên sân thượng, nhưng hôm nay cậu lại bảo, 「Tớ phải vào nhà vệ sinh một lát」, rồi họ chia nhau ngay trước cửa lớp.
「Tớ gọi cho cậu ấy nhé?」 Karane đã rút sẵn điện thoại ra và đang bấm số của Rentaro. 「Cậu ấy không bắt máy.」
Không may là, dù họ có đợi bao lâu, Rentaro cũng chẳng bao giờ trả lời. Cuối cùng, Karane cau mày rồi cúp máy.
「Đến lúc đi tìm cậu ấy rồi đó nha!」 Kusuri lên tiếng.
「Vị trí điện thoại của Rentaro-sama cho thấy ngài ấy đang ở trong lớp 1-4 ạ,」 Mei nói.
「Sao cậu lại dửng dưng tra ra vị trí điện thoại của Rentaro-senpai thế?」 Kurumi hỏi gắt.
「Đừng lo!」 Hahari nói. 「Ứng dụng này cần có sự đồng ý của cả hai bên mà!」
「Biết tính Rentaro-kun rồi, có khi cậu ấy lại đang giúp đỡ thầy cô nào đó thôi,」 Hakari nhận xét.
‹Vậy thì chúng ta hãy đi giúp một tay nào!›
「Càng đông người thì tìm kiếm càng hiệu quả,」 Nano bình luận.
Các cô gái vừa ríu rít trò chuyện vừa rời khỏi sân thượng. Họ tiến về phía lớp 1-4 và tìm thấy…
「Rentaro-kun?」 Hakari ngập ngừng hỏi.
「Cậu đang làm cái quái gì thế?」 Karane gặng hỏi.
Rentaro ngồi tại bàn mình, chẳng làm gì cả, vẻ mặt ngơ ngác. Nghe thấy tiếng các bạn gái, cậu quay lại đối diện với họ. Vì lý do nào đó, một thoáng ngạc nhiên lướt qua nét mặt cậu trước khi cậu nở một nụ cười gượng gạo.
「Tớ không biết,」 cậu vừa nói vừa lắc đầu chầm chậm. 「Tớ chắc chắn là có việc gì đó phải làm, nhưng nghĩ nát óc cũng không tài nào nhớ ra được.」
Các cô bạn gái nghiêng đầu bối rối trước câu trả lời khá trừu tượng này.
‹Cậu được nhờ vả việc gì à?›
「Cậu quên mặc tã rồi à?」 Kusuri hỏi.
「Tớ nói này, mặc tã thì càng chứng tỏ cậu đã quên mất cách sống của một con người rồi đấy,」 Kurumi nói.
「Suy đoán là không hiệu quả,」 Nano nói. 「Chúng ta nên điều tra những thứ liên quan đến vấn đề hiện tại.」
「Đúng vậy,」 Hahari nói. 「Rentaro-chan, con có nhớ bất cứ điều gì có thể liên quan không?」
「Tôi sẽ ghi chép lại từng lời không sót một chữ,」 Mei nói.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Rentaro.
「Ơ, ừm, trước chuyện đó… Xin lỗi, tớ hỏi mọi người một câu được không?」 Rentaro rụt rè giơ tay, mồ hôi túa ra trên mặt. 「Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ? Tớ không quen ai trong số các cậu cả.」
Các cô gái đồng thanh sững sờ. 「Cái gì?」
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
「Ý tớ là,」 cậu vội vàng nói tiếp, nụ cười hơi cứng lại. Chắc hẳn cậu đã nhận ra các cô gái đang thấy vô cùng kỳ quặc. 「Tớ chắc chắn là mình sẽ nhớ nếu đã gặp những người như các cậu. Tớ chỉ hơi thắc mắc là tại sao, ừm, tất cả các cậu lại có vẻ quen biết tớ.」
「Cái quái gì đây? Trò đùa à—?!」
Karane tự ngắt lời mình trước khi kịp nói hết câu. Cô biết rõ hơn ai hết rằng Rentaro sẽ không bao giờ đùa cợt về một chuyện như thế này. Cô nuốt lại lời mình, nghiến răng và cúi gằm mặt xuống.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
「Ôi không!」 Hakari run rẩy, mặt tái mét. 「Lẽ nào Rentaro-kun… đã mất trí nhớ rồi sao?!」
「Ý cậu là tớ bị mất trí nhớ á?!」 Rentaro vã mồ hôi như tắm, trông cứ như thể khả năng đó chưa bao giờ nảy ra trong đầu cậu.
「Sao lại là cậu không hiểu vấn đề thế hả?」 Kurumi đáp trả bằng một câu xỉa xói quen thuộc, dù chính cô trông cũng không được tự nhiên cho lắm.
Xuyên suốt cuộc trò chuyện, Rentaro luôn tạo cảm giác ngơ ngác và mất phương hướng. Rồi, cậu dường như đã trấn tĩnh lại.
「Ủa?! Giờ nghĩ lại mới thấy, mình vừa mới ở lễ tốt nghiệp trung học cơ sở xong mà. Sao tự dưng mình lại ở trong một lớp học cao trung, mặc đồng phục cao trung thế này?!」 Rõ ràng, tâm trí cậu đang dừng lại ở thời điểm đó. 「Nhưng… Hừm… Cái gì có thể khiến mình mất trí nhớ được nhỉ?」
Cũng phải thôi, Rentaro đã mất trí nhớ thì làm sao nhớ được nguyên nhân.
「Lúc tỉnh lại, tớ nhận ra mình đang ngủ gục ở cái bàn này không rõ vì sao. Có một mảnh thiên thạch kỳ lạ gần chân tớ. Thêm nữa, bên thái dương tớ có một vết lõm. Chỉ có thế thôi, nhưng…」
Rõ ràng là, cậu cũng có manh mối.
Rentaro lôi từ trong túi ra một vật thể giống thiên thạch cỡ nắm tay, khiến mọi người đồng loạt chỉ tay về phía nó.
「Bằng chứng rành rành ra trước mặt cậu kìa!」 tất cả cùng hét lên.
「Trời đất! Mọi người nói có lý!」 Dường như não của Rentaro cuối cùng cũng đã hoạt động trở lại. Cậu quay sang các cô gái và cúi đầu thật sâu để xin lỗi. 「Tớ xin lỗi rất nhiều! Có vẻ như tớ đã quên hết mọi chuyện về các cậu rồi!」
「Đừng tự trách mình, Rentaro-chan.」 Hahari mỉm cười. 「Đó không phải lỗi của con. Nào, để mẹ xoa chỗ đau cho con nhé.」 Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu.
「Nhưng tớ thật sự rất ngạc nhiên.」 Rentaro lại nhìn một lượt cả nhóm. 「Tớ không ngờ mình lại có nhiều người quen vừa dễ thương vừa xinh đẹp đến thế…」
「Đồ ngốc,」 Karane lẩm bẩm, mắt vẫn dán chặt xuống sàn.
「Hả? Xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?」 Rentaro hỏi, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Karane ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cậu. 「Bọn tớ không phải người quen quèn đâu, đồ ngốc!」 cô hét lên. Khóe mắt cô đã rưng rưng.
「Hả? Vậy tại sao các cậu lại quen b—?」
Biết tôi, có lẽ cậu định nói thế.
「Vì tớ là bạn gái của cậu!」 Karane hét lên một lần nữa, tay đặt lên ngực.
Câu nói đó đủ để xua tan bất cứ điều gì cậu đang định nói. 「Bạn gái…?」 cậu lặp lại, như thể không thể hiểu nổi từ này. 「Bạn gái?!」
Một lúc sau, mắt cậu mở to như hai cái đĩa.
「Ố-ồ… Ai mà ngờ được mình lại hẹn hò với một người tuyệt vời như cậu chứ?」
Vừa nhìn Karane, Rentaro vừa gãi đôi má hơi ửng đỏ của mình. Tuy nhiên, đúng lúc đó, Hakari xen vào.
「Tớ cũng là bạn gái của cậu đấy, Rentaro-kun!」
「Cái gì?!」 Mắt Rentaro trợn to hơn nữa, lập một kỷ lục mới.
‹Tớ cũng vậy…› ‹Chúng ta đã yêu nhau.›
「Cái gìiiii?!」
「Cậu và tôi có quan hệ tình cảm.」
「Cái gìiiiiii?!」
「Kusuri cũng đang hẹn hò với Rentaro đó nha!」
「Cái gìiiiiiiiii?!」
「Đừng quên mẹ cũng là người yêu của con đấy, Rentaro-chan!」
「Cái gìiiiiiiiiiii?!」
「Em cũng, ờ, là bạn gái của anh, Rentaro-senpai.」
「Cái gìiiiiiiiiiiiiii?!」
「Tôi cũng vinh dự được ngài theo đuổi, Rentaro-sama.」
「Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiii?!」
Mỗi lần tiết lộ sau đó lại khiến mắt Rentaro mở to hơn. Đến lúc này, trông cậu gần như không còn giống người nữa. Cậu cứ giữ nguyên bộ dạng mắt trợn ngược như thế trong vài giây. Rồi, mắt cậu trở lại kích thước ban đầu.
「Vậy, giờ tớ phải tìm ra ai là người thật à?」 cậu dè dặt hỏi.
Nano bác bỏ ngay lập tức. 「Đây không phải trò chơi Ma Sói.」
「Haha, đùa thôi.」 Rentaro nhún vai, vẻ mặt thả lỏng. 「Tớ có thể không phải là đứa thông minh nhất, nhưng nghe đến giữa chừng là tớ cũng biết đây là một trò đùa rồi.」
「Lúc đầu tớ cũng nghĩ là đùa, nhưng đây là sự thật một trăm phần trăm!」 Karane nói.
「Nhưng điều đó vô lý trừ khi tớ đang bắt cá tám tay.」
「Đó chính là lời giải thích!」 Hakari quả quyết.
Rentaro trông không có vẻ bị thuyết phục. 「Tớ đang bắt cá tám tay á? Nghe như một cốt truyện manga hài hước nhỉ.」
‹Cậu nói không sai về điểm đó.›
「Mei,」 Hahari gọi.
Chỉ bằng một tiếng gọi đó, Mei đã hiểu ra mọi chuyện. 「Vâng, thưa phu nhân.」 Trong nháy mắt, cô đã lắp đặt một máy chiếu trong lớp học và nhấn nút phát. 「Đây là đoạn phim vài ngày trước từ bên trong Robot Rentaro-sama.」
Khi đoạn phim từ trong buồng lái được chiếu lên, Kurumi lườm Hahari. 「Mẹ hoàn toàn quay lén đúng không?」
Rentaro hoảng hốt. 「Ok, trước hết, tại sao tất cả chúng ta lại ở trong một nơi trông như buồng lái của một con robot khổng lồ thế?!」
「Bởi vì chúng ta đã ở trong buồng lái của một con robot khổng lồ đó nha!」 Lời giải thích của Kusuri chỉ càng làm Rentaro thêm bối rối.
Trong khi đó, máy chiếu hiện lên cảnh hôn. Rentaro nhìn chằm chằm một cách mê mẩn khi phiên bản trên màn ảnh của mình trao những nụ hôn sâu với các cô gái hết lần này đến lần khác.
「Các cậu nghiêm túc đấy chứ?」 cuối cùng cậu cũng lên tiếng. Cậu run rẩy ngoảnh đầu lại nhìn.
Các cô bạn gái đồng loạt gật đầu với cậu. Ánh sáng của sự thật nằm trong cả tám cặp mắt.
「Tớ hiểu rồi… Vậy là sau khi bị từ chối một trăm lần, cuối cùng tớ lại hẹn hò với tám cô gái cùng một lúc… Tớ đã nghĩ chuyện đó chỉ có thể xảy ra nhờ ơn trên phù hộ hay gì đó thôi. Đời đúng là lắm bất ngờ thật, nhỉ?」
Vừa lắc đầu qua lại, Rentaro dường như đã chấp nhận tình hình. Vẻ mặt cậu trở nên bình thản.
「Giờ xin mời quý vị xem màn trình diễn tiếp theo của tôi. Tên tiết mục là? Trai Lăng Nhăng Tự Mổ Bụng, Với Một Con Dao Găm Gây Ra Cái Chết Đau Đớn Nhất Có Thể (Vì Lý Do Nào Đó Lại Có Trong Cặp Sách Của Hắn).」 Rentaro vung dao xuống với một tốc độ đáng sợ.
「Cái đệch! Đừng có đâm vào mình!」
Các cô gái đồng loạt lao tới để chặn tay Rentaro lại.
「Buông tôi ra! Một thằng khốn nạn lăng nhăng làm tổn thương bạn gái quý giá của mình không đáng sống! Tôi không nên tồn tại trên cõi đời này thêm một giây nào nữa!」
「Thuốc-Làm-Tan-Chảy-Mặt sẽ ngăn Rentaro lại!」 Kusuri hét lên.
「Cứ như là bọn này sẽ để cậu dùng thứ đó lên người cậu ấy ấy!」 Kurumi hét lại.
「Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là khống chế Aijo Rentaro,」 Nano nói.
「Phải!」 Hahari tuyên bố.
「Vâng, thưa phu nhân.」 Đáp lại mệnh lệnh ngầm của Hahari, Mei vòng một sợi dây thừng quanh người Rentaro.
Bị tước đi khả năng di chuyển, Rentaro khóc những giọt nước mắt cay đắng.
「Ư...grừ! Cứ để tôi chết đi! Để tôi chếtttt!」
「Rentaro-kun, cậu đang hiểu lầm một chuyện,」 Hakari nói.
「Gì cơ? Cậu nói tớ không bắt cá tám tay à?」
‹Chuyện đó.› ‹Là sự thật.›
「Ááááááááá! Đến lúc rạch bụng rồi!」
「Nghe tớ nói đây, Rentaro!」 Karane hét lên.
Rentaro nín khóc trước giọng nói giận dữ của cô. Cậu run lên như thạch.
「Lúc đầu, tớ đã nghĩ mọi chuyện thật ngớ ngẩn,」 cô nói tiếp. 「Có nhiều hơn một bạn gái ư? Tớ đã nghĩ não cậu có vấn đề rồi.」
「Vậy là tớ đã làm cậu buồn—!」
「Nhưng!」 Karane ngắt lời cậu, một ý chí sắt đá hiện rõ trong mắt cô. 「Bây giờ, tớ nghĩ… rằng tớ rất mừng vì chuyện đó đã xảy ra!」 Cô quay đi và bĩu môi.
「Dù cậu có bao nhiêu bạn gái đi nữa, bọn tớ sẽ không bao giờ ngừng yêu thương cậu!」 Hakari quả quyết.
「Aijo Rentaro yêu tất cả bạn gái của mình một cách công bằng,」 Nano nói.
「Tình yêu của con hoàn toàn và tuyệt đối chân thành! Mẹ có thể tự tin nói điều này vì lúc đầu mẹ cũng đã nghi ngờ đấy!」 Hahari nói.
「Nếu được phép, tôi rất cảm động khi ngài quan tâm đến tôi một cách yêu thương ngang bằng so với những người khác,」 Mei nhận xét.
「Bên cạnh đó, bọn tớ sẽ không thể… hòa thuận với nhau như thế này nếu không phải là bạn gái của cậu. Thậm chí có lẽ tớ đã không thể trò chuyện với các bạn cùng lớp,」 Hakari nói.
Khi cô quay lại và nhìn những người khác, họ đều đang gật đầu lia lịa.
‹Các cậu đều quý giá đối với tớ.›
「Kusuri yêu, yêu, yêu lắm những lúc ở bên mọi người đó nha!」
「Ăn cùng mọi người ngon miệng hơn ăn một mình.」
Nước mắt tuôn rơi trên má Rentaro. 「Cảm ơn mọi người! Hức! Tớ nghe rõ tình cảm của các cậu rồi!」 Cậu dường như đã gác lại ý định mổ bụng. 「Tớ nhất định sẽ nhớ lại mọi thứ tớ đã biết về các cậu! Và nếu tớ phát hiện ra mình là người bạn trai tồi tệ nhất thế giới, lần sau tớ sẽ mổ bụng cho đàng hoàng!」
Thôi bỏ đi. Rõ ràng là cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đó.
「Hi hi, tớ có thể đảm bảo là không phải vậy đâu,」 Hakari nói.
「Rentaro là người bạn trai tuyệt vời nhất trên đời đó nha!」 Kusuri tuyên bố.
「Nếu cậu thực sự là một thằng khốn nạn, tớ đã đâm cậu một nhát từ lâu rồi!」 Karane nói.
「Tôi có thể đảm bảo sự chân thành của cậu, Aijo Rentaro,」 Nano nói.
「Nếu cậu tệ hại, tớ đã nổi điên với cậu rồi,」 Kurumi nói. 「Giờ thì mau nhớ lại mọi thứ đi.」
‹Tớ chờ cậu trở về.›
「Rentaro-chan, bọn mẹ sẽ làm bất cứ điều gì để giúp con!」 Hahari nói.
「Xin hãy ra lệnh cho tôi,」 Mei nói.
「Được rồi, vậy thì,」 Rentaro nói sau khi nghe những lời trấn an của các bạn gái. 「Tớ có một yêu cầu cho tất cả các cậu…」
Vẻ mặt Rentaro nghiêm túc khi đưa ra đề nghị của mình.
***
「Nơi này có một ý nghĩa tình cảm sâu sắc đối với tôi và ngài, Rentaro-sama.」
Mei đã dẫn cả nhóm đến Công viên Onigasaki.
Theo yêu cầu của Rentaro, các bạn gái sẽ đưa cậu đến những nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm sâu sắc đối với họ. Ý tưởng là dùng những nơi đó để khơi gợi và phục hồi ký ức của chính cậu. Các cô gái đồng ý không chút do dự.
「Ôi, đẹp quá!」 Rentaro thốt lên khi ngước nhìn những cây hoa anh đào đang nở rộ.
Các cô gái cũng cất lời ngưỡng mộ.
「Wow, đến mùa hoa anh đào nở rồi,」 Hakari nói.
「Vì lý do nào đó mà nó nở quanh năm đấy,」 Karane chỉ ra một cách khô khan.
Kurumi im lặng một lúc, rồi nói, 「Giờ tớ lại thèm mochi anh đào.」
「Bà đã làm cho Kusuri một ít mochi anh đào, nên chúng ta cùng ăn thôi đó nha!」 Kusuri chia sẻ đồ ăn vặt của mình với Kurumi, một cảnh tượng thật ấm lòng.
Rentaro ngắm nhìn cảnh đó một lúc, môi nở nụ cười, trước khi quay lại với Mei. 「Chúng ta đã từng đến đây ngắm hoa trước đây à?」
「Vâng. Ngài cũng đã ra rất nhiều mệnh lệnh cho tôi.」
「Ra lệnh cho bạn gái mình ư? Thế chẳng phải tớ là một tên hạ đẳng vũ phu à?!」 Rentaro đập mạnh vào đầu mình.
「K-không hề, Rentaro-chan!」 Hahari nhanh chóng vuốt ve vết thương của cậu. 「Mei gặp khó khăn với các hình thức giao tiếp khác. Mẹ chắc rằng con bé đã yêu cầu con ra lệnh cho nó, đúng không?」
「Vâng, đúng như Hahari-sama nói.」
「Và sau đó thì sao? Cậu có thể kể cho tớ nghe các cậu đã làm gì không?」
「Như phu nhân mong muốn. Sau đó, tôi đã đi đến kết luận rằng cách duy nhất tôi có thể thực hiện mệnh lệnh của Rentaro-sama là kết thúc chính cuộc đời mình.」
「Làm thế quái nào mà tớ lại có thể khiến bạn gái mình cảm thấy như vậy chứ?!」 Rentaro rên rỉ.
「Bình tĩnh nào, Rentaro-chan!」 Hahari giữ chặt tay cậu trước khi cậu lại tự hành hạ mình. 「Mei, nói rõ bối cảnh đi!」
「Vâng, thưa phu nhân.」 Mei cúi đầu trang nghiêm. 「Tôi chỉ tìm thấy giá trị bản thân khi được hữu ích cho những người quý giá đối với tôi. Tôi tin rằng bản thân mình không có giá trị cố hữu nào cả.」
Phía sau đôi mi khép chặt, Mei dường như đang chìm đắm trong ký ức. Một nụ cười trìu mến hiện lên trên môi cô.
「Vì vậy, Rentaro-sama, vì rất quan tâm đến tôi, đã nói cho tôi biết mong muốn của ngài. Nó giống như một mệnh lệnh. Rồi, Rentaro-sama—」
「Ực?!」
Trước khi Mei kịp nói hết câu, Rentaro đã rên lên một tiếng và ôm lấy đầu.
Hahari vuốt ve đầu cậu. 「Rentaro-chan, con bị đau đầu à?!」
「K-không,」 Rentaro trả lời, có chút áy náy. Sau khi đứng dậy, cậu chuyển ánh mắt sang Mei. 「‘Em không được phép hữu dụng với anh một chút nào cả.’ Đó có phải là điều tớ đã nói không?」 cậu ngập ngừng hỏi.
Mắt Mei không hẳn là mở bừng, nhưng cô trông vô cùng ngạc nhiên. 「Trí nhớ của ngài đã trở lại rồi sao?」
「À, không. Đó chỉ là một điều chợt nảy ra trong đầu tớ thôi. Nó không hẳn là một ký ức, nhưng có lẽ tớ vừa nhận ra mình sẽ nói gì trong tình huống đó.」
Shizuka rạng rỡ. ‹Dù sao cũng là một bước tiến!›
Nano, ngược lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. 「Tôi cho rằng việc truy vết lại dòng suy nghĩ của cậu trước khi mất trí nhớ là một phương pháp hiệu quả để phục hồi ký ức.」
Rentaro dường như được khích lệ bởi lời nói của họ. 「Tớ chỉ tự hỏi liệu có điều gì cô ấy có thể làm ngoài việc vứt bỏ mạng sống của mình không. Liệu lần đầu tiên tớ có đi đến cùng một kết luận không?」
「Quả đúng như vậy,」 Mei nói. 「Ngài đã nói rằng ngài trân trọng tôi, bất kể tôi làm gì hay ở đâu. Điều này khiến tôi nghĩ rằng cách duy nhất để tôi không hữu dụng với ngài là kết liễu cuộc đời mình.」
「Nhưng… đó chẳng phải là điều tớ đang cố nói sao? Rằng em giúp anh chỉ bằng việc em tồn tại. Mei-san, em có rất nhiều giá trị mà không cần phải tuân theo mệnh lệnh hay cố gắng tỏ ra hữu ích.」
Khi nghe Rentaro bày tỏ chính xác những tình cảm giống hệt như trong cảnh đó, Mei không nói nên lời.
「Khi yêu một ai đó, tất cả những gì mình muốn là họ ở bên cạnh. Chỉ riêng việc họ còn sống đã là một phước lành rồi… đúng không?」
「Đúng như ngài nói,」 Mei nói, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Thấy vậy, một tia hiểu biết lóe lên trong Rentaro. 「Tớ hiểu rồi… Vậy là tớ đã yêu Mei-san…」
Lời thì thầm lặng lẽ của cậu có một chút cô đơn, có lẽ vì cậu không có ký ức về tình yêu này. Tuy nhiên, đôi mắt cậu tràn đầy quyết tâm khi cậu siết chặt nắm tay.
「Tớ sẽ lấy lại tình yêu đó. Cứ chờ xem… Em sẽ đợi tớ một chút chứ?」
Trước lời tuyên bố quyết tâm thầm lặng đó, Mei đáp lại…
「Mong muốn của ngài là mệnh lệnh của tôi.」
「Đó không phải là mệnh lệnh!」
Đó là một sự lặp lại từng chữ những gì họ đã nói vào thời điểm đó.
***
「Một nơi mà tớ có nhiều kỷ niệm sâu sắc với Rentaro… Ừ, chắc chắn phải là ở đây.」
Họ đã trở lại trường, nơi Kurumi dẫn họ đến phòng học nấu ăn.
「Tớ có tốc độ trao đổi chất cực nhanh. Tớ lúc nào cũng đói, và điều đó làm tớ bực mình,」 cô giải thích. 「Trước khi gặp cậu, tớ luôn cố gắng ở một mình nhiều nhất có thể để không trút giận lên người khác.」
Hakari mỉm cười. 「Ồ phải rồi, cậu đã nói với bọn tớ rằng cậu không có ý định thân thiết với bọn tớ khi mới gặp.」
「Và giờ nhìn cậu xem, hử?」 Karane cũng cười toe toét.
Kurumi quay đi. 「Tớ không biết các cậu đang nói gì.」 Má cô hơi ửng hồng. 「Ngay bây giờ, tớ cũng giống như Nano-senpai. Tớ không chỉ hùa theo vì các cậu đều là bạn gái của Rentaro-senpai. Mà là vì… tớ quý mến các cậu.」
「Nghe như lời cầu hôn vậy!」 Hahari ré lên. 「Chúng ta kết hôn đi!」
「Ý em không phải thế!」
「Tôi đã chuẩn bị một tờ giấy đăng ký kết hôn. Xin hãy điền vào,」 Mei nói.
「Không cần!」
Bầu không khí ấm cúng, thân mật chỉ bị phá vỡ một chút bởi những nỗ lực mạnh mẽ của Kurumi để chống lại những cái ôm của Hahari.
Bụng Kurumi bắt đầu sôi lên. 「Điền vào? Phi lê? Mmm, nghe ngon đấy!」
「Ủa?!」 Rentaro ngạc nhiên quay sang cô. 「Chúng ta đang chơi trò liên tưởng từ ngữ đấy à?!」 Cậu có thể hiểu được từ hoa anh đào liên tưởng đến mochi anh đào, nhưng lần này thì hơi gượng ép.
「Cậu ấy lúc nào cũng thế. Bọn này quen rồi đó nha,」 Kusuri nói.
‹Đó là khuynh hướng của cậu ấy.›
「T-tớ hiểu rồi…」
Trong lúc họ nói chuyện, Mei đã nhanh chóng bắt đầu phi lê một con cá trong phòng học nấu ăn. Điều này đủ để làm dịu cơn đói của Kurumi trong lúc này.
「Được rồi, quay lại chủ đề chính.」 Kurumi hắng giọng, má vẫn còn hơi hồng. 「Vậy nên, vì hoàn cảnh của mình, em đã gắt gỏng với anh khi anh đối xử tốt với em, Rentaro-senpai. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng tử tế. Anh đã làm cho em một chiếc sandwich menchi katsu, và nó ngon lắm… Nó đã làm em hạnh phúc…」
Khi chứng kiến lời tỏ tình tuy rụt rè nhưng chân thành này, Rentaro và những người khác đều ngất ngây.
「Thôi kệ đi!」 Kurumi nói tiếp, giọng có phần bối rối. Cô lôi từ trong túi ra một chiếc hamburger và một chiếc bánh mì kẹp katsu đã được chuẩn bị sẵn. 「Em không biết liệu cái này có giúp gợi lại ký ức cho anh không, nhưng… lần này, em muốn làm một chiếc bánh mì kẹp menchi katsu cho anh, Rentaro-senpai.」
「Theo hiệu ứng Proust, những mùi hương quen thuộc có thể kích hoạt ký ức,」 Nano nhận xét. 「Có lẽ điều đó sẽ hiệu quả trong trường hợp này.」
Được những lời đó khích lệ, Kurumi lấy miếng thịt bò ra khỏi chiếc hamburger. 「Đầu tiên, mình phải chiên miếng thịt băm lên đã.」
「À.」 Rentaro khẽ kêu lên một tiếng khi nhìn Kurumi rưới tương cà lên miếng thịt. 「Em phải đảm bảo miếng thịt khô ráo trước đã, nếu không dầu sẽ bắn lên người đấy. Cẩn thận nhé—nó rát đến mức cảm giác như tận thế tới nơi vậy.」
Vừa nói, Rentaro vừa rút ra một cuộn giấy ăn. Kurumi quay sang nhìn anh, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi. Nhưng khi Rentaro không có dấu hiệu nhớ lại bất cứ điều gì, đôi vai cô khẽ chùng xuống vì thất vọng.
「Em biết. Anh đã kể với em là anh từng bị như vậy rồi,」 cô nói trong khi dùng giấy thấm khô nước trên miếng thịt.
Cô cho miếng thịt vào chảo dầu, nó liền phát ra một tiếng 「xèo」 nghe thật đã tai. Một mùi hương hấp dẫn bắt đầu lan tỏa khắp phòng.
Cuối cùng, Kurumi nhấc chiếc bánh mì kẹp menchi katsu lên. 「Xong rồi!」 cô tuyên bố, giọng tràn đầy tự hào. 「Anh ăn đi, Rentaro-senpai.」
Cô đưa chiếc bánh mì cho Rentaro.
Ọtttttttttt!
Thế nhưng, đúng lúc đó, bụng cô lại réo lên một bản giao hưởng. Vẻ mặt Kurumi sa sầm lại vì bực bội. 「Suốt cả quá trình này em cứ nghĩ về bánh mì kẹp menchi katsu, rồi lại tưởng tượng cảnh mình được ăn nó!」
「Vậy thì em ăn đi!」 anh khăng khăng.
「Nhưng em làm cái này cho anh mà, Rentaro-senpai!」 Bình thường, cô sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị, nhưng hôm nay, cô nghiến răng kiên định. 「Em luôn muốn báo đáp anh vì chuyện ngày hôm đó!」
Ngay cả giữa cơn bực tức của Kurumi, sự quan tâm không ngừng của cô dành cho bạn trai mình vẫn hiện lên rõ mồn một.
「Anh hiểu rồi,」 Rentaro nói sau một hồi im lặng. 「Vậy thì, anh xin nhận.」
Lần này, Rentaro cầm lấy chiếc bánh mì kẹp menchi katsu với vẻ mặt tỏ ra đã thông suốt. Khi chiếc bánh rời khỏi tay Kurumi, bụng cô còn réo lên dữ dội hơn. Có lẽ đó là nỗi lo lắng khi phải chia xa.
Trong khi đó, Rentaro lấy một con dao từ phòng học nấu ăn và cắt chiếc bánh thành hai nửa gọn gàng. Anh giơ một nửa lên cho Kurumi.
「Đây, chúng ta cùng ăn nhé.」
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh—bàn tay mà cô đã từng hất ra một lần.
「Em đã rất thích món sakura mochi và thịt phi lê, đúng không? Anh nghĩ mình sẽ còn thấy ngon miệng hơn nữa khi được ăn cùng một người tận hưởng bữa ăn hết mình như em.」
Kurumi im lặng một lúc lâu. 「Ngay cả khi không còn ký ức, anh vẫn là Rentaro-senpai của ngày nào.」
Lần này, cô chân thành đón nhận cử chỉ ấy, và cả hai cùng nhau ngấu nghiến chiếc bánh mì kẹp menchi katsu.
「Ngonnnnnnnnnnnnnnnn!」
「Ừ, siêu ngon luôn.」
Khi ngắm nhìn vẻ mặt vui sướng tột độ của Kurumi, Rentaro mỉm cười hạnh phúc.
***
Tiếp theo là đến lượt Hahari.
「Đây là… một nơi có ký ức chung sao?」
Rentaro trông hơi hoang mang khi họ đến nơi. Trước mắt anh là một dinh thự lộng lẫy nhưng trông vẫn giống một ngôi nhà bình thường.
「Đúng vậy… Nơi mà mẹ và con gặp nhau, nơi chúng ta trở thành bạn trai bạn gái, nơi con biến thành một cô gái—tất cả đều diễn ra ở đây: dinh thự Hanazono!」
「Người ta đâu có gặp nhau lần đầu ở nhà riêng của người khác đâu ạ?!」
「Với cả, cái vế cuối cùng là sao vậy ạ?」 Kurumi chất vấn.
‹Cô bé ngây thơ không biết gì về những sự kiện ngày hôm đó…›
「Biết tính Hahari rồi thì chắc cậu cũng tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra,」 Karane nói.
「Khiếp đồi trụy lắm luôn!」 Hakari thở dài. 「Nhưng mẹ em đã làm rất tốt!」
「Rentaro dễ thương lắm luôn đó nha!」 Kusuri thốt lên với một tiếng xuýt xoa đầy ngưỡng mộ.
「Tôi đề nghị nên triển khai sự kiện đó một cách thường xuyên,」 Nano nói.
「Điều đó chắc chắn là có thể,」 Mei chỉ ra. 「Tôi đã chuẩn bị sẵn trang phục cho Rentaro-sama để ngài ấy tiện sử dụng.」
Các cô gái vui vẻ trò chuyện khi bước vào dinh thự Hanazono.
「Nào, sao chúng ta không tái hiện lại cuộc gặp gỡ đầu tiên để kích thích ký ức một chút nhỉ?」 Hahari vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế bành sang trọng và vắt chéo chân.
Sau đó, cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng nhập vào một trạng thái tâm trí khác. Khi cô mở mắt ra…
「Rentaro-chan, hãy hẹn hò với mẹ nhé!」
…chẳng có gì thay đổi đặc biệt ở cô cả.
Chắc hẳn cô cũng nhận ra điều đó, vì ngay sau khi dứt lời, cô đã ngạc nhiên chớp mắt.
「Mẹ xin lỗi nhé, Rentaro-chan,」 cô nói có chút ngượng ngùng. 「Tình yêu của mẹ dành cho con quá mãnh liệt nên mẹ đã diễn hỏng mất rồi.」
「Ít nhất thì bà cũng chọn đúng địa điểm,」 Karane chỉ ra một cách thẳng thừng.
「Chuyện diễn ra như vậy sao?」 Hakari khá xấu hổ khi phải chứng kiến tận mắt cảnh tỏ tình của mẹ mình.
「Ờ…」 Rentaro lắp bắp. 「Dạ, ừm…」
「Và giờ cậu cũng đang tái hiện lại cảnh đó luôn kìa!」 Karane tái mặt.
「Ra là vậy.」 Lần này, Hakari mỉm cười trìu mến với Rentaro đang bối rối.
Trong khi đó, Hahari lại nhắm mắt một lần nữa. 「Mẹ sẽ thử lại.」
Cô hít một hơi thật sâu, bật một công tắc tinh thần. Khi cô mở mắt ra lần nữa…
「Rentaro-chan, hãy hẹn hò với mẹ nhé!」
…lần này cũng chẳng có gì thay đổi đặc biệt ở cô cả.
「Thật khó để mẹ có thể bắt chước lại thái độ của mình lúc đó, dù chỉ là diễn… Chà, nếu vậy thì…」 Hahari liếc nhìn Mei.
「Vâng, thưa phu nhân, thần làm ngay.」
Cô hầu gái lập tức hành động. Cô bật màn hình trong phòng lên, rồi nhanh chóng nhấp chuột lia lịa trên chiếc máy tính được kết nối với thiết bị.
「Đây là đoạn phim an ninh từ căn phòng này.」
Một cảnh tượng bắt đầu phát trên màn hình.
「Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt trực tiếp, Aijo Rentaro-kun. Và Inda Karane-san.」
Đó là Hahari của ngày hôm đó.
「Tôi là mẹ của Hakari, Hanazono Hahari.」
Hahari trên màn hình nhìn xuống Rentaro một cách lạnh lùng.
「Ai đây?」 Kurumi hỏi sau một nhịp. 「Chị em song sinh của bà ấy à?」
「Đây là Hanazono Hahari trước khi trở nên đồi trụy,」 Nano nói.
‹Chẳng phải lúc nào cũng vậy sao?›
「Kusuri quên béng mất Hahari từng có bộ dạng này luôn đó.」
「Tôi ở ngay đó mà còn khó tin vào ký ức của chính mình nữa là,」 Karane nhận xét.
Hakari nói, 「Đã có lúc, em từng kính trọng mẹ…」
「Ôi chao, Hakari, con đã thức tỉnh mặt tsundere của mình rồi sao?」 Mẹ cô cố gắng áp má hai người vào nhau nhưng bị Hakari đẩy ra.
「Giá như mẹ đừng làm thế này…!」
Trong khi đó, đoạn phim vẫn tiếp tục phát.
「Tại sao tôi phải tin vào những lời hứa suông của cậu?」
Hahari của ngày xưa hoàn toàn tàn nhẫn với Rentaro.
Rentaro chỉ vào màn hình, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. 「Ừm… Cháu chỉ đoán bừa thôi nhé, nhưng có phải lúc đầu bác đã phản đối cháu không ạ?」
「Đúng vậy,」 Hahari nhẹ nhàng gật đầu. 「Mẹ đã cố gắng tiêu diệt con để con không bao giờ làm Hakari buồn.」
「Phản đối dữ dội vậy luôn ạ!」
「Mẹ đã tin rằng một gã bắt cá năm tay sẽ không bao giờ có thể mang lại cho Hakari một cuộc sống hạnh phúc.」
「Logic đó thì cháu không thể chê vào đâu được…」
「Nhưng mẹ đã sai.」 Hahari mỉm cười dịu dàng với Rentaro. 「Con đã hứa với mẹ, Rentaro-chan. Con đã hứa rằng con sẽ chăm sóc Hakari thật tốt.」
Rentaro im lặng một lúc. 「Còn bác thì sao ạ? Cháu có nói điều tương tự về bác không?」
Đôi mắt Hahari mở to kinh ngạc khi nghe lại những lời đó một lần nữa.
「Có, con đã nói,」 lần này, cô đáp lại bằng một tiếng cười khúc khích. 「Và con đã giữ đúng lời hứa đó cho đến tận ngày hôm nay, Rentaro-chan. Con đã làm cho mẹ, Hakari—và tất cả mọi người—hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đúng không nào?」
Khi Hahari nhìn qua vai, các cô gái khác đều nhiệt tình gật đầu.
「Mình đã làm được tất cả những điều đó sao…?」
Rentaro nhìn xuống đôi tay mình, vẫn còn bán tín bán nghi. Tuy nhiên, cậu đang dần dần bị thuyết phục về con người trong quá khứ của mình.
「Em muốn làm cho tất cả mọi người hạnh phúc một lần nữa!」
***
Điểm đến tiếp theo của cả nhóm là phòng thí nghiệm hóa học ở trường.
「Kusuri đã gặp Rentaro ở đây và trở thành bạn gái của cậu ấy đó nha!」 Với một nụ cười ranh mãnh, Kusuri lao vào phòng thí nghiệm, chỉ để xuất hiện lại sau vài giây với một ống nghiệm. 「Ok, đến giờ uống thuốc rồi!」
「Gì, ngay bây giờ á?!」 Mắt Rentaro trợn tròn.
「Tụi mình chơi thuốc suốt ngày suốt đêm luôn đó nha! Vui lắm!」
Rentaro nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngất của Kusuri. 「Ờ, nếu cậu đang chơi thuốc, thì, ừm… đạo đức của trường này đã xuống cấp rồi à?」
「Thuốc của Yakuzen Kusuri, tạm thời, là hợp pháp,」 Nano nói.
「Chỉ là luật pháp chưa bắt kịp thôi,」 Kurumi nhận xét.
Những bình luận của họ chỉ làm dấy lên thêm nhiều câu hỏi trong đầu Rentaro.
「Rentaro có thể sẽ nhớ ra điều gì đó nếu uống thuốc đó nha!」 Kusuri nói. 「Nhìn này: Thuốc Nam Châm Hút Người!」
「Coi chừng đó, ủy ban giải Nobel!」
Kusuri cười khúc khích trước phản ứng của Rentaro. 「Lúc đó Rentaro cũng nói y chang vậy đó.」
「Tớ nghĩ gần như bất cứ ai cũng sẽ phản ứng như vậy sau khi nhìn thấy nó lần đầu tiên thôi.」
「Với lại, hãy chuẩn bị tinh thần cho ba ngày ba đêm táo bón kinh hoàng sau khi uống nó nhé.」
「Tác dụng phụ điên rồ thật!」
「Ít nhất thì nó không nguy hiểm đến tính mạng,」 Hakari nói. 「Theo nghĩa đó, em cho rằng cũng không phải là một sự đánh đổi tồi…」
「Thuốc của cậu ấy có thể giết người á?!」 Rentaro hỏi một cách hoài nghi.
「Tính theo thuật ngữ gacha, nó có tần suất xuất hiện ngang với một lượt quay Siêu Hiếm.」
「Vậy là không phải chưa từng xảy ra!」
「Đừng ngại ngùng mà.」 Kusuri dí một ống nghiệm vào má cậu. 「Uống đi!」
「Tất cả những gì tớ vừa nghe khiến tớ rất khó đồng ý với việc này!」
Cuối cùng, Rentaro dường như đã đành chịu thua trước sự nài nỉ dai dẳng của Kusuri. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu nuốt ực toàn bộ dung dịch trong ống nghiệm. Các vật kim loại và nam châm gần đó ngay lập tức bắt đầu dính vào cơ thể cậu.
「Oa… Cái này hay thật…!」
「Trước đây, Kusuri đã uống phiên bản ngược lại của loại cậu vừa uống và bị dính vào người cậu. Kusuri đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn có một cái cớ để bám dính lấy cậu. Nhưng bây giờ…」
Không hề uống bất cứ thứ gì, Kusuri ôm chầm lấy Rentaro và ngước nhìn khuôn mặt cậu.
「Không cần thuốc Kusuri vẫn có thể dính vào cậu đó nha! Vì Kusuri là bạn gái của Rentaro mà!」
「Ực!」
Cả Rentaro và Hahari đều ôm ngực khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào và thiên thần của Kusuri. Một thứ gì đó trong suốt dường như thoát ra khỏi cơ thể họ.
‹Linh hồn của họ.› ‹Đang thăng thiên!›
「Thần sẽ ngăn họ lại.」
Mei nhét những vật thể giống linh hồn đang thoát ra trở lại vào cơ thể của mỗi người. Dường như đã lấy lại được sự tỉnh táo, Rentaro đưa tay lên ôm đầu.
「Ư…!」
「Rentaro có nhớ ra gì không?!」 Kusuri háo hức hỏi.
「À, không… Một cảnh tượng vừa hiện ra trong đầu tớ, nhưng… nó hoàn toàn lố bịch. Tớ nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của mình hay sao đó…」
「Mọi thứ đều trở nên lố bịch khi có Kusuri-senpai tham gia,」 Kurumi nói.
Rentaro hơi do dự trước những lời đó, rồi lại mở miệng một lần nữa. 「Thì, ừm, tớ thấy mình trong tình huống này… và tớ cảm nhận được một dòng chảy rỉ ra… giống như đi tiểu vậy…」
「Chuyện đó thực sự đã xảy ra đó nha! Kusuri nhớ mà! Tái hiện lại ngay và luôn nào! Đừng lo, tất nhiên là Kusuri đang mặc bỉm rồi!」
Ngay khi Kusuri thản nhiên định tè dầm, Rentaro đã vội vàng lên tiếng. 「Chỉ vì cậu mặc bỉm không có nghĩa là làm vậy được đâu! Tớ đang lo sốt vó lên đây này!」
May mắn thay, Kusuri vừa mới đi vệ sinh, nên Rentaro đã có thể thuyết phục cô bé nhịn lại.
「Nhân tiện, Kusuri-senpai, chị không có loại thuốc nào chữa được chứng mất trí nhớ à?」 Hakari hỏi.
「Kusuri làm gì có loại thuốc tiện lợi như vậy chứ.」
「Cậu đọc hết cuốn truyện này mà nhắm mắt à?」 Karane chất vấn.
Có điều gì đó trong cuộc trò chuyện của các cô gái dường như đã khơi gợi ký ức của Rentaro. 「‘Senpai’ là biệt danh của cô bé này à?」
‹Không phải đâu, thật ra.› ‹Cô bé là học sinh cuối cấp.›
「Vậy, ờ, có nghĩa là cô bé học vượt lớp hay sao?」 Rentaro mang một vẻ mặt bối rối.
「Cậu sẽ hiểu sau khi xem một màn trình diễn cận cảnh đó nha!」
Kusuri ực một hơi hết lọ Thuốc Đảo Ngược.
「Oa…」
Cơ thể Kusuri nhanh chóng bắt đầu lớn lên. Rentaro dụi mắt không tin vào những gì đang xảy ra ngay trước mặt mình. Tất nhiên, điều này chẳng thay đổi được thực tế.
「Đây là cơ thể thật của Kusuri đó nha.」
「Cái quái gì vậy?!」
「Tốt nhất là nên chấp nhận điều này như một sự thật,」 Nano nói.
Rentaro chớp mắt và quay sang Shizuka. 「Em cũng—?!」
「Hãy suy nghĩ một cách logic,」 Kusuri xen vào. 「Khả năng có nhiều hơn một người giống Kusuri trong trường này là bao nhiêu?」
「Về mặt logic, đáng lẽ không nên có một người nào giống cậu trên hành tinh này mới phải,」 Kurumi chỉ ra.
Hahari dường như đang cân nhắc điều này. 「Nếu công ty của mẹ có thể sản xuất hàng loạt thuốc của Kusuri-chan, thì thế giới sẽ trở thành một thiên đường của những cô bé cậu bé tí hon, phải không nhỉ?」
「Thần sẽ liên lạc với phòng thí nghiệm,」 Mei nói.
「Đừng!」 Karane hét lên.
Trong khi cuộc trò chuyện đi chệch hướng, Kusuri đeo một cặp kính và buộc tóc lên. 「Mọi người đã nhắc đến thuốc chữa mất trí nhớ.」 Cô quay mặt về phía Rentaro. 「Có thể không phải là ngay bây giờ, nhưng Kusuri nhất định sẽ học cách chế tạo ra nó. Vì vậy, đừng lo lắng nhé, Rentaro.」
Cô mỉm cười, trông thực sự giống một senpai đáng tin cậy. Khi nhìn thấy Kusuri trưởng thành này, tim Rentaro đập thình thịch.
「Cảm ơn cậu rất nhiều.」 Cậu nở một nụ cười nhỏ với cô. 「Được rồi, chúng ta hãy thi đấu đi! Điều gì sẽ giúp tớ lấy lại ký ức trước? Thuốc của cậu hay nỗ lực của tớ?」
Ngay cả khi chấp nhận ý tưởng của Kusuri, đôi mắt cậu vẫn không hề mất đi sự quyết tâm.
***
「Đây là một địa điểm lưu lại sâu đậm trong ký ức của tôi.」
Nano đã dẫn họ đến công viên giải trí nơi cô và Rentaro đã có buổi hẹn hò đầu tiên. Lần này, cả nhóm cùng nhau tham quan công viên, đi lại theo những bước chân của cặp đôi.
「Đây là một công cụ giải trí, không phải một thiết bị huấn luyện cưỡi ngựa,」 Nano nói.
「Ừm hửm,」 Rentaro nói. 「Tớ hiểu rồi…」
「Phải, đó là đặc điểm của mọi thứ trong một công viên giải trí mà,」 Karane nói.
「Ở đây cũng có các quán ăn nữa,」 Kurumi nhận xét. 「Chỉ nghĩ đến thôi là bụng em đã réo lên rồi…」
Họ dành thời gian trò chuyện trên vòng quay ngựa gỗ.
「Tất cả mọi người trong nhà ma đều là con người. Tuy nhiên, quy tắc bất thành văn là phải đối xử với họ như những thực thể siêu nhiên,」 Nano nói.
「Ừm hửm,」 Rentaro nói. 「Tớ hiểu rồi…」
「Nếu sợ, các con cứ ôm lấy Mẹ nhé!」 Hahari nói.
「Tôi không sợ vì trên thực tế, họ là con người,」 Nano nói.
‹Nhỡ đâu con người mới là những con quái vật thực sự thì sao?!›
「Mọi người có muốn nghe một câu chuyện thời thơ ấu của tôi không?」 Mei hỏi.
「Sao tự dưng cô lại lôi chuyện đó ra làm gì?!」 Karane chất vấn.
Cả nhóm mải mê trò chuyện đến nỗi những con quái vật trong nhà ma gần như không lọt vào mắt họ.
「Tôi vẫn chưa nắm được ý nghĩa đằng sau việc ngồi trong những chiếc tách trà quá khổ,」 Nano nói.
「Ừm hửm,」 Rentaro nói. 「Tớ hiểu rồi…」
「Yippee!」 Kusuri ré lên. 「Đi vòng vòng vui quá chừng luôn đó nha!」
「Có một giả thuyết có sức ảnh hưởng cho rằng chúng tồn tại như những thiết bị tẩy não hoặc để tăng cường các ống bán khuyên của tai trong,」 Nano tiếp tục.
「Tớ khá chắc là cậu đã có câu trả lời thực sự ở mấy dòng trước rồi đó!」 Karane hét lên.
Chưa bao giờ rõ ràng hơn rằng Kusuri sôi nổi và Nano mặt lạnh là hai thái cực đối lập.
「Có một quy tắc là bạn phải lạc lối một cách vô vọng ở đây,」 Nano nói.
「Ừm hửm,」 Rentaro nói. 「Tớ hiể—khoan đã, đó thực sự là cách tiếp cận trò này à?!」
「Chà, người ta thường bị lạc trong mê cung mà,」 Hakari nói. 「Chị ấy nói cũng không sai, nếu xét về mặt nào đó…」
Ngay cả trong mê cung lớn, mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ.
Nano lại có một lời giải thích thẳng thừng khác cho trò chơi tiếp theo. 「Công cụ này tồn tại để nhắc nhở bạn về sự gần gũi của sự sống với cái chết,」 cô nói, nhìn lên vòng đu quay.
Một lần nữa, Rentaro không thể không phản ứng theo bản năng. 「Nghe cũng không đúng lắm đâu!」 cậu hét lên. Tuy nhiên, một lúc sau, cậu dường như đã vỡ lẽ. 「Cậu… có lẽ… sợ độ cao à?」
Nano ngạc nhiên chớp mắt. 「Ký ức của cậu đã trở lại rồi sao?」
「Gì cơ? Không, tớ chỉ đoán qua biểu cảm của cậu thôi…」
「Tôi hiểu rồi,」 Nano nói sau một hồi im lặng. Mặc dù biểu cảm của cô không thay đổi, má cô lại ửng hồng một cách nhẹ nhàng. Trông cô có vẻ hạnh phúc. 「Bây giờ, chúng ta hãy lên đi.」
「Gì cơ? Cậu định lên thật á?!」 Rentaro hoảng hốt đuổi theo cô. 「Nhưng nếu cậu không thích độ cao, thì—」
「Sẽ không hiệu quả nếu bỏ qua một hành động có khả năng khôi phục ký ức của cậu.」
「Cậu không cần phải ép mình vì t—」
「Bên cạnh đó.」 Nano nắm chặt tay Rentaro khi bước đi. 「Nếu làm thế này thì tôi sẽ ổn.」
Rentaro và các bạn gái của cậu, những người đang theo dõi từ phía sau, đều ôm ngực khi thấy Nano lạnh lùng, điềm tĩnh làm một điều gì đó dễ thương và nữ tính đến vậy. 「Ực!」 họ rên rỉ trong nỗ lực vô ích để làm dịu đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Thế là, thời gian của họ ở công viên giải trí đã kết thúc. Mọi người cùng nhau tạo dáng chụp ảnh trước tượng đài ở quảng trường trung tâm.
「Ồ, chiếc máy ảnh lấy liền đó giống hệt của tớ,」 Rentaro nói sau đó, chỉ vào chiếc máy trong tay Nano. Cô đã dùng nó để chụp ảnh mình và cả nhóm suốt cả ngày.
「Tôi đã mua một chiếc máy ảnh giống hệt của cậu sau buổi hẹn hò của chúng ta ở công viên giải trí,」 cô giải thích.
「Ồ, cậu đã mua, h—ự?!」 Nói được nửa câu, Rentaro cau mày và ôm đầu. 「Lần trước… tớ là người chụp ảnh à?」
Nano giật mình ngạc nhiên. 「Đúng vậy. Đây là những bức ảnh từ lúc đó,」 cô nói trong khi lôi ra một xấp ảnh từ trong túi. Các mép ảnh hơi bị cháy xém.
「Hì hì. Có vẻ như lúc đó chúng ta cũng đã rất vui.」 Rentaro mỉm cười vui vẻ nhìn những bức ảnh.
「Tôi đã rất thích. Trái với mong đợi.」 Nano lặp lại những lời cô đã nói ngày hôm đó. 「Nhưng tôi đã nghĩ đó là một ngày vô nghĩa.」
「Nhưng đó là—」
「Sai, tôi biết,」 Nano nói nốt. 「Aijo Rentaro, cậu là người đã dạy cho tôi điều đó.」 Cô quay mặt về phía Rentaro, không chớp mắt. 「Cậu đã dạy cho tôi niềm vui của công viên giải trí. Rằng bản thân hạnh phúc đã có ý nghĩa.」 Rồi cô nhìn lại các bạn gái khác. 「Rằng có ý nghĩa trong việc dành thời gian với những người mà mình quan tâm.」
Đôi mắt các cô gái sáng lên.
「Con người trước đây của tôi sẽ nói rằng sống như một người mất trí nhớ sẽ hiệu quả hơn là dành thời gian cố gắng khôi phục những ký ức có thể sẽ không quay trở lại.」 Ánh mắt Nano chuyển sang Rentaro. 「Nhưng bây giờ, tôi muốn những ký ức đó quay trở lại, bất kể hiệu quả ra sao.」 Cô chớp mắt một lần. 「Chúng rất quan trọng đối với tôi.」
Rentaro chớp mắt. Nắm đấm của cậu siết chặt lại khi lắng nghe những lời nói chân thành, mộc mạc ấy. Cậu đặt nắm tay lên ngực và đáp lại bằng một lời thề cũng tha thiết không kém. 「Tất nhiên rồi! Tớ nhất định sẽ lấy lại những ký ức đó, cứ chờ xem!」
***
Điểm dừng chân tiếp theo của họ là thư viện trường, nơi Shizuka nắm quyền chủ đạo. Trong không gian yên tĩnh này, Shizuka hạ âm lượng của phần mềm chuyển văn bản thành giọng nói. Giọng nói robot vang lên khe khẽ.
‹Đây là vùng đất huyền thoại.› ‹Ta là người cai quản vùng đất này.›
「Ồ... cậu là thủ thư à?」
‹Và đó là sự thật.›
Cuộc đối thoại này rất giống với lần đầu họ gặp nhau.
‹Theo thánh chỉ, ta được lệnh...› ‹...giới thiệu những cuốn sách ta tâm đắc.›
「Vậy à? Xin lỗi nhé, tớ không nhớ.」 Rentaro ái ngại nói lời xin lỗi.
Shizuka lắc đầu đáp lại. ‹Tôi có thể dạy lại cho cậu, bao nhiêu lần cũng được.› Cô nở một nụ cười nhẹ. ‹Ngày xửa ngày xưa, tôi...›
Trong lúc chiếc điện thoại thông minh thay lời, Shizuka rút một cuốn sách từ trong cặp ra. Tựa đề được khắc trên bìa là *Circlet Love Story*. Shizuka lật qua các trang sách rồi chỉ vào dòng chữ: *Trò chuyện bằng cách này*. Sau đó, cô lại nghịch điện thoại.
‹Hiện tại.› ‹Đây là phương thức của tôi.›
「Tớ hiểu rồi...」 Rentaro nhìn chiếc điện thoại với vẻ rất hứng thú, gật gù ra chiều đã hiểu. 「Thế này thì hợp lý thật. Bằng cách này, cậu có thể nhìn thẳng vào mắt người khác khi giao tiếp.」
Khi cậu mỉm cười với cô, đôi mắt Shizuka khẽ mở to vì ngạc nhiên.
‹Cậu cũng từng nói với tôi một điều tương tự.› ‹Cậu đã cho tôi sức mạnh.›
「Hả? Tớ đã làm thế á? Hự!」 Rentaro nhắm nghiền mắt, xoa xoa thái dương rồi từ từ mở mắt ra. 「Giờ cậu nói tớ mới thấy, trong đầu tớ vừa hiện lên hình ảnh mình đang lặng lẽ gõ chữ trong sách vào một ứng dụng...」
Khi Rentaro nhìn sang, Shizuka gật đầu lia lịa. Ngón tay cô lơ lửng giữa không trung một lúc như do dự, rồi cô gõ lên màn hình điện thoại.
‹Tôi đã từng là một người cô độc.› Shizuka cụp mắt xuống, thoáng chút u sầu. ‹Tôi đã chấp nhận số phận của mình.› ‹Đó là sự lựa chọn hoặc là sự cam chịu.› ‹Vì tôi không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.›
Gia đình Rentaro nhăn mặt, cố nén nỗi đau khi chăm chú lắng nghe câu chuyện của Shizuka.
‹Tôi đã thay đổi khi gặp cậu.› Shizuka cụp mắt xuống một thoáng, rồi ngước lên nhìn thẳng vào Rentaro. ‹Cậu đã cho tôi rất nhiều thứ.› ‹Không chỉ đơn giản là sức mạnh này.›
Vẻ mặt nghiêm túc của Shizuka dần dần thay đổi.
‹Sự ấm áp trong tim.› ‹Và...›
Cô trìu mến nhìn cậu trước khi quay sang những người khác.
‹Niềm hạnh phúc.› ‹Khi có thật nhiều người bạn tuyệt vời.› ‹Ở bên cạnh mình!›
「Ặc!」
Nụ cười thiên thần của cô đủ sức hạ gục cả nhóm.
「Sự dễ thương của Shizuka-chan phải được công nhận là di tích tự nhiên quốc gia mới đúng!」 Hahari ré lên.
「Tuân lệnh tiểu thư,」 Mei nói. 「Tôi sẽ tiến hành làm đơn đề nghị ạ.」
「Xác suất được chấp thuận là chín mươi chín phần trăm,」 Nano nói.
「Đến cả Nano-senpai cũng lún sâu thế này thì biết là hết cứu rồi,」 Kurumi nói.
「Chuyện này xảy ra thường xuyên hơn cậu nghĩ đó nha,」 Kusuri nói.
Trong khi cuộc trò chuyện đang diễn ra, Shizuka quay lại với Rentaro. ‹Tất cả là nhờ cậu.›
Rentaro xua tay. 「Không đâu.」 Cậu dừng lại suy nghĩ một lát. 「Tớ không thể nào làm được chuyện đó. Cậu đạt được điều đó là nhờ nỗ lực của chính mình. Tớ của bây giờ không có quyền nhận công lao gì cả.」
Giọng cậu có gì đó trống rỗng. Vẻ mặt nhăn nhó và hành động gãi má của Rentaro cho thấy rõ cảm giác tội lỗi của cậu.
Shizuka mất vài giây để trả lời.
‹Cho đến khoảnh khắc đó, tôi...› Cô thoáng do dự trở lại. Dù vậy, cô vẫn tiếp tục. ‹Tôi đã nghĩ rằng tốt nhất mình không nên thổ lộ với người khác.› ‹Cảm xúc của mình.›
Đôi mày của Shizuka nhíu lại, có lẽ vì cô đang tưởng tượng về một phiên bản kém hạnh phúc hơn của chính mình trong một vũ trụ khác.
‹Cảm xúc trong tôi dâng trào đến mức tôi không còn là chính mình nữa.›
Một lần nữa, nỗi buồn của cô lại nhường chỗ cho một nụ cười.
‹Tôi đã muốn nói với cậu.› ‹Rằng tôi yêu cậu.›
Rentaro nhìn cô bận rộn với chiếc điện thoại, tim cậu đập thình thịch.
‹Sau bao nhiêu khúc mắc...› ‹Tôi đã bị hỏi...› ‹“Não cậu rớt ra ngoài rồi à?”›
「Sao mình có thể đáp lại một lời tỏ tình dũng cảm như vậy một cách tàn nhẫn thế chứ?!」 Rentaro lại định tự đấm mình, và đây không phải là lần đầu tiên trong ngày.
「Bình tĩnh lại!」 Karane ngăn cậu. 「Người nói câu đó là tớ!」
Hakari cười gượng. 「Đó là lần đầu tiên tụi tớ thấy cậu thêm một cô gái khác vào dàn harem mà...」
‹Hãy tự mình xem đi.› Môi Shizuka cong lên thành một nụ cười tinh nghịch khác thường. ‹Cái kết của câu chuyện.›
Mắt Rentaro mở to khi cậu hiểu ra yêu cầu của Shizuka. 「Ừ! Tớ sẽ nhớ lại từng cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có!」
Lời tuyên bố của cậu vang lên dõng dạc và rõ ràng.
***
Và cuối cùng, họ đến địa điểm cuối cùng: khu vườn sau trường.
「Đây,」 Hakari nói, 「chính là nơi này...」
「Chứ nó có ý nghĩa tình cảm gì với tớ đâu!」 Karane nói.
「Vậy sao lại đưa tụi này đến đây ạ?」 Kusuri hỏi.
Hahari khúc khích cười. 「Karane-chan lại làm cao như mọi khi thôi mà, nhỉ?」
「Không có! Tớ không có làm cao hay gì hết!」
「Tôi có cần mang máy phát hiện nói dối đến không ạ?」 Mei hỏi.
「Không chỉ đồng tử của cô ấy có dấu hiệu giãn nhẹ mà nhịp tim cũng bất thường,」 Nano nói. 「Đây là những dấu hiệu của việc nói dối.」
「Không có! Tớ không có nói dối hay gì hết!」
「Cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả, Karane-san. Cậu có thể ngậm miệng lại một chút được không? Chỉ một chút thôi.」 Sau quá nhiều lần chối đây đẩy một cách đáng ngờ của Karane, Hakari giả vờ kéo khóa miệng cô bạn lại. 「Ở trường này có một lời đồn rằng nếu cậu tỏ tình với ai đó trong khi tặng họ một cây cỏ bốn lá màu hồng, họ chắc chắn sẽ đồng ý.」
「Lên cấp ba rồi mà còn tin mấy thứ đó thì chỉ có thằng ngu!」 Karane hậm hực quay lưng đi.
Hakari đáp lại với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. 「Làm ơn đừng diễn lại y chang bài cũ nữa.」
Trong một khoảnh khắc, Karane không nói gì. Rồi...
「Cậu đúng là đồ ngốc.」 Khác với những lần hậm hực trước đây, giọng cô thốt ra như một tiếng thì thầm nghẹn ngào. 「Cậu đã dành cả đêm để tìm cỏ bốn lá chỉ vì nghĩ rằng nó có thể làm bọn tớ vui. Rồi sau tất cả, cậu đã tỏ tình với cả hai đứa tớ.」
「Thật là một tội lỗi không thể dung thứ!」 Rentaro rên rỉ.
「À, nhưng xin đừng hiểu lầm nhé?」 Hakari nói. 「Karane-san không thực sự chỉ trích cậu đâu.」
「Làm gì có chuyện tớ chỉ trích cậu hay gì đâu!」 Karane lại một lần nữa hậm hực quay đi.
Kurumi tò mò nhìn cô. 「Oa, lần này chị nói câu đó nghe như thật lòng ấy.」
「Sau đó, cậu bắt đầu thêm hết cô gái này đến cô gái khác,」 Karane tiếp tục. 「Nhưng như tớ đã nói trước đây, giờ tớ không bận tâm chuyện đó nữa.」
「Tớ chỉ mừng là cậu đã không đá tớ,」 Hakari nói với một nụ cười tự ti. 「Như vậy là đủ mãn nguyện rồi.」
「Này, đừng có gộp tớ chung với cậu! Tớ không phải loại dễ dãi thế đâu!」
「Tớ sẽ rất cảm kích nếu cậu không nói những điều khiến tớ nghe giống mẹ mình, Karane-san.」
「Về khoản đó thì hai người như nhau cả thôi!」
「Thôi nào, hai đứa,」 Hahari xen vào. 「Hai đứa không được vì mẹ mà tranh giành nhau đâu nhé!」
‹Dù bà ấy là nguyên nhân.› ‹Họ không phải vì bà ấy mà cãi nhau.›
Tuy nhiên, sự can thiệp của Hahari đã tạm thời chặn đứng màn đấu khẩu của Hakari và Karane.
Karane hắng giọng rồi nói tiếp. 「Cậu là cái đồ ngốc đã suy nghĩ điên cuồng về nụ hôn đầu của bọn tớ khi bắt đầu hẹn hò. Cậu khen bọn tớ mà không một chút do dự. Cậu làm mọi thứ để khiến tất cả bạn gái của mình hạnh phúc. Cậu thậm chí còn chấp nhận một đứa con gái như tớ.」 Cô cúi gằm mặt. 「Tớ thề, tớ sẽ bắt cậu nhớ lại tất cả những ký ức ngớ ngẩn của mình, dù có phải làm tới cùng!」
Khi cô ngước lên, đôi mắt cô ánh lên một ý chí ngoan cường, gần như đang trừng mắt với Rentaro.
「Cảm ơn cậu! Tớ sẽ làm mọi thứ có thể để nhớ lại!」 Ánh mắt của Rentaro cũng kiên định không kém. 「Hay là cậu thử đập vào đầu tớ xem sao?」
「Trời ạ, cậu đâu phải đồ điện tử bị hỏng,」 Karane đáp lại lời đề nghị tỉnh bơ của Rentaro với một vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.
「Việc tái hiện lại cú sốc đã khiến cậu ấy mất trí nhớ như một phương pháp điều trị cũng có logic nhất định,」 Nano nói.
「Nếu Karane đập Rentaro bằng tất cả sức lực,」 Kusuri nói, 「đầu cậu ấy sẽ bay mất...」
「Có lẽ để người như Nano-senpai làm thì tốt hơn,」 Kurumi nói.
「Cậu coi tớ là quái vật loại gì vậy hả?」 Karane gắt.
‹Họ nhớ lại những hành động trong quá khứ của cô.›
「Mẹ không muốn làm Rentaro-chan đau đâu,」 Hahari nói. 「Chúng ta có thể để đây là phương án cuối cùng được không?」
「Vâng thưa tiểu thư,」 Mei nói. 「Khi đến lúc cần giáng một đòn vào đầu Rentaro-sama, tôi sẽ là người thực hiện. Chỉ cần người ra lệnh, tôi sẽ đánh cậu ấy bao nhiêu lần cũng được cho đến khi ký ức của cậu ấy trở lại. Bao nhiêu lần cũng được ạ.」
「Nghe còn đáng sợ hơn cả tớ làm nữa,」 Karane chỉ ra.
Trong khi các cô gái đang tham gia vào cuộc thảo luận vui vẻ(?) này, Rentaro khoanh tay rên rỉ. 「Ugh, làm sao để chữa chứng mất trí nhớ đây? Google có giúp được không nhỉ? Hự, chết tiệt! Mình không biết phải làm thế nào nữa! Làm sao để lấy lại những ký ức quý giá của mình với mọi người đây?!」
Hakari lặng lẽ nhìn cậu một lúc. 「Thành thật mà nói,」 cô lẩm bẩm, 「một phần trong tớ nghĩ rằng cậu có nhớ hay không cũng không thực sự quan trọng.」
Lời nói của cô hoàn toàn đi ngược lại với số đông.
「Cái—?!」 Karane trông sửng sốt.
「Ý tớ là, mọi người thấy mà, đúng không? Dù không có ký ức, Rentaro-kun vẫn chưa bao giờ ngừng là chính mình.」
「Về điểm này thì tôi đồng ý,」 Nano nói.
「Em đoán là mình cũng thấy vậy...」 Kurumi nói.
「Đúng đó, Kusuri đồng ý ạ!」
‹Tôi cũng vậy.›
「Dù bị mất trí nhớ, Rentaro-chan vẫn luôn là một người đáng yêu!」 Hahari nói.
「Nếu người cho phép tôi được nói, tôi cũng có cùng quan điểm với Hahari-sama ạ,」 Mei nói.
「Được thôi, có thể mọi người đồng ý, nhưng mọi người có thực sự ổn với việc mọi chuyện cứ như thế này không?」 Karane vặn lại, trước khi khịt mũi hậm hực một lần nữa. 「Ý tớ là, tớ cũng biết cậu ấy vẫn là cậu ấy mà!」
Lần này, cô cũng tỏ ra thực sự đồng tình, một điều hiếm thấy.
「Ký ức của cậu ấy tất nhiên là rất quan trọng,」 Hakari tiếp tục, 「nhưng tớ không muốn Rentaro-kun hiện tại phải cảm thấy tồi tệ về điều đó... Hơn nữa, cũng có khả năng ký ức sẽ tự quay trở lại theo thời gian.」
「Kusuri sẽ tiếp tục nghiên cứu thuốc chữa mất trí nhớ ạ!」
「Thấy chưa? Cứ chờ đợi thôi cũng ổn mà, đúng không?」
Lý lẽ của Hakari và Kusuri bắt đầu có tác động rõ rệt đến cả nhóm. *Đúng vậy, đó cũng là một lựa chọn...* họ nghĩ. Nhưng rồi...
Mei giật mình ngạc nhiên. Dường như cô vừa nhận được một thông báo nào đó. 「Hahari-sama,」 cô gọi rồi thì thầm điều gì đó vào tai bà.
Mắt Hahari mở to. 「Một thiên thạch khá lớn đang bay về phía trường học ư?!」
‹Một thảm họa bất ngờ!›
Cả nhóm chết lặng vì cú plot twist mới này.
「Đừng nói là mọi thứ sẽ bị phá hủy mà không có điềm báo trước nào đấy nhé!」 Karane than vãn.
「Biết đâu thiên thạch đập vào đầu Rentaro-kun chính là điềm báo thì sao...」
「Nếu đúng thế thì tác giả cẩu thả vãi chưởng!」
Sau khi nhanh chóng pha trò, cả nhóm bắt đầu đi đi lại lại một cách hoảng loạn.
「Bảo học sinh sơ tán ngay!」 Hahari quát Mei.
「Vâng, thưa tiểu thư.」
「An toàn nhất là trú ẩn ở nơi không có cửa sổ,」 Nano nhận xét.
‹Chúng ta hãy mau vào trong thành!›
Giữa lúc hỗn loạn, Rentaro đứng yên bất động, dường như đang chìm sâu trong suy nghĩ. Tuy nhiên, trước khi có ai kịp trách cậu lề mề, cậu đã chạy nước rút đến chỗ Kusuri. 「Cậu còn ít thuốc Người Nam Châm nào không?!」
「Hửm? Ừ thì, còn, nhưng mà...」 Kusuri nhìn cậu bối rối khi lôi ra ba ống nghiệm từ trong túi.
「Xin lỗi, nhưng tớ sẽ lấy hết!」 Rentaro chộp lấy ba ống nghiệm và nốc cạn trong nháy mắt.
「Oa! Uống thêm thuốc Người Nam Châm sẽ khiến cậu hút mạnh hơn, nhưng chứng táo bón sẽ tệ hơn nhiều đó! Và cậu sẽ nôn nữa!」
「Chỉ có thế thôi à? Tớ chịu được!」 Rentaro tuyên bố khi lao ra sân trường.
***
Cậu bắt đầu chạy nước rút gần như hoàn toàn theo bản năng.
*Rất có thể trong thiên thạch sẽ có sắt! Nếu mình có thể hút nó về phía mình...!*
Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, và không chỉ đơn thuần là do vận động thể chất.
Đây là vô vọng. Đây là liều lĩnh. Cậu sẽ chết. Nỗi sợ hãi chực chờ kéo cậu dừng lại. Dù vậy, cậu không dừng lại dù chỉ một giây. Một cảm xúc mạnh mẽ hơn nhiều so với nỗi sợ hãi đang thúc đẩy đôi chân cậu tiến về phía trước.
*Mình phải bảo vệ tất cả mọi người!*
Đó là suy nghĩ duy nhất đang chảy trong con người cậu.
*Kia rồi?!*
Có thứ gì đó lấp lánh trên bầu trời. Ngay khi cậu phát hiện ra nó, nó ngày càng lớn dần trong tầm mắt cậu. Cậu không mất nhiều thời gian để xác định rằng thiên thạch đang lao thẳng về phía mình.
*Mình có thực sự đỡ được nó không?!*
Thiên thạch ngày càng gần hơn—nó khiến cho thiên thạch lúc trước, cái đã đánh cậu bất tỉnh, trông như một viên sỏi. Tệ hơn nữa, lực hút nam châm đang khiến nó lao về phía cậu với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Đây là vô vọng. Đây là liều lĩnh. Cậu sẽ chết.
Những con côn trùng nhút nhát xung quanh kêu vo ve khi bay lên.
Mặc kệ tất cả, cậu chuẩn bị cho va chạm. *Cứ chờ xem... mình sẽ đỡ được nó!*
Rồi, nó đâm sầm xuống.
Cậu không nhận thức được khoảnh khắc va chạm. Thứ duy nhất cậu cảm thấy là cảm giác cơ thể mình bị xé toạc. Tuy nhiên, trên thực tế, tay chân cậu vẫn dính chặt vào cơ thể. Một cách kỳ diệu, cậu thậm chí đã đỡ được thiên thạch. Một luồng nhiệt thổi bay quần áo của cậu, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ trong bức tranh toàn cảnh.
「Hự!」
Thiên thạch vẫn chưa mất đà. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng của nó đang đè lên cơ thể mình. Nếu không kiểm soát được, thiên thạch chắc chắn sẽ nghiền nát Rentaro cùng với ngôi trường.
*Mình không... đủ mạnh...!* Rentaro nghiến răng nghĩ.
Tuy nhiên, ngay lúc đó...
「Aijo,」 một giọng nói hét lên.
「Rentaro,」 tám giọng nói hét lên. Theo sau đó là những tiếng gọi rải rác 「-kun,」 「-chan,」 「-senpai,」 và 「-sama.」
「Tiếng gọi của mọi người cho tớ sức mạnh vô hạn!」
Sức mạnh trào dâng trong cơ thể Rentaro. Với một tiếng gầm gắng sức, cậu đã thành công chặn đứng thiên thạch. Các cô gái vội vã chạy đến bên cậu.
「Đồ ngốc! Đồ đại ngốc óc bằng hạt nho! Cậu làm cái quái gì vậy hả?!」 Karane đấm vào người Rentaro liên tục, dù trong những cú đấm đó gần như không có sức.
「Cậu có thể đã chết đó, Rentaro-kun!」 Tay Hakari khẽ run khi cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu.
‹Thật là một phép màu khi cậu sống sót.› Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt Shizuka, cơ thể cô run rẩy hơn bình thường.
「Trái tim tôi gần như tan vỡ khi chỉ nghĩ đến việc cậu có thể chết, Aijo Rentaro.」 Nước mắt cũng rỉ ra từ khóe mắt Nano khi cô đặt tay lên ngực.
「Đến thuốc cũng không thể làm cậu sống lại được đâu đó nha!」 Kusuri nức nở, giọng cô thực sự hoảng loạn.
「Mất mạng thì còn có ý nghĩa gì nữa, Rentaro-senpai!」 Kurumi trừng mắt nhìn Rentaro. Khóe mắt cô hoe hoe đỏ, nhưng cô nhất quyết không để nước mắt rơi.
「Mẹ xin lỗi!」 Hahari cúi đầu thật sâu, vẻ mặt cay đắng tự trách. 「Lẽ ra mẹ phải là người lớn giải quyết mọi chuyện, nhưng không hiểu sao mọi thứ cuối cùng lại đổ lên vai con.」
「Tôi vô cùng xin lỗi vì không sở hữu khả năng đỡ thiên thạch ạ!」 Giống như chủ nhân của mình, Mei cúi đầu thể hiện sự hối lỗi sâu sắc.
「Tớ xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng!」
Rentaro cũng cúi đầu đáp lại. Cậu thực sự cảm thấy tồi tệ vì đã khiến các bạn gái của mình phải đau khổ như vậy. Tuy nhiên, đôi mắt cậu bừng lên một ý chí mạnh mẽ khi cuối cùng cậu ngước nhìn họ.
「Nhưng... nếu chuyện này xảy ra lần nữa, tớ vẫn sẽ làm như vậy.」
Các bạn gái của cậu chết lặng.
「Tớ sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ những người bạn gái mà tớ yêu! Và tớ cũng hứa rằng tớ sẽ luôn trở về bên mọi người!」
Phản ứng lần này có chút phấn khích hơn.
「Oa, cậu nói cậu yêu bọn tớ á?!」 Mắt Karane lấp lánh đầy mong đợi.
Hakari cũng vậy. 「Bị thiên thạch đập trúng lần nữa đã giúp cậu khôi phục trí nhớ rồi à?!」
Tuy nhiên, đáng buồn thay, Rentaro lại chậm rãi lắc đầu xin lỗi. 「Xin lỗi, cuối cùng tớ vẫn không nhớ ra được gì cả!」
‹Không có gì phải lo lắng đâu.›
「Quan niệm rằng một cú sốc có thể chữa khỏi bệnh, xét cho cùng, chỉ là một phương thuốc dân gian,」 Nano nói.
「Vậy thì cứ để thuốc của Kusuri lo ạ!」
「Phòng thí nghiệm của mẹ cũng sẽ hỗ trợ!」 Hahari khẳng định.
「Vâng, thưa tiểu thư,」 Mei nói. 「Tôi sẽ sắp xếp ạ.」
「Nhưng mà, ừm... giống như Hakari-senpai đã nói, dù ký ức của anh ấy không quay trở lại thì cũng không phải là điều tồi tệ nhất thế giới,」 Kurumi nói.
Rentaro cảm động trước những lời nói của họ đến mức suýt rơi nước mắt. Nhưng cậu đã kìm lại.
「Sự thật là, tớ có một điều muốn thú nhận. Tớ... không nói dối mọi người, nhưng có một điều tớ đã không đề cập đến.」
Các cô gái nghiêng đầu bối rối trước màn thú tội đột ngột này.
「Tớ thấy nó siêu kỳ lạ, nên tớ đã giữ im lặng. Ý tớ là, tớ bị mất trí nhớ... Đối với tớ, hôm nay là lần đầu tiên tớ gặp mọi người.」 Rentaro siết chặt nắm tay. 「Nhưng từ khoảnh khắc tớ nhìn thấy mọi người, tớ đã có tình cảm với mọi người. Tớ yêu mọi người nhiều đến mức gần như không thể kìm nén được! Ký ức của tớ có thể đã bị xóa sạch, nhưng cảm xúc của tớ chưa bao giờ biến mất. Tớ chắc chắn điều đó!」
Mặt các cô gái đỏ bừng lên trước lời tỏ tình ngượng ngùng của Rentaro.
「Tớ thực sự xin lỗi vì là một người bạn trai vô dụng đến mức không thể nhớ ra mọi người... nhưng nếu mọi người có thể cho phép tớ...」 Rentaro đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc và tha thiết. 「Tớ hy vọng cậu và tớ có thể bắt đầu hẹn hò lại từ đầu!」
Với đầu vẫn cúi thấp, cậu đưa tay về phía các bạn gái của mình. Im lặng bao trùm trong một khoảnh khắc. Rồi, tất cả đồng thanh đáp lại.
「Tất nhiên rồi! Rất sẵn lòng!」
「Tớ thề đấy, nếu cậu không làm tớ hạnh phúc lần nữa, tớ sẽ không thèm để ý đến cậu đâu!」
‹Chúng ta hãy cùng nhau xuất chinh một lần nữa!›
「Tôi cũng có ý định hỏi cậu điều đó.」
「Chiến tới bến luôn ạ!」
「Chị rất muốn bắt đầu lại từ đầu với em, Rentaro-chan!」
「Lúc nào đó chúng ta lại cùng nhau đi ăn nhé.」
「Tuân lệnh ạ.」
Nhưng khoảnh khắc của họ nhanh chóng bị gián đoạn.
Đoàng!
Một cú giật quen thuộc kỳ lạ chạy qua não Rentaro.
「Xin lỗi... cho tớ rút lại một phần những gì tớ vừa nói.」
Các cô gái trao cho nhau những cái nhìn khó hiểu. Cậu ấy đang nói về phần nào vậy?
「Tớ yêu mọi người nhiều, nhiều, nhiều, nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với vài khoảnh khắc trước. Bởi vì bây giờ tớ đã có lại những ký ức quý giá về mọi người rồi!」
Cú sốc nhân đôi.
「Không thể tin được là mình lại quên hết những ký ức quý giá của chúng ta! Vì vậy, tớ nghĩ mình nên mổ bụng tự sát!」
Rentaro rút ra người bạn cũ của mình, con dao găm, và các cô gái nháo nhào giữ cậu lại.
「Cậu có giỏi thì làm thử xem!」
「Mà thôi... không biết tại sao mình lại mất trí nhớ nhỉ?」
「Vì cậu bị thiên thạch đập vào đầu đó, đồ ngốc.」
Karane đáp trả gọn lỏn, nhưng Rentaro chỉ lắc đầu. 「Giờ nhớ lại hết rồi anh mới dám chắc, chứ dù có bị thiên thạch đập trúng đầu thì anh cũng không đời nào quên đi những người bạn gái yêu dấu của mình đâu!」
Lời tuyên bố của Rentaro có thể bị coi là mấy câu lảm nhảm hoang tưởng, chẳng có chút cơ sở thực tế nào, nhưng…
「Với lại, sau khi bị đập trúng, anh vẫn còn nhớ mọi thứ một lúc mà,」 Rentaro nói tiếp.
「Hả?」 Các cô bạn gái lại đồng loạt nghiêng đầu.
「Ngay sau đó, anh đột nhiên thấy buồn ngủ rũ rượi. Đến lúc tỉnh dậy thì ký ức cũng bay biến mất rồi…」
Bí ẩn về sự cố khó giải thích này lại càng thêm rối rắm. Nhưng mà, thôi thì…
「Này, miễn là cuối cùng cậu vẫn nhớ lại là được mà. Kết quả tốt đẹp là ổn cả rồi, phải không?」 Hakari nói.
Lời của cô rõ ràng đã có tác dụng với cả nhóm. 「Chắc cậu ấy nói đúng,」 ai nấy đều nghĩ vậy.
Cả nhóm bất giác quay trở lại sân thượng. Chẳng cần ai phải gợi ý.
***
「Hô, vậy là cậu ta đã tự mình giành lại vận mệnh bằng sức mạnh ý chí à.」
Một người nào đó đang theo dõi gia đình Rentaro từ trong bóng tối.
Gã là một tên lập dị trong danh sách theo dõi quốc gia—đùa thôi, gã là Thần Tình Yêu. Trong tay gã là một tập tài liệu ghi chi tiết về định mệnh của Rentaro. Mới chỉ một lúc trước, cột 「bạn đời tri kỷ」 vẫn còn bị bôi đen, nhưng giờ đây, tên của các cô bạn gái đã hiện lên rõ mồn một.
Đúng vậy… Kể cả cuốn tiểu thuyết nhảm nhí này cũng chẳng thể vô duyên vô cớ khiến Rentaro mất trí nhớ. Hay ném một quả thiên thạch xuống mà không hề báo trước.
「Ta đã tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên của các bạn đời tri kỷ bị bôi đen vì nhiều lý do khác nhau…」
Khi những cái tên bị can thiệp, các cá nhân đó không còn là bạn đời tri kỷ của Rentaro nữa. Vì vậy, cậu đã mất đi ký ức về việc từng gặp họ.
Thế nên, khi Rentaro gặp lại các cô gái trong tình trạng mất trí nhớ, cậu đã không thể đáp lại tình yêu của họ và khiến họ hạnh phúc. Không, còn tệ hơn thế nhiều. Tình cảnh của họ đã rước lấy bất hạnh và tai ương. Chuyện nọ xọ chuyện kia, rồi một tảng thiên thạch lao xuống để hoàn thành cái vận mệnh bi thảm đã được định sẵn. Tuy nhiên, bằng cách kết nối lại với những người bạn gái của mình, Rentaro đã có thể giành lại họ làm bạn đời tri kỷ.
「Quả nhiên không phải kẻ tầm thường,」 người đàn ông với phong thái thần thánh vỗ tay tán thưởng. Trông thì oai phong lẫm liệt thế thôi, chứ vừa mở miệng ra là… 「Cảnh này cũng cảm động y như lúc Chihiro làm bài kiểm tra để biến bố mẹ trở lại thành người vậy! Bravo!」
Cách đây không lâu, vị thần này đã lơ là công việc để lần đầu tiên xem một bộ phim nọ. Trong phân cảnh gần cuối, ngài đã hét lên 「Bravo!」 rồi vỗ tay rầm rầm. Việc này khiến chiếc cốc bị đổ, làm cà phê văng tung tóe lên tên của những người bạn đời tri kỷ của Rentaro. Vâng, bạn đọc thân mến, giờ thì bạn đã biết cái gọi là 「nhiều lý do khác nhau」 là gì rồi đấy.
Nghĩ đến khả năng Rentaro sẽ nổi điên đốt cả đền thờ nếu phát hiện ra sự thật, vị thần thầm thề sẽ giữ kín miệng vĩnh viễn.