Trong căn phòng lờ mờ được chiếu bởi ánh đèn từ màn hình máy tính.
Chỉ có tiếng vù vù từ quạt máy tính là có thể nghe được.
Yuuji lặng lẽ đứng dậy và đi về góc căn phòng.
Cậu ngồi xuống và ôm gối.
Mặc dù Kotarou như đã ngủ, nhưng nó nhẹ nhàng lại gần Yuuji và liếm má cậu.
“Không cần phải lo lắng gì cả, vui lên đi!” (Kotarou)
Và nó đang an ủi cậu.
「Cám ơn mày, Kotarou. Mày luôn luôn giúp đỡ tao.」(Yuuji)
Yuuji ôm chặt Kotarou.
Trên giường Yuuji, Alice đang ngủ ngon lành.
Cô bé đang mỉm cười và nói mơ, có vẻ cô bé đang có một giấc mơ đẹp.
Trong khi đấy, Yuuji đang có một ác mộng ở thực tại.
「Thật tốt khi Sakura vẫn khỏe. Thật tốt khi mình có thể liên lạc với Sakura. Thật là tốt. Ừm, thật là tốt quá.」(Yuuji)
Yuuji lặp lại liên tục để thuyết phục chính mình.
Kotarou kéo cơ thể nó lại gần cậu.
Với Yuuji, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây.
✦✧✦✧
「Ah, chào buổi sáng Alice.」(Yuuji)
「Chào buổi sáng Yuuji-nii! Sao anh lại ngồi chỗ này thế?」(Alice)
Buổi sáng hôm sau. Cuối cùng thì Yuuji chẳng thể nào chợp mắt được và ngồi ở góc phòng.
Mặc dù cậu rất đáng thương, nhưng đấy chính là do cậu tự chuốc lấy. Đó là điều không thể tránh khỏi. Thực tại thật tàn nhẫn và không thể tha thứ.
「Hôm nay, anh sẽ gửi email cho em gái anh, Sakura. Chị ấy đang ở rất xa nên em không thể gặp chị ấy được, nhưng Alice cũng có một onee-chan rồi đó.」(Yuuji)
「Thật ạ!? Alice luôn muốn có một onee-chan! Alice đã bảo mẹ trước kia rồi nhưng mẹ nói rằng mẹ không thể làm ra một onee-chan… Nhưng email là gì ạ?」(Alice)
「Ah, đó là một thứ giống như để gửi thư. Đúng rồi, anh chụp cho Alice một bức và gửi bức hình đó cùng với email nhé!」(Yuuji)
「Bức ảnh tuyệt vời! Vâng, Alice muốn chụp ảnh! Và Alice phải mặc đẹp trước đã.」(Alice)
Một cô bé thông minh. “Woofwoof!” Kotarou cũng muốn được chải lại lông. Yuuji vuốt ve Kotarou, “Được rồi, tao sẽ tắm và chải lông cho mày.”
Trái tim Yuuji lành lại một chút bởi tiếng chân của đứa em gái và cô chó yêu dấu của cậu.
Những người phụ nữ của gia đình Houjou luôn tràn đầy năng lượng.
✦✧✦✧
「Chân máy OK. Camera OK. Cửa chợp không dây OK! Hướng camera bắt được cả ngôi nhà và người đều hoàn hảo. Phải cảm ơn tên Chuyên gia Camera đã dạy mình mấy thứ này mới được. Alice, em chuẩn bị xong chưa?」(Yuuji)
「Vâng! Em đang viết một bức thư cho Onee-chan, em tự hỏi chị ấy có đọc được không nhỉ?」(Alice)
「Cho anh xem nào? Nó rất hay. Nếu Sakura không đọc nó thì anh sẽ làm cho con bé ấy khóc luôn, thế nên không sao đâu!」(Yuuji)
Yuuji tự hào phán điều mà cậu không bao giờ làm được.
Khi họ chụp ảnh ở ngoài, Alice mặc một áo choàng. Trong ngày đông giá lạnh, Alice thích mặc chiếc áo choàng dạ màu xám.
Hai cái ống tay áo quá dài được gập lại và cố định chắc chắn bằng chiếc ghim.
Sở dĩ cậu không cắt chiếc ống tay dài là bởi cậu tính trước khi Alice lớn nên sẽ mặc nó và cũng bởi đó là áo ưa thích của Sakura.
Và cậu không muốn bị Sakura quở trách.
Đó là để đáp ứng mong ước này của Yuuji.
Trên tay Alice là bốn tờ giấy A4 được nối lại với nhau bằng sợi dây băng để làm thành một tờ giấy khổ A2. Yuuji viết một mẩu tin bằng tiếng nhật và Alice chép nó vào.
Những nét chữ nguệch ngoạc, nhưng nó chắc chắn là chữ viết của bé Alice.
『Sakura-oneechan
Cảm ơn chị vì những bộ quần áo đẹp
Em gái chị, Alice』
「OK, Alice đứng đây và Kotarou ở đó. Nào, chuẩn bị, Alice cười lên nào! Cùng nói fuzzy pickle!」
*Click*
Trong bức ảnh, Alice thì đang cười tươi và Kotarou đang tạo dáng kiêu hãnh. Và còn Yuuji đang nở nụ cười yếu ớt với quầng thâm dưới đôi mắt.
4 tờ A4 thì tạo thành khổ A2