「Hmm… hmm, khu vực này hoài niệm quá. Chắc mình nên dừng chân một chút.」 (Emi)
Chiếc kei-car màu đen đi xuống một con đường hai chiều, nhưng rồi quay đầu và tiến vào một đường nông thôn. Những bông lúa vàng sắp đến vụ thu hoạch tô màu sắc vàng ươm tuyệt đẹp hai bên đường.
「Ooh! Đúng như mình mong chờ, mùa này đẹp quá. Cảm xúc từ những cách đồng Nhật Bản! Mặc dù đây là thủ quận……」 (Emi)
Hahaha, Emi cười nhạt. Cô đang trên đường về sau một buổi tiệc trà, còn được biết như hội bóc phốt, cùng các bà mẹ cùng lớp mẫu giáo với con cô. Cô chọn đi đường này để ngắm cảnh và thăm khuôn viên cũ của Nhà Houjou.
「Xem nào, nhà của Gia đình Houjou chẳng khác nào bãi đất trống…… Eh?」 (Emi)
Dĩ nhiên khu đất cũ của Nhà Houjou vẫn là một bãi đất trống như mọi khi.
Tuy nhiên, thế nào lại có một cái xe đang đỗ ở đó và một căn lều được dựng lên.
Nếu cô nhìn cẩn thận, cô còn thấy cả vài túi hành lý xếp cạnh xe nữa.
「Ế? Ếếế? Cái gì đây?」 (Emi)
Emi dừng xe trước cửa khu đất Nhà Houjou và đóng cửa cái cạch, cô rời khỏi xe. Tay cô đang lăm le điện thoại, sẵn sàng gọi 110 tới bác cảnh. Yuuji nên học phần nào tính cẩn thận của cô ấy. Well, đây là sức mạnh của một người mẹ.
「Xin lỗi, có ai ở đây không? Đây là tài sản của bạn tôi.」 (Emi)
「A, xin lỗi, tôi đáng nghi quá à.」 (Gunji)
Một giọng nói cool ngầu đáp lại tiếng hét run rẩy của Emi. Quả là một giọng nói được sinh ra để trấn tĩnh người khác.
Một người đàn ông ra khỏi lều.
Tuổi ông này chắc khoảng 50, nhưng ổng mặc một bộ com lê gọn gàng. Tóc ông không hẳn là bạc, mà gọi là ít tóc đen thì đúng hơn. Ông chỉ vào cặp kính gọng kim loại của mình làm tăng ấn tượng về độ giản dị của ông. Nó cố định ở sống mũi.
Nếu cô nhìn kĩ hơn, sau lưng ông là một cái balo lớn. Dưới chân là đôi giày thể thao để đi bộ. Như thể ông là dân New York từ thời đại trước vậy.
「Tôi là Gunji, luật sư của Sakura Flores-san. Tôi được sự cho phép vào tư gia Nhà Houjou từ Sakura Flores-san.」
Người đàn ông tự gọi mình là kẻ đáng nghi mà không hề hoảng loạn.
Tuy nhiên, Emi, bạn Sakura không thể cứ thế mà tin thằng cha này được.
Tất nhiên rồi.
「A, chào Sakura, cậu khỏe không? Hm, lúc nãy tớ đến nhà Sakura, nhưng lại có ông chú già kì lạ này trên bãi đất trống……」 (Emi)
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
「A, Sakura-san. Phải, Gunji đây. Vâng, vâng. Sao vậy? Bạn cô đang đứng cạnh tôi…… Được, tôi hiểu rồi. Tôi đã gửi email vài ngày trước và giải quyết vấn đề với công ty nước, gas và điện. Vâng. Sau đó, tôi cũng đã đề cập đến nó qua thư, về chuyện tìm kiếm người mất tích của cảnh sát, vui lòng cân nhắc việc có nên gửi nó cho họ hay không. Nếu cậu ấy mất tích trong 7 năm, thì có thể làm các thủ tục pháp lý khác nhau ngay cả khi Yuuji vẫn vắng mặt. Dĩ nhiên chúng ta có thể hủy bỏ nó nếu cậu ấy trở lại. Vâng, vâng. Rồi, tôi chuyển máy lại cho Emi-san đây. Emi-san, tôi xin lỗi, vì tôi đang sử dụng nó cho những vấn đề không liên quan đến cô, tôi sẽ hoàn trả phí cuộc gọi 」(Gunji)
「A, Sakura, xin lỗi, tớ sẽ gọi lại sau! Gunji-sensei, đừng bận tâm đến chuyện chi phí! Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ bác.」 (Emi)
「À, không, tôi không sao đâu. Dĩ nhiên cô sẽ nghĩ tôi là một kẻ khả nghi. Chắc tôi nên đi chào hàng xóm……」 (Gunji)
Emi rốt cuộc cũng biết được danh tính thật của kẻ bí ẩn kia sau khi gọi cho Sakura, cộng thêm cả màn đối thoại đáng ngờ với Sakura nữa. Vừa cúi thấp người, cô vừa xin lỗi vì đã thô lỗ. Mặc dù trong tình cảnh này, Emi chẳng làm gì sai.
「Vậy là…… Luật sư-sensei tính làm gì với bộ đồ đó vậy? Hơn nữa, cả cái lều và mấy thùng các tông này nữa……」 (Emi)
Mặc dù danh tính của người đàn ông đã sáng tỏ, nhưng không có nghĩa là cô hiểu hết mọi chuyện. Nhìn xung quanh, Emi bắt đầu hỏi liên tục.
「À về chuyện đó. Cô có biết là Houjou Yuuji-san đang ở thế giới khác?」 (Gunji)
「Có chứ, tôi chính là người đã báo tin cho Sakura về chuyện này và tôi cũng đã coi diễn đàn…… Eh?」 (Emi)
Người đàn ông ngũ tuần trông có vẻ nghiêm chỉnh trong bộ comlê đang hỏi toàn những điều hiển nhiên.
Với lại, căn lều và cả núi thùng các tông đang nằm giữa khu đất cũ.
Để thích nghi với đường xấu, một chiếc SUV đã được “độ” thành một con xe bọc thép.
Rồi là một cái balo lớn ổng vẫn chưa đặt xuống lần nào.
Bằng cách nào đó, Emi có thể đoán được lý do vì sao người này lại ở đây.
「Tôi đã nghe về Yuuji-san, khuôn viên ngôi nhà tính thêm cái cổng, hàng rào và chính ngôi nhà đã bị dịch chuyển sang thế giới khác. Rồi, tôi bắt đầu hỏi này, liệu đồ vật đặt ở nơi này có thể bị dịch chuyển sang đó không? Kết quả là đồ vật vẫn còn nguyên nơi này dù đã vài ngày trôi qua. Tiếp đó tôi nghĩ nó cần phải có sự hiện diện của ai đó ở chỗ này nếu không sẽ thất bại, nên tôi trú luôn ở đây để kiểm tra.」 (Gunji)
Đúng như Emi đoán. Ông Gunji này, tin rằng Yuuji đã tới thế giới khác và đang giải thích về điều kiện để sang đó.
「Umm…… Khi mà anh nói anh sẽ ở lại đây, có phải Gunji-san muốn sang thế giới khác không?」 (Emi)
Balô lớn trên lưng và đôi sneaker dưới chân. Chỉ cần liếc qua cô cũng lờ mờ đoán được, nhưng Emi vẫn gặng hỏi.
「Kết quả là tôi không thể sang thế giới khác. Ngay cả khi tôi đã ráng ở lại vô số lần tại đây. Sau đó, tôi thoáng nghĩ về chuyện ở lại cùng ngày mà Yuuji-san bị dịch chuyển sang thế giới khác và cả ngày trước và sau đó nữa.」 (Gunji)
「Nói gì thì nói, tôi nghĩ thế là ổn, nhưng…… Um…… Còn gia đình ông thì sao?」 (Emi)
Trước mặt người đàn ông có vẻ ngoài thì rất tuân thủ thường thức, nhưng trong đầu thì chẳng có tí kiến thức thông thường nào, Emi không giữ được vẻ hoạt bát thường ngày.
「Ổn thôi. Con trai tôi đã có việc làm ổn định, còn vợ tôi thì mất rồi.」 (Gunji)
Gunji vừa nói vừa cúi gằm xuống đất thể hiện sự cô đơn.
「Không, umm, ông hay tránh mắt khi nói dối đúng không?」 (Emi)
Tuy nhiên, Emi không bị lừa. Một người mẹ rất cứng rắn.
「Thế này được chưa? Con trai tôi thì ra ở riêng rồi, tôi cũng hoàn thành hết công việc rồi. Tôi còn trẻ, tôi muốn đi chơi. Thế giới khác. Đó đã là mơ ước của tôi từ lâu rồi.」 (Gunji)
Đúng như dự đoán, đây mới là ý định thực sự của Gunji.
Tuy nhiên, sự thật phũ phàng, cả con người lẫn đồ vật đều không thể đến thế giới khác từ khu đất Nhà Houjou.
Được rồi, mình sẽ đăng vụ này lên diễn đàn điều tra, là những gì Emi quyết định.
Nhưng dường như cô gái này đã quá trễ.
Không, dường như cả Emi và Gunji đều đã quá trễ.