「Vậy dịp sau tôi sẽ mang chúng theo. Cơ mà nếu không tìm được thì có lẽ đành hoãn lại dịp khác… À khoan Yuuji-san, cậu định cho nô lệ sống ở đâu?」 (Kevin)
「Hả? Trong nh-…… À phải rồi, tôi sẽ tính sau. Bây giờ thì cứ cho sống ở ngoài thì đỡ hơn……」 (Yuuji)
Nói vậy, Yuuji hoãn lại kế hoạch này. Có lẽ mình nên bàn với mọi người trên diễn đàn về chuyện này, Yuuji nghĩ, rồi cậu cuối cùng mới nhớ ra điều muốn hỏi Kevin.
「Phải rồi, Kevin-san. Anh có kiếm được vật nuôi không?」 (Yuuji)
「Vật nuôi sao? Nhưng giá cũng khá chát đấy. Thế cậu muốn loại vật nuôi gì?」 (Kevin)
Từ cuộc thảo luận với Kevin, Yuuji đã nắm bắt được tình hình và các loại vật nuôi của thế giới này.Dường như tình hình chăn vật nuôi trên thế giới này tương đối khó khăn. Nguyên nhân của vụ này là do sự tồn tại của sinh vật mang ý thù địch gọi là quái vật. Để vật nuôi không bị tấn công bởi quái vật, các vùng đồng cỏ được bao bọc hoàn toàn bởi một pháo đài và tường hoặc được bảo vệ bởi lính canh. Do đó chẳng có ai dám chăn vật nuôi ngoài vùng an toàn vì chắc chắn sẽ bị đám quái vật diệt ngay. Vài người thì có thể kiếm vật nuôi từ một thành phố biên giới như Premier Town, nhưng số lượng thì ít còn giá lại đắt.
“Gâu, gâu”, Kotarou kêu lên với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Cô muốn làm chó chăn cừu á!? Công nhận tham thật, mới là bé cún con thôi mà.
「Thú nuôi cỡ lớn có thể kiếm được ở Premier Town là ngựa, bò, cừu, và dê. Cỡ nhỏ là gà và vì gà có thể nuôi ở diện tích hạn hẹp nên giá cả cũng thấp. Thế cậu đã quyết định chưa?」 (Kevin)
“Hừm, chờ tôi một lát” Nói đoạn, Yuuji vắt óc lên mà suy tính không ngớt. Cơ mà lúc mua nô lệ thì lại chả do dự gì cả ráo.
✧✦✧✦
「Yuuji-san, sau khi có được nô lệ, mua vật nuôi và có một khu nông trại hẳn hoi, nếu cậu coi vùng đó là một “vùng đất tiên phong”, cậu sẽ được công nhận là một “công dân tiên phong”. Cậu sẽ phải nộp thuế, mà thì, nếu cái nông trại này bị phát hiện thì cậu vẫn phải nộp thôi. Nếu cậu được coi như một công dân tiên phong và đóng thuế, thì cậu sẽ nhận được chứng minh nhân dân để đi vào thành phố. Tất nhiên, khi đăng ký công dân, sẽ có khả năng thân phận là Vị khách của cậu sẽ bị lộ ra…..」 (Kevin)
Đúng là tin tốt. Yuuji đã đến thế giới này được ba năm, cuối cùng, con đường hợp pháp để đi vào thành phố đang hiện ra trước mắt cậu.
「Thế tiền thuế khoảng bao nhiêu? Mà anh cũng thấy rồi đó, với tình hình vụ mùa hiện tại đang thất thu nên vụ thuế thúng này cũng khó xơi à…… Mà ngoài ra không phải lúc đi đăng ký thì tôi phải vào thành phố á?」 (Yuuji)
「Thứ nhất, vùng đất mới tiên phong sẽ được giảm thuế trong ba năm đầu, không sao đâu. Yuuji-san còn có thu nhập từ việc bán thực phẩm bảo quản cơ mà. À, tôi sẽ trả thuế cho số thực phẩm bảo quản. Ngoài ra, để đăng ký cho vùng đất, cậu có thể vào thành phố trong khoảng thời gian ngắn. Ngay cả khi bị từ chối đăng ký thì cũng không bị sao đâu, nên đừng lo. Mà, bị từ chối đăng ký nhưng cậu vẫn cứ vào thành phố thì sẽ bị bắt làm nô lệ tội phạm đó..」 (Kevin)
Kevin nói cái chuyện đáng sợ thế mà ông ta vẫn bình thường như thể không có gì. Chắc chắn sau khi nghe rằng cậu có thể vào thành phố để đăng ký, trong đầu Yuujii không mảy may ngờ vực gì, cậu nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng đi vào thành phố chỉ bằng cách nói: “Tôi đến để đăng ký!”. Cơ mà chỉ suýt sao tránh phải bị trở thành nô lệ tội phạm thôi. Mà dù sao thì vẫn đăng ký được dù đã bị từ chối. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, ngay cả khi cậu chỉ vào thành phố lần đầu tiên chỉ trong thời gian ngắn thôi nhưng cậu sẽ cần phải dũng cảm mạo hiểm rằng thân phận Vị khách của mình có thể bị bại lộ. Nhưng vì mục tiêu của cậu là đảm bảo nguồn cung cấp thực phẩm, quyết định của Yuuji là sẽ cố gắng mở rộng đất canh tác, có lẽ đây là lựa chọn đúng đắn của cậu.
Khai hoang và cải tạo đất để bảo đảm vấn đề thực phẩm.
Lên cấp và (chắc là) luyện tập để bảo vệ bản thân.
Hợp tác với người bán rong để đổi lấy tiền và kiến thức.
Cuối cùng, đã đến lúc Yuuji cần sửa soạn để đi vào thành phố.
Mặc dù vẫn còn phải mở rộng nông trại dài dài thì mới được công nhận là Công dân Tiên phong.
「Cơ mà chả hiểu sao một Công dân Tiên phong lại được cấp Chứng minh Nhân dân dễ vậy? Mà còn nữa, tôi thấy có gì đó sai sai khi đi đăng ký mà tôi đã tiên phong đời nào rồi…」 (Yuuji)
Dường như Yuuji cũng thấy băn khoăn.
「Phải, việc đăng ký ban đầu cần phải được thực hiện từ trước. Nhưng để làm vậy, người ta cần phải chuẩn bị sẵn tiền. Dĩ nhiên là vụ đó sẽ tốn từ vài cho đến hàng tá năm; hoặc họ chỉ cần gia nhập vào một nhóm tiên phong một thời gian. Chính bởi điều này, cựu quốc vương đã đưa ra một sắc lệnh rằng trong trường hợp ai đó đã mở khu canh tác nông nghiệp ở vùng biên giới, thì ngay cả khi đến mãi sau này mới đi đăng ký thì cũng vẫn sẽ được công nhận là Công dân Tiên phong sở hữu Vùng đất Tiên phong. Vì tiên phong quy mô nhỏ vẫn đang diễn ra đó giờ nên sắc lệnh đó vẫn còn hiệu lực từ lúc đó cho đến nay. Nhân tiện, khi lệnh đó được đưa ra, có rất nhiều người rời khỏi khu ổ chuột của thủ đô. Hầu hết họ đều đi đến khu rừng lớn này, mà phần lớn đám người tiên phong đó thất bại toàn tập.」 (Kevin)
Đúng là buồn thật nhở. Có lẽ, nếu cậu không có căn nhà này hoặc nếu nguồn điện nước và internet không có…… chắc chắn Yuuji sẽ là một trong những nhân vật vừa được nhắc đến trong câu chuyện của Kevin.
Và rồi, đúng lúc đó.
「Kevin-san, Yuuji-dono! Goblin và orc đang tấn công! Xin hãy giữ nguyên vị trí!」 (Josh)
Nhóm nhà thám hiểm đang dọn đất gần đó hét lớn.
Kevin, Yuuji và Alice cùng nhìn về phía đông, nơi nhóm kia đang đứng.
Kotarou từ trong nhà lao ra, đứng nhìn giữa nhóm Yuuji và nhóm nhà thám hiểm.
Xuất hiện ở đó là ba con goblin và một con orc.
Giáp mặt với chúng là ba nhà thám hiểm.
Ở chính giữa, chàng trai đang giữ tấm khiên lớn, Josh, đứng trước đội của mình với cây chùy nắm chặt trong lòng bàn tay phải. Đứng vài bước sau Josh ở bên phải là Hector, người mặc giáp trắng viền đỏ lòe loẹt. Anh cũng đã rút cây kiếm ngắn của mình và vung vẩy cây kiếm trên tay.
Xa hơn nữa là nữ cung thủ đang giương cung, Irenu. Cô đã đặt sẵn một mũi tên trên cây cung hình chữ M của mình, như thể sẽ bắn bất cứ lúc nào.
Và đằng sau họ, kẻ đang đứng điềm tĩnh giữa hai nhóm Yuuji và nhà thám hiểm, là Kotarou.
Cô trông có vẻ đang quan sát rất nghiêm túc trận chiến này, tưởng chừng như cô sẽ không bỏ lỡ bất kỳ hành động nào. “Mình hợp tác với mấy tay nhà thám hiểm này kiểu gì đây!?” Chắc cô đang phải phân vân lắm đây.
Không tính toán gì nhiều, cung thủ Irenu buông tay khỏi mũi tên, găm vào bụng con goblin bên phải. Con goblin ngã gục.
Tuy nhiên, Irenu không có cơ hội bắn phát thứ hai vì hai con goblin kia đã đến trước cái khiên to bản Josh đang giơ lên.
Josh nhanh chóng nâng tấm khiên bên tay trái đỡ đòn gậy của goblin. Anh định dùng chùy đập một con goblin, nhưng đấy chỉ là đòn nhử.
Không để ai nhận thấy, anh chàng có bộ giáp lòe loẹt, Hector, móc lốp đằng sau con goblin và lập tức cắt rời đầu nó.
Con còn lại thì bị chùy của Josh bem vào đầu và nằm đo đất.
「Giữ nguyên đội hình, hàng thật đây này! Con orc đang tới kìa!」 (Josh)
Lớn giọng, Josh nhắc đồng đội của mình, Hector và Irenu, tiếp tục cảnh giác trong khi anh giơ tấm khiên lớn của mình lên.
Bỏ qua những mũi tên găm đầy mình do Irenu bắn, con orc lao đến với cơ thể đồ sộ cùng vũ khí.
“OOOOOOO”, vừa kêu lên tiếng thét xung trận, con orc đâm vào khiên của Josh.
Kết cục của cuộc va chạm là Josh bị thổi bay. Cũng chả trách được. Dù Josh có thân hình vạm vỡ, nhưng Orc là sinh vật to lớn gần 2 mét, hơn nữa nó còn có đà chạy hết tốc lực.
Tuy nhiên, cũng bởi vì cuộc va chạm đó, con orc phải dừng lại.
「Tốt lắm, Josh! Để đó cho tôi!」 (Hector)
Nói rồi, Hector chém con orc. Dù anh đang bận bộ giáp vô cùng chói mắt, anh vẫn là một người đáng tin cậy trong trận chiến. Né cú vung dùi của con orc, Hector nhắm vào chân tay nó. Cơ thể to lớn của orc khi chạy nhảy thì nhanh đó, nhưng khi bắt đầu cử động thì chậm. Tận dụng điểm bất lợi này bằng cách liên tục di chuyển xung quanh con orc để nó không theo kịp, Hector lợi dụng kẽ hở mình tìm được và chém từng cái một. Có vẻ anh ta đang dùng chiến thuật rỉa máu.
Josh, người bị đánh bay ra sau, cũng nhào vô và gia nhập cuộc chiến.
Giao lại phía trước con orc cho Josh, Hector tấn công và chém từ hai bên và đằng sau. Đây là ý anh ta khi nói: “Để đó cho tôi”.
Cung thủ Irenu đang quan sát trận đấu trong khi đề phòng xung quanh. Chắc vì hai bên đang bem nhau nên cô lo mình sẽ bắn trúng đồng đội, thay vì mãi tập trung trận chiến, cô cảnh giác xung quanh để tránh có con quái nào khác tới ăn hôi.
Hai người kia đánh orc thêm một lúc nữa. Hector tấn công nó từ sau lưng, mũi kiếm xuyên thẳng qua bụng của con Orc. Trong khi nó đang ngã khuỵu xuống, Josh giã chùy vào đầu nó.
Bộ ba nhà thám hiểm đã giành thắng lợi mà không một ai bị thương gì.
Kotarou đã chăm chú theo dõi trận đấu và nhận ra rằng đã đến hồi kết, cô thở phào nhẹ nhõm và quay gót về chỗ Yuuji. Như muốn nói “Đến phút cuối vẫn chẳng có gì nguy hiểm.”
Kevin bình tĩnh đứng nhìn trận chiến. Chắc vì là người thuê, nên anh đang xem xét giá trị của họ.
Nhờ cách này mà Yuuji lần đầu được biết người thế giới này đánh nhau như thế nào. Tuy là một trải nghiệm mới mẻ đối với Yuuji nhưng cậu lại quên cái camera.
May thay, không cần Yuuji nhớ, trước khi trận chiến bắt đầu, Alice đã gọi “Yuuji-nii!”, rồi đưa máy ảnh. Alice mới chỉ 7 tuổi thôi đấy nhưng cô bé rất thông minh.