Phần 1
Ghi chú tác giả: Phần này xảy ra cùng lúc với mở đầu chương 6. Theo timeline, nó xảy ra trước 1 năm diễn biến hiện tại, trước khi Yuuji nhận gia đình thú nhân.
Chuẩn bị tinh thần đi bởi nó sẽ rất là LOẠN.
Còn nữa, làm ơn nhớ rằng ở chương trước, có một thớt nói về sự chuẩn bị cho buổi offline cắm trại.
Để tôi ghi lại cho những ai quên……
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Ngày tập kết 12~13 tháng 4
Điểm hẹn Lối ra hướng tây của ga JR Utsunomiya, trước bức tượng Gyouza, vào lúc 15.00
※ Cẩn thận đừng nhầm với ga Tobu Utsunomiya
Giờ gặp mặt
Nhóm thứ nhất : 11.00 Gyoza Tour (Quản lý bởi: Công Nhân Cầu Đường)
Nhóm thứ hai : 13.00 Mua Quần Áo Tour (Quản lý bởi: Bạn của Sakura)
Nhóm thứ ba : 13.00 Home Center Tour (Kết hợp với nhóm thứ nhất. Quản lý bởi: Công Nhân Cầu Đường)
Tất cả các nhóm : 15.00 Tất cả các nhóm gặp nhau và đến khu đất cũ nhà Yuuji
Nhóm đi riêng : Nhóm đi xe của Ông Chú Camera. Tự lên lịch gặp nhau.
※Lưu Ý:
・Cắm trại ở khu đất cũ nhà Yuuji
Ngày tập kết, là ngày mà nhà Yuuji bị dịch chuyển đến thế giới khác vào 2 năm trước.
Có khả năng sẽ bị dịch chuyển vào ban đêm
Nếu bạn muốn ở lại, làm ơn tự mang hành lý trước khi tham gia
・Em gái Yuuji là Sakura và chồng cô ấy, George (người Mỹ) sẽ ở lại
Luật sư-sensei của cô ấy sẽ chủ trì, tôi xin lỗi nhưng tôi phải quay lại nửa chừng
・Lượng người tối đa tham dự buổi cắm trại ở khu đất cũ nhà Yuuji sẽ giới hạn trong 30 người
Riêng với những người quay lại giữa chừng, đến phút cuối đi về hoặc không muốn dịch chuyển sang thế giới khác: Tự đi mà thuê chỗ ở một mình
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Cửa ra phía tây ga JR Utsunomiya.
Ngày 12 tháng 4, 10:45.
Nhóm thứ nhất đến buổi offline chưa gì đã loạn hết cả lên với nhau.
“Má! Bức tượng gyouza đã thay đổi vị trí rồi!”
Username của anh ta là Công Nhân Cầu Đường.
Anh ta làm ở một công ty xây dựng ở quê nhà mình là Utsunomiya, một kẻ chiến thắng trong cuộc sống, với một bà vợ và những đứa con. Là một người địa phương, anh đáng lẽ phải hướng dẫn nhóm thứ nhất, nhưng đã thất bại ngay từ đầu.
Đúng vậy.
Nơi hẹn, bức tượng Thần vệ nữ được bao bọc trong lớp Gyouza độc đáo ở cửa ra phía tây ga JR Utsunomiya, đã được di dời từ trạm xe buýt đến phần đường cho người đi bộ.
“Giờ thì viết chuyện thay đổi nơi hẹn này lên diễn đàn, nếu họ tìm thấy ai đó thì cứ đứng chờ chứ đừng đi lẻ.”
Buổi Offline Cắm Trại Ở Khu Đất Nhà Yuuji đã có cảm giác hỗn loạn ngay từ khi mới bắt đầu.
“Được rồi! Tính cả tôi nữa là có 9 người! Thế này là nhóm thứ nhất đã tập trung đầy đủ! Tôi đỗ xe ở dưới, đến đó thôi! Đừng có đi lạc nha các cháu!”
Dưới sự chỉ huy của Công Nhân Cầu Đường, đám người nối đuôi nhau đi theo anh ta.
Ah, “Tôi là một tên Ẩn Danh không có username”, “Vậy ra cậu là NEET Biết Tuốt?” “Ê thằng súc vật lolicon đó có ở nhóm thứ nhất không vậy?” Có tiếng xì xào nói chuyện phát ra từ chỗ họ.
Kể cả Công Nhân Cầu Đường, nhóm chín người không mặc thứ gì có thể gọi là sành điệu, nhưng cũng không quá lệch tông với bên ngoài.
Đó là vì thành phố này có một khu phức hợp kinh doanh mà nó được gọi là Akiba vùng Bắc Kanto. Một nhóm như thế đến thăm khu vực đó là chuyện thường ngày. Nhưng đúng là cường điệu quá mức khi nó được gọi là Akiba.
(Note: Đường Orion (Orion Dori), Utsunomiya. Trung tâm mua sắm lớn nhất Quận Tochigi. Rất nhiều shop Anime và sự kiện được tổ chức ở đây, vì vậy có nickname: “Akiba vùng Bắc Kanto”.)
Chiếc xe Công Nhân Cầu Đường đỗ ở đằng sau khu phức hợp đó, ngay trên đoạn đường ngầm dưới lòng đất. Họ đã đi vào Công viên Gyouza, nơi đó có 5 cửa tiệm cố định và 1 cửa tiệm bán theo ngày.
(Note: Kirasse, một khu ẩm thực ở La Park Nagasakiya B1, 2-3-12 Baba-dori, Utsunomiya-shi, gần đường Orion và có 5 tiệm Gyouza cố định và 1 tiệm đổi món mỗi ngày. Các bạn có thể ăn nhiều loại gyouza ở Kirasse.)
“Chúng ta đến nơi rồi”, “Dù chúng ta được một tên bản địa hướng dẫn, cái này mà thu hút khách du lịch á?” Có vài lời phàn nàn như thế.
“Nín! Biết làm thế méo nào được vì thành viên nhiều thế này cơ mà! Ở chỗ này thì chúng ta có thể ăn trưa!”
Dân bản địa: Công Nhân Cầu Đường, phản đối. Đối với một người làm công ăn lương, anh chỉ cần dẫn đường cho những vị khách ngoài thị trấn đến nơi, và đám thất bại này đã củng cố thêm cho lựa chọn hiện tại của anh ta.
Cả nhóm ăn bánh mì nướng với trà và bia. “Oh, đúng như mong đợi từ cửa tiệm nổi tiếng,đồ gọi nhanh và ngon thật đó”, ”Hương vị này làm tôi nứng”. Mấy lời phàn nàn khi nãy biến đâu rồi?
(note: em bịa đừng để ý)
“Gyouza hấp và luộc là những loại phổ biến ở Tàu và họ không thêm nhân tỏi vào”, NEET Biết Tuốt được dịp thể hiện. “Ah kiến thức thâm sâu của tên này vừa đáng kinh ngạc mà cũng hơi khó chịu nữa”, những thành viên liếc mắt nhìn nhau. Nhưng không ai nói ra ngoài miệng cả. Đây cũng là một hành vi tốt bụng.
Vì họ đã gặp vài rắc rối khi đến Utsunomiya, nên họ phải quẫy tưng bừng vào chứ! Những con người năng động ở nhóm thứ nhất, nhóm tập trung đầu tiên, là nhóm với những người có kĩ năng giao tiếp tốt nhất.
Trong bất kì trường hợp này, đúng như ý định của Công Nhân Cầu Đường, có thể nói nhóm đầu tiên khá hào hứng.
Sau cuộc nhậu gyouza, một số thanh niên đã đỏ mặt vì uống bia giữa ban ngày, nên họ đi loanh quanh ngó các cửa hàng ở khu phức hợp kinh doanh được coi là Akiba vùng Bắc Kanto rồi được Công Nhân Cầu Đường chở về ga JR Utsunomiya. Đương nhiên Công Nhân Cầu Đường không uống đồ có cồn. Anh ta chỉ nhìn bọn kia chén chú chén anh mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Bây giờ là 12:50. Đã đến lúc để nhóm thứ hai Mua Quần Áo và nhóm thứ ba đi tới Home Center.
Sự chú ý của cả nhóm đang đến nơi hẹn đều tập trung vào một người đàn ông mặc comlê đeo balô lớn sau lưng. Có vẻ ông đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.
Tên của người đàn ông đó lướt qua tâm trí của 9 người ở nhóm thứ nhất.
Bộ comlê và cái balô đó, chẳng còn ai khác ngoài Gunji-sensei.
Từ nhóm thứ nhất đến nhóm thứ ba, tất cả các nhóm đều tập kết lại không vấn đề gì.
Cửa ra phía tây ga JR Utsunomiya.
Trước bức tượng gyouza tại phần đường cho người đi bộ.
Đến cuối, khoảng 30 người tham gia, tính cả hướng dẫn viên Công Nhân Cầu Đường và Bạn Của Sakura, đã tập trung. Như thế, toàn bộ thành viên của nhóm thứ hai và thứ ba đều tập trung lúc 13:00.
“Lâu rồi không gặp, ah, George-san, rất vui được gặp anh!”, một giọng phụ nữ lên tiếng. Tuy nhiên, có vẻ những người phụ nữ duy nhất tham gia là em gái Yuuji, Sakura, và bạn cô ấy, Emi. Rõ ràng một buổi cắm trại ở một nơi thiếu trang thiết bị thế này là hơi quá sức với những cô gái khác.
“Được rồi, vậy nhóm Home Center đi với tôi! Nhóm Mua Quần Áo đi theo Emi-chan!”
Công Nhân Cầu Đường hét lớn. Đúng là một anh công chức có thừa kinh nghiệm tổ chức tiệc nhậu.
Gunji-sensei và NEET Ngầu trông có vẻ thiếu nhiệt tình ở khoản này. Cả hai người họ đều đi cuối hàng ở nhóm Home Center và thảo luận với nhau về chuyện gì đó. Coi bộ họ đã làm thân với nhau. Họ là những người sẽ bắt bạn phải nghe những thứ mà bạn không muốn nghe.
Chồng Sakura, George và Louis bạn anh cũng ở đó. Nhưng họ không nói gì cả. Xem ra họ đang ở trong tình trạng căng thẳng quá mức. Các thành viên khác giữ khoảng cách với họ. Well, âu cũng là lẽ thường. Ai lại muốn tán nhảm với người Mỹ đang căng thẳng chứ? Không anh hùng nào dám đứng ra. Hay đúng hơn, người họ có thể dựa dẫm vào, Sakura, đang cùng cô bạn Emi ở nhóm Mua Quần Áo. Không ai đả động gì, họ bước đều bước thẳng tiến đến Home Center.
Cả Ông Chú Camera và Thám Tử Điều Tra Ảnh Trên Thớt đều lập tức quay sang nói chuyện với nhau, chủ đề của họ xoay quanh camera. Cả hai đều vác cả đống hành lý. À không, mỗi người kéo theo vali. Họ đang rất nghiêm túc.
Đúng là rất loạn.
Trước khi buổi cắm trại thật sự bắt đầu, thật sự rất loạn.
Lần này khác với buổi offline điều tra trước, không ai đeo bảng tên cả.
Không cần hỏi lý do vì xung quanh có nhiều người.
Tuy nhiên, quyết định không đeo bảng tên sẽ khiến họ phải hối hận.
Trà trộn bên trong một cách kín đáo và yên lặng. Thâm nhập vào nhóm Mua Quần Áo như một nhẫn giả…
Là thằng Lolic-, không, thằng súc vật ấu dâm.
Phần 2
Sau khi rời khỏi cửa ra phía tây ga JR Utsunomiya, khoảng 10 phút đi bằng xe hơi.
Em gái Yuuji – Sakura -, Emi, và ba thanh niên trên diễn đàn đang đến một khu phức hợp mua sắm tại đoạn giao nhau giữa đường quốc lộ 4 và đường vòng 4.
Bên trong khu phức hợp, có một dãy cửa hàng chuyên doanh, từ quần áo bình thường đến giày dép các thứ. Vì cũng có có siêu thị nên họ định đi mua vài thứ linh tinh. Dù chuyến đi mua đồ lặt vặt thật phải là sau khi gặp lại nhóm Home Center.
Cả hai người phụ nữ ở ghế lái và ghế phụ đều phấn khích, trong khi ba tên đực ngôi sát sạt ở ghế sau đang im thin thít. Cần gì phải thắc mắc. Rất khó để một tên đàn ông mới quen xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai cô bạn gái lâu ngày chưa gặp. Kể cả trong hoàn cảnh bình thường, tự mua quần áo cho bản thân cũng là khó khăn với mấy tên này, nên họ nhận hướng dẫn từ những cô gái. Họ đều biết kĩ năng giao tiếp của mình (tệ) thế nào. Tuy nhiên, chỉ có một người, một người ngoài cuộc trà trộn bên trong số họ.
Khi đến bãi đỗ xe, nhóm Mua Quần Áo ra khỏi xe. Hai thanh niên thở dài hết căng thẳng. Cuối cùng họ cũng được giải thoát khỏi không gian chật hẹp. Tuy nhiên, một tên còn lại đã phiêu lưu vào thế giới của riêng hắn nên không quan tâm trời trăng gì nữa.
Họ đến cửa hàng quần áo và Emi thấy người bạn mà cô đã nhờ.
Emi nói lại lần nữa, “làm ơn hãy đưa ra bộ nào hợp với họ, họ không quan tâm về thiết kế hay màu sắc kỳ lạ đâu, giá ước lượng với hai người là không 20,000 yên cho 2 bộ.” “Cứ để chúng tôi lo”, đáp lại vậy, hai nhân viên bán hàng nữ dẫn hai tên kia đi. Sakura và Emi có thể tin tưởng giao họ cho nhân viên.
Và rồi, Sakura và Emi mới nhận ra. Nhóm Mua Quần Áo chỉ có hai người nhờ dẫn đi mua quần áo. Nhưng còn một người nữa trong nhóm.
Lẽ ra họ phải nhận ra ngay từ lúc bước lên xe, nhưng hai người phụ nữ này này đã không gặp nhau từ lâu. Vì vậy họ quá bận tán gẫu nên không để ý.
“Ano…… Xin lỗi, nhưng anh có muốn mua quần áo không?”
Với tư cách trưởng nhóm, Emi nói với hắn.
“Vâng! Nhưng đừng lo cho tôi. Tự tôi mua được mà!”
“Vậy sao?” Emi gật đầu hài lòng.
Sakura và Emi nghe tiếng hắn lẩm bẩm.
“Quần áo của Alice-chan”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng họ.
Cả hai giật mình quay người lại, nhưng hắn biến mất tiêu rồi.
Sakura và Emi nhìn nhau.
“Ô-ổn thôi Sakura. C-cậu thấy đó, anh ta chỉ là một người bố đến đây mua đồ cho con gái thôi.”
“Đ-đúng vậy nhỉ? T-thế thì uống trà trong lúc chờ họ đi.”
“Ahahaha”, cả hai đang cười trừ.
Đây cũng có thể gọi là một cuộc chạy trốn. Chạy trốn khỏi thực tại.
Nhưng chắc chắn cửa hàng sẽ rất vui với nhiều món bán ra thế này. Hẳn là vậy.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Ok, chúng ta đến nơi rồi!”
Hai chiếc xe thuê, mỗi xe 10 người, xe của Ông Chú Camera, xe của Thám Tử Điều Tra Ảnh Trên Diễn Đàn và xe của một tên Ẩn Danh. 26 thành viên của nhóm Home Center và trưởng nhóm Công Nhân Cầu Đường, tổng cộng là 27 người. Một nhóm khá đông.
“WUOOO,LỚN QUÁ!”
“Ghê thật! Đúng là không thể đánh giá thấp Home Center ở vùng nông thôn!”
Mấy tên vừa ra khỏi xe không giấu nổi kinh ngạc.Trong khi hai người Mỹ thì không ngạc nhiên tí nào.
Nơi mà Công Nhân Cầu Đường dẫn cả nhóm đến mất khoảng 30 phút đi bằng xe hơi về hướng đông từ ga Utsunomiya. Đó là một cái Home Center cực bự, ở giao lộ giữa đường vòng 4 và đường cao tốc Kita-Kanto.
Bao quanh bởi bãi đỗ xe rộng rãi, có một tòa nhà lớn ở phía bắc và tây. Bên cạnh độ rộng của khu này, tòa nhà lớn màu đen khá ấn tượng.
Nhóm 27 người đang lần lượt đến lối vào. Vì có cả người ngoại quốc trong nhóm, những người xung quanh đều tò mò nhìn họ. Cả nhóm dừng lại trước lối vào ở giữa tòa nhà phía bắc và phía tây.
“Được rồi, mọi người đã đủ. Vậy thì nơi hẹn giống như tôi đã giải thích trong xe. Vì nơi này rất lớn nên nếu lạc thì hãy bảo nhân viên. Tôi sẽ lên tầng thứ ở tòa nhà phía tây, khu thực phẩm ở ngoài, ah các cậu có thể thấy nó từ đây, tôi sẽ chờ tại đó, nên nếu có gì xảy ra thì cứ gọi tôi. Đầu tiên, quyết định mình muốn mua gì và giữ nó trong đầu các cậu! Vì chỉ có một giờ là đến ca làm của bạn tôi, nên cứ kệ cha lý trí mà mua theo con tim đê!”
Công Nhân Cầu Đường lớn tiếng giải thích. 26 tên đàn ông kia ngoan ngoãn đứng nghe. Không khí nghiêm túc một cách kỳ quặc. Nếu họ có thể làm thế này ở trường học hay công ty thì đâu đến nỗi……
“Rồi, như nói lúc nãy trong xe, chúng ta sẽ chia ra đội Tiên Phong và đội Nông Nghiệp, đội Kiến Trúc, đội Vũ Khí và đội Sinh Hoạt Hằng Ngày & Thú Nuôi. Vì không được quay phim trong cửa hàng nên đội Camera chú ý đấy. Nếu giá quá mắc, các cậu có thể chọn trước và chúng ta sẽ bàn về nó sau. Sau đó chúng ta sẽ đi mua đồ lặt vặt với nhóm của Sakura, giờ thì, trừ những thứ liên quan đến BBQ, còn lại thì không được mua. Anh em giải tán!”
Sau khi nghe hiệu lệnh từ NEET Ngầu, cả đám đồng thanh hét “OU!”. Mấy người bán hàng giật mình và trợn trừng mắt nhìn họ. Những người đi cùng gia đình giữ khoảng cách xa chỗ họ. Đó là một nhóm gây phiền cho người khác. Nhưng với cái Home Center bự chảng này thì nồng nhiệt chào đón họ.
Trên đường đến nơi này, họ xài video call để nói chuyện qua video và chia thành nhiều đội nhỏ.
Đầu tiên, mỗi đội chọn cho mình vài món quan trọng. Công Nhân Cầu Đường và Gunji-sensei, những người tài trợ cho cả nhóm, sẽ chỉ ra ai làm đội trưởng và số thành viên mỗi đội đi mua đồ. Sau khi mua xong, Công Nhân Cầu Đường sẽ nhờ bạn anh ta vận chuyển hàng đến khu đất nhà Yuuji. Đúng là một người hay lo xa.
Sau đó, họ sẽ ghép nhóm với em gái Yuuji – Sakura, Emi, và nhóm Mua Quần Áo tại nơi này luôn. Họ sẽ mua vài món linh tinh ở siêu thị ở tầng trệt tòa nhà phía tây.
Nhân tiện thì, nhờ cuộc điều tra sơ bộ, Thám Tử Điều Tra Ảnh Trên Thớt đã thuê được bóng bóng phát sáng và máy phát điện di động. Phí thuê sẽ được đầy đủ bởi Gunji-sensei, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu họ bị dịch chuyển sang thế giới khác? Chẳng phải là thuê xong cuỗm luôn sao? Dĩ nhiên nếu chuyện đó không xảy ra thì họ lại phải đem trả.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Ở tòa nhà phía bắc của Home Center, nhóm Tiên Phong và Nông Nghiệp đang đến khu hướng tây. Giữa đội là NEET Ngầu và Gunji-sensei.
Mục tiêu chính của họ là cưa máy, máy kéo và máy cắt cỏ. Vậy tại sao họ lại là thành viên trong nhóm này? Tất nhiên không thể nói là “Đây là cho chuyến du lịch sang thế giới khác của bọn tôi ý mà uwu”. Nên họ cần phải nói dối nhân viên bán hàng trong khi hỏi về các thông số kĩ thuật, để được thế thì cần có những người nhanh trí.
“Gunji-sensei, bác có kinh nghiệm gì về tiên phong hay nông nghiệp không?”
“Chẳng có chút nào luôn. Gia đình tôi toàn làm mấy nghề câu nệ hình thức từ đời này qua đời khác.”
Nói vậy, họ đến quầy bán hàng. Tên Ẩn Danh, cũng như mấy tên Ẩn Danh khác, đều ồn ào phát sợ khi thấy mấy con hàng khủng ở quầy bán hàng.
Vừa trao đổi với nhân viên, cả nhóm vừa chọn đồ.
Đến cuối, họ quyết định mua cưa máy, máy kéo, và cả hai loại máy cắt cỏ dùng điện và dùng xăng.
Nếu có xăng thì loại dùng xăng sẽ khỏe hơn, nhưng khi hết xăng thì sẽ chuyển sang loại dùng điện, kế hoạch là vậy. Có tiền mua tiên cũng được.
Rồi cả nhóm chọn thêm vật liệu nông nghiệp từ mảnh nhựa nhà kính và tấm bạt đến lưới ngăn động vật và hàng rào điện.
“Tiếp theo là dụng cụ làm nông, phân bón, đất trồng, hạt giống, phân trộn các thứ nhỉ?” Đoạn, họ đi đến Garden Center ở hướng đông tòa nhà phía bắc.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Đội Vũ Khí. Đội này thì quả là điên cuồng.
Ngay từ đầu, đám thành viên trong đội đó cũng toàn mấy kẻ kỳ quặc.
Không chỉ hai tên tăng động trên diễn đàn, ETNE Ẩn Danh và THỊT Ẩn Danh, mà còn có cả hai người Mỹ, George và Louis trong đội. Đừng mong đợi tí kiến thức nào từ đám này, nói đúng ra là: thứ duy nhất nên mong đợi từ đám này là ý tưởng của họ.
So với đội Tiên Phong và Nông Nghiệp, đội này lắm chuyện hơn hẳn.
“George! George! Họ có cưa máy nè! Chúng ta phải lấy cái này để diệt zombie đúng không?”
“Bình tĩnh nào Louis. Nhưng cưa máy hẳn là rất quan trọng…… Cơ mà cái này nhỏ thế nhỉ?”
Cưa máy cộng với zombie méo khác gì kiệt tác. Tuy nhiên, không biết nó có chặt chém được như trong phim không. Tốt nhất đừng nên nghĩ quá sâu.
Dù đây là Home Center với đầy rẫy thiết bị, nhưng đây là ở Nhật. Họ không bán cưa máy công nghiệp dành cho cây cỡ lớn.
Trái ngược với hai thanh niên Mỹ đang thất vọng kia, hai thanh niên Nhật đang lên cơn.
“Nè, nè, nè! Thanh xà beng này là sao vậy! Nó dài vãi chưởng!”
“N-nặng quá…… Đây có đúng là thứ mà người ta gọi là xà beng không thế!?”
Hai người đang gây ồn là ETNE Ẩn Danh và THỊT Ẩn Danh. Trên tay họ cầm một thanh sắt dài 180 cm. Đó là một thanh xà beng. Không cần biết nó dài hay nặng thế nào, một thanh xà beng vẫn là một thanh xà beng.
Mọi người trong nhóm đó tụ tập lại một chỗ. Từng người thử khuân thanh xà beng và bình luận, “Đây đúng thật là xà beng”, “Bọn tội phạm hay dùng cái này”, “Chúng ta cần phải có nó”, “Nhưng nếu nặng vầy thì sao vung vẩy xung quanh được?” và nhiều câu khác.
Họ la lớn và khóc thét lên khi thấy một cái xẻng, sung sướng cực độ khi một cây chĩa rơm, hú hét “Whoa, một cây búa gỗ!” khi thấy một cây búa gỗ, khi thấy cọc gỗ thì bảo mua về làm gỏi ma cà rồng, khi thấy cây tre thì “mang đi chẻ làm giáo đi!”, và nhiều thứ xàm xí khác.
Một nhóm nguy hiểm.
Những nhân viên bán hàng đang theo dõi họ từ đằng xa.
Nhưng không ai nhận ra.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Đống đồ họ mua đã được đưa lần lượt lên một chiếc xe tải 4 tấn.
Các công cụ làm nông, đất trồng, phân bón, hạt giống, cây giống, gỗ, ván ép, thép, vật liệu xây dựng như bê tông, thức ăn cho vật nuôi và thuốc cho Kotarou, thuốc cho Yuuji và Alice, da thú và vải, mọi công cụ sản xuất, sách kỹ thuật, hòm chứa đồ lớn, hàng tiêu dùng xách tay, túi ngủ và thực phẩm đóng hộp, lều và nhà vệ sinh di động, thịt nướng nướng và lò nướng, nhiều thiết bị cắm trại khác, vân vân và mây mây…
Một lượng hàng hóa khổng lồ
Tổng giá chỉ dưới dưới 2 triệu yên một chút.
Vì Yuuji cũng chẳng có ý định dùng số tiền này, cậu không bận tâm.
Hôm nay anh bao tất.
Công Nhân Cầu Đường có thể nói là có tầm nhìn xa ảo diệu khi chuẩn bị sẵn cả một chiếc xe tải.
Nhân tiện, không ngờ món đắt nhất là bếp củi.
Chưa tính ống khói, nó đã là một món rất đắt với giá 400 ngàn yên. Nếu được dịch chuyển sang thế giới khác, thì họ cần xây một căn nhà để sống. Dù họ nghĩ nó rất quan trọng nhưng chỉ được mua một chiếc. Nếu họ cần chiếc nữa , chỉ cần nhờ dwarf. “Có chiếc này làm mẫu, chắc họ sẽ ráp được nó thôi”. Với câu nói kỳ lạ đó, họ thôi không mua thêm chiếc nào nữa.
“Sao vậy Công Nhân Cầu Đường? Không hiểu sao, trông anh rất mệt mỏi?”
“Ah, Emi-chan và Sakura-chan…… Đám bên tôi cứ thích gì làm nấy…… À không, mấy tên này chỉ đang hồi xuân thôi!”
Hai người trong nhóm Mua Quần Áo từng mặc jersey và có mái tóc rối tung ở buổi gặp mặt đầu tiên, nhưng giờ đây lại trông như mấy anh idol xứ kimchi.
Có vẻ sau khi mua quần áo họ đã được đưa tới tiệm làm đẹp và hớt tóc. Có lẽ họ đã lấy lại tự tin vì tấm lưng ủ rũ giờ cũng đã vươn thẳng.
Tuy nhiên, không may, vẫn còn vài nét sót lại từ vẻ ngoài cũ của họ. nhưng đâu còn cách nào khác. Đây không phải Harajuku. Nếu họ mặc trang phục kiểu Harajuku, mọi người sẽ né xa.
(Note: Harajuku là kiểu thời trang mà ăn mặc như nhân vật trong anime, manga, light novel…)
“Well, nếu tập trung về quần áo và tóc tai hơn chút nữa, các anh cũng sẽ được như thế. Các anh chỉ đang lo lắng quá thôi!” (Emi)
“Uuu”, vài tên đực do dự, họ còn không dám đáp lại. Công Nhân Cầu Đường đảo mắt sang một bên rồi tiếp tục nói chuyện.
“Sao thím kia vác nhiều túi vậy?”
“Ah, anh ta, ừm…… Đó là… quần áo cho Alice-chan, anh ta nói thế. Tôi để hắn cho anh đấy……”
Có vẻ bên kia cũng rất mệt.
Trong khi Sakura đang trấn an George và Louis cứ khăng khăng rằng phải mua cho 30 người ở đây mỗi người 1 pound thịt, cả nhóm đã mua đồ xong.
Nhân tiện, họ còn mua cả gạo chưa qua sơ chế và máy xát gạo tại gia ở phía nam siêu thị ở tòa nhà phía tây. Vì đây là vùng nông thôn, kể cả một siêu thị cũng bán gạo chưa sơ chế như thường. Lẽ ra, ở nhiều vùng quê khác, họ sẽ không mua gạo chưa sơ chế từ siêu thị, mà tự thu hoạch trên ruộng của mình hoặc mua từ người quen.
Cuối cùng, cả nhóm đều mong chờ món chính của hôm nay, thịt nướng, & cắm trại, rồi họ bỏ lại Home Center to bự phía sau.
Phần 3
Đó là vùng ngoại ô của Thành phố Utsunomiya, nơi đã được bao trùm lên ánh hoàng hôn ban chiều.
Trong khu đất nhà Yuuji, sự chuẩn bị cho tiệc nướng và buổi cắm trại đã gần xong xuôi.
Bật máy phát điện, Ông Chú Camera và Thám Tử Điều Tra Ảnh trên thớt đang lắp đặt đèn khí cầu để chiếu sáng cho họ quay phim.
Chắc vì có hứng thú, bạn của George, nhà sản xuất CG Louis đến gần và thử nói chuyện với họ. Bằng vốn tiếng Anh có hạn, không hiểu sao cả hai người đều có thể đáp lại anh ta. Không cần nói chiều, Louis nhìn dàn ánh sáng mà hài lòng thấy rõ, anh đưa tay ra. Hình như anh đang muốn bắt tay. Với cương vị một người chuyên lo vấn đề chiếu sáng, có vẻ họ đã hiểu thấu nhau. Chỉ là, bắt tay xong Louis giơ danh thiếp của mình ra, còn hai tên kia thì cúi người kính trọng.
Gunji-sensei và NEET Ngầu, cùng với NEET Biết Tuốt, có thể được gọi Đội Trí Thức, bắt đầu sắp xếp những thứ đã mua. Nếu họ không xếp lại chúng thì sẽ chẳng có chỗ mà mở tiệc hay cắm trại.
“Đừng đặt trong phạm vi của ngôi nhà cũ. Nếu chúng ta bị dịch chuyển, có thể hai chỗ sẽ đè lên nhau.” (NEET Ngầu)
“Vậy hỏi hỏi Sakura và lập ra khu vực cấm vào. Vì chúng ta không biết chuyện sẽ xảy ra đâu.” (Gunji-sensei)
“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu”, do ông đã khắc cốt ghi tâm câu này, nên đến tận bây giờ Gunji-sensei vẫn đang đeo balô. Có lẽ do ảnh hưởng từ ông này, cả bọn đứa nào đứa nấy đều vác một cái balô.
Sau khi đặt ra khu vực cấm vào, mượn tay của đám Ẩn Danh ăn hại quá rảnh rỗi, họ chất đống đồ đạc.
“Trong trường hợp đêm nay chúng ta không được dịch chuyển sang thế giới khác, thì hãy mua một kho trữ đồ.” (Gunji-sensei)
Gunji-sensei tự nhủ. Điều này được gọi là suy nghĩ thực tế, dù vẫn cần phải thắc mắc.
Mặt trời đã lặn, dưới ánh đèn khí cầu và đèn lồng đặt ở giữa, tiệc nướng cuối cùng mới bắt đầu.
Trong số 4 lò nướng cỡ lớn, một trong số đó là hàng riêng của George và Louis. Một tay cầm bia, nướng toàn thịt là thịt, họ mời nhau. Nhân tiện, chiếc lò này là chiếc duy nhất thuộc loại lò nướng có chân, giúp họ vừa đứng vừa nấu ăn. Một chiếc lò nướng kiểu Mỹ cỡ lớn mà George cứ nhất định cho rằng, “Cái này có thể dùng được ở thế giới khác.”
Ngoài 4 chiếc lò nướng kia, còn một chiếc lò nướng than củi. Người quản lý nó là ETNE Ẩn Danh và THỊT Ẩn Danh. Dù họ đổ mồ hôi như tắm nhưng đều cười giòn giã và cho than củi vào. Không biết nó vui chỗ nào? Một lũ đàn ông man rợ yêu lửa hơn yêu waifu.
Nhân tiện, nhóm thứ nhất đã dạo một vòng xung quanh chào hỏi hàng xóm của Yuuji, gần đồn cảnh sát và trạm cứu hỏa. Nên họ sẽ không bị báo cảnh sát, hoặc để họ không gặp chuyện gì nếu bị báo cảnh sát thật.
Trong số 4 chiếc lò cỡ lớn, có một cái nằm dưới quyền George và Louis. Ngoài ra, còn một cái nữa đang yên lặng ở xa khỏi nhóm. Đó là NEET Biết Tuốt và hai tên trong nhóm Mua Quần Áo.
Anh ta cầm một cái que đảo qua đảo lại ngọn lửa nhỏ. Khi thấy nó nướng chín, anh ta rắc bột dày lên rồi lại đưa vào nướng.
Đó là baumkuchen.
(Note: Baumkuchen là một loại bánh được tạo thành từ nhiều lớp bột mỏng xếp chồng lên nhau trông giống như những đường vân gỗ ở thân cây cổ thụ cắt ngang. Những lớp bột này sẽ được “quấn” quanh thân cây gỗ, liên tục xoay tròn dưới sức nóng của lò nướng cho đến khi chín vàng. Khi phục vụ, bánh được cắt thành từng khoanh tròn.)
Nếu dùng cách nấu này, tùy theo số lớp, nó tốn 3 tiếng để hoàn thành. Không làm gì khác ngoài xem bột nướng trên lửa và lặp lại. Cứ tưởng tưởng giống như là đang khoan không khí ấy.
“Thư thái nhỉ?” (NEET 1)
“Ừ.” (NEET 2)
“Tôi mừng vì đã đến đây hôm nay.” (NEET 1)
“Tôi cũng thế.” (NEET 2)
Hai người trong nhóm Mua Quần Áo đang lặng lẽ nói chuyện. Nghe chán thật. Tuy nhiên, có thứ gì đó vừa nảy ra trong thâm tâm họ.
Nhân tiện, giáo sư thông thái NEET Biết Tuốt đang thuyết giảng, “Kể cả công ty sản xuất bánh kẹo nổi tiếng ở Hiroshima cũng bán baumkuchen tự làm”, nhưng hai người kia không hùa theo hắn. Giờ đó chỉ một bài nhạc nền ru ngủ cho họ.
Tính cả mấy tên đang nướng baumkuchen trong góc, buổi tiệc nướng tràn đầy niềm vui. Chủ đề bàn tán là, tất nhiên, họ sẽ làm gì sau khi sang thế giới khác.
Hai người trong nhóm Nhiếp Ảnh đang cực kỳ hi vọng. Cũng là chuyện bình thường. Nếu họ có thể chụp ảnh ở thế giới khác, thì tất cả số ảnh đó sẽ là thứ không tỉnh chưa từng xuất hiện trước đây. Nếu họ đăng ảnh và video lên mạng, họ sẽ càn quét mọi thể loại giải thưởng, và công ty truyền hình nổi tiếng ở Anh hoặc Nat-Geo sẽ tìm mọi cách liên lạc với họ để làm talk show.
Nhóm căng nhất phải kể đến George và Louis. Sau khi cả hai ăn xong thịt, họ ngồi xuống một chiếc ghế cắm trại, mỗi người lăm lăm một thanh xà beng 180 cm giữa hai chân. Hấp tấp quá. Họ định gặp quái phát là lao vào choảng nhau luôn chắc? Otaku Mỹ đúng là đáng sợ.
“Nếu tôi gặp được Alice-chan là đủ rồi. Ô-ổn thôi, tôi sẽ không đến quá gần em ấy và tôi đã mua rất nhiều áo cho ẻm, Alice-chan sẽ vui lắm ha?”, tên nói câu này vẫn là súc vật thường lệ. Xem ra hắn không có ý định tiếp xúc trực tiếp. Nhưng không ai dám chắc về mối nguy hiểm rình rập. “Nếu chúng ta được dịch chuyển sang thế giới khác, hãy nhắc Alice và cảnh báo mọi người về chuyện này.” Đám Ẩn Danh lia mắt ra hiệu với nhau và thề suốt kiếp.
Hai tên cuồng nhiệt, ETNE Ẩn Danh và THỊT Ẩn Danh, giờ lại im như thóc. Họ đang thì thầm chuyện gì đó, ghi chép vào cuốn sổ trên tay. Họ đang giơ tay lên trời và làm vài thứ khác, tập trung hoàn toàn để tạo các dang khác nhau. Có vẻ họ muốn dùng ma pháp khi sang thế giới khác. Và họ cũng đang nghĩ câu thần chú. Cả hai đều dồn hết sức ghi lại mấy câu thần chú chuunibyou vào sổ.
Chỉ duy nhất một người.
Em gái Yuuji, Sakura. Chỉ mình cô yên lặng.
Nhóm Dân Bản Địa, Emi bạn cô và Công Nhân Cầu Đường, đã trở về nhà.
Cô đang thư giãn ngồi trên chiếc ghế cắm trại không xa khỏi trại, cô đang giết thời gian bằng cách cầu nguyện,
Không.
Bên cạnh cô còn có một người khác ngồi ghế, đó là Gunji-sensei.
Nhìn đăm đăm vào không khí hào hứng trong trại, cả hai người ngồi giữ yên lặng trên ghế trong khi lần lượt uống một ngụm bia.
Cả hai người đều đang ngồi lặng lẽ, như thể cầu nguyện thánh thần gửi họ sang thế giới khác.