Gió thổi qua những ngôi nhà phản phất mùi tanh của máu. Không còn tiếng la hét nào nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ của những con zombie mà thôi.
Tôi nhìn vết thương trên tay phải của mình. Tôi bị cắn ở đầu ngón tay út, xung quanh vết cắn chuyển màu xám và tôi không thể cử động ngón út cũng như ngón đeo nhẫn.
Cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi đến tột độ và cái chết đang đến gần với tôi hơn. Tôi biết rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành một con zombie đáng sợ, lang thang khắp nơi tìm kiếm con mồi...
Tôi tuyệt vọng, tiếp tục đi trên đường. Tất cả những con zombie đứng trên đường đều quay mặt lại nhìn tôi, nhưng khi tôi giơ tay phải màu xám lên, chúng quay lại như đã mất hứng thú với tôi.
Rõ ràng, chúng không tấn công những người sắp biến thành zombie.
Điều đó có nghĩa là nếu tôi trở thành một con zombie, tôi có thể tự do lang thang trong thế giới này. Nhưng không thể tin được, tôi cười bản thân mình vì đã có những suy nghĩ ngu ngốc như vậy. Thật vô chi mà.
Tôi tiếp tục đi một cách bất định, đến bờ sông nơi tôi thường chơi khi còn nhỏ. Không có một con zombie nào ở đây cả.
Ngồi xuống con dốc cỏ mọc mọc um tùm, tôi nhìn dòng sông yên bình trước mặt.
Liệu đây có phải sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy khung cảnh xung quanh như một con người...?
Đã khá lâu từ lúc bị cắn, vậy nên sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành một con zombie. Tôi phải chấp nhận sự thật này.
───── Nhưng tôi ghét tất cả điều đó.
Tôi không muốn chết.
Không cách nào tôi có thể chấp nhận nó. Tôi không muốn chết.
Ý thức của tôi sẽ như thế nào sau khi tôi chết?
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại cảm thấy sợ hãi...
Tôi lạc lõng trong những suy nghĩ về tương lai mà tôi sẽ có trong vài phút nữa, rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Chắc là một con zombie, không cần phải nhìn.
Nếu mày muốn cắn tao thì hãy làm đi
"...Anh có phải Yuma Kousaka-senpai...?"
Khi tôi đang bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng, một giọng nói êm ái và trong trẻo vang lên gọi tên tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn lên và nhìn thấy một cô gái tóc đen trong bộ đồng phục nữ sinh đứng đó.
"Tôi cũng hy vọng vậy..."
"Em rất vì vì... Senpai còn sống...!"
Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, mắt cô nhòe lệ.
Cảm giác những đốm màu bắt đầu lan tỏa khắp khung cảnh xám xịt.
"...À ờ, em là ai vậy?"
"Em là Haruka Hinata!"
"Haruka Hinata... em có phải là em gái của Takuya?"
"Là em đây!"
Hinata-san lau những gọt nước mắt và nở nụ cười rạng rỡ như bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tôi không thể kìm nén nụ cười của mình khi nhìn thấy điều đó.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng tôi sẽ gặp em gái của bạn từ cấp 1, Takuya.
"Ừ, đã lâu không gặp. Anh nghĩ khoảng năm năm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, phải không? Anh rất vui vì em vẫn còn nhớ anh đấy."
"Bởi vì Senpai thường đến nhà em hầu như mỗi ngày. Em rất ngạc nhiên là mình đã quên mất senpai."
"Dù sao thì lúc đó chúng ta vẫn còn ở cấp 1 phải không? Bây giờ em là học sinh năm nhất cấp 3 phải không? Anh gần như không nhận ra em đấy."
"Hehehe, đúng vậy."
Hinata-san mỉm cười và tiến gần tôi.
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra một điều và lùi lại.
“...Đợi đã! Đừng lại gần anh!"
"Sao vậy? ...Senpai...?"
"...trước đó, anh đã bị cắn bởi một con zombie..."
“................!?”
Hinata-san không nói gì, đôi mắt em ấy mở to.
“...Làm sao, làm sao có thể…?”
“Đó là lý do việc em lại gần anh là một điều rất nguy hiểm. Hãy rời khỏi đây ngay."
"...Em không đi".
Sau khi tôi lớn tiếng mắng em ấy, tôi thấy có những gọt nước mắt ở trong mắt Hinata-san.
"Em muốn tiếp tục trò chuyện với anh, Senpai... Xin hãy để em ở bên anh cho đến khi anh biến thành zombie..."
Hinata cầu xin tôi, nước mắt tuôn rơi và lăn dài trên má.
"Em không sợ anh? Chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở thành zombie đấy..."
"...Senpai, anh không sợ khi mình sắp biến thành zombie sao?"
Khi em ấy hỏi tôi câu hỏi này, tôi ngay lập tức không nói nên lời.
Tôi không thể nói là tôi không sợ.
"Em không thể làm gì để giúp anh, nhưng ít nhất hãy để em ở bên cạnh anh cho đến những giây cuối cùng của Senpai."
Lúc đó, tôi gần như bật khóc.
Tôi không thể để Hinata-san làm một điều nguy hiểm như vậy. Tôi phải rời xa em ấy ngay bây giờ........
Tôi hiểu. Tôi biết tôi nên biết ơn em ấy vì đã ở bên cạnh tôi vào lúc này.
Sẽ hạnh phúc biết bao nếu tôi có thể nhận được lòng tốt của em ấy.
“...Không, anh không thể cho phép điều đó. Anh rất vui khi em muốn làm điều đó, nhưng nó quá nguy hiểm."
“Không, không phải vậy… em chỉ nói điều đó để trấn an anh, nhưng thật lòng, 90% những gì em nói với anh là vì em muốn ở lại đây, vì em đã mệt lắm rồi, không còn sức để đi nữa.”
Từ cách em ấy nói những lời đó, tôi nghĩ rằng tôi đã đoán được mọi chuyện rồi.
"Có phải lũ zombie đã xâm chiếm trường nữ sinh?"
“Vâng...tất cả bạn của em đều bị cắn...em là người duy nhất trốn được khỏi trường, sau đó em về nhà mình xem, nhưng không có ai ở đó...ngoài ra, điện thoại của em không có sóng…”
"Anh hiểu rồi..."
Tôi hiểu cảm giác của Hinata-san vì tôi cũng đã trải qua. Cuộc sống thường ngày bỗng chốc tan vỡ, cảm giác khi mọi thứ đều biến mất đi thật khó tả. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu em ấy mất động lực để sống.
“Em không biết phải làm gì, nên em lang thang khắp nơi và tìm thấy anh Senpai. Em rất muốn trò chuyện với ai đó đến nỗi khi em gặp anh, em cảm thấy như mình đã được cứu.
"Anh không biết Hinata-san, có lẽ em đang nghĩ đến việc muốn bị cắn khi anh biến thành zombie?"
"Em không mệt đến mức muốn làm điều đó vì em vẫn còn yêu đời, nhưng em sẽ rất vui nếu được nghỉ ngơi bên cạnh Senpai."
"... Anh hiểu. Vậy thì anh sẽ để Hinata-san chăm sóc."
Nói xong, tôi ngồi trở lại chỗ của mình.
Từ giờ trở đi, Hinata-san sẽ sống một mình trong thế giới tàn khốc này. Vì vậy, điều ít nhất tôi có thể là trò chuyện với em ấy và giúp em ấy bình tĩnh lại một chút.
Hinata-san ngồi cạnh tôi và nhìn tôi.
Khi đó, tôi bất ngờ nhớ lại những khoảnh khắc chúng tôi đã cùng nhau trải qua bên bờ sông này, cách đây lâu rồi.
"...Giờ nghĩ lại, Hinata-san luôn là một cô bé bướng bỉnh. Lần đó, anh đã cố gắng trò chuyện với em, nhưng em không nghe bất cứ điều gì anh nói."
"Ồ! Vậy là anh vẫn nhớ những điều đó à?"
"Anh nhớ rằng thường tìm thấy em ở đây sau khi em bỏ nhà đi vì đánh nhau với Takuya."
"Đúng vậy. chỉ cần em ở bên bờ sông chờ đợi, anh nhất định sẽ tìm được em nhỉ."
"Đó là vì nơi này nằm giữa nhà anh và nhà em. Hoặc có thể là do anh luôn phải đi qua đây."
"Mỗi khi em muốn nói với anh về điều phiền toái của mình, em luôn đến đây chờ anh."
"Điều đó là sự thật ư? Anh đã nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp thôi..."
"Đương nhiên không phải. Em đã giả vờ trốn khỏi nhà và đợi anh ở đây suốt thời gian đó, Senpai."
Hinata-san nói với một nụ cười ngượng.
"Anh còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau không?"
"Có. Đó là khi anh và anh em đang chơi đua xe, nhưng em đã đến cắt ngang chúng tôi và nói rằng em cũng muốn chơi. Trò chơi dành cho bốn người, nhưng cuối cùng lại trở thành năm người vì em, Hinata-san... Cuối cùng, em không bao giờ rời khỏi khi đã hết thời gian chơi."
"Đúng vậy. Em nhớ rằng Onichan đã rất tức giận, nhưng Senpai đã làm mọi chuyện dịu xuống. Anh đã làm Onichan bình tĩnh lại và mọi thứ trở về bình thường."
"Từ đó, em luôn tìm anh mỗi khi gặp rắc rối. Ví dụ: khi em làm đổ nước cam lên cuốn manga của Takuya."
"Kỷ niệm đó! Vì không biết phải làm gì, chúng ta quyết định tiêu hủy bằng cách chôn nó trong vườn."
"Bây giờ khi nghĩ về nó, có lẽ đốt nó sẽ tốt hơn?"
"Đúng vậy. Vì em luôn canh gác nó mà. Tim em đập thình thịch khi anh dùng cái xẻng đào một cái hố. Đó là kỷ niệm đẹp."
"Vậy nó vẫn còn chôn trong vườn nhà em à?"
"Chắc vậy. Em không nhớ. Em sẽ đào lên nó khi em về nhà."
"Có thể coi nó như một viên nang thời gian."
"*hehehe* Em vẫn sợ khi về nhà một mình, nhưng giờ đây em đã ít sợ hơn rồi."
"Sao em lại nói như vậy? Anh chắc chắn rằng gia đình em không bị sao đâu, vì vậy đừng lo lắng cho anh. Hãy sống thật tốt nhé. Khi mà anh không nói nữa, hãy coi như anh đã biết thành zombie và chạy khỏi đây."
"Anh là một Senpai tốt bụng. Anh vẫn luôn quan tâm đến em trong những lúc như thế này... Không sao, em hiểu mà. Vì vậy, em sẽ tiếp tục nói chuyện với anh để biết chính xác lúc anh biến thành zombie. Đây sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng của anh Senpai. Em cảm thấy trách nhiệm này rất nặng nề với mình."
Hinata-san siết chặt tay.
Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cảnh đó. Hinata-san đã cố gắng hết sức vì tôi.
Lòng tốt của em ấy làm tôi hạnh phúc biết bao!
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được cảm xúc ấm áp như này trước khi chết...
Tôi cảm thấy rất hy vọng khi được ở bên cạnh em ấy, nhưng đồng thời mong muốn sống tiếp của tôi càng lớn hơn.
Điều này thật đau đớn.
Tất nhiên, tôi không thể hiện cảm xúc như vậy với em ấy và tiếp tục cuộc trò chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Nếu em nói đây là cuộc trò chuyện cuối cùng của anh, thì anh không biết nên nói gì."
"Vậy thì, chúng ta hãy có một cuộc trò chuyện bình thường. Senpai, anh đã làm gì trong suốt 5 năm không gặp em?"
"Thật khó để tóm gọn 5 năm trong vài từ, nhưng... Anh nghĩ mọi thứ vẫn bình thường. Anh đã có những niềm vui, đôi khi là nỗi buồn xen lẫn."
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi... Nhưng này, Senpai có bạn gái chưa?"
"Không may là anh không có ai."
"Hehehe, thật sao~?"
"Đừng cười nữa."
"Em không cười hehehe."
"Anh thấy em đang cười kìa."
"Đó chỉ là tưởng tượng của anh thôi... Xin đừng nhìn chằm chằm vào em như thế, Senpai."
Hinata-san lấy cả hai tay che miệng, nhưng đôi mắt em ấy lại đang tối cáo em ấy cười.
"Em đang cười trên nỗi đau của người khác đấy."
"Điều đó không đúng. Ngoài ra, em không nghĩ cuộc sống của anh buồn tẻ vì anh không có bạn gái."
"Có lẽ em nói đúng, nhưng... khi cuộc đời của anh sắp kết thúc, chết như thế này khiến anh có chút hối tiếc..."
"Em hiểu rồi... Vậy thì hãy xóa bỏ sự hối tiếc đó đi vì từ giờ em sẽ trở thành bạn gái của anh, Senpai."
"Ơ...?"
"Anh không nói là anh ghét ý tưởng đó n.. Anh rất hạnh phúc khi có bạn gái, dù cho anh sắp chết."
"...À... Anh nói đúng... hehehe..."
Hinata-san nhún vai và cười bẽn lẽn.
Ngay cả trong tình huống như vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có được một người bạn gái xinh đẹp như em ấy.
"...Mmm, vì chúng ta đang hẹn hò, anh có muốn thử nắm tay không?"
“Không, nó nguy hiểm lắm vì anh có thể trở thành zombie bất cứ lúc nào. Có thể khi chúng ta nắm tay nhau, anh sẽ không để em thoát đâu."
"Thôi nào, ít nhất chỉ một phút thôi."
Ngay khi em ấy nói điều đó, Hinata-san đặt tay trái lên tay phải của tôi và tôi mở mắt ngạc nhiên.
"Tay anh lạnh quá Senpai!"
“Vì anh sắp biến thành zombie đấy. Anh nghĩ nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống."
"Em hiểu rồi... Vậy Senpai, rất nhanh thôi anh..."
“Em không cảm thấy như mình đang chạm vào xác chết sao? Em không thấy ghê tởm sao?"
"Dĩ nhiên là không!"
Hinata-san nói một cách chắc chắn, trước khi nắm lấy tay tôi.
"Senpai, em sẽ cố gắng sưởi ấm bàn tay của anh bằng tất cả sức lực."
Hơi ấm mềm mại chạy qua bàn tay phải của tôi đang mất dần cảm giác.
Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay với một cô gái, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ như thế này...
Trong một khoảnh khắc, tôi quên mất rằng mình sắp chết khi tim tôi đập chậm lại.
"...Cảm ơn em rất nhiều, anh cảm thấy rất hạnh phúc vào lúc này."
"Hahaha. Thật tuyệt khi điều này làm hài lòng anh. Nhân tiện, Senpai, anh còn muốn làm gì nữa không? Chà, em có thể làm bất cứ điều gì miễn là trong khả năng của em."
"... Em nghiêm túc chứ...?"
Đối với tôi, những lời đó giống như tiếng gọi của quỷ dữ.
Chỉ có một thư tôi muốn làm trong tình huống này.
Tôi muốn được sờ ngực của em ấy.
Thứ tình cảm mơ hồ mà tôi dành cho Hinata-san năm năm trước, bây giờ lại trỗi dậy trong tôi.
Nếu điều ước này trở thành hiện thực, tôi không quan tâm nếu tôi chết bất cứ lúc nào sau đó. Tuy nhiên, nếu tôi bày tỏ ước muốn thật sựcủa mình, tôi sẽ bị em ấy coi thường. Tôi chắc chắn không muốn chết khi bị Hinata-san coi thường.
Nhưng nếu bỏ cuộc, tôi sẽ ân hận cả đời.
Dù cho cuộc sống của tôi có thể chỉ còn vài phút nữa kể từ lúc này...
Tôi đang đối mặt với một quyết định quan trọng. Liệu có nên nhớ lại những kỷ niệm đẹp hay chỉ là tự nhận mình là một quý ông và sau đó trở thành một con zombie, đầy hối tiếc?
Bỗng nhiên, tôi nhận thấy bàn tay trái của mình đã chuyển sang màu xám, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những ngón tay dù lúc cử động khó khăn một chút.
Cái chết đang ngày càng gần tôi...
"...Hinata-san, nói thật, trước khi chết, anh có một điều ước muốn thực hiện."
Tôi bối rối đến mức nói bằng một giọng mỏng như tiếng muỗi kêu.
"...Dù chỉ một chút thôi, em có thể cho anh sờ ngực em được không?"
"...Hả!?"
Hinata-san dường như không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy nên em ấy gần như hét toáng lên.
Sau đó, em ấy che ngực bằng cả hai tay và ngượng ngùng nói.
"Thường thì, lúc như thế này, anh sẽ muốn hôn em, phải không... Senpai, đầu óc anh toàn chứa những thứ tà dâm thôi..."
Hinata-san nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi không biết phải nghĩ gì khi cái chết đang ngày càng gần, nhưng tôi nhanh chóng viện cớ như sau.
"Không phải vậy. Đúng là ban đầu anh muốn hôn em, nhưng anh nghĩ rằng không thể làm điều đó vì anh mang virus zombie trong người, có nguy cơ lây nhiễm cho em rất cao nếu chúng ta hôn nhau."
Đó chỉ là một lời nói dối vì điều đầu tiên tôi nghĩ là sờ ngực và đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến.
"...Em hiểu. Đúng là hôn nhau rất nguy hiểm..."
Có vẻ Hinata-san đồng ý với những gì tôi nói. Em ấy thật dễ lừa mà.
"Nhưng để người mà mình không thích chạm vào ngực mình không tốt. Tốt hơn hết, hãy quên điều ước anh vừa nói. Anh xin lỗi vì đã làm em cảm thấy không thoải mái."
Tôi cố hết sức cúi đầu về phía bạn gái mới của tôi.
Tuy nhiên, khi tôi ngẩng đầu sau vài giây, tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hinata-san, người đã nói...
"Nếu chỉ một chút thôi, thì..."
"...Hả?"
Khi tôi vô tình nói điều đó, Hinata-san thì thầm.
"...Em sẽ cho anh sờ chúng em trong vài giây."
"Thật sao? Em chắc chắn không ghét khi một người như anh sờ ngực chứ...?"
"Đừng lo...em rất thích anh, Senpai."
Sau khi nói điều đó với tôi, em ấy hạ hai tay đang che ngực xuóng và nhìn tôi.
“…Nào, làm đi, bóp chúng đi.”
"Không. Em đang nói điều đó với một cái nhìn đáng sợ..."
"Cho dù vẻ mặt của em trái ngược với những gì em nói thì nó cũng không ảnh hưởng đến bộ ngực của em."
"Anh không nghĩ đó là vấn đề."
"Nhanh lên. Mỗi giây trôi qua em càng cảm thấy xấu hổ hơn khi chờ đợi anh làm điều đó đấy."
Hinata-san, má đỏ đến tận mang tai, nói với giọng trách móc. Có thể cái nhìn đáng sợ của em ấy là một cách để che giấu sự bối rối của em ấy.
Tôi hơi hạ tầm mắt xuống. Chỗ phình to đặc trưng của phụ nữ đã trở nên khá lớn sau một thời gian dài không gặp.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm điều này với người con gái mình yêu...
"...Ừ, làm đi, đừng do dự..."
Trước khi Hinata-san đổi ý, tôi quyết định chạm vào chỗ đó của em ấy.
Khi tôi thận trọng áp bàn tay của mình vào, một cảm giác phấn khích xâm chiếm cơ thể tôi.
"A.."
Hinata-san run lên, phả ra hơi thở quyến rũ.
Khi tôi đưa tay ôm lấy hai cục thịt đó, tôi cảm thấy một sự mềm mại kỳ diệu vượt ra ngoài lớp áo.
Tôi di chuyển ngón tay từ từ và kết quả là chỗ phình ra thay đổi hình dạng.
"Ahhh...ừm..."
Hinata-san kêu với một giọng phần phấn khích và nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng.
Đó là một biểu cảm khơi gợi và tôi không thể tưởng tượng được khi em ấy còn học cấp 1.
Tôi ngay lập tức nhận ra rằng Hinata-san đã không còn là một cô bé mà trở thành một người phụ nữ rồi.
".....Hết giờ rồi!”
Hinata-san lấy cả hai tay che ngực, nhích ra xa tôi một chút và bối rối nhìn tôi.
"...A.anh thấy thế nào...?"
"Anh không biết phải nói thế nào, nhưng... Anh không hối hận vì đã làm điều đó dù có chết bất cứ lúc nào..."
"Cái này, hơi quá..."
Hinata nở một nụ cười ngượng ngùng và đảo mắt.
“ha, dù sao thì senpai đã rất thích ngực nhất kể từ hồi cấp 1 mà nhỉ."
“........Không, không phải. Điều đó không đúng".
“Vì nó là sự thật mà. Khi chúng ta đang xem một bộ phim zombie ở nhà em, có một cảnh lộ ngực của một nữ diễn viên trong phòng tắm, khiến Senpai không thể rời mắt khỏi tv."
"Này? ...chuyện đó thực sự xảy ra à?"
“Em nhớ rõ. Anh chăm chú đến nỗi anh không nhận ra em đang nhìn anh. Điều đó khiến em nhận ra rằng anh là một người đàn ông… Anh đã khiến em rất ngạc nhiên”.
"Chắc là do anh quá tập trung cho bộ phim."
"Anh cười với vẻ mặt biến thái."
“Anh nhớ rất rõ. Đợi đã, tại sao em lại nhìn anh thay vì xem phim?"
"Vì cô diễn viên đó có bộ ngực khủng, nên em đã tự hỏi khuôn mặt của anh như thế nào nhìn thấy bộ ngực của cô ấy."
"Thật là một sở thích khinh tởm."
“...Lúc đó, em cảm thấy hơi ghen tị vì nữ diễn viên đó đã khiến anh bị ám ảnh bởi bộ ngực của cô ấy, Senpai... Nhưng bây giờ ngực của em ít nhiều cũng giống của cô ấy... Chúng đã phát triển khá nhiều. "
Khi em ấy nói điều đó, tôi vô thức hạ mắt xuống.
"...Em có đoán được anh đang nghĩ gì đấy, senpai?"
“Không cần phải nói cũng biết chuyện đó không quan trọng.”
"Anh muốn nhìn thấy ngực em khi không mặc áo lót đúng không."
"... Đúng vậy. Chờ đã".
Tôi không thể không mạo hiểm mạng sống của mình, và Hinata-san nhìn tôi với ánh mắt đánh giá.
Sau đó, với đôi môi run rẩy, em ấy hỏi tôi.
"...Senpai, anh có muốn em cho anh xem ngực em khi không mặc đồ lót trước khi anh chết không?"
“───── Hả!?”
Tôi không thể không hét lên, rồi hỏi lại Hinata-san, người trông có vẻ bối rối.
“E..em có ổn với điều đó không…?”
"Không, nhưng đó là vì Senpai của em... Bên cạnh đó, anh sắp chết vì vết cắn của con zombie đó... Em nghĩ đó là số phận đã cho phép em có thể gặp lại anh, vì vậy em nghĩ sẽ không phải là một ý tưởng tồi khi tạo ra những kỷ niệm của tuổi trẻ ”.
“Anh không biết có nên gọi đó là kỷ niệm tuổi trẻ hay không vì anh nghĩ đó giống chuyện của người lớn hơn”.
“Vậy là anh không muốn nhìn nó à?”
"Không, anh muốn nhìn. Anh xin lỗi vì đã chọc ghẹo em. Hãy cho anh xem đi mà".
Tôi dùng kính ngữ để bày tỏ cảm xúc chân thành của mình và cúi đầu thật sâu.
Rồi Hinata-san hít một hơi thật sâu. Sau đó, em ấy đứng trước mặt tôi và tôi ngẩng đầu lên.
Em ấy cởi áo đồng phục học sinh khi em ấy lặng lẽ nhìn xuống.
Sau đó, em ấy bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới và làn da của Hinata-san từng chút một lộ ra.
Không lâu sau, khi em ấy cởi hết cúc áo, một chiếc áo ngực màu hồng xinh xắn xuất hiện.
Em ấy đỏ mặt đến nỗi thậm chí không nhìn vào mắt tôi. Em ấy mín môi, cố rũ bỏ sự xấu hổ và cởi khuy cài phía trước của áo ngực bằng đôi bàn tay run rẩy.
Tuy nhiên, đôi tay em ấy đã dừng lại và có vẻ như phân vân có nên cởi ra không.
Tuy nhiên, có vẻ như Hinata đã quyết định làm, rồi sau đó em ấy từ từ mở chiếc áo ngực đã được cởi khuy cài của mình.
Bộ ngực căng mọng đung đưa sau khi thoát khỏi chiếc áo ngực. Chúng trắng không tì vết, với phần đỉnh màu hồng nằm trọn tầm mắt của tôi.
Tác động lớn đến nỗi tôi cảm đầu mình đang sôi lên. Tôi không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Nhưng có một điều tôi biết là bây giờ không phải lúc để biến thành zombie.
"...Hết giờ rồi."
Sau vài giây, Hinata-san lấy áo che ngực, quay lại và bắt đầu sửa quần áo.
Tôi nghĩ mình nên nói với em ấy điều gì đó, nhưng tôi không thể nói một từ nào, vì não tôi đang xử lý những gì tôi vừa thấy.
Cuối cùng, có vẻ như Hinata-san đã sửa xong quần áo của em ấy, tuy nhiên, em ấy vẫn quay lưng lại với tôi. Tôi nghĩ em ấy đang xấu hổ.
─────Khi nhìn vào tấm lưng nhỏ bé trước mặt tôi, sự biến đổi bắt đầu xảy ra.
Mặc dù mắt tôi đang mở rất to nhưng lại có cảm giác như tầm nhìn đang dần bị thu hẹp lại.
Ngay sau đó, tôi nhận thấy cánh tay của mình không thể cử động được.
Cuối cùng, cái chết đã đến rất gần với tôi rồi.
Thật tệ. Hinata-san vẫn đang quay lưng lại với tôi.........
"...Này...Hina..."
Tôi gọi em ấy ngay sau đó, nhưng tôi không thể nói đúng tên em ấy vì lưỡi của tôi bị rối. Cứ như thể bản thân đang chịu tác dụng của thuốc mê.
"...Chạy đi...Hinata-san..."
Khi tôi cố gắng hét lên với em ấy điều đó, em ấy bắt đầu quay lại.
“Haa… Em đã nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng nó còn xấu hổ hơn những gì em nghĩ gấp trăm triệu lần…”
Hinata-san nhìn tôi lần nữa khi em ấy lẩm bẩm điều đó và ngay lập tức mở to mắt.
"...Senpai, giờ trông anh giống zombie quá."
"Nhanh..chạy đi..."
"Em xin lỗi nhưng em sẽ không đi đâu. Senpai, hãy cắn, biến em thành zombie luôn đi."
"Không..."
"Em cảm thấy mệt mỏi và không muốn đơn độc nữa. Em thà trở thành một con zombie chứ không muốn tiếp tục sống như thế này. Đó là những gì em muốn nói. Thay vì cắn em, tốt hơn là hôn em và lây nhiễm nó cho em. Điều đó sẽ có vẻ lãng mạn hơn nhiều. Sau đó, nếu anh trói tay em bằng một sợi dây, em có thể ở bên anh ngay cả khi em trở thành một xác sống, để anh không cảm thấy cô đơn."
Hinata-san nắm lấy tay tôi và nói với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Tôi không thể để điều đó xảy ra.
Tôi không thể để em ấy từ bỏ cuộc sống của mình vì điều đó là sai trái.
"...Ngủ ngon nhé... Senpai..."
Khi em ấy lẩm bẩm điều đó, em ấy dứt khoát từ từ đưa môi lại gần tôi.
Tất cả là lỗi của tôi. Nếu tôi đẩy em ra mạnh hơn, có lẽ em ấy đã không quyết định từ bỏ cuộc sống...
Tất cả những gì tôi thấy là một màu xám xịt và tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi bất cứ lúc nào, cộng với các khớp trên toàn cơ thể tôi cứng như đá. Tuy nhiên, với chút sức lực cuối cùng của mình, tôi đã nói với em ấy những lời sau, từ tận đáy lòng mình.
"... Dừng..lại."
Và đáp lại giọng nói yếu ớt của tôi, Hinata-san ngừng cử động.
“...........Hả? Có chuyện gì sao, Senpai?"
"... Không."
"Anh đang cố bảo em đừng biến thành zombie?"
"... Thì ra là như vậy. . ."
"Dù cho anh nói gì đi nữa, em sống trên thế giới này cũng chẳng ích gì, phải không? Đừng nói những điều vô trách nhiệm khi anh sắp trở thành zombie. Nếu anh muốn em sống, xin hãy cho phép em được ở bên anh mãi mãi, senpai."
............Vào khoảnh khắc đó, Hinata-san bực bội nén nhiều lời phàn nàn, và trái tim tôi đột nhiên bắt đầu nóng lên.
Hơi nóng lan tỏa từng chút một khắp cơ thể tôi truyền qua các cơ quan nội tạng. Cứ như thể mọi tế bào của tôi đều từ chối trở thành zombie.
Tôi phải bảo vệ Hinata-san.
Đây là trách nhiệm của tôi.
Nghiến răng, tôi từ từ nâng cánh tay nặng nề của mình lên.
"...Chúng ta sẽ ở bên nhau...!!"
“.........Hả?”
“…Hinata-san…anh…sẽ bảo vệ em…sẽ bảo vệ em!!”
Tôi nói rồi nắm lấy vai Hinata-san bằng cả hai tay.
Lúc đó, khi chúng tôi nhìn vào nhau, tôi nhận thấy em ấy không còn màu xám nữa mà đang trở lại màu sắc ban đầu.
“...Hừm, senpai? Anh nói chuyện bình thường được ư?"
Tôi chợt giật mình khi Hinata-san mở to mắt hỏi tôi câu hỏi này.
Quả thực, cảm giác tê dại trong cơ thể đã biến mất. Mặc dù bàn tay của tôi vẫn còn màu xám nhưng tôi đã có thể cử động được bình thường.
Cảm giác ớn lạnh và mệt mỏi mà tôi từng trải qua trong cơ thể đã biến mất và tầm nhìn của tôi, vốn bị thu hẹp cho đến gần đây, đã trở lại bình thường.
“…Vì lý do nào đó, quá trình biến đổi thành zombie dường như đã dừng lại.”
"Dừng lại...?"
Hinata-san nhìn vào mặt tôi một cách không thuyết phục.
"...Mmm, điều này hơi khó hỏi, nhưng Senpai, anh không còn là zombie nữa sao...?"
“.......Hả?”
"Điều xảy ra là đôi mắt của anh đục ngầu, làn da của anh có màu xám và anh có vẻ ngoài giống zombie."
"N.. nó là thật sao?"
Tôi ngay lập tức lấy điện thoại thông minh ra, mở máy ảnh lên và kiểm tra khuôn mặt của mình.
“......Hả?”
Đúng rồi. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, khuôn mặt của anh nhìn giống như zombie vậy.
"…Huh? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em mới là người phải nói câu đó."
“Có lẽ… anh đã bình phục rồi? Anh có thể giữ được ý thức của mình ngay cả sau khi biến thành zombie ư?"
"Anh không biết phải nói ntn".
"Được rồi. Vậy anh nên làm gì từ bây giờ?"
“Em không biết...hay đúng hơn, em nghĩ anh sắp chết rồi Senpai. Em đã cho anh sờ, nhìn ngực của em phải không?"
"C-Có lẽ..."
“Anh đã thất hứa! Xin hãy chịu trách nhiệm đi, senpai!"
Với đôi mắt ngấn lệ, Hinata-san đến gần tôi trong khi lấy tay che ngực.
Về phần mình, tôi bất giác cụp mắt xuống.
"Quên nó đi ngay! Hãy xóa nó khỏi đầu của anh! Không!"
"Ngay cả khi em nói với anh điều đó ... Gàoooooooo ~~"
"Anh không thể lừa em bằng cách giả vờ là một zombie!"
Tôi bị phát hiện ngay lập tức, mặc dù vẻ bề ngoài của tôi giống như một con zombie.
"Này, chờ một chút! Anh chắc chắn rằng cơ thể và linh hồn của anh sẽ sớm trở thành zombie mà!"