Giao Igni cho Ontentoo, cả bọn về làng.
Tôi cũng được cõng trên đường về, nhưng…
"Kết quả chúng không cần mang thêm gì về nhỉ. Nhanh xuống núi thôi."
"Ể, chờ đã Wataru. Anh làm gì vậy?"
"Chuẩn bị xuống núi?"
"… Nhưng đây là vách đá?"
"Chính là con đường ngắn nhất trở về. Chúng ta không về theo đường lên vì tốn thời gian hơn nhiều."
"Không thể nào, đừng, đáng sợ lắm đáng sợ lắm!"
"Tôi sẽ cẩn thận hết mức, nhưng nếu cứ nói tiếp nguy cơ cao cậu cắn vào lưỡi đấy?"
"Này bác Gozoh, bắt anh ta dừng lại! Cái vách thẳng đứng 90 độ luôn nè!"
"Sao lại nghĩ thế? Đi xuống kiểu này cũng dễ thôi. Kehma đừng đung đưa chân nữa, cản trở Wataru đấy."
"Không đùa chứ…"
Rất nhanh, bọn tôi quay về chỉ sau mười lăm phút trong khi phải mất ba giờ tới đó, nhưng còn đáng sợ hơn nhiều loại tàu lượn siêu tốc doạ người nhất.
Hơn nữa, cả Thịt và Ichika đều không mấy lạ lẫm… khoan đã, tôi là người lạc loài ở đây? Hay được cõng làm nỗi sợ tăng gấp đôi? Dù thế nào, cũng may tôi đã đi vệ sinh từ trước.
"Mm, mọi người bình an vô sự nhỉ."
"Ồ ~, chào mừng trở về~"
Những người chào đón bọn tôi là Rokuko và Nerune. Chẳng hiểu sao Rokuko đang chờ đợi với tư thế chiến thắng?
Ontentoo báo tin với em ấy chưa?
"Em đoán đã đến lúc mọi người quay về... Kehma, anh tới đây và cúi xuống một chút được không?"
"Hmm? Gì thế?"
Tôi nhảy khỏi lưng Wataru và cúi xuống theo lời em ấy.
"...C-Chào mừng... anh ui… trở về... —! C-Chào mừng trở về!"
"Ờ, em ngừng đánh anh được không? Không biết tại sao em xấu hổ nhưng đừng đánh anh nữa?"
Chào mừng anh ui trở về? Sao cơ? Tôi vừa trở về sau chuyến công tác à?
Tạm gác lại Rokuko sang một bên, Wataru cũng được Nerune gọi tới. Ừm, tôi biết họ rất hợp nhau nhưng chưa đến mức em ấy chào đón anh ta trở lại?
"Vậy thì, Wataru-san~? Quà đâu nhỉ? Vảy hoả long~? Sừng~?"
"À... c-có, uh, hoàn cảnh đặc thù... nên, ý tôi không phải thế, nhưng bù lại có lông chuột lửa và dịch slime đỏ..."
"…”
"Aah! Xin lỗi, sau cùng bọn tôi đã hoà giải với con rồng nên tôi không thể lấy được!"
"Lầnnn sau~, tôi có thể mong chờ món quà không~?"
"Ừ! Xin hãy tin tưởng tôi!!"
Nói xong, Nerune trở về nhà trọ sau khi bỏ lại Wataru háo hức muốn làm hài lòng cô ấy.
… Ồ, cô ấy đưa anh ta vào tròng rồi. Từ bao giờ vậy?
"Wataru. Tôi không nên là người nói ra, nhưng anh ổn chứ?"
"Không sao. Trái lại, tôi cảm thấy rất vui."
Chậc. Tên biến thái khổ dâm.
"À không, ý tôi không phải máu M hay gì cả. Giống như, uhh, con mèo thì đúng hơn?"
"Vậy anh coi Nerune là yêu tinh mèo gì đó?"
"Thế giới này có yêu tinh mèo à!?"
Ít nhất tôi nhìn thấy chúng trong danh mục DP? Tuy nhiên, chúng là quái vật.
Các dân làng cũng nhận ra bọn tôi trở về. Khoảng năm người tới chào đón.
"Ồ, là thật, họ về rồi! Không ai phải bỏ mạng cả!"
"Nhưng còn thịt rồng đâu!?"
"Họ đều lành lặn! Mọi chuyện thế nào kể đi!?"
Dân làng rối rít hỏi han.
"À, ừ. Tất cả bọn tôi đều ổn. Kế hoạch không ngờ thành công."
"T-thật sao? Cậu hạ gục nó rồi à? Mặc dù dẫn theo Anh Hùng-sama nhưng cậu trấn áp con rồng với rất ít người..."
"Ờm, không hẳn bọn tôi hạ gục nó… mmm, nói sao đây? …."
Tôi quay sang Gozoh, ra hiệu bác ấy tiếp lời nhưng đừng nói quá nhiều.
"… Để ta kể đầu đuôi cho. Bọn ta đã trừng trị hoả long bằng kế hoạch bí mật của Kehma, vì vậy chúng ta không cần lo về con hoả long nữa."
"Eh?"
"Trừng trị… hoả long? Haha, nghe hài đấy, Gozoh."
"Đó là sự thật. Chính mắt ta thấy con rồng cúi đầu. Thậm chí xin lỗi vì đã đốt mảnh ruộng đó. Đúng không, Wataru?"
"Trời ạ, lần này căn bản đều do Kehma-san làm tất cả! Cậu ấy và Mun-chan gánh hết việc cả nhóm!"
Xong phim, cái tên Wataru lẻo mép này!?
"Từ từ. Phần trừng phạt chỉ là hiểu lầm, sau đàm phán hai bên đã hoà giải."
" BỚ LÀNG NƯỚC! TRƯỞNG LÀNG CỦA CHÚNG TA THUẦN HOÁ RỒNG!! "
"Nếu là thật, CÁCH đó còn ngầu hơn cả diệt rồng! Tôi vô cùng tự hào được ở trong ngôi làng này! Trưởng làng của chúng ta đã đòi lại công lý cho bé củ cải!"
"Khoan, từ từ!? Tôi không phải luyện thú sư!? Này!"
Cứ thế, chuyện tôi tự mình trấn áp con rồng nhanh chóng lan khắp làng.
Tại sao? Tôi suy tính đẩy tất cả công lao cho Wataru cơ mà…
"Này mấy người... đừng đẩy hết thành tựu cho tôi... Đâu phải ngẫu nhiên mọi người ở đấy?"
"Làm nhân chứng phải không? Và ta không nhắc gì tới Salamander-dono."
"Bọn tôi không làm gì cả. Bọn tôi chả có gì đẩy cho cậu, mọi việc đều là do cậu làm."
"Thôi nào, giải quyết rắc rối của tôi là thành tựu rực rỡ mà?"
"Chẳng thể gọi đó là một thành tựu. Ngoài ra, chiến công lần này đủ cho phép cậu trở thành mạo hiểm giả hạng B, Kehma-san."
Người của hội biết về việc tôi giữ hai hạng.
Nên đây là cơ hội đồng bộ hai hạng đó… umm, trong tầm tay.
Ugugugu, nhưng điều đó khiến tôi lộ hạng B trước người khác. Hạng B về cơ bản là quý tộc. Giới quý tộc rất rắc rối. Ờm.
“Không thể nào, tôi còn chưa hoàn thành thăng hạng từ hạng D.”
"Không, Kehma. Ta biết cậu không muốn làm việc, nhưng chuyện lần này thậm chí có thể khiến Roppu và ta lên hạng B. Bất kể ta thành thật nói bọn ta không làm gì cả."
"Ừ... Nếu bọn tôi nói toàn bộ sự thật, thì cậu sẽ lên thẳng hạng A mà không gặp nhiều trở ngại, Kehma-san."
"Khoan đã. Tại sao lại thế?"
"Chinh phạt rồng là thành tựu to lớn mà thông thường đòi hỏi một vài tổ đội hạng B đánh đổi bằng nhiều mạng sống. Nói cách khác, chỉ cần sống sót đủ khiến cậu lên hạng B. Chúng ta là hai tổ đội hợp tác, và mặc dù đi cùng, tôi (hạng S) không giúp gì cả. Thế mà Kehma-san, cậu làm được chỉ bằng tổ đội của mình—hai người—và thách thức con rồng. Không bị thương. Thậm chí khiến nó ngoan ngoãn nghe lời… làm được như thế phải hạng A (Phi nhân loại), không, hạng S (Siêu nhân). Hiểu rồi chứ?"
Bây giờ nghe anh ta phân tích, tôi dần hiểu tầm quan trọng của những chuyện xảy ra.
Tôi đánh giá quá thấp loài sinh vật được gọi là rồng.
Con rồng duy nhất tôi gặp và biết rõ là Redra, con rồng luôn cùng với Ontentoo phát cơm chó… Tôi đã chiến đấu cô ấy trong lần Đấu Hầm Ngục trước đây, nhưng tôi không biết dưới góc nhìn khác cô ấy là mối đe dọa nguy hiểm thế nào.
Không, tôi vẫn không hiểu. Cũng tương tự đối với Lõi số 5, Long Vương, kẻ đứng đầu loài rồng. Cảm giác duy nhất mà tôi dành cho họ là 'Ồ, kẻ này khá nguy hiểm.'…
"Ý tôi là, Kehma-san, kể cả bọn tôi cố hết sức che giấu thành tựu, nhưng kế hoạch của cậu giúp đánh lui con rồng không có thương vong là điều không thể chối bỏ."
Phải rồi… thế giới này có ma cụ phát hiện nói dối.
Ai ya… Chẳng thể giấu nổi nếu họ hỏi sâu thêm.
"... Eeh, chinh phạt rồng... Ý tôi là, hmm. Hạng B không làm được tới mức đó sao?"
"Tôi đã cố nói cho cậu là bất khả thi. Đến tôi còn không thể chạm trán rồng và trốn thoát mà không bị thương nhé? Tôi phải chuẩn bị tinh thần mất một hoặc hai cánh tay. Những bộ phận sẽ cần đến hai hoặc ba ngày để phục hồi bằng ma thuật."
Không đùa chứ? Hạng B yếu đến khó tin… hay có lẽ rồng quá mạnh?
"Ít nhất bây giờ cậu chắc chắn hạng B. Xin chúc mừng."
"Nhưng tôi định từ chối?"
"Điều đó nghĩa là cậu phải rời khỏi hội mạo hiểm giả. Tôi không khuyến khích đâu."
“… Vậy thì tôi sẽ nghỉ thám hiểm và làm một trưởng làng bình thường hoặc một cha xứ của Giường Giáo.”
"Bất kể thế nào, tôi tin chắc Haku-sama sẽ triệu tập cậu tới phong tước. Cậu sẽ bị xử tử nếu từ chối làm tổn hại uy danh."
Ah… Haku-san sẽ làm vậy. Nhất định sẽ làm. Khinh nhờn uy nghiêm hoàng tộc! Bởi vì đây chính là Haku-san. Bởi vì… đây là Haku-san!
"Quyền hạn của những người đứng đầu tổ chức rất lớn, cậu sẽ không gặp phải nhiều rắc rối. Ồ, chúng ta cùng nhau đến đế đô nhé? Tôi giảm giá hộ tống cho cậu!"
"Tôi chọn đi tuyến đường khác. Và không có chuyện tôi thuê người hộ tống hạng S."
"Thôi khuyến mãi trăm phần trăm, cậu chỉ cần trả tiền ăn uống và đi lại!"
… Đến nước này, có lẽ tôi nên nhờ anh ta?
Tôi chưa bao giờ tới đế đô bằng con đường thông thường, được anh hùng hộ tống là cơ hội không nên bỏ lỡ. Suy cho cùng, tôi khá mù đường ở đây.
"Ờ... Ý hay. Nhờ anh nhé."
"Ừ! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay! Ồ, Kehma-san có [Kho Đồ] phải không? Dung lượng là bao nhiêu? Cậu nên tích sẵn nhiều nước và thức ăn vào đó."
Wataru nói với tâm trạng hồ hởi… Thực ra, tôi nghĩ anh ta luôn như vậy.
Vào cuối ngày hôm đó, nhóm chinh phạt rồng thành công bị chuốc say khướt với loại rượu mà tôi mang tới—[Bí Kế: Sát Long].
Haha, nah, nó chỉ là rượu bình thường của Nhật thôi! Tôi không đặt cái tên nào kì quái như thế! Và dù sao cũng không giết được!
(Cat sith) Dựa theo truyền thuyết của người dân xứ Scotland và Ireland. Chúng không khác gì mèo bình thường. Nhưng lại có khả năng bắt linh hồn người chết bằng cách nhảy qua xác họ.