“… Hử?”
Tuyên bố 'thuộc hạ thánh nữ' nằm ngoài dự liệu. Đầu tôi trống rỗng mất một lúc. Nó còn biết nói tiếng người nữa à? Oi.
Điều này khiến tôi nhớ lại, Rin đã nói gì khi yêu cầu làm thuộc hạ?
Không lầm là: [Ngươi, cho ta thức ăn. Do đó ngươi là thuộc hạ, của ta.]
Nghĩ về những gì thánh nữ làm từ khi đến đây.
Mỗi ngày, cô ấy đều vào hầm ngục… và bị Rin ăn.
Khác gì với tôi bị Rin ăn trong dạng golem đâu?
“… Giống nhau a!? Cứt rồi! Có biến!”
Nó còn bảo thánh nữ ngon hơn. Phải làm sao… phải làm sao!?
Đầu tiên tôi gọi Rokuko. Thông qua đường kết nối trực tiếp tới lõi giả trong phòng Rokuko từ phòng chủ.
"Oi Rokuko, có biến rồi! Họp khẩn cấp!"
“Đợi đã—Kehma!? Đừng vào đột ngột thế!”
Rokuko đang thay đồ giữa chừng. Ừ, xin lỗi.
“Ừm, bỏ qua chuyện đó—”
“Sao ngươi bỏ qua chuyện đó được chứ!? Mà khẩn cấp à? Chuyện gì xảy ra?”
"Rin muốn thánh nữ thành thuộc hạ của nó."
"À hiểu rồi. Nghe tệ thật."
Như mong đợi từ Rokuko gần đây, thông minh hẳn ra. Nhỏ hiểu ngay và nhanh chóng mặc đồ, đi tới phòng chủ. Trong thời gian đó, chỉ mới ba mươi giây trôi qua.
“Thánh nữ thành thuộc hạ… thì làm gì giờ?"
“Anh không biết, vẫn chưa có động thái.”
Sau đó, thánh nữ dường như tái hoạt động. Thử nghe trộm cuộc trò chuyện của họ.
[Thuộc hạ… của mi?]
[Phải, thuộc hạ. Cho ta thức ăn, thì là thuộc hạ của ta, đúng chứ?]
… Đợi đã, thế chả phải tôi cũng bị lộ với thánh nữ sao? Mặc dù tôi không nghĩ là vấn đề lớn bởi sẽ không bị nhận ra qua golem...
[Chuyện gì? Nếu có, vấn đề, cứ nói.]
[… Umm, đúng. Ta muốn hỏi… mi đến từ bên ngoài hầm ngục phải không?]
[Gọi ta, boss.]
[B-boss?]
[Đúng.]
Về điểm đó, Rin không chịu thua.
[… B-boss đến từ bên ngoài hầm ngục này à?]
[Ừm. Bởi ta, mạnh mẽ. Nơi này, là của ta.]
Tôi đã quen giữ cuộc trò chuyện với Rin sau khi trải qua nhiều lần, nhưng hình như cô ấy gặp rắc rối. Nhân tiện đơn giản hóa điều nó nói: [Ừ, ta đến từ bên ngoài hầm ngục. Tiện nói, ta siêu mạnh, đủ để kiểm soát hầm ngục và nhận được phòng này.]
Tôi hẳn có sở trường trong đối thoại? Kinh nghiệm, là kinh nghiệm đấy.
[… Mi tiếp quản hầm ngục…? Có thể làm vậy ư…?]
[Kuwafu, nếu không, còn gì khác, ta ăn.]
[L-làm ơn đợi chút đã! Ăn, umm—mi ăn cả thuộc hạ à?]
[? Vấn đề, gì chăng? Bất kể, bị ăn bao nhiêu lần, ngươi đều trở lại.]
[… Hôm nay không được. Sau này thì được… Ta muốn thấy lõi hầm ngục, mi biết ở đâu không?]
[Lõi hầm ngục? Đó là gì?]
Nhớ lại thì Rin không biết về lõi hầm ngục. Tôi không nói khi đề nghị nó thành cấp dưới của hầm ngục. Dù sao nó đã từ chối.
[... Một quả cầu phát sáng, to chừng này?]
[... Hmm… ừm, có một quả.]
[Xin hãy cho ta thấy! Nó ở đâu!?]
[À, đây. Theo ta.]
Không biết lõi là gì, nhưng nó biết quả cầu phát sáng… phải rồi, nó ngủ ngay trong phòng lõi từ đầu.
Và vì vậy, Rin bước chậm rãi cùng thánh nữ theo sau.
Được rồi. Đến lúc thủ nhà. Mọi người—ngoại trừ Kinue-san—tập hợp ở phòng chủ tượng trưng cho sức phòng thủ của hầm ngục… Kinue-san sẽ lo liệu nhà trọ.
“Chủ Nhân, haniwa, sẵn sàng mọi lúc."
"Golem tường đã di động. Anh có muốn dàn quân chúng để khiến họ đi đường vòng?”
Như thường lệ, Thịt và Ichika thấy quen với những chuyện này.
"Lượng lớn cung thủ golem chân, sẵn sàng huy động, thưa chủ nhân!"
"Đội gargoyle, sẵn sàng di chuyển~! Nạp đầy ma thạch, rất nhiều nha~!”
“Ooh, binh đoàn mới! Ta mượn một phần được chứ?”
"Vâng~, dùng bao nhiêu cũng được~!"
Rei có lượng lớn golem chân, cùng với Nerune và Rokuko di chuyển đội gargoyle.
“Được, bắt đầu chiến dịch phòng thủ… à, hãy tránh đi lõi hầm ngục trước tiên. Hiện tại lõi hầm ngục thật đang ở ngay bên dưới chỗ Rin ngủ.”
"Hiểu rồi! Dùng nhập thành với cái trong phòng ta được không?"
"Ừ, nhờ nhóc."
Sau khi Rin rời khỏi phòng lõi, tôi đặt lõi giả trở lại khu vực sâu nhất. Tôi vẫn đang làm tuyến đường khác.
Gần đây, tôi nghĩ mình đã đặt quá nhiều nỗ lực vào nghiên cứu ma cụ.
… Vậy nên, bằng cách di chuyển lõi hầm ngục về phía ngôi làng, chiến dịch phòng thủ sẽ diễn ra an toàn. Ngay cả khi họ tiến vào nơi lõi giả đặt, sẽ không vấn đề nếu nó bị phá hủy.
Dù cho Rin mang thánh nữ vào phòng lõi, sẽ ổn thôi. Bảo mật tuyệt vời nhé cưng.
“Ah…”
"Hmm? Chuyện gì sao?"
“Nhập thành, không khả dụng—trong 15 giờ. Bởi phong ấn.”
Rokuko tái nhợt nói.
Uh? Vậy…
“Có lẽ, nhóc đang nói, chúng ta không thể thoát được?”
"Chính xác, ta đang nói chúng ta không thể thoát được."
Tôi cảm nhận được mồ hôi chạy dọc sống lưng.
"Này, đã một thời gian từ khi anh nghe thấy bước chân tử thần…”
… Phòng chủ lặng thinh do tiếng thì thầm của tôi.
“… Kehma. Ngươi vừa mới…”
“Ah, xin lỗi. Anh nói gì đó lạ lắm nhỉ.”
“Siêu ngầu luôn! Lần tới ta muốn dùng từ đó! Bước chân tử thần”
“Dừng lại đi, làm ơn. Anh xin lỗi, rất xin lỗi!”
Trong khi tôi tha thiết xin lỗi Rokuko, người với đôi mắt lấp lánh, chúng tôi chuẩn bị cho phòng thủ.
Bất cứ giá nào, miễn là bọn tôi giết được thánh nữ một lần, đó sẽ là chiến thắng. Rốt cuộc thánh nữ chỉ còn ở lại hết hôm nay.