Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 19: Hai chị em bí ẩn - Chương 206: Thăm dò

Vài ngày trôi qua. 

Tôi cảnh giác trước con chim truyền tin trở lại cho hai chị em, nhưng thay vào đó là một bức thư gửi đến thông qua hội. 

Và bức thư nói:

[Xin hãy mang bức thư cho Trưởng Làng.]

… Họ không định giấu à? 

Ờm, bởi thế, Nayuta mang thư tới cho tôi. Giữ Thịt bên mình, tôi gặp cô ấy trong phòng khách với chiếc bàn ngăn cách giữa bọn tôi. Setsuna không tới bởi đang làm việc. 

“Trưởng Làng-san, một lá thư gửi từ khách hàng của em cho anh.”

“Nn? Khách hàng của Nayuta…? Ai chứ? Không phải Rokuko mà anh là người nhận sao?”

“Ừ, là một nhiệm vụ dài hạn. Daimyo của Wakoku… À, daimyo giống như hoàng đế của đế quốc.”

Wakoku. Bỗng chui từ đâu ra…

“Cả hai đến từ Wakuko à?”

“Em? Không, tên của em đúng là mang chất của Wakoku, nhưng đến từ nơi khác. Họ chỉ đang thuê em.”

“Hoh… thế, daimyo của Wakoku muốn gì ở anh?”

“Chắc để thăm dò? Dù gì em đã báo cáo rằng anh rất mạnh.”

Ah, cô ấy cũng không giấu. Chẳng lẽ cô ấy thực ra là người cởi mở? Nếu hỏi trực tiếp, chắc cô ấy sẽ nói thẳng vài điều cho tôi. 

“... Ồ phải. Trước đó, anh kiểm tra thứ này đôi chút được không? Em nhặt bên trong hầm ngục, nhưng không biết là gì.”

Nayuta bất ngờ chĩa súng vào tôi. Đó là một khẩu súng lục ổ xoay. 

Miệng bảo không biết, nhưng cô ấy chĩa lòng về phía tôi với tay đặt ở cò súng. Tôi giật bắn người vì ngạc nhiên. 

… Thịt hành động trước phản ứng nhẹ của tôi, đứng phía trước tôi như để che chắn. Ôi trời em gái nhà ai mà ngoan thế…

“Ồ, anh phản ứng lại? Như em nghĩ, anh là—”

“Chuyện dễ hiểu bởi em dành quá nhiều sát ý cho anh. Và đừng bảo em không biết cách dùng? Cảm giác em đã rất quen thuộc.”

“Mu, anh nhắc mới nhớ…”

Nayuta bỏ ngón tay khỏi cò súng và chĩa súng xuống.

… Nhân tiện, tôi không nhớ đặt cái đó trong hầm ngục. Chúng còn không nằm trong danh mục DP ngay từ đầu, nên chắc chắn do Nayuta tự mang đến. 

Giờ khi nhìn cây súng kĩ hơn, trông hơi lạ thì phải? Nó là súng lục ổ xoay, nhưng không có búa. Ngoài ra phần xy lanh của súng làm bằng đồng… huh? Cái lỗ nên có để nạp đạn đâu? Đóng nắp rồi?

Tôi không phải người cuồng súng và chưa bao giờ thấy súng thật trong đời, nên chẳng rõ là hàng thật hay giả nếu bảo có khẩu súng như này. 

“Vậy, có thể giải thích điều gì khiến em dành cho người thuê em là anh nhiều sát ý như thế?”

“… Anh sẽ bị hói nếu bận tâm quá chi tiết—xin lỗi Chó Mun-senpai làm ơn bỏ dao xuống, xin lỗi Trưởng Làng-san em sẽ rút lại lời, xin lỗi!”

Chẹp, Thịt áp sát tức thì và kề dao trước cổ họng cô ấy. Để làm vậy em ấy đứng trên bàn… ờm, hiện giờ chẳng quan trọng. Nayuta giơ tay lên như đầu hàng. Cô ấy đánh rơi khẩu súng trên sàn. 

“Anh sẽ không hói, anh vẫn còn trẻ chán. Ờ, thôi… Mun, thả cô ấy. Giờ anh đọc lá thư từ daimyo nhé?”

Tôi mở thư. 

… Một phần kỳ lạ ở chỗ tôi có thể đọc bình thường, nhưng mà nè, chính là tiếng Nhật đúng không? Tất nhiên, chữ cái tiếng Nhật sẽ vụt qua đầu tôi khi đọc ngôn ngữ thế giới này, nhưng tôi chỉ thấy cái này dưới dạng tiếng Nhật. Thú thật nếu phải nói, chữ viết tay rất đẹp. 

Họ định xem phản ứng của tôi, hay còn lý do khác?... Tôi chẳng biết. 

Tiện nói, nội dung bức thư là:

Thân gửi Trưởng Làng-sama của Làng Golen,

Trong tiết trời xuân tươi mát này, anh vẫn khỏe chứ? Nếu anh không ngại, có thể dành một chuyến tới thăm Wakoku không? Tôi tin chắc Nayuta đã làm chuyện gì thô lỗ rồi, nhưng đó là do chỉ thị của tôi, cô ấy không còn lựa chọn khác. Nếu anh là người Nhật, tôi rất hy vọng được trò chuyện cùng. Vào thời điểm anh muốn tới thăm, chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ lộ phí chuyến đi. Chúng tôi có sashimi, xì dầu, và canh miso. 

… Một người Nhật? Thật lòng thật lòng. 

Đây là người cực kì phiền phức. Siêu phiền phức. 

Được, quyết định rồi. Tôi mù chữ! 

Giờ thì tôi không thể đọc lá thư.

Sau khi lật ngược lá thư, nheo mắt, cố nhìn xuyên qua dưới ánh mặt trời và cau có, tôi chuyển cho Thịt. 

“Hmph, Mun. Em đọc được chứ?”

“Ồ? Trưởng Làng-san, anh không biết đọc chữ à?”

“… Tôi không giỏi đọc và viết. Vậy lá thư ghi gì Mun? Em hiểu không?”

“Umm, Chủ Nhân. Lá thư có vẻ viết bằng ngôn ngữ không thể đọc được.”

Nhờ quá trình học tập, Thịt đã biết đọc chữ viết thông dụng trong thế giới này. 

Nhắc mới nhớ, rốt cuộc Wataru đến Wakoku chưa? Thử hỏi anh ta vào lần sau đến đây. 

“Vậy sao? Nếu chúng không phải chữ viết khu vực này, lẽ tự nhiên anh cũng không đọc được.”

Tôi cố tỏ vẻ sự mù chữ của mình không phải do ngu ngốc… tôi hơi quá đà rồi?

“Lá thư ghi gì vậy? Em đọc được đúng không Nayuta?”

“Ừ… Hmm, dù sao lá thư dùng để thăm dò anh. Nó nói về điều kiện tuyển dụng, với mức lương hàng năm cả ngàn vàng! Tương đương của mạo hiểm giả hạng A.”

Chỗ nào ghi thu nhập một ngàn vàng chứ? Chắc họ phòng sẵn câu trả lời từ trước. 

Ồ phải. Tôi mù chữ. Không biết đọc. 

“Tiếc thay, anh là Trưởng Làng tại đây, nên cần có trách nhiệm. Đành phải từ chối… Anh cũng không gặp vấn đề về tiền bạc, và hơn hết công việc đó bốc mùi mờ ám.”

“Buồn quá đi, em cứ nghĩ sẽ rất vui nếu anh làm đồng nghiệp. À, Mun-senpai cũng nhận được thư mời nè?”

“Nếu Chủ Nhân từ chối, em cũng vậy.”

“Ừ, hiểu rồi. Em sẽ nhắn lại cho họ rằng hai người đã từ chối.”

Nayuta vẫy tay đáp lại như thể chuyện không đáng ngại. 

Có vẻ quyết định tôi mù chữ là đáp án đúng. Booyah. 

“Tiện thể em cho anh xem kỹ hơn vật phẩm đó được không? Em bảo lấy từ trong hầm ngục, nhưng đây là lần đầu anh thấy. Anh muốn kiểm tra dưới vai trò Trưởng Làng, thậm chí mua luôn nếu có thể.”

Tôi động chạm vào chủ đề khẩu súng. 

Khi nói đến từ ‘mua’, đuôi của Nayuta dựng lên. 

“Ah~, xin lỗi nhé. Thực ra do em tự chế tạo. Nhận từ hầm ngục là nói dối.”

“Hể, tự làm? Anh tưởng là một loại vũ khí, nhưng là ma cụ à?”

“… Đúng như anh đoán, đây là ma khí cụ. Một sản phẩm em cố tái tạo lại từ thế giới của Anh Hùng. Sức mạnh của nó, hiện giờ… cơ bản như trò trẻ con.”

Nói xong, cô ấy bắn súng vào tường. Với âm thanh đầy hụt hẫng, một vật nhẹ đập vào tường như ném viên sỏi nhỏ.

… Khi nhìn kĩ, viên đạn hình nón trông giống phi tiêu. Đạn không phải hình dạng này đâu? Chúng cần mang tính khí động học hơn. Ngoài ra, vật liệu tạo cảm giác giống sắt, không phải chì. Heeeh. 

“Hàng thật hình như bắn đạn bay thông qua cách kích nổ. Thứ này không bắn như em dự kiến khi chế tạo dưới dạng ma cụ, nên giờ còn không đủ mạnh bắn dính trên cửa gỗ. Thật tệ nếu lọt vào mắt anh… Thú thật, dùng tay ném đạn còn mạnh hơn. Haah… Liệu em nên tiếp cận theo cách khác không?”

Có vẻ đây là sản phẩm quá trình thử nghiệm và lỗi của chính Nayuta.

Hình như cô ấy chưa được kể nhiều về súng và thuốc súng. Tuy vậy vẻ ngoài đủ khiến tôi giật mình. 

“… Em đang tái tạo một ma cụ trong thế giới anh hùng à? Nếu hàng gốc đủ sức mạnh làm một món vũ khí, anh tin rằng thế giới của họ phát triển hiểu biết đáng kể về ma thuật.”

“Hử? Ngược đời thay. Thế giới của họ không hề có ma thuật.”

“Thật ư? Vậy em sẽ làm như nào để kích nổ?”

“Những vật liệu không tồn tại. Chúng chỉ tái tạo được vẻ bề ngoài… uumu, em muốn nói chuyện với một Anh Hùng về nó, Trưởng Làng-san, anh quen biết Anh Hùng không?”

“À, ừ. Có.”

Nghe xong, Nayuta đứng phắc dậy, ướn người trên bàn. 

“… Um, anh giới thiệu cho em nhé? Em sẽ trả phí!”

“Anh sẽ giới thiệu vào lần sau anh ta tới đây.”

Đã đến lúc Anh Hùng Wataru sẽ quay về trả nợ. 

Hình như Haku-san bắt anh ta làm việc gì đó vô lý trong thời gian diễn ra Đấu Hầm Ngục. Tiện thể, tôi bảo anh ta quay về trả khoản nợ lỡ hẹn trước đây.

 Cô ấy sẽ bắt gặp anh ta tại quầy tiếp tân hoặc khi phục vụ bàn, nên tôi không thu phí giới thiệu.