Trong khi đắn đo tiếp tục dùng Thịt làm gối ôm hay không, tôi có quyết định rất giống-người Nhật và trì hoãn vấn đề về sau, giữ nguyên tình trạng hiện giờ. Đầu tiên, tôi sẽ trở về hầm ngục—khoan, trước đó, phải đi một vòng quanh Đế Đô nhân dịp này.
Tuy có thể về trong nháy mắt qua cổng [Cha] làm thêm một lần nữa, vào lần sau, tôi sẽ dùng [Dàn Quân] bay thẳng tới hầm ngục bọn tôi làm và tốn nửa ngày đi trên Golem Xe Ngựa tới đây. Trong khi xe ngựa bình thường sẽ tốn cả ngày.
… Nhưng nếu không có hầm ngục phái sinh đó, sẽ mất tận một tuần để tới đây bằng dịch vụ xe ngựa thông dụng. So sánh ra thì dễ hơn rất nhiều.
Nhân tiện, nghe kể bình thường không thể thiết lập hầm ngục phái sinh quá xa cái ban đầu, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Nếu không, Haku-san sẽ làm một hầm ngục gần Núi Tsuia.
☆
Ờm, tôi mang Thịt và Ichika tới Trụ sở chính Hội Mạo Hiểm Giả.
Rokuko đang dùng tiệc trà với Haku-san trong cung điện. Thật sang trọng.
Tôi chưa nhìn qua các loại nhiệm vụ được dán ở Đế Đô, nên tính nhìn thử một lần. Vào lần trước, tôi chỉ được gặp Misha.
Đế Đô chắc sẽ toàn nhiệm vụ tốt… là những gì tôi nghĩ, nhưng không nhiều cái tốt cho lắm, chủ yếu chỉ còn vài hầm ngục lẻ tẻ.
“Có lẽ bởi giờ c'ao điểm buổi sáng. Mấy cái như giao hàng, giúp việc, hay mấy cái ngon lành đều bị nhận hết?”
“Đoán vậy. Những người khác cũng đều muốn nhận nhiệm vụ ngon ăn.”
“Vâng~. Có m'ột câu nói nổi tiếng là: [Mạo hiểm giả không chỉ một mình].”
Để nói thì, tôi không muốn tốn công đến vào giờ cao điểm chỉ để thấy nhiệm vụ. Chắc tôi nên từ bỏ xem thử… à, còn về nhiệm vụ hạng cao?
Hầu hết những cái còn lại ở hạng C. Vài nhiệm vụ hạng C và mọi nhiệm vụ hạng B hay cao hơn được xem là nhiệm vụ hạng cao và không dán lên bảng thông báo. Lựa chọn duy nhất là nghe trực tiếp từ quầy tiếp tân, và bị giới hạn bởi hạng hay thành tích quá khứ.
Giờ ít nhiều tôi là hạng B, chắc có thể xem bình thường. Với nơi lớn như này sẽ có rất nhiều nhiệm vụ hạng cao, nhưng không phải nhiệm vụ kết thúc được trong vòng một ngày. Kể cả các nhiệm vụ nhanh gọn cũng sẽ bị mạo hiểm giả lấy mất nếu phần thưởng ngon.
Ờm, thử nhìn qua ở đây có gì.
—Vào lúc tôi chuẩn bị tới quầy tiếp tân.
“Huh, chẳng phải Kehma-san đây ư? Tại sao cậu ở một nơi như này?”
“Hmm? Ai nhỉ?”
Quay mặt về phía người nói, tôi thấy một cặp mạo hiểm giả.
Ai? Thật đấy. Ai vậy?
“Tôi là Uzoh! Kehma-san đã cứu mạng tôi!”
“Tôi là Muzoh! Người đã hứa tìm về một ma kiếm trả lại cậu!”
“… Oooh. Nhớ rồi… đúng nhỉ.”
“Hai bọn tôi chưa bao giờ quên ơn cứu mạng của Kehma-san vào ngày đó! Chuẩn chứ Muzoh!?”
“Nhưng cứu những người như bọn mình là chuyện thường ngày với Kehma-san, khó trách cậu ấy quên nhỉ, Uzoh?”
Tôi chỉ gặp hai người một lần và đó là chuyện một năm trước~
Anh em Uzoh Muzoh. Họ là đôi mạo hiểm giả hạng C mà tôi cứu trong hầm ngục bởi là những vị khách đầu tiên của nhà trọ, [Lầu Búp Bê Nhảy Múa]. Nhớ không nhầm, họ mang lại cho bọn tôi cả đống DP qua phòng thử kiếm?
“Nhân tiện hỏi, sao Kehma-san ở Đế Đô? Cậu rời khỏi Sia rồi à?”
“Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ. Vừa hoàn thành xong, nên sẽ sớm quay về Làng Golen.”
“Làng Golen? Gần đây có ngôi làng với tên đó à…?”
“Anh chưa nghe kể hử? Chỗ nhà trọ trước đây đã biến thành một ngôi làng. Theo đà phát triển và giờ nơi đó được đặt tên Làng Golen.”
“Ra vậy.”
Lý do tôi không thường xuyên dùng tên đó bởi chính tôi cũng dễ quên mất.
“Nhân tiện, tôi là Trưởng Làng.”
“Thật tuyệt, hay nên nói khá khó khăn…? Đúng không, Muzoh?”
“Nếu là Kehma-san, cậu ấy sẽ quản lý được, Uzoh.”
Đánh giá gì kì vậy? Vẫn đỡ hơn nghe họ nói chia buồn với tôi, nhưng đánh giá quá cao là một vấn đề.
“… Mà nhớ không nhầm, từ đó đến nay đã một năm.”
“À—umm, Kehma-san. Có một chuyện mà bọn tôi phải xin lỗi.”
“Bọn tôi hứa hẹn tìm được ma kiếm và trả lại trong vòng một năm, nhưng, uhh…”
Uzoh và Muzoh không biết nói gì hơn. Là vậy sao? Họ thấy xấu hổ vì chưa tìm được ma kiếm trong vòng một năm như hứa hẹn?
“Ma kiếm, gì nhỉ? Đừng lo, chờ thêm một năm không phải chuyện lớn với tôi.”
Nghe xong, Uzoh và Muzoh vội lắc đầu.
“Không, bọn tôi tìm được một cái! Nhưng…”
“Ma kiếm này có một khuyết điểm… khá không phù hợp đưa cho người đã cứu mạng bọn tôi.”
“Khuyết điểm à? Là kiểu ma kiếm như nào?”
“Ma kiếm đó khiến mọi vật xung quanh rơi vào giấc ngủ. Thanh kiếm sẽ rất tuyệt nếu chỉ áp dụng lên kẻ địch, nhưng lại gây buồn ngủ một cách bừa bãi, bao gồm người thi triển.”
“Nói rõ ràng hơn, tại vị trí gần ma kiếm nhất, người cầm kiếm sẽ chịu mệt mỏi đầu tiên. Bọn tôi cứ nghĩ sẽ có người mua, nhưng không biết nên yêu cầu mức giá nào cho hiệu ứng đó…”
“Vậy sao…”
Một ma kiếm khiến mọi vật mệt mỏi…?
Nếu đúng, đó là hiệu ứng tuyệt vời.
“Được, cho tôi thấy. Lẹ lên, lấy đi, lẹ lên!”
“Ể? À ok, tôi không ngại cho xem…”
Uzoh lấy một ma kiếm từ trong túi đồ. Đó là con dao găm đựng trong vỏ bao đơn giản. Nếu phải nói về trang trí, có một ma thạch loại-ám ở giữa chuôi kiếm. Cục ma thạch to cỡ nắp chai nhựa và đen nhánh như nuốt chửng ánh sáng.
“Hmm… cách dùng thế nào?”
“Nếu rút khỏi vỏ, thanh kiếm sẽ giải phóng buồn ngủ ra xung quanh dựa theo lượng ma lực truyền vào.”
“Tôi rút ra một lúc được không?”
“Một tẹo thôi, nó sẽ ảnh hưởng người khác.”
Tôi thử rút ma kiếm khỏi vỏ… O-oh… aaah, đồ tốt đây.
… Cái này thật tuyệt. Tôi muốn đầu hàng cơn buồn ngủ và để thanh kiếm cuốn đi.
“Kehma-san, xin lỗi, làm ơn dừng lại. Tôi mệt rồi.”
Nghe giọng nói buồn ngủ của Uzoh, tôi tra kiếm lại.
Thanh kiếm tốt đấy. Thanh kiếm đỉnh nhất. Không có thanh kiếm nào tốt hơn. Cái này sẽ đưa giấc ngủ của tôi lên tầm cao mới.
“Tôi nhận nhé?”
“… Nn, xin lỗi, Kehma-san. Tôi vẫn trong cơn buồn ngủ, nhưng nghe như cậu vừa nói muốn thanh kiếm này.”
“Ừ, tôi rất mừng được lấy thanh kiếm này.”
“C-cậu không đùa chứ?”
“Kehma-san, bọn tôi có thể mua cái khác nếu bán và gộp thêm khoản tiết kiệm. Tại sao cậu muốn thanh kiếm đó?”
Uzoh và Muzoh nói cái quái gì vậy?
“Tôi chưa từng thấy ma kiếm tuyệt vời như vậy. Được đấy. Không… Tôi cực kì hài lòng với cái này!”
“O-oh.”
“Kehma-san…!”
Oi, sao hai người nhìn tôi rớt nước mắt? Đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại gì đó. Nó không tốt sao? Cũng chẳng phải tôi sẽ dùng trong chiến đấu.
“Tên ma kiếm này là gì?”
“Chưa có. Dù sao tên của ma kiếm được quyết định bởi người dùng đầu tiên. Nếu Kehma-san thực sự định dùng, cậu nên đặt tên.”
Hiểu rồi.
Nghĩ tên cho nó nào.
… Giấc ngủ REM. Hmm, Gươm REM? Nah, nếu nhớ không lầm, REM là giấc ngủ mắt chuyển động nhanh, không quá hay. Một cái tên hay mà liên quan tới ngủ? Ồ phải.
“Hãy gọi là Siesta. Kiếm Siesta. Một thanh Sleepsword.”
“Hahaha, Sleepsword hử? Cái tên hơi thiếu dấu ấn, nhưng lại phù hợp thanh kiếm này. Phải không, Uzoh?”
“Ồ, Sleepsword Siesta. Cậu ấy có cảm quan tốt đấy, Muzoh?”
Sleepsword Siesta. Hình như tôi vừa có thanh kiếm đỉnh nhất thế giới.
Tuy nhiên, dù họ vừa trả lại khoản nợ, sau khi nhận thanh kiếm tuyệt vời này từ họ, tôi phải đáp lại. Tôi gỡ bỏ bao kiếm chứa golem gươm ở một bên người và đưa cho anh em Uzoh Muzoh.
“Đã dùng qua một chút, nhưng hãy nhận.”
“Kehma-dono, cái này…”
“Đây là ma kiếm tương tự lần hai anh bị mắc kẹt trong [Bẫy Lòng Tham]. Tôi chưa đặt tên gì cả, cứ thoải mái.”
Chưa đặt tên hay sử dụng nhiều, nên vẫn còn mới.
Do tôi đang tính làm thêm một golem gươm bằng orichalcum, chưa kể giờ có thêm Sleepsword Siesta.
“Nn, khoan. Một cái sẽ không đủ cho hai người… thêm cái nữa nhé.”
Cứ thế, tôi lấy golem gươm dự phòng trong [Kho Đồ] và giả vờ lấy từ túi đồ. Nó thuộc dạng dao mà tôi làm dự phòng cho Thịt, nhưng bởi anh em Uzoh Muzoh là tổ hợp kiếm sĩ và trinh sát, thế nên hợp lý. Tôi sẽ làm cái mới cho Thịt sau.
“C-cậu chắc chứ?”
“Ừ, cứ xem như lời cảm ơn vì hai anh giữ lời hứa.”
“Vậy tôi sẽ biết ơn nhận lấy…!”
Dù sao nguyên liệu rất dễ kiếm.
Và sau đó, anh em Uzoh Muzoh rời khỏi hội với cái đầu ngẩng cúi như cây cung. Dường như họ vừa đến nhận một nhiệm vụ, quả là những người chăm chỉ.
“Chủ Nhân, cho họ mấy đồ khác k'hông hơn sao?”
“Ổn thôi. Sleepsword Siesta đáng giá.”
“… Ma~a, nếu chủ nhân nói k'hông sao, thì k'hông sao…”
Hmm? Tôi vừa nhận ra, nhưng hiệu ứng này và [Kháng Ngất] là một cặp khá mạnh trong chiến đấu nhỉ?
… Có lẽ tôi nên mời họ ăn bữa hạng A vào lần sau tới nhà trọ.