Ngày thứ hai tính từ lúc được triệu hồi.
Bằng nhiều cách khác nhau, số DP đã tăng lên 179, à không, giờ là 180. Có thể gọi ra 9 con goblin.
Nhân tiện, về lý do lõi không bị phá hủy, bởi bọn cướp dùng như bình nước nóng.
Lõi hầm ngục phát ra ánh sáng nhàn nhạt và hơi hơi ấm.
Thủ lĩnh lũ cướp dùng phòng lõi làm chỗ ngủ, nhìn cái cách hắn gác chân lên lõi và ngủ ngon lành là đủ hiểu. Quả nhiên, lúc tôi muốn thấy tình hình bên ngoài qua thanh chức năng, thì thấy đôi giày bẩn thỉu của hắn hiện ra trên tường.
Hắn đạp lên trái tim của bé lõi hầm ngục.
“Ơ-ờm? Ta còn kiếm được DP từ mấy tên này đó? Đôi bên cùng có lợi, thấy chưa? Fư fư.”
Biết trái tim bị chà đạp bởi mấy cái chân hôi hám, bé loli tóc vàng gần như muốn khóc. Đáng yêu đấy em gái.
“Giờ thì, có gì để làm nhỉ…”
“Triệu hồi thứ gì đó đi! Gọi đám goblin để chém giết chẳng hạn!? À, 150 DP cho lizardman ổn đấy! Nó sẽ không bỏ qua cho tên thủ lĩnh đâu, hắn sẽ bị đâm hết lần này đến lần khác!”
“Đồ ngốc này, như thế bị phản dame là cái chắc.”
Chắc nhóc ấy thấy nhục nhã lắm vì trái tim bị đối xử như cái lò sưởi.
“Kẻ địch có 8 người, còn chúng ta có tận một con goblin. Nếu nhóc không gọi nó ra, chúng ta đã đỡ tốn ít chi phí thức ăn.”
“Hừm, ta chưa nghĩ tới nó cần phí duy trì… từ đã, ngươi cũng dùng DP triệu hồi [Futon] mà!?”
Và nói luôn, có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong hầm ngục từ lõi. Đây là một chức năng trong menu.
Nhân tiện, Rokuko không biết điều này. Cũng đúng, vì ai để ý đến khi chỉ có mỗi một phòng.
“Nhưng mà giờ phải làm sao?”
“A, gì… mà này, viết thư thì sao? Rokuko biết viết không? Bọn cướp biết đọc không?”
“Chuyện đó… ừ, ta có thể viết. Nhỡ bọn cướp không biết đọc thì chịu. À, mà hình như chúng có đọc một cuốn sách từ đống chiến lợi phẩm, chắc cũng dễ thôi.”
“Hiểu rồi. Thế thì giúp anh viết lại những gì anh nói nhé.”
“Ok~ê.”
☆
“Thủ lĩnh! Có chuyện rồi, dậy ngay!”
“Ngah…?”
Khi thủ lĩnh băng cướp ngủ dậy, trong hang đã có một cái hộp.
Có vật này ở đây vào hôm qua à? Không hề, nếu có thì hắn đã thấy từ lâu.
“Cái gì đây? Làm thế nào nó lại ở đây được?”
“Em không biết. Nhưng thằng Rodriguez đứng canh ở cửa hang bảo không có ai đi vào cả.”
“Thế chẳng lẽ, tự mọc ra à?”
“… Giờ làm gì đây thủ lĩnh?”
Hắn kiểm tra cái hộp, nhìn qua không giống có bẫy lắm. Thận trọng mở hộp ra, có một mũ thép trong đó.
Hàng ngon và còn mới nữa.
“Ê, thứ này khá tốt đấy chứ? Bán đi chắc được giá đấy, có khi tao cũng dùng luôn.”
“Thủ lĩnh, có chữ ở đáy hộp nữa.”
“Hử? Cái cứt gì thế… chữ á? Oi! Braken, mày biết đọc đúng không, đọc đi!”
“Rõ! Để xem?”
Vứt cho tên đệ, nội dung bên trong đầy bất ngờ.
『 Ta–là–lõi–hầm–ngục–này. Cảm–ơn–đã–đánh–bại–những–con–goblin. Đây–là–quà. Nếu–làm–nữa, ta–sẽ–tặng–thêm』
“Lõi hầm ngục…? Vậy, đây là hầm ngục?”
“Ể, không phải chỗ này được gọi là [Hang Bình Thường] sao.”
“À thủ lĩnh! Khi còn là mạo hiểm giả, em nghe nói hầm ngục này tên là [Hang Bình Thường].”
“Đúng không Johnny!?”
Tên thủ lĩnh giật mình nhớ lại.
Hình như có cục gì đó lấp lánh ở mặt đất, mà khi hắn đặt chân lên cảm giác rất ấm áp và thoải mái. Có lẽ cục đó là lõi hầm ngục?
Hắn chưa từng nghe lõi hầm ngục có thể nói chuyện, nhưng lá thư này lại đến từ chính lõi hầm ngục. Nếu nói đây trò đùa của ai đó… không có ai vào trong mà không bị phát hiện cả, và cũng không người nào có thể chuẩn bị sẵn mũ thép này.
Theo lá thư, cái mũ là phần thưởng vì đã đập đám goblin.
Có lẽ là mấy con goblin ở gần hạt nhân hầm ngục mà hắn đá ra lúc mới đến hang động. Đối với thủ lĩnh của băng cướp, 5 con goblin chả là gì cả. Thế mà, lại nhận được mũ thép…
“Oi, oi mày chắc chứ? Tao thấy vận may đang đến với mình...”
Những mẩu truyện về hầm ngục rất nổi tiếng. Và ở Đế Đô có một hầm ngục tên [Bạch Mê Cung].
À không, nói cho cùng, Đế Đô được xây dựng trên hầm ngục đó thì đúng hơn.
Nhắc đến hầm ngục, không chỉ có quái vật, đây cũng là nơi tạo ra các kho báu hiếm lạ, chẳng hạn như giáp ma thuật. Và [Hang Bình Thường] cũng là một hầm ngục. Dù vậy, trước giờ chẳng có con quái nào. Nếu phải nói thì lúc đến đây có 5 con goblin. Và sau đó là món quà này, cái mũ thép.
“Dường như ta đã làm hầm ngục này hài lòng.”
Thủ lĩnh bọn cướp cười toe toét.
Hầm ngục này tạo ra kho báu cho người làm nó hài lòng… nói cách khác, giống như nắm trong tay kho báu vô tận vậy.
[Nếu làm nữa, ta có thể tặng thêm.]
Nghĩ lại thì, xác mấy con goblin đã biến mất. Chúng lại cứ tưởng có đứa đệ nào dọn sạch rồi...
Có lẽ mọi thứ là như vậy.
Nếu để ý, chúng sẽ thấy hộp chứa mũ thép cũng biến mất.
☆
“Tại saoooooo? Hắn! Hả?! Sao lại thưởng cho người như hắn chứ?”
Bé loli tóc vàng gần như gục ngã.
[Bút và Mực] tốn 5DP, [Hộp Gỗ] cũng vậy, cộng thêm [Mũ Thép Xịn] 170 DP nữa.
Sử dụng hết DP tôi đang có, giờ trắng tay 0 DP.
Tôi đã dùng tất cả DP để gửi [Quà] cho thủ lĩnh băng cướp.
“Tại sao chứ!? Thế làm sao mà gọi goblin được nữa!”
“Rồi chết hết hả? Hahaha, xin lỗi nhé, anh chưa muốn chết đâu, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Vậy ra lý do ngươi… phản bội đó sao!”
“Chỉ là câu giờ thôi. Chúng sẽ bị thảm sát, sớm thôi, nên bình tĩnh đi.”
“Ể?”
Chắc nhỏ ấy ngạc nhiên lắm khi nghe từ ‘thảm sát’ từ miệng tôi, Rokuko bày ra khuôn mặt khó hiểu.
“Tại sao? Ngươi cũng là con người còn gì, tưởng ngươi làm vậy để giúp chúng chứ?”
“Hả? Anh đây chỉ muốn ngủ trong an toàn thôi. Dẫu thế, sao phải bỏ qua cho mấy tên nguy hiểm như bọn cướp lẻ này?”
“Ể… thế à, ngươi không ngần ngại xử lí người cùng chủng tộc sao?”
“Không biết nữa. Đây chỉ muốn ngủ thôi. Vả lại, nói vậy chứ anh có trực tiếp làm đâu. À, hôm nay hết việc rồi nên anh ngủ đây. Yoshi, chúc ngủ ngon.”
Futon đây rồi, lấy ra nằm xuống thôi.
“Đ-đợi đã! Giải thích thêm nữa đi!”
“Đúng là chịu mà… được rồi, mai nhé. Ngủ ngon.”
“Đừng ngủ m~à!?...!”
Giọng Rokuko mờ dần, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Hình như mệnh lệnh từ ngày đầu vẫn còn hiệu lực. Lại một đêm ngủ ngon.