Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 10: Anh hùng ghé thăm - Chương 96: Anh hùng và Bữa ăn

Với lời cầu hôn cho Rokuko, anh ta chắc sẽ bị xử tử ngay khi sốt sáng trở về. Ờm, tôi không lo cho anh ta nhưng quả nhiên vẫn thấy có lỗi nếu bỏ rơi người cùng thế giới. Cảm giác như đang làm việc tốt nên cứ tiếp tục chiến dịch thôi.

 “… Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì Kehma?”

 “Đã đến lúc nói anh nghe cách anh ta hỏi.”

 “Eh? Nnn, umm, ‘em sẽ là cộng sự của tôi chứ’.”

Mặt Rokuko đỏ lên bởi ngại… nhưng đó là cầu hôn á?

Suy cho cùng cộng sự mang nhiều nghĩa. Thường thì sẽ mang nghĩa bạn đời giữa đàn ông và phụ nữ, nhưng cũng mang nghĩa cộng sự như tôi và Rokuko.

Đến tôi cũng hay dùng [Cộng Sự] để miêu tả Rokuko.

… Ah, có khả năng Dịch-san thay thế những từ tôi muốn nói bằng từ tôi không nghĩ tới…

 “Nàyyy, Rokuko, nhóc có hỏi về thứ ‘cộng sự’ của anh ta không?”

 “Ừm, ta lập tức từ chối! Ta có Kehma nên không cần thêm cộng sự nữa.”

 “Ừ ha. Vậy không phải xong chuyện rồi sao?”

 “Đợi đã! Umm, chuyện đó… hắn rất kiên trì… Hắn mời ta nói chuyện và ta không muốn ăn cùng. Ngươi đi cùng đi, Kehma!”

Yêu cầu của một mạo hiểm giả hạng S hử… Không phải tôi chỉ cần từ chối là xong?

Không, sẽ chuyển thành tình huống xấu nếu chúng tôi không nói gì cả với anh ta, nên ăn một bữa với nhau là cơ hội tốt.

Và nếu Rokuko tự mình nói, tôi có cảm giác chuyện xấu sẽ xảy ra. Khả năng nhỏ phạm phải tội lỗi nào rồi, rốt cuộc nhỏ làm gì khiến anh ta muốn trở thành cộng sự?

 “Thế nên ta mới nghĩ yêu cầu ngươi đi cùng, như cộng sự của ta!”

 “Ưm? Ừ… anh đoán?”

 “Nee, đi ngay! Kehma là cộng sự của ta mà.”

 “Đúng ha, anh là cộng sự của nhóc, ưm.”

Chết tiệt. Cộng sự nghĩa là gì trong bối cảnh này? Tôi không thể hình dung ra.

... Vấn đề ở đây là tôi cố gắng lảng tránh. Trì hoãn vấn đề của bản thân, việc mà người Nhật hay làm.

À, có lẽ tôi nên hỏi trực tiếp anh hùng?

Cuối cùng, tôi quyết định nói trực tiếp với anh hùng. Trong khi ăn cùng nhau.

Chúng tôi ở trong phòng thượng hạng. Lúc này, Kinue-san đang dọn ra bữa ăn hạng A đặc biệt, [Bữa Ăn Tham Lam], hay còn gọi là bữa ăn trẻ em.

Và về phần tôi, tôi ngồi trước mặt anh hùng với mặt nạ Narikin thổ pháp sư mạo hiểm giả bí ẩn. Rokuko ngồi bên cạnh.

Hơn thế, để che đi màu tóc cho hôm nay, nó gần giống giáp full mặt hơn là mặt nạ. Tôi chế tạo phần miệng mở được để dùng bữa. Cũng tiện giấu đi màu tóc trong tương lai, nên từ giờ cứ như này đi.

 “Rất vui được gặp, Anh Hùng-dono. Tôi là Narikin. Cộng sự của Rokuko. Vinh hạnh được gặp anh.”

 “Rất vui được gặp. Tôi là Wataru Nishimi… umm, Narikin-san. Rokuko-san. Rất bất lịch sự khi tôi mời hai người, nhưng—không thể nói chuyện bởi bữa ăn trước mặt tôi, thứ lỗi.”

Anh vừa nói chuyện đó thôi… anh có thể ăn từ từ với bữa ăn trẻ em đó~. Ờm, tôi nghĩ như thế, nhưng xem ra đó là chuyện không chấp nhận được với anh hùng. Anh ta nhìn chằm chằm vào bữa ăn trẻ em và kem soda được một lúc rồi.

Rốt cuộc tôi không nên phục vụ anh hùng bữa ăn mang ý nghĩa cho trẻ em? Anh hùng chắc cũng biết giá của bữa ăn trẻ em ở Nhật, tôi dự đoán anh ta sẽ bóc mẽ cái giá 5 vàng bất cứ lúc nào.

Sau đó, anh hùng chuyên tâm ăn bữa ăn trẻ em. Hơn nữa, với vẻ mặt nghiêm túc trong thời gian đó.

… Vẻ ngoài như người lớn, nhưng anh ta im lặng ăn bữa ăn trẻ em, bầu không khí khá nặng nề.

Cuối cùng, anh ta tức giận bởi giá quá đắt—không. Tôi đã nghĩ, nhưng xem ra không phải trường hợp đó.

 “—Cám ơn vì bữa ăn.”

Uống trọn giọt cuối cùng của ly kem soda, anh hùng Wataru, người không để xót lại chút thức ăn nào trên đĩa—rơi nước mắt.

 “Xin lỗi, tôi chỉ vừa nhớ về quê nhà… đã không thể quay trở lại nữa.”

Ba năm. Tôi nhớ chắc chắn Haku-san đã nói ba năm trôi qua từ khi anh hùng được triệu hồi.

Vào cao trung, cũng với giai đoạn ba năm tương tự để tốt nghiệp. Với ngần đó thời gian, là nhiều trải nhiệm khác nhau. Tôi không biết những gì xảy ra, nhưng từ cái nhìn anh ta hiện giờ, dễ thấy rằng anh ta nhận được nhiều trải nhiệm hơn hẳn những gì sẽ nhận nếu sống ở Nhật.

 “Anh không thể trở về đúng không?”

 “Vâng. Quê nhà tôi ở thế giới khác, nên không thể nào trở về. Tôi vẫn đang tìm cách, nhưng—ngay cả khi tìm ra, tôi vẫn không thể trở lại đó… Từ khi đến thế giới này, tay tôi đã nhuốm máu vô số người. Ở quê nhà tôi, đó là đại tội.”

Tôi hiểu, vậy ra anh ta đã giết người từ khi đến thế giới này. Nên không thể quay về Nhật hử.

Mặc dù giết người ở thế giới khác không khiến anh ta bị bắt như tội phạm nếu trở về Nhật, nhưng vấn đề là ở cách anh ta cảm thấy.

 “Vậy thì, tại sao anh tìm kiếm ý nghĩa để trở về dù không thể?”

“Ah, bởi trong tương lai, tôi có khả năng gặp người từ thế giới khác muốn trở về quê nhà của họ, và kiên trì bám lấy. Rốt cuộc quê hương là thứ người ta luôn nhớ tới…”

… Về phần tôi, mặc dù không cảm thấy muốn từ bỏ cuộc thoải mái ở đây và trở về Nhật, liệu có một ngày tôi muốn trở về? Tôi hạnh phúc miễn là được ngủ.

 “Tôi hiểu lý do Haku-sama đề cử nhà trọ này. Nơi đây thực sự có dấu ấn Nhật Bản. Tôi có vài câu muốn hỏi, được không nhỉ?”

 “… Nếu trả lời được, tôi sẽ trả lời.”

 “Vậy thì… [Gạo]. Thứ này đến từ vùng nào?”

Ah—mở đầu ngay với câu hỏi khó.

Lấy ví dụ, ngay cả khi tôi nói, ‘Không biết chúng tôi mua lại từ Haku-san,’ anh hùng sẽ đến hỏi trực tiếp để xác nhận. Rồi Haku-san trả lời, ‘Tôi không biết từ đâu,’ thế là toang. Chuyện đó mà xảy ra thì rất tệ.

 “… Ừm, chúng tôi không muốn tiết lộ nguồn cung bởi đây là bí mật kinh doanh…”

 “Làm ơn. Tôi sẽ không nói với ai khác. Tôi nhất định phải mua được.”

 “Nếu là trường hợp đó, tôi có thể cung cấp cho anh. Tuy không có quá nhiều, nhưng chúng tôi có thể bán cho anh gạo thành phẩm.”

 “Tốt quá rồi! —Ah, và về loại đất nó được trồng?”

Anh ta không cắn bả. Ừm, gạo là thực phẩm truyền thống của người Nhật, lẽ tự nhiên anh ta lo về nó.

Anh ta có lẽ sẽ tiếp tục hỏi nếu tôi không trả lời. Hãy dùng tên đất nước tương xứng pha chút khó hiểu… Umm, tên đất nước gì mà Haku-san chắc chắn đã đề cập đến? Wakoku? Nơi trồng quả cherry đúng không? Được rồi, cứ dùng nó đi.

Trông như Wataru mong tôi do dự đáp lại, anh ta im lặng chờ đợi.

 “Anh có biết về đất nước tên Wakoku?”

 “Vâng, tôi đang có kế hoạch đến đó. [Wakoku], cái tên hợp với hướng đông, khiến tôi nhớ đến.”

… Ah, anh ta nói đúng! Tôi không nhận ra!

 “Ừm, Haku-san mang cho chúng tôi quả được gọi là cherry ở đó.”

 “Ooh, vậy là có cây cherry ở Wakuko! Tôi không thể chờ được!”

Ah, là vậy à? Cherry là quả, nên chắc cũng có cây cherry. 

Nên nếu cũng có [Gạo] nữa—từ từ, Haku-san nói không biết [Gạo] là thứ gì đúng không? Tôi không nghĩ Haku-san sẽ bỏ qua một loại ngũ cốc trong khi biết về loại trái cây như cherry. Nếu thế, sẽ không có nhiều khả năng.

… Chẹp, tôi không nói kiếm được [Gạo] từ đó, an toàn, an toàn. Ngay cả ma cụ phát hiện nói dối cũng không túm được lời nói dối trắng trợn của tôi.

 “Với người cung cấp hiện tại của chúng tôi, đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”

 “Cảm ơn anh… Tiếp theo tôi muốn anh nhìn qua thứ này.”

Nói xong, Wataru lấy ra vài lá bài.

 “Tôi nghe nói chúng được nhận từ hầm ngục [Hang Tham Vọng].”

 “Ừ, chúng xuất hiện ở tầng đầu tiên. Chúng tôi mua lại với giá 5 đồng.”

 “… Narikin-san, xin hãy nhìn đây.”

Anh hùng chỉ vào hộp đựng bộ bài… Gì hả? Tôi cần nhìn thứ gì? Chỉ là hộp đựng bình thường.

 “Vâng?... Trông không có gì khác thường, anh định cho tôi xem ảo thuật chăng?”

 “Nee, những hoa văn trông lạ lạ này là gì?”

Anh hùng cười tươi. Tôi đột nhiên hiểu nhờ phản ứng của Rokuko, và máu tôi chảy ngược lên não bởi cơn ớn lạnh tấn công.

… Mã vạch. Lộ mất rồi!

 “Ừ. Đây được gọi là mã vạch, một cách đặc biệt để viết giá.”

 “Ahh giờ anh nhắc đến, tôi cứ nghĩ hoa văn này là thứ gì khác cơ nhưng nó để làm vậy à?”

Tôi kịp thời sửa lại… Anh bạn này chắc nghi ngờ tôi là người Nhật. Có khi anh ta đã đưa ra kết luận từ phản ứng ban nãy của tôi.

Ồ phải. Haku-san chắc chắn cũng nghe tới mã vạch. Nên cô ấy nghĩ tôi âm mưu kế hoạch lớn lao lắm, và tưởng mã vạch là bả tôi quăng ra. Đó hoàn toàn là lỗi về phía tôi!

 “… Ừm, đó là lý do tôi đến hầm ngục này. Đây là đầu mối trở về quê nhà tôi.”

 “Là vậy sao… Ah, kiểm tra cũng đúng, nhưng nơi này dù sao là cho tân binh… xin đừng phá hủy quá nhiều, được không?”

 “Ừ. Tôi hiểu rồi. Tôi định ở lại đây trong một tuần từ giờ.”

Anh hùng Wataru nói vậy và cúi thấp đầu… anh ta không giống người xấu.

Ah. Đúng rồi. Tôi cũng cần hỏi về lời cầu hôn với Rokuko. Mặc dù 9 trên 10 ý anh ta là cộng sự nghiên cứu.

Wakoku = 和国 = Nhật Bản thời cổ