Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Mẩu chuyện về Tiếp Tân-san của hội - Chương 1: Gặp gỡ một Thiên thần, phần 3 (Ch ~24)

Ch ~24

_______________

Và rồi, sau chuyện đó, thời gian làm việc trong ngày sắp sửa kết thúc.

Cả sáng lẫn tối, thật sự thì hội luôn đầy nhóc người bên trong.

Giá như họ cứ đi luôn suốt cả ngày…

Ờm, khi đám đông cuối cùng đã tản đi, Thiên Thần-chan (và cả cục rác) đến.

Quả nhiên, nhiệm vụ nhỏ nhoi của tôi được Thiên Thần-chan hoàn thành xuất sắc.

A, cục rác báo cáo là hắn đã tự mình hoàn thành nhiệm vụ. Thật ghê tởm.

Tôi trao phần thưởng đặc biệt cho Thiên Thần-chan từ bên kia quầy lễ tân… kyaa, ngón tay, em ấy… chạm vào tay tôi! Hôm nay tôi sẽ không rửa tay nữa! Đôi tay thanh tẩy của em ấy có thể biến nhà vệ sinh dơ bẩn sáng lung linh cơ mà, thế nên tôi không cần rửa làm gì.

Cục rác? À, un, ngươi đã ở đâu? Cảm giác như ngươi đã ngủ trong công viên mà?

… Gượm đã, tại sao em đưa cho hắn!? Kuơ, chết tiệt. Tôi quên một luật bất thành văn là: [Mọi thứ của nô lệ là của chủ nhân, mọi thứ của chủ nhân là của chủ nhân]. Nhưng, aah, Thiên Thần-chan nhìn rất hạnh phúc khi nhận phần thưởng đặc biệt nhờ công của mình. Đáng yêu. Siêu đáng yêu.

Sau đó, cục rác hỏi về nơi hắn nên tránh ở qua đêm… Không thể nào, hắn ta vẫn chưa quyết định được? Khu ổ chuột là quá đủ cho ngươi rồi! Còn ta sẽ giữ Thiên Thần-chan! Ta sẽ là chủ nhân mới của em ấy khi ngươi lên bàn thờ mút chuối!

... là điều tôi đã nói với hắn, nhưng chỉ hơi mập mờ thôi.

… Hử? 40 đồng cho một đêm ở lại? Cái quái gì, tên này còn không biết làm toán hả?

Biết gì không? Hôm nay ngươi kiếm được những 8 đồng đó. Cho cả phần thưởng đặc biệt, là thành 9 đồng. Không phải ngươi thiếu tới 30 đồng? Ngươi đã lấy tiền đâu ra… Cái-!?

T-tôi vừa nhận ra một điều đáng sợ. Ghép nối tất cả lại, mẩu rác này đang có ý định bắt Thiên Thần-chan làm ‘công việc về đêm’!

Khu phố đèn đỏ ở phía nam cấm trẻ em bắt khách, nhưng khu ổ chuột ở ngoài cổng nam thì hoàn toàn khác. Không có bất kỳ luật lệ nào ở đó… khỉ gió, bao nhiêu? Bao nhiêu suốt đêm hả!? À, dĩ nhiên tôi không có kế hoạch làm gì đó ecchi, tôi chỉ muốn vuốt ve em ấy một tẹo! … Chỉ một tẹo!

Ờm, tôi đề xuất [Nhà nghỉ Chim Sơn Ca]–đồng thời là nhà cha mẹ tôi–cho hắn.

Nơi đó vừa phải với mức giá hắn đề ra, và cũng tiện cho tôi giám sát họ mọi lúc ngay cả nửa đêm. Fư fư fư, tôi thấy phục mình quá…!

Khi tôi hoàn tất mọi việc ở hội và về nhà, bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực.

… Chả hiểu sao, chuyện tôi làm ngược quá trình đã bị rò rỉ. Tôi đã bị chủ hội quở trách.

Nhân tiện, khi ông ấy nhìn thấy tên đăng kí của Thiên Thần-chan, chủ hội cũng thấy không ổn. Tôi cũng nói cho ông ấy nghe về công việc làm sạch nhà vệ sinh nhận được đánh giá cao nhất, nên khi tôi giải thích năng lực của Thiên Thần-chan, chủ hội cũng hưởng ứng theo, ‘Hô, khá tuyệt đấy. Nếu nó là thật.’ Fư fư fư, đây sẽ là cái kết cho cục rác đó.

Và sau đó, tôi về tới nhà, nhưng có lẽ Thiên Thần-chan đã đi làm công việc về đêm rồi… Tôi nghĩ hẳn là trường hợp đó, nhưng khi tôi hỏi mẹ tôi người ngồi ở bàn lễ tân, dường như không phải vậy.

… Ể? Mẹ, người vừa nói gì? Phòng số 7? Không phải trong đó chỉ có một cái giường?

Chắc là họ sẽ không *phập* và *phập* trên giường đơn đâu nhờ!?

Thiên Thần-chan, chế độ succubus ban đêm của em đã bật rồi à?

À~mou, vô vọng. Thiên Thần-chan đã bị vấy bẩn. Ờm, dẫu rằng em ấy có lẽ đã như thế ngay từ đầu.

Na? Không có lý do để từ bỏ hy vọng. Bỏ qua tất cả, Thiên thần-chan có đôi tay thanh tẩy. Em ấy có thể phục hồi như ban đầu ngay cả khi em ấy đã ô uế. Tôi đã thuyết phục bản thân với điều đó.

Tôi ngủ quên mất rồi! Tôi vội vã mặc quần áo. Ể? Thật khó hiểu? Phòng số 7 sạch đến khó tin sau khi Thiên Thần-chan rời khỏi?

… Unn, tôi không muốn kiểm tra. Không có cách nào để khôi phục lại màu trắng vốn có dù cho em ấy chạm vào.

Tuy nhiên, tôi đã lo lắng không cần thiết.

Phải, nhờ đôi tay thanh tẩy của Thiên Thần-chan, nơi đó sạch đẹp tới mức vượt quá sự hoàn hảo. Giống như mọi đồ vật bên trong căn phòng này.

… Tấm ga trải giường trắng không tì vết, nó quá ấn tượng khiến tôi cảm thấy thật xúc động. Gượm đã, giờ không phải lúc xúc động! Tôi cần đi ngay bây giờ!

… Vừa kịp! Đến nơi đúng lúc!

Ể? Tôi đến muộn á? Không không tôi chỉ nói mình đến vừa kịp. Maa, tôi mới thấy Thiên Thần-chan lấy được một nhiệm vụ…

Luồn qua đám đông người lớn, em ấy tận dụng triệt để thân hình nhỏ bé để lẻn qua khoảng trống giữa họ và nhanh tay chộp lấy một nhiệm vụ… quả là Thiên Thần-chan.

Nghĩ mà xem, em ấy biết viết dù cho tên rác rưởi đó không biết… thế nghĩa là em ấy đã biết viết từ trước rồi?

Ờm, cục rác mang tờ nhiệm vụ Thiên Thần-chan lấy-được đến chỗ tôi.

… Giao hàng… và săn thỏ? Dường như quả tạ này khá nặng cho một tân binh. Không được, ngay cả Thiên Thần-chan cũng không thể làm một mình. Tôi nói với hắn ẩn ý rằng, ‘Ngươi nên dừng lại đi, hiểu chứ? Hay ngươi có dự định bắt Thiên Thần-chan làm việc đến chết?’, nhưng rác rưởi là rác rưởi.

Mặc kệ việc tôi đã giải thích về hình phạt nếu nhiệm vụ thất bại… tôi giải thích chưa nhể? Un, tôi nghĩ là rồi.

Bỏ qua chuyện đó, không còn lựa chọn nào khác, tôi chấp nhận đăng kí của họ. Tôi cầu nguyện Thiên Thần-chan sẽ gặp may mắn.

Khi đám đông đã bớt náo nhiệt, tôi đi đến phía sau khu vực phụ trách mảng giao hàng.

“Chào. Nhiệm vụ giao hàng hôm nay được tiến hành ra sao rồi?”

“À, Silia, xong rồi.”

… Hử?

“Xong rồi á? Chuông buổi trưa còn chưa điểm mà?”

“Đứa trẻ nhỏ xíu đó thật tuyệt vời, những món hàng đều được giao đi ngay tức khắc.”

Không nhầm được, đó là Thiên Thần-chan.

“C-có xảy ra sai sót nào không?”

“Không, dù cho khu vực này khá phức tạp, cô bé chỉ cần xem bản đồ đúng một lần và giao 5 đơn hàng trong một chuyến và dễ dàng giao 2 đơn hàng cuối cùng mà không nghỉ chút nào. Tôi cũng đã xác nhận lại biên lai, không có bất cứ sai sót nào. Với biểu hiện xuất sắc của mình, cô bé chắc chắn được sinh ra ở thị trấn này.”

Không, Thiên Thần mới đến đây từ nơi khác vào hôm qua.

… Nhưng bằng cách nào? Thiên Thần-chan hẳn là một thiên tài.

Sau đó là săn thỏ nữa?

Thỏ là sinh vật nhút nhát, chúng sẽ chạy biến ngay và luôn nếu nhìn thấy con người. Không những thế, giết chúng cũng là một vấn đề, bạn cần chém gọn nhất có thể bởi chúng là nguyên liệu làm thịt xiên nướng.

… Hmmm, quả thật, ngay cả là Thiên Thần-chan cũng rất khó.

Tuy nhiên, tôi không thể rời khỏi thị trấn để xem cách em ấy làm, nên tôi sẽ chỉ lặng lẽ làm việc và chờ đợi.

… À, không giống như tôi đang làm ca khác bởi tôi đã dùng thời gian nghỉ trưa hôm qua và ngủ dậy muộn vào sáng nay đâu, biết chưa hả?

Là do tôi hăng hái làm việc thôi. Chao ôi, không những xinh đẹp, tôi còn là một phụ nữ tận tụy với công việc.

Một tiếp tân kiểu mẫu!

Un? Một nhiệm vụ được chỉ định? Haah, do Gutas-san giới thiệu, làm sạch nhà vệ sinh… vậy là ông ta muốn Thiên Thần-chan liếm bồn cầu!?

À, nghĩ mới nhớ, tôi chưa nói ra cách em ấy làm sạch nó.

… Có lẽ em ấy cũng sẽ liếm sạch ___ của tôi… Tôi có nên đưa ra một nhiệm vụ chỉ định?

Trước khi trời tối, Thiên Thần-chan (và một sinh vật ăn bám vô dụng) trở lại hội.

Em ấy làm xong yêu cầu khá sớm.

… Tôi xác nhận tờ nhiệm vụ… tuyệt, quả nhiên, xuất sắc như tôi nghĩ. Mức đánh giá cao nhất. Và một khoản tiền lớn, một bạc. Thu nhập của mạo hiểm giả tân binh từ 10 đồng trong ngày đầu lên 1 bạc trong ngày thứ hai. Họ thừa đủ điều kiện lên hạng với nhiệm vụ chế ngự.

Thiên Thần-chan quá tuyệt vời, tôi muốn tôn thờ em ấy… Hửm? Không được á? Chả sao, tôi chỉ cần nghiền nát và châm lửa đốt mẩu rác lẵng nhẵng bám theo Thiên Thần-chan là được đúng không?

Đây là một thành tựu ở mức siêu lớn. Ít nhiều, đúng là đã từng có một số trường đủ điều kiện lên hạng trong một ngày. Nhưng nếu không phải họ là những người gian xảo dùng nhóm 10 người có chút kĩ năng để phân chia công việc thì cũng là một anh hùng dễ dàng quét sạch nhiệm vụ chế ngự. À, ngày nay, nhóm lên hạng F chỉ được tối đa 4 người.

Trong lúc này, tôi đang đi xin dấu chấp thuận từ chủ hội. 

“Bởi vậy, tôi muốn yêu cầu thăng hạng cho Thiên Thần-chan. Ngài có thể làm ngơ với trường hợp đặc biệt này.”

“Bởi vậy? Đặt qua một bên nhiệm vụ ở trong thị trấn, thông thường không phải nhiệm vụ chinh phạt là do đàn ông làm?”

“Không, là do Thiên Thần-chan làm! Tôi chắc chắn, bởi em ấy là Thiên Thần-chan!”

“Đấy không phải lý do… vậy Thiên Thần-chan đó rất đáng yêu?”

“Mồ. Trước tiên, em ấy đẹp rạng rỡ với mái tóc đen bóng mượt-”

“Ồ gọi cô ta vào đây một lúc. Ta cũng muốn nhìn thấy cô ta.”

Tự nhiên tôi có cảm giác bị ép buộc bởi một ai đó không phải con người chủ hội như thường lệ.

“... Tóc đen hử. Fufufu, không chừng có lẽ là...?”

“C-chủ hội? Tóc đen là sai sao?”

“... … Silia, Qui tắc nghề nghiệp điều 20.”

“Xin lỗi, là gì ạ?”

“Điều khoản anh hùng! Đồ ngốc này!”

A-anh hùng!? Ể, gì cơ, vậy ra… Thiên Thần-chan là anh hùng?

“Khi có một mạo hiểm giả tóc-đen đăng kí, bắt buộc phải báo cáo lại với chủ hội mà không được sơ sót. Khả năng cao họ có huyết thống anh hùng của thế giới khác, hay họ chính là anh hùng không chừng. —Nên là, Silia? Còn giải thích gì nữa không?”

“Xin lỗi! Tôi đã quên mất bởi tôi chưa từng sử dụng điều khoản đó!”

“Đứa ngốc này! Ngay cả khi cháu là cháu ta!?”

“X-xin lỗi Ông!”

“Gọi ta là chủ hội ở nơi làm việc.”

Xin đừng hỏi cháu mấy câu như thế chứ! Mồ.

“Được rồi, nhanh nhanh gọi cô ta vào đây. Nếu đúng là cô ta có tóc đen, khả năng cao cô ta là anh hùng… À, điều khoản anh hùng, đặc biệt không để những người khác trong hội nghe được điều gì về tóc đen. Đây cũng là một qui tắc nghề nghiệp.”

“Vâng-tôi hiểu! Tôi sẽ vác em ấy vào đây, chủ hội!”

“Tốt… À, ta cũng từng có mái tóc màu đen khi còn trẻ.”

“Ể? Ông cũng là một anh hùng? Hóa ra, cháu là hậu duệ của anh hùng?”

Một sự thật gây sốc vừa được tiết lộ, tôi bằng cách nào đó là một anh hùng!

“[Để phòng xa]. Do những anh hùng có ngoại hình giống với người ở thị trấn nơi họ sống, việc sử dụng dấu hiệu đó là cách tốt nhất để phân biệt những anh hùng. Hầu hết tất cả những người tự nhận là anh hùng mà không phải anh hùng sẽ bị lộ ngay lập tức, ta sẽ vờ như cha ta là một anh hùng… Silia, tóc cô không phải màu đen bởi vì cô thừa hưởng phần lớn gen từ mẹ, nhưng cô thật sự có một người bác có mái tóc đen. Thế không tốt sao?”

“D-dạ vâng.”

Anh hùng là ảo ảnh. Un, thế giới thật hiểm độc. Giấc mơ của tôi đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.

“Xem nào, người tóc đen đó là nô lệ hử.... Thế thì, với thẩm quyền của ta đoạt lấy một hay hai nô lệ là chuyện dễ như trở bàn tay. Suy cho cùng, gã đó chỉ là một tân binh, có lẽ hắn sẽ không phàn nàn gì nếu ta nhét vào họng hắn chút tiền.”

“Sau đó tôi sẽ là tiếp tân riêng cho em ấy phải không chủ hội?”

“Quả thật, dường như số phận đẩy đưa để cô trở thành tiếp tân riêng của cô ta… Ta không bận tâm. Tuy nhiên, cẩn trọng đừng bao giờ xúc phạm cô ta.”

“Chắc chắn rồi.”

Tôi đi nhận Thiên Thần-chan với tâm tình vui vẻ.

Aaaah- . Giờ mới nhớ, cục rác cũng có mái tóc đen… Tôi nên làm gì? Trước đó tôi đã tặng hắn một cục đá.

“Đứa ngốc này! Chủ nhân của cô bé đó cũng có tóc đen, sao cô không nói với ta!’

“Ể, t-tôi có nói mà? Chắc là do ngài không nghe thấy mới đúng.”

“Nhìn vào mắt ta và nói lại coi.”

Tsh, cháu đang ăn nă~n mờ.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không nhờ tài ứng biến và khả năng diễn suất của ta…? Ta thấy lạnh người khi nghĩ tới khả năng đó. Hừm, một hay cả hai người họ không phải anh hùng, thì ta cũng không quan tâm. Silia, cô sẽ là tiếp tân riêng cho cả hai. Hãy giám sát họ.”

“Tuân lệnh… nhưng, sao lại là cả hai ạ?”

“Họ không khác với những mạo hiểm giả ưu tú… ít nhất, có thể cả hai đều mang trong mình huyết thống anh hùng. Thường thức không áp dụng lên họ. Thậm chí nếu tóc đen chỉ là trùng hợp, họ vẫn ở cùng đẳng cấp với một anh hùng.”

“Hểểhh...ah, nghĩ lại thì họ muốn tìm hiểu về hầm ngục nên tôi đã nói cho họ nghe.”

“Thế à? Nhớ rằng luôn luôn chắc chắn hiểu được chiều gió thổi.”

Tất nhiên rồi. Chà, nếu họ định qua đêm ở thị trấn này với 40 đồng, nhà trọ với điều kiện tốt nhất [Nhà nghỉ Chim Sơn Ca] là sự lựa chọn hợp lí. Chắc hôm nay họ cũng sẽ ở đó.

Ôi trời, tiên đoán được cả chuyện này, tôi thật tuyệt vời.

“... Nhưng cô bé mà cô gọi là Thiên Thần-chan… Ta không hiểu cô ta. Trong mắt cô ta là một niềm tin vô hạn định, cô ta ừm chín chắn hơn so với vẻ bề ngoài. Một người rất mạnh mẽ.”

“Thật ạ!?”

“... Ta có nên đổi đứa cháu này lấy cô ta… không, không thể được huh.”

Na? Cháu không phải cháu ông sao?

Cháu là món hàng ông muốn đổi lấy Thiên Thần-chan?