Zensei wa Kentei. Konjou kuzu Ouji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3447

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Vol 1 - Chương 17

Chương 17 – Vươn tới nhũng lí tưởng

“Người còn định ngủ đến bao giờ đây, Điện hạ... Đã hơn bốn giờ chiều rồi đấy...” 

Người vừa lấp đầy căn phòng ngủ yên tĩnh của tôi bằng những lời phàn nàn và tiếng thở dài, như thường lệ, là cô hầu gái riêng của tôi, Ratifah. 

Đã hơn một tuần kể từ khi tôi quay trở về Diestburg. Chú Leric đã viết một bức thư gửi cho phụ vương của tôi để bày tỏ lòng biết ơn, dẫu trong đó chả có tí sự thật nào, rằng mọi công lao đều thuộc về tôi cả, thế nên tôi đã được phụ vương cho phép sống một cách thật lười biếng. 

“Một người quan trọng nào đó đã nói rằng cuộc đời mà bị ràng buộc bởi lẽ thường đến cuối cùng rồi cũng chỉ còn vấn vương những nuối tiếc mà thôi. Vậy nên, ta sẽ ngủ đến sáu giờ.”

“Người chỉ bịa ra thứ đó thôi, có phải không?” 

“Không, dù gì thì ta vẫn là một người quan trọng.” 

“Thật là rác rưởi...” 

Hiện giờ tôi đang nằm trên giường và quay lưng về phía cô ấy. Vốn dĩ tôi không muốn dậy, nhưng một khi đã tỉnh táo thì sẽ rất khó để tôi có thể đánh thêm một giấc ngay sau đó. Vì thế, tôi quyết định nói chuyện với Ratifah một lúc. 

“Nhân tiện, có một điều mà người cần phải biết đấy, thưa Điện hạ.” 

“Có chuyện gì xảy ra à?” 

Ratifah liến thoắng với vẻ mặt rất phấn khích, cứ như đã có chuyện thú vị gì đó xảy ra vậy. Tôi rút lại ý định lôi cổ về đúng trọng tâm vấn đề và im lặng lắng nghe tiếp. 

“Hầu gái trưởng Feli đã nghỉ phép rồi... Chuyện đó cứ như là phép lạ vậy.” 

“Phải rồi. Khi còn ở Afillis, ta đã đe dọa Feli rằng nếu cổ mà không chịu nghỉ phép thì ta sẽ ngủ trên giường của cổ. Rốt cuộc thì cổ cũng đã đầu hàng rồi.” 

“W-wow... vậy là người thật sự đã khuất phục được hầu gái trưởng rồi sao, Điện hạ...” 

Tôi đã chuẩn bị sẵn vài phương án giải quyết cho những chuyện mà tôi có khả năng dính vào. Chuyện Feli nghỉ phép cũng vậy: nếu có bất kì câu hỏi nào xuất hiện, tôi đã có sẵn một lí do rác rưởi để giải quyết những thắc mắc đó. 

“Ngạc nhiên lắm đúng không? Hãy quỳ xuống và cúi đầu trước kĩ năng của chủ nhân cô đi.” 

“...nhưng, l-lí do đằng sau chuyện đó trông rác đến mức mọi chuyện chỉ tựa như con số không vậy.” 

“Được rồi. Vừa rồi là do ngươi tưởng tượng thôi, ta chả đụng tay vô chuyện đó đâu, ok?” 

Quả không hổ danh là Ratifah. Ngươi chọt đúng chỗ đau của ta rồi đó. Bộ ngươi không biết kiềm chế à? 

“Ồ, vậy là tin đồn thứ hai về người cũng là thật nhỉ?” 

“Rốt cuộc có bao nhiêu tin đồn về ta vậy??” 

Bị chọt ngay mông luôn. Đau lắm đấy có biết không. Một tên hoàng tử chỉ biết nằm ườn ra ngủ cả ngày trời rốt cuộc có gì vui mà bị mấy người đem ra bàn tán riết vậy... 

“À, thật ra...” 

Người có muốn nghe không? Người thật sự muốn nghe mà, phải chứ? Ratifah cứ liên tục thì thầm bên tai tôi. Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt ngớ ngẩn của cô ấy lúc này. 

Tôi im lặng và kéo chăn lên, cốt là để che giấu biểu cảm mà cô hầu gái rõ là rất mong muốn được thấy. 

“Á, chờ chút!! Xin người đừng có ngủ!! Tôi nói!! Tôi nói ngay đây!!” 

“...Đáng lẽ ngươi nên làm điều đó ngay từ đầu mới phải.” 

Thú thật, tôi rất bực mình bởi việc cửa phòng ngủ của tôi, thứ mà trước giờ vẫn luôn đóng chặt, giờ lại bị mở ra dễ dàng và thường xuyên kể từ khi tôi trở về từ Afillis. 

“Phải phải, người nói đúng.” 

Và rồi, với tốc độ còn chậm hơn cả hồi nãy, Ratifah bắt đầu bật mí “tin sốt dẻo” của cô ấy. 

“Tin đồn đó nói rằng Điện hạ mạnh như một ‘Anh hùng’ và thậm chí đã đánh bại một tên như vậy trong cuộc chiến vừa rồi!!” 

“Ta thấy mình thật ngu ngốc khi chịu nghe cô nói chuyện này đó.” 

Giọng điệu của tôi như ám chỉ rằng cô hầu gái thật sự ngốc đến mức nào khi mà nói đến chuyện đó. Với suy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc, tôi miễn cưỡng nâng cái thân dậy và đặt nó vào tư thế ngồi. 

“Nếu một tên hoàng tử lười chảy thây như ta có thể trở thành một ‘Anh hùng’, chắc thế giới này sẽ tràn ngập ‘Anh hùng’ quá ha.” 

“Gwah!” 

“Một tên nhóc còn chưa từng chạm vào thanh kiếm, chưa từng được dạy cho cách cầm kiếm, mà lại trở thành một ‘Anh hùng’ à? Thế thì làm cách nào mà ta đánh bại được một tên như vậy hả?” 

“Eh, đó, đó là... sức mạnh tâm linh!! Siêu năng lực!!” 

“Vậy trong bữa tối hôm nay ta sẽ nói là Ratifah bảo ta có siêu năng lực nhé! Rồi ta sẽ thử bẻ cong mấy cái thìa...” 

Cha tôi là một người rất nghiêm khắc về cách cư xử trên bàn ăn. Đó là điều mà bất cứ ai có liên quan đến Hoàng gia đều biết. 

“X-Xin chờ chút đã! Điện hạ sẽ không đưa tôi vào chỗ chết phải chứ!?!” 

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ quên cái ngày người đứng về phía Feli và chống lại ta à!? Không bao giờ ta quên được mối thù đó!!” 

Vào cái ngày định mệnh đó, Ratifah đã đứng về phía Feli, mặc cho việc cô ta là hầu gái của tôi, thậm chí còn bắt tôi lại nữa chứ. Tôi đã luôn nung nấu ý định trả thù cô ta. Giờ thì cơ hội đã tới! Kẻ chuyên phá rối giấc ngủ Feli đã đi vắng rồi, chỉ còn lại một mình ngươi thôi, Ratifah. Ta sẽ không để ngươi thoát được đâu. 

Đi chết đê!!!... 

...Nhưng ngay khi mọi thứ kịp diễn ra theo đúng mong muốn của tôi, cánh cửa... lại được mở ra một lần nữa. Ok, mọi chuyện kết thúc ngay từ khi bắt đầu luôn. 

“Anh vào đây.” 

Số người được phép vào phòng tôi bị hạn chế. Một vài người đã cố tiếp cận tôi khi tôi trở về từ Afillis, nhưng tôi không quan tâm lắm đến họ. Mà, ngay từ đầu tôi cũng đã nói mình sẽ không làm như thế rồi. 

Tính ra, ngoại trừ tôi, chỉ có bốn người từng bước chân vô căn phòng. 

Hầu gái của tôi, Ratifah. Hầu gái trưởng Feli. Rồi đến phụ vương của tôi. Và người thứ tư chính là... 

“Này Fay, em đang làm gì vậy hả?” 

...Anh trai lớn Grerial của tôi. 

“Xin lỗi vì đã phá đám trò vui của em, nhưng cha vừa cho gọi đấy. Bởi vì hầu gái trưởng đã đi nghỉ phép rồi nên anh đến thay cổ lôi em đi đây.” 

Nhìn biểu cảm hoang mang tột độ bỗng dưng xuất hiện trên mặt tôi, Grerial cười lớn. Dù gì đi nữa, anh ấy cũng là Quốc vương kế nhiệm, và hiển nhiên là anh ấy không cần phải làm công việc này. Đó là việc của người hầu. Có lẽ tôi đã gây phiền phức cho anh ấy: hoặc đó là những gì tôi nghĩ, nhưng ngay khi tôi kịp xin lỗi, Grerial đã ngăn tôi lại. 

“Đừng có làm cái vẻ mặt đó chứ. Là anh xin cha cho phép anh đi đó.” 

“...Em hiểu rồi.” 

“Đừng lo. Em sẽ không bị tra hỏi hay bị bắt làm bất cứ chuyện gì tương tự thế đâu. Chỉ là cha đang lo lắng cho em thôi. Ông ấy có cách của ông ấy mà. Với lại, rõ là chuyến đi đến Afillis của em đã mang lại kết quả tốt. Mà, anh không nói về cuộc chiến đâu, là em đó, Fay.” 

Nhưng mà như vậy cũng có nghĩa là... 

“Em thật sự không muốn mình dễ bị đọc vị đến thế đâu...” 

Có thứ gì đó đã thay đổi. Hoặc là cơ thể, hoặc là tâm trí tôi. Và tôi nhận ra rằng Grerial đã cảm nhận được sự thay đổi đó. 

Tôi không hối hận vì đã chạm vào thanh kiếm, cũng không hối hận khi đã vung kiếm lên. Nhưng nếu có ai hỏi rằng liệu tôi có làm thế lần nữa không, tôi sẽ không thể đưa ra đáp án ngay được. Dù gì đi nữa, những sự kiên ở Afillis đã có tác động đáng kể lên tôi, rõ là thế. 

“Vậy thì, cho ta mượn Fay một lúc.” 

Sau khi nói với Ratifah, Grerial lôi tôi ra khỏi phòng. 

“Trải nghiệm của em ở Afillis ra sao? Có kết thêm được người bạn nào không?” 

“Bạn bè à, hmm.” 

Hình ảnh của chú Leric hiện lên trong đầu tôi. 

“Trông nó có vẻ sáng sủa hơn chút so với trước rồi. À, ý anh là bầu không khí xung quanh em ấy. Như thể em đã vượt qua được chuyện vướng bận gì đó trong lòng vậy... đó là những gì mà anh cảm nhận được.” 

Rồi tôi nhớ đến khuôn mặt của người hiệp sĩ đã thay đổi tôi. Con người kì lạ đó đã mỉm cười trước khi chết và bảo mình thật may mắn khi còn sống được đến lúc đó. 

“Nên anh nghĩ rằng có thể em đã dựa dẫm ai đó. Em hẳn đã có một người bạn. Anh thấy em đã tìm được một người bên ngoài gia đình mà em có thể mở lòng mình ra.” 

Cuối cùng, Mephia là người mà tôi nghĩ đến. 

“Em không chắc liệu mình có thể nói đó là một người bạn không...” 

“Không sao đâu. Như vậy là đủ tiến bộ rồi.” 

Grerial nở một nụ cười rạng rỡ trong khi xoa mạnh đầu tôi như để ăn mừng cho sự tiến triển này. 

“Giờ thì, em muốn làm gì cũng được. Nhưng nhớ phải nói cho cha biết, nghe chưa?” 

Vẻ mặt nghiêm nghị thường thấy của ông ấy bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi. 

“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá làm chi. Anh bảo đảm với em là ông ấy sẽ rất vui cho coi.” 

Vào cái lúc mà tôi giao kiếm với Mephia đêm đó. 

Tôi muốn bảo vệ tất cả mọi người. Giọng nói phát ra từ thanh kiếm trung trực và thẳng thắn, cùng với lí tưởng đó, thật sự rất giống cô ấy. 

Một thanh kiếm không có chỗ cho bất kì “cái ác” nào trú ngụ. 

Nhưng mong muốn đó cũng chỉ là lí tưởng mà thôi; một lí tưởng đã vụn vỡ. Hơn bất cứ ai, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. 

Cô ấy thật sự quá tỏa sáng so với một kẻ như tôi. Tôi đã nghĩ rằng hai ta sẽ không thể thấu hiểu được nhau. Vậy mà... tôi không thể phủ nhận được cái lí tưởng đó. 

Bởi... tôi cũng có cái mong muốn đó. 

Những xúc cảm đó đã bị tôi quăng đi từ khi nào mà chính tôi còn không biết, nhưng ít nhất thì, tôi đã từng như vậy. 

Kể cả bây giờ lẫn sau này, Mephia vẫn có khả năng bị tổn thương mỗi khi không bảo vệ được ai đó, thậm chí là hết lần này đến lần khác. Nhưng cô ấy là con người mà một khi đã dám nói ra lí tưởng của mình thì sẽ thực hiện nó: và bởi thế mà những người xung quanh cô ấy sẽ bị thu hút, dẫu cho mọi thứ chỉ còn lại một mảnh hi vọng. 

Đến cuối cùng, cô ấy sẽ nhận ra rằng trong khi cô ấy phải bảo vệ mọi người thì chính mình mới là người được bảo vệ. Rồi sau đó sẽ chỉ có nước mắt chảy xuống trong khi cô ấy nhận ra mình thật sự chẳng bảo vệ được ai cả. 

Tôi như thấy được chính mình ở kiếp trước và điều đó khiến tôi cảm thấy rất bực tức. 

Tôi muốn giết chết cái bản sao đó ngay lập tức. 

Nhưng tôi không còn là *** nữa. Bây giờ tôi là Fay Hanse Diestburg, một kẻ đã có thể kiềm chế được cái ham muốn ngu xuẩn đó. 

Bởi vì Fay Hanse Diestburg muốn sống một cuộc đời không nuối tiếc. Muốn chết trong khi môi nở một nụ cười. Nên tôi sẽ dang tay ra như cái cách mà sư phụ đã làm với tôi. 

Tôi không biết tôi sẽ làm được những gì, nhưng ít nhất tôi biết mình có thể giúp đỡ cô ấy. Vì vậy, tôi đưa tay ra về phía cô ấy. 

<<Cậu thực sự rất mạnh...>> 

Không ma thuật, không Huyết kĩ. Chúng tôi chỉ đơn giản là đấu kiếm thôi. Nhưng bởi chênh lệch sức mạnh hai bên quá cách biệt, trận chiến đã không kéo dài được lâu. 

 <<Cô không cần phải quá bận tậm đâu. Công sức luyện tập của cô rồi sẽ được đền đáp xứng đáng thôi.>> 

Những suy nghĩ chất chứa trong lòng tôi lúc này, có lẽ nó chẳng hợp với tôi chút nào, nhưng với Mephia thì... 

<<Nếu cô có trở ngại nào chưa vượt qua được, cô có thể nhờ đến sự giúp đỡ của tôi. Đó cũng là một cách để tôi nói lời cảm ơn chú Leric. Với lại...>> 

Bởi thế nên- 

<<...ít nhất thì, tôi mong rằng lí tưởng của cô sẽ trở thành hiện thực, Mephia à.>>