“À không, không phải thế đâu. Chỉ là…… chúng tôi với cậu ta vốn là chỗ quen biết cũ thôi. Và giờ chúng tôi hy vọng cậu ta có thể giúp chúng tôi với những rắc rối nhỏ mà cả nhóm đang gặp phải.”
“À ra vậy. Thì ra là thế, huh?”
“Đúng vậy. Trong trường hợp đó thì chúng tôi sẽ ghé qua đồng bằng một chuyến.”
“Vâng, vậy xin hãy cẩn thận và chúc một ngày tốt lành.”
“Nyan, nyara~! Nyan, nyara~! Nya, nya, nya, nyan~♪!”
Như thường lệ, hôm nay sau khi hoàn thành xong yêu cầu, cả nhóm đang trên đường trở về nhà.
Và cũng như mọi khi, Kanade đi đầu, miệng khe khẽ ngân nga một giai điệu kỳ lạ.
“Bài hát gì thế?”
“Hmm~, không biết nữa. Giai điệu gì ấy nhỉ~?”
“Ý cậu là, ngay cả khi chính cậu đang hát mà cậu cũng không biết đó là gì sao?”
“Chỉ là tớ không kìm được, cứ theo bản năng mà ngân nga giai điệu này mỗi khi có chuyện gì đó vui làm mình hạnh phúc thôi.”
“Ý tớ là, có chuyện gì thú vị vừa xảy ra à? Chúng ta chỉ mới hoàn thành một nhiệm vụ thôi mà?”
“Hoàn thành nhiệm vụ nghĩa là có được một khoản tiền thưởng kha khá! Tiền nhiều thì đồng nghĩa với nhiều đồ ăn ngon để đánh chén! Nyafuuh~♪!”
“À, thì ra là vậy, huh?”
Tôi bật cười cùng với Tania khi nhận ra điều đó.
Kanade quả là một người có tính cách đơn giản, thẳng thắn.
Nhưng có lẽ chính điều đó lại tạo nên sức hút của Kanade.
Cậu ấy trong sáng như một đứa trẻ, luôn nở nụ cười rạng rỡ có thể lan tỏa niềm vui đến bất kỳ ai trông thấy.
Đó là một khả năng mà tôi không bao giờ có được, dù có cố đến mấy.
“Này, chẳng phải ví tiền của cậu bắt đầu dày lên kha khá rồi sao?”
Đột nhiên Tania lên tiếng hỏi tôi một câu như thế.
“Ờm, giờ cậu nhắc mới nhớ…… Dạo gần đây đúng là chúng ta kiếm được kha khá tiền đấy.”
Hiện tại, trong ví của tôi có tám đồng vàng và ba mươi bốn đồng bạc và một số đồng đồng khác.
Với số tiền này, chúng tôi không cần phải lo lắng về chỗ ở trong thời gian tới, và mỗi ngày đều có thể ăn uống khá thoải mái nếu muốn.
“Vậy thì, chẳng phải chúng ta có thể dùng số quỹ đó để mua sắm sao?”
“Ừm, chắc vậy.”
“Nếu thế, sao không sắm cho mình ít giáp và vũ khí mới đi? Rein, giờ tớ mới nhận ra, nhưng cậu chẳng có lấy một bộ trang bị tử tế nào cả!”
“…… Giờ cậu nhắc mới nhớ.”
Trước kia, khi còn trong Đội của Anh hùng, tôi từng sở hữu một số trang bị cấp Truyền thuyết. Nhưng tất cả đều bị lấy lại ngay cái lúc tôi bị đuổi khỏi nhóm.
Sau đó, con dao găm mà tôi mua bằng số tiền ít ỏi nhanh chóng bị gãy khi chạm phải con Hổ Sát Nhân.
Bởi vì tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc đó đến giờ, tôi hoàn toàn quên mất việc chuẩn bị cho mình một món trang bị mới.
“Bằng cách nào đó, chúng ta đã xoay xở được dù không có trang bị…… Hay là có khi chúng ta vốn đã rất mạnh mà chẳng cần dùng đến nó? Với lại, hai người bọn tôi có lẽ không cần đến trang bị đâu, nhưng điều đó không áp dụng cho cậu, Rein. Cho dù cậu đã ký khế ước với hai Chủng Tộc Tối Thượng và nhận được phúc lành từ bọn họ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể bỏ qua việc trang bị cho bản thân một cách đàng hoàng.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy thì thế này nhé, trước hết chúng ta quay lại Công Hội để báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành, rồi sau đó có thể đi dạo một vòng quanh mấy cửa hàng vật phẩm và giáp trụ trong thành?”
“Nyaaa…… Nhưng mà còn đồ ăn thì sao……?”
“Ừ nhỉ. Chúng ta có thể làm tất cả những việc đó sau khi kiếm chút gì ngon ngon để ăn trước.”
“Nyah~♪! Rein, cậu đúng là nhất! Mình biết ngay là cậu sẽ hiểu ra ngay mà!”
“…… Trời ạ. Cậu đúng là quá mềm lòng mỗi khi liên quan đến Kanade.”
“Nhưng mà Tania, cậu cũng đâu phản đối kế hoạch này, đúng chứ?”
“T- Thì, cái này, ta… Ta chỉ là thấy hơi đói bụng một chút thôi! Đúng rồi, chỉ vậy thôi! Chứ không phải là ta muốn chiều theo Kanade hay gì cả, đừng hiểu lầm!”
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Tania gia nhập nhóm của chúng tôi, và cuối cùng thì tôi cũng dần hiểu ra cô ấy là người như thế nào, và phải đối xử ra sao cho hợp.
Nói một cách ngắn gọn, cô ấy là kiểu người không giỏi thể hiện cảm xúc thật của mình ra ngoài, luôn che giấu chúng sau lớp vỏ của những lời châm chọc.
Nhưng thực chất, cô ấy lại như như một đứa trẻ, vừa bướng bỉnh vừa dễ thương.
“Anyah? Gì thế Tania, sao cậu nhìn như vậy?”
“K-Không có gì cả! Thật sự là không có gì!”
Với sự cười nói như vậy, chúng tôi bước đi trên con đường về thành phố thì……
“Này Rein.”
…… Tôi sững lại, nụ cười vẫn còn trên môi.
“…… Arios? Và những người khác nữa……”
Như thể đã chờ sẵn từ trước, nhóm của Dũng Sĩ Arios xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
“Lâu rồi không gặp nhỉ? Cậu dạo này thế nào? Hai người kia là đồng đội mới của cậu sao?”
“Ừ, tôi vẫn ổn. Cảm ơn đã hỏi thăm. Vậy chào nhé.”
“Này, này, đừng thế chứ. Đã lâu rồi không gặp, cuối cùng gặp lại mà cậu lại tỏ ra thô lỗ như vậy sao? Nói chuyện một chút đi nào.”
Tên này nghiêm túc đấy à? Hắn nghĩ mình đang nói cái quái gì vậy?
Chúng tôi còn có gì để nói nữa chứ? Anh mong tôi vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ ư?
Những cảm xúc tồi tệ mà tôi tưởng đã biến mất kể từ khi gặp Kanade và Tania lại trỗi dậy trong lồng ngực.
“Chẳng có gì để nói cả. Lần trước anh đã nói rõ ràng rồi.”
“Ôi, thôi nào, đừng cứng nhắc thế chứ! Sau khi mọi chuyện đã xảy ra, bọn tôi cũng đã dành thời gian để suy nghĩ lại, cậu biết đấy? Và bọn tôi đã thống nhất với ngau rằng, cho dù cậu có vô dụng thế nào đi chăng nữa thì vẫn có cách nói khéo léo hơn. Một cách xử lý tốt hơn.”
“Cậu biết đấy, không phải là tất cả chúng tôi đều ghét cậu hay gì đâu. Chỉ là, bọn tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách nói ra như thế. Xin hãy tha thứ cho bọn tôi vì chuyện đó.”
“Nhưng đồng thời, cậu cũng hiểu chứ, là lỗi không hề nằm ở bọn tôi. Rõ ràng như ban ngày rằng chính cậu mới là vấn đề ở đây. Nhưng mà, đúng là bọn tôi đã lỡ lời hơi quá đáng. Nên vì thế, bọn tôi thật sự muốn xin lỗi cậu.”