Tháp Thử thách - Mang nó Theo Một lần Thì sao? (Tầng Thứ ba - Phần Đầu)
◇◆◇◆◇
Tầng thứ ba của Tháp Thử thách. Còn lại 5 tiếng và 20 phút nữa cho đến hoàng hôn.
.
Chúng tôi tiến vào cánh cửa và đi tới địa điểm kế tiếp.
Gió vẫn tiếp tục thổi. Có một không gian rộng lớn phía trước chúng tôi. Nó lớn hơn cả một sảnh hòa nhạc.
Tuy nhiên, lại không hề có sàn. Bóng tối sâu thẳm bao trùm khắp nơi. Bạn không thể nào nhìn thấy được phía dưới đáy.
Tôi bèn thử thả xuống một viên sỏi, song tôi không thể nghe thấy âm thanh nó chạm đáy.
.
Một khoảng sàn hẹp, rộng 50cm trải dài bên trong không gian đó.
Con đường cuộn xoắn hệt như một con rắn cho đến tận cánh cửa ở phía bên bờ đối diện.
.
Có một cái cột trụ chống cao 1m kế bên cánh cửa, một ngọn đuốc với lửa xanh lục đang cháy không ngừng ở trên đỉnh của cột trụ đó. Đây là thứ còn được gọi là trại lửa.
Ngọn lửa có lẽ có màu xanh lục bởi vì ma thuật.
.
Tôi bỗng để ý thấy băng chữa thương ở trên cánh tay của ông chú và bèn hỏi ông ta.
"Vết thương của ông vẫn ổn chứ?"
"Yea, chẳng to tác gì đâu."
"Để đề phòng, ta sẽ chữa lành cho ông bằng ma thuật vậy."
"Cậu thậm chí còn có thể sử dụng được ma thuật hồi phục sao! Cậu phi phàm quá rồi đấy!"
Tôi đành phớt lờ ông chú đang kinh ngạc và nhanh chóng niệm chú <<Hồi phục Hoàn Toàn>> và <<Thanh tẩy Độc tố>>.
.
Celica thốt lên 'wow' trong khi nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay của tôi.
"Em chắc chắn rằng Keika-sama có thể làm được bất cứ thứ gì đấy."
"Đừng dựa dẫm vào ta quá nhiều, được chứ."
"Vâng, nhưng điều đó có nghĩa là, em sẽ nỗ lực thật chăm chỉ để trở nên thật hữu dụng ạ."
''Vậy thì hãy đi đọc các ký tự ở trên phần bệ đỡ trại lửa trong khi ta đang chữa thương cho ông chú đi."
"Em hiểu rồi ạ."
Celica liền ngoảnh đi và hướng về phía trại lửa trong khi làm rung rinh chiếc váy của mình.
.
Celica bỗng ngoảnh lại trong khi đang ngồi xuống.
"Keika-sama, nó được viết là 『Hãy thắp sáng những cây nến bằng ngọn lửa bên trên trại lửa và tiếp tục tiến lên. Bằng không, cánh cửa xanh lục sẽ không mở ra.』 đấy ạ."
"Những cây nến ư?"
"Chúng có năm cây đằng sau bệ đỡ của trại lửa ạ."
"Năm huh... Ta đoán là chúng không phải đồ dự phòng song chúng ta cần phải sử dụng chúng toàn bộ đấy."
.
Tôi bèn bước lên cái lối hẹp bên trong không gian tối đen.
Tôi liền để tay của mình lên phía trên cái hố rộng mở.
SWOOSH!
Một luồng gió mạnh thổi qua, đập vào cánh tay của tôi, khiến ống tay áo bộ Wakufu của tôi phấp phới.
Nó thổi từ phía bên dưới cái hố này sao?
Không, nó đang hút vào theo ma pháp dẫn đường.
.
"Ta hiểu rồi. Ngọn lửa sẽ bị dập tắt nếu chúng ta không đi trên cái lối hẹp này huh."
Tôi có lẽ sẽ bị kéo xuống nếu bay trong không khí đấy.
.
Tôi đang suy nghĩ.
Bạn sẽ không còn lựa chọn nào ngoài việc mang chúng theo trong khi thật tập trung. Trong khi đang tập trung sự chú ý vào tay và chân của mình, và tất nhiên bạn cũng cần phải cảnh giác với cạm bẫy và quái vật nữa.
-- Để rút cạn sức mạnh tinh thần huh. Thần kinh của bạn chắc chắn sẽ hao mòn đi bởi việc này.
.
Celica liền đứng dậy với những cây nến to dài khoảng 20cm.
"Vậy thì Keika-sama, hãy đi thôi nào. Bởi có năm cây nến ở đây, chúng ta nên làm gì vậy ạ?"
"Ta sẽ mang tất cả chúng theo."
"Eh, nhưng nếu lũ quái mà tấn công thì..."
"Ta sẽ làm điều này -- <<Khởi Phong>>."
Fwoosh, những cây nến liền tách ra khỏi tay của Celica.
Năm cây nến trôi nổi và hướng về phía cái trại lửa.
Chúng được thắp lên bằng ngọn lửa xanh lục.
.
Đôi mắt xanh lam của Celica liền mở ra thật to.
"Keika-sama, ngài tuyệt vời thật đấy. Đây là lần đầu em từng trông thấy một ma thuật như thế này đấy ạ."
"Vậy sao. À thì, ta đã mường tượng ra nhiêu đó thôi mà."
Tôi về cơ bản có nhiều Thần Kỹ -- ma thuật tự sáng tạo của bản thân hơn cả ma thuật thông thường mà.
Làm sao điều đó lại có thể chứ? -- Bởi tôi là một Vị Thần.
.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tôi đang say sưa, tôi đột nhiên bỗng cảm thấy chóng mặt.
"Uu."
Tôi vẫn cố đứng vững được mặc dù đôi chân của mình chao đảo.
Celica hét lên bằng chất giọng thanh thoát của mình.
"Keika-sama!?"
"Oy, có chuyện gì vậy Keika!"
.
Tôi đã bị công kích bởi một cảm giác về việc mất hết sức lực thân thể.
Tôi bèn nhìn vào cái trại lửa và những cây nến với <<Thấu Thị>> ngay lập tức.
.
【Trại lửa Lục Hỏa】 Bạn có thể đi tới tầng kế tiếp bằng cách đặt ngọn lửa ma thuật này đằng trước Cửa Tầng.
【Nến Triệt tiêu Ma thuật】 Giữ cho ngọn lửa ma thuật cháy lên bằng cách tiêu thụ ma năng của người dùng. Ngọn lửa này sẽ trở thành một ngọn lửa bình thường nếu bạn thả tay ra hoặc ma năng của bạn cạn kiệt.
.
Tch, ra là cái thể loại đó!
Tôi liền nhìn vào lòng bàn tay của mình.
--------------------
【Trạng thái】
Tên: Keika Hiko-no-Mikoto
【Chỉ số】
Sức sống: 614600
Ma năng: 531204/566600
Công kích: 102220
Phòng ngự: 143620
Ma Công: 184020
Ma Kháng: 42620
--------------------
Điểm MP của tôi đã giảm đi một đống rồi!
Tôi đã sử dụng khá là nhiều ma thuật và liên tục sử dụng <<Thấu Thị>> cho nên sẽ chẳng lạ lùng gì nếu nó giảm đi 10000, nhưng thế này thì đúng là quá nhiều rồi đấy.
.
Tôi liền hủy bỏ <<Khởi Phong>> lên những cây nến ngoại trừ một cây.
Những cây nến khác liền rơi xuống mặt sàn. Ngọn lửa trên những cây nến vẫn còn lửa cháy bỗng chuyển sang màu cam thông thường.
Tôi bèn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bảng trạng thái của mình, điểm MP của tôi lại giảm đi lần nữa.
Nó trở thành 530071. 1133 đã bị tiêu thụ. 0.2% của tối đa.
Sử dụng tất cả chỗ nến cùng lúc nghĩa là sẽ tiêu thụ 1%, 5666. Thảo nào lại dữ dội đến thế.
Tôi đành dập tắt nó ngay lập tức.
.
Mái tóc vàng óng của Celica đung đưa khi cô ấy vội vàng băng qua những cây nến.
"Keika-sama, có chuyện gì vậy?"
"Những cây nến này sẽ tiêu thụ ma năng của chúng ta. Hơn nữa, nó có lẽ theo tỷ lệ đấy."
"Tỷ lệ!? Vậy thì điều đó có nghĩa là, những người nào có nhiều ma năng sẽ mất đi một lượng rất lớn sao?!"
"Đúng vậy... Celica, hãy thử thắp một cây bằng ngọn lửa đó đi."
"Vâng ạ."
Celica bèn nhặt lấy một cây nến bằng những ngón tay mảnh mai của mình và hướng tới ngọn lửa ở trên đỉnh cái trại lửa.
Ngọn lửa xanh lục liền thắp sáng lên ngay lập tức.
Ma năng của Celica là thấp nhất ở đây. Là 165.
.
Celica, ông chú và tôi đang nhìn chằm chằm vào cây nến mà cô ấy giữ phía trước ngực của mình.
.
Tuy nhiên, ma năng của Celica không hề giảm đi mặc đù tôi đang nhìn vào nó.
Nó cuối cùng cũng đã giảm đi 1 sau ba phút.
.
-- Vậy ra nó thực sự theo tỉ lệ. 0.2% của 165 là 0.33.
Nó đã bị giảm đi 0.2% trong một phút, và sau ba phút, nó cuối cùng mới đạt đến một con số có thể được hiển thị.
.
Tôi liền đưa ra một yêu cầu khác cho cô ấy trong khi gật đầu.
"Tiếp theo Celica, hãy thắp một cây nến khác bằng ngọn lửa trên cây nến mà cô đang có trong tay của mình đi."
"Eh... v-vâng ạ!"
Celica nhanh chóng hiểu ra, nhặt lấy một cây nến khác và thắp nó lên bằng ngọn lửa trên cây nến trước.
.
-- Tuy nhiên.
Cây nến được thắp lên bằng ngọn lửa của cây nến khác lại có một ngọn lửa màu cam.
"Ngọn lửa đến từ những cây nến khác sẽ không cho màu xanh lục huh."
"Tệ quá..."
Celica trông khá là thất vọng với đôi vai trùng xuống.
.
Ông chú, người đang quan sát, liền cất lời.
"Bởi Keika xem ra có rất nhiều ma năng, cậu không nên sử dụng chúng hết đâu. Có năm cây nến, cho nên đầu tiên Celica mang theo hai cây, và một cho tôi. Một khi chúng ta tới được đích và quay lại, Celica và tôi mỗi người sẽ mang theo một cây. Chúng ta nên làm một chuyến thứ hồi đấy."
.
Tôi bèn nhìn vào con đường hẹp hệt như con rắn bên trong không gian tối đen.
"Không, chúng ta không nên. Có vẻ như sẽ mất tới tận một tiếng chỉ cho mỗi chặng. Chúng ta sẽ lãng phí ba giờ nếu làm một chuyến thứ hồi đấy."
"Vậy thì chúng ta nên làm gì đây...?"
Celica trông có vẻ bối rối, đôi mắt xanh lam của cô ấy bị mờ đi dần bởi lo lắng. Mái tóc vàng óng của cô ấy lấp lánh bởi ánh lửa xanh lục trên cái trại lửa.
.
Tôi liền nhe răng và bật cười.
"Dĩ nhiên là chúng ta sẽ kết thúc chuyện này chỉ bằng một chặng rồi! Làm như chúng ta sẽ lãng phí thời gian ở đây vậy!"
.
Một mê cung rút cạn ma năng của bạn sau sức mạnh thể chất.
Chắc chắn giết chết con mồi sau khi triệt để làm suy yếu chúng.
Đó thật sự là một ý tưởng xảo quyệt và đáng kinh tởm mà.
.
-- Đừng có nghĩ rằng ta sẽ tiến hành hệt như tên quỷ vương kia đã hình dung!
.
Khuôn mặt duyên dáng của Celica nhăn lại.
"Nhưng chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào vậy ạ?"
"Như thế này đây."
.
Tôi bèn tiến lên một bước lớn về phía cái trại lửa và rút thanh Tachi của mình ra trong khi đang bước đi.
"-- <<Phong Thần Trảm Ban phước>>."
Thanh Tachi được bao trùm trong bão tố. Và rồi tôi liền giương thanh Tachi lên cao trong khi nhìn chằm chằm với Thấu Thị.
Celica mở to đôi môi đỏ của mình ra, chết lặng.
"E-eeh?"
"O-oy, Keika, cậu định làm cái gì thế!?"
"Deyaa!"
.
ZUGAA --!
.
Cái cột chống của trại lửa đang cháy va xuống mặt sàn.
Cái trại lửa bị nghiền nát liền nghiêng ngả.
Tôi nhanh chóng tra thanh Tachi của mình vào vỏ và giữ lấy bệ đỡ của trại lửa bằng cả hai tay.
"Nó có hơi nặng đấy."
Tôi liền nâng cái bệ đỡ và trại lửa lên, thứ mà nặng phải vào khoảng vài trăm kg.
Và rồi tôi nhấc bổng chúng lên khỏi mặt sàn.
.
Celica đầy ngạc nhiên khi cô ấy đặt tay lên trên miệng của mình.
"Ke-Keika-sama! Ngài định làm gì với thứ đó vậy?"
"Cậu tính làm gì thế Keika? -- C-cậu không lẽ nào lại!"
Tôi liền bật cười ngay sau khi đặt tạm cái bệ đỡ xuống.
"Nếu làm một chuyến thứ hồi là một điều rắc rối, vậy thì ta có thể cứ việc mang theo cả cái trại lửa cùng với mình mà. Bên cạnh đó, nhìn này. Ngọn lửa vẫn có màu xanh lục nếu nó được mang theo cùng với cái bệ đỡ đấy thôi."
"Đ-điều đó khá là vô lí nhỉ..."
"Ý tưởng của cậu thật phi nhân loại, theo một nghĩa tốt. Nó phải ở cấp độ của Thần hoặc Quỷ đấy, cậu biết chứ..."
Cả hai người dần mỉm cười thậm chí trong khi đang trông có vẻ sốc.
.
Tôi đặt chiếc ba lô của mình xuống và vác cái trại lửa lên trên vai.
"Ta sẽ dẫn đầu, ông chú nên đi phía sau ta. Tiếp theo là gã to xác. Celica sẽ ở cuối với những cây nến và ba lô của ta."
"Em hiểu rồi."
"Đã rõ."
Khuôn mặt của cả hai người liền căng ra một khi họ đã xong việc chuẩn bị.
"Giờ thì, đi thôi nào!"
Tôi bèn bước lên con đường hẹp bên trong không gian kia trong khi mang theo cái trại lửa trên vai của mình một cách vững chãi.