Yuri in Which the World Will End in Ten Days

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Oneshot - Ngày 1

Rõ ràng là, thế giới sẽ đi đến hồi kết trong mười ngày nữa.

Nghe thật buồn, nhưng nó chính là như vậy.

Và nếu điều đó là sự thật, tôi đoán là mình nên kết thúc chuyện này.

---

Địa chỉ của cô ấy chẳng hề thay đổi. Tôi nghe một người quen bảo rẳng cổ vẫn còn sống ở đây. Một ngôi nhà riêng đơn sơ không nét đặc biệt.

Tôi bấm chuông, không ai trả lời. Tôi tiếp tục bấm thêm một lúc nữa trước khi tiến hành mở cánh cổng, rồi sau đó gõ cửa.

“Xin chào!”

Trời vẫn sáng, nên tôi không biết liệu trong đó có đang bật đèn hay không. Có cảm giác như không có ai ở nhà. Dù vậy, tôi không chắc. Xét theo tình huống hiện giờ, họ có lẽ chỉ tiếp tục giữ im lặng.

“Nà~y! Ra ngoài mau!”

Tôi cứ gõ cửa. Tôi đã cất công đến tận đây rồi. Tôi sẽ không cứ thế quay trở về bây giờ được.

Vài phút trôi qua; chẳng rõ chính xác là bao nhiêu nữa. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì tiếng gõ, thì tôi nghe thấy cánh cửa bật mở.

“Ừm, có chuyện gì vậy...?”

Một cô gái mặc đồng phục cao trung bước ra, vẻ khó chịu. Tầm mười sáu mười bảy, nếu tôi phải đoán. Em ấy đeo kính và để tóc dài ngang vai. Không màu mè, không trang điểm. Kiểu con gái mà tôi sẽ khỏi cần suy nghĩ mà đặt biệt danh cho là chủ tịch ủy ban.

“Ruru có nhà không?”

“Hiện tại thì không... Chị cần gì sao?”

Em ấy nhìn tôi chằm chặp, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.

“Khi nào cô ấy quay về?”

“Chị đang cầm thứ gì vậy?”

Tôi có một thứ muốn nó phải được hoàn thành trong trường hợp thế giới chỉ còn mười ngày nữa.

“... Đó là một cái rìu.”

Và nó, dùng để giết người phụ nữ ấy.

---

“Ế, ừm, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Khuôn mặt lộ vẻ giật mình, em ấy tuyên bố với tôi. Một phản ứng thành thật, có thể đoán trước.

“Oh, khoan khoan đã! Chị không có ý định làm hại em đâu. Vậy... Ruru không có nhà?”

“Tức là chị định làm gì đó với chị gái của tôi?”

“Ahh, em là em gái nhỏ của cô ấy! Sao chẳng giống cổ chút nào vậy!”

Nghĩ lại thì, tôi có lẽ đã từng nghe trước đó là cô ấy có một người em gái rồi. Tôi giữ nguyên quan điểm là gương mặt họ chẳng giống nhau một tẹo nào, chắc chắn luôn, nhưng hình như cô gái này không thích bị nói như vậy.

“Lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”

Em ấy nói, nghe có vẻ cứng đầu, và cố gắng đóng cửa lại. Nhưng tôi đã chen một chân vào trước, chặn nó. Em ấy lùi lại một nhịp, nhường chỗ cho sự xâm nhập vào nhà thành công của tôi.

“Em làm thế thì sao chứ? Dù gì thế giới cũng sẽ kết thúc. Nên nói cho chị biết, Ruru đang ở đâu?”

Em ấy tiếp tục lùi lại; tôi thu hẹp khoảng cách giữa hai người với từng bước chân.

“Em biết đấy, chị chẳng phải kẻ đáng nghi nào cả. Chỉ là bạn gái cũ của cô ấy thôi. Và em thấy rồi đó, chị có một chút thù hận và muốn giết chết cô ta, nên chỉ cần cho chị biết cổ đang ở đâu thôi.”

“Chị biết là tôi sẽ không đời nào nói cho chị.”

“Để chị đoán nhé, biệt thự ở Hayama? Cô nàng thường khoe khoang về nó. Cô ta không có xe hơi, nên hẳn là đi cùng bố và mẹ rồi. Chị nói có đúng không?”

Sự thay đổi trong nét mặt của em ấy quá rõ ràng. Có vẻ ẻm thuộc kiểu người không bao giờ nói được một lời gian dối. Một đứa trẻ hết mực thiện lương.

“Chắc là tuyệt lắm, ngắm nhìn hồi kết của thế giới ở một địa điểm đắt đỏ, view đẹp như vậy... Nhưng, tại sao em còn ở đây, em gái nhỏ?”

“... Không có gì quan trọng.”

“Em vẫn còn đi học? Tại sao?”

Hẳn là trường hợp đó, theo bộ đồng phục em đang mặc. Dù vậy, tôi thật sự không biết họ có còn mở lớp hay không cơ. Nhắc lại lần nữa, thế giới sắp tận thế rồi, nếu tôi là em ấy, tôi chắc chắn chẳng muốn tiếp tục học hành.

“... Tôi đã bảo là không có gì quan trọng mà.”

“Có ích gì khi mà tận thế đang đến rất gần hả?”

Em ấy lặng thinh, suy nghĩ về điều đó trong khoảnh khắc.

“Cho dù tôi biết ngày mai thế giới này sẽ tan thành mảnh vụn, tôi vẫn sẽ trồng cây táo của mình.”

“Hả?”

“Đó là một câu nói nổi tiếng. Chị chưa từng nghe à? Tôi không mong chờ một kẻ như chị biết về nó, nhưng vẫn...”

“Tại sao em phải trồng cây khi thế giới sắp sửa kết thúc?”

“Đó là vấn đề về tư duy. Tôi vẫn sẽ đến trường học như thường lệ. Tôi sẽ tiếp tục học bài. Thế giới có thể chết hoặc không; không quan trọng. Chuyện đó không quan trọng đối với tôi. Tôi chỉ làm những gì mình có thể.”

Em ấy hình như càng ngày càng nóng lên theo từng lời nói. Giọng điệu trở nên kiên định và đầy sức mạnh.

“Hmm. Nghe thật vô nghĩa.”

“Như tôi đã nói!... Đây, tôi nói với chị xong rồi!”

“Vậy, thực sự Ruru không có nhà hử?”

“Chị ấy sẽ không quay về trong một thời gian.”

“Thế thì chị sẽ đợi.”

“Rời đi ngay!”

Em ấy thốt lên, thực chất là hét vào mặt tôi. Tôi có vũ khí, nhưng chắc chắn tôi không muốn bắt nạt cô bé tội nghiệp này bằng nó.

Người tôi muốn giết là chị gái của em, không phải em.

“Khoan, chị chưa biết tên của em nhỉ. Mimi? Roro?”

“Là Riri.”

Trả lời xong, em ấy như thấy bất ngờ vì chính mình.

“Riri-chan, hẹn gặp lại em vào ngày mai.”

Tôi nở một nụ cười thật tươi và vẫy tay chào em ấy. Cùng với chiếc rìu trong tay.

Khuôn mặt đỏ bừng, em ấy trả lời tôi, một phản ứng hoàn toàn thành thật.

“Đừng bao giờ đến đây nữa!”