Ichimiya POV:
---------
Mùa hè năm tôi 16 tuổi. Ngày 27 tháng 7. Lễ hội pháo hoa ở Otomigawa. Trên ngọn đồi lộng gió có thể nhìn bao quát cả khu phố. Một chùm pháo hoa cực lớn nổ bung trước mắt chúng ta như một bức màn ánh sáng vậy. Cậu đang đứng cạnh bên mình… và mình nghe thấy giọng nói của cậu.
"Mình thích cậu."
Mình đã được cậu tỏ tình. Khoảnh khắc ấy mình đã biết trước rồi…
Khi nhìn thấy viễn cảnh đó, tôi còn là một cậu nhóc 6 tuổi. Đó là vào một ngày hè nóng nực, và nắng hôm đó thì cực gắt, nhưng tôi chẳng quan tâm mà chạy đi chơi súng nước cùng mấy đứa bạn. Vào lúc đó, trong một khoảnh khắc tôi đã mất đi ý thức của mình. Khi ấy, tôi đã thấy cảnh mình được tỏ tình. Vì nó chỉ xảy ra trong một khắc ngắn ngủi thôi, nên chẳng ai nhận ra là tôi đã mất ý thức cả.
Bố tôi kể với tôi rằng, những hình ảnh đột nhiên vụt qua tâm trí mình là những lời tiên tri. Và còn nữa là những người đàn ông nhà Ichimiya đều được sinh ra với khả năng tiên đoán. Có vẻ như nó liên quan đến việc nhà Ichimiya truyền đời làm trụ trì ở chùa Shinto, nhưng bố tôi không rõ chi tiết lắm. Và khi 6 tuổi, tôi đã có thể nhìn thấy tương lai của 10 năm sau. Khá là hiếm có ai nhìn được xa như vậy, nhưng tôi từng được nghe ông kể có người nhìn trước được tương lai tận 1000 năm cơ. Vậy nên dù nói là hiếm, nhưng nó cũng từng xảy ra tầm 3 thế hệ quanh đây rồi.
Và có một điều mà tôi phải thực sự chú ý, đó là nếu như tôi thay đổi tương lai, tôi sẽ mất đi khả năng tiên đoán của mình mãi mãi, vậy nên bố tôi đã dặn đừng bao giờ cố thay đổi tương lai.
Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của người đã thổ lộ với tôi. Có vẻ như giọng nói là thứ không thay đổi dù cho có qua 10 năm đi nữa. Có phải là do con gái không đến lúc bị vỡ giọng như con trai không nhỉ.
Cô ấy là Kaede Futami. Chúng tôi nhập học tiểu học cùng năm với nhau, nhà chúng tôi cũng gần nhau nữa, vậy nên tôi và cô ấy gặp nhau mỗi ngày trên đường tới trường. Nhưng do học khác lớp nên tôi không nói chuyện với cổ nhiều lắm.
Trường tiểu học chỗ tôi thường sắp xếp lại lớp mỗi 2 năm, vậy nên đến năm thứ 3, tôi đã lần đầu tiên được xếp cùng lớp với cô ấy. Sau khi hoàn thành việc đổi lớp, là đến màn tự giới thiệu của mọi người. Sau khi hoàn thành phần của mình, tôi ngồi nghe những học sinh khác tự giới thiệu và háo hức khi xem xem ai có thể làm bạn với mình. Tôi cũng chú ý nghe những lời giới thiệu của mấy người bạn đã cùng lớp với tôi từ trước nữa vì tôi thấy hứng thú với những gì họ sẽ nói.
Nhưng màn giới thiệu của Kaede Futami thì lại khác hẳn. Tôi không biết nhiều về cô ấy, và đây là cơ hội hiếm có để tôi có thể hiểu hơn về cổ. Tôi tập trung lắng nghe để chắc rằng mình không bỏ sót bất cứ điều gì.
Tất cả những gì tôi biết là cô ấy có dáng người mảnh khảnh, hơi cao hơn tôi một chút. Mái tóc đen dài óng ả, thỉnh thoảng lại được tết lại.
“Mình là Kaede Futami. Rất mong được mọi người giúp đỡ.”
Trái ngược với một tôi đang chú ý hết mức như muốn bắt lấy từng câu chữ, là một màn giới thiệu cực kì ngắn gọn. Kaede ngồi vào chỗ ngay sau khi nói vậy. Có vẻ cô ấy đang khá là lo lắng, vì sau khi ngồi vào chỗ, tôi thấy cô ấy thở ra một hơi thật sâu và lấy tay vuốt ngực.
Cuối cùng thì, tôi chẳng biết được gì nhiều về Kaede. Nhưng tôi đã thấy được cô ây là kiểu người hay lo lắng khi đứng trước mọi người. Giờ thì cứ tạm thời như thế đã. Từ giờ trở đi tôi còn có thể biết nhiều hơn nữa mà. Ý tôi là, dù sao chúng tôi cũng ngồi kế nhau mà.
Được rồi, bước đầu tiên đã nào.
“Rất vui được gặp cậu. Từ nay chiếu cố mình với nhé.” Sau khi tiến lại gần, tôi nói với cô ấy bằng tông giọng nhỏ nhẹ.
“Mình cũng vậy. Mong được cậu chiếu cố.” Kaede nở một nụ cười tươi, khác hẳn hình ảnh Kaede lúc tự giới thiệu. Cô ấy có thể bối rối trước đám đông, nhưng nó không có nghĩa là cô ấy ngại giao tiếp.
Vì chúng tôi ngồi cạnh nhau, nên tôi với cô ấy sớm trở thành bạn, và khoảng 1 tháng kể từ hôm đó, tôi đã biết gần như mọi điều về cô ấy rồi. Kaede đang học piano, nên cô ấy cũng rất thích mấy tiết âm nhạc. Về thể thao thì cô thuộc tầm trung thôi, nhưng về các môn học khác, Kaede thường được 100 điểm ở nhiều môn, vậy nên có thể nói cổ cực kì thông minh. Cô ấy khá thích sách, vậy nên cô thường đến thư viện cùng vài bạn nữ vào giờ nghỉ.
Chúng tôi thường cho nhau mượn sách, và còn trêu chọc nhau nữa. Đi học đối với tôi chưa bao giờ vui như này, đến mức mà tôi còn chẳng muốn nghỉ hè khi học kì đầu kết thúc luôn.
Từ khi kì nghỉ bắt đầu, tôi không còn thấy Kaede nữa. Dù thế nhưng tôi vẫn thường ra ngoài khá nhiều, với hy vọng sẽ thấy cô ấy ở đâu đó, nhưng rốt cuộc tôi chẳng chạm mặt với cổ lần nào cả.
Ngày cuối của kì nghỉ hè năm 3 ấy, trong lúc tôi đang sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị cho ngày mai trong phòng khách, tôi lại thấy tiên tri một lần nữa.
Đó là một ngày mưa lớn, trên đường từ trường về nhà, Kaede đã bị ngã xuống sông, tôi đã với tay ra đến chỗ cô ấy. Nhưng ngay lúc đó, khung cảnh xung quanh lại thay đổi, và ý thức của tôi trở lại bình thường.
Dự báo thời tiết trên TV nói rằng bão số 21 đang tiến vào Nhật Bản. Từ mực nước tôi đã thấy, tôi chắc chắn rằng hôm đó là hôm bão to.
Kì nghỉ hè đã kết thúc, và ngày đầu tiên đến trường đã tới. Dù đã có dự báo là bão sắp vào, nhưng lại chẳng có thông báo nào của nhà trường, vậy nên có lẽ chúng tôi vẫn học như thường. Theo như lời mẹ tôi nói thì, sẽ không có ngày nghỉ nào nếu không có cảnh báo bão đâu.
“Con sẽ đi cẩn thận.”
“Được rồi.”
Bố tiễn tôi ra ngoài. Khi tôi mở cửa ra, ngoài trời đang mưa, cơ mà không lớn lắm, thậm chí nó còn chẳng làm ướt hiên nhà tôi cơ. Tôi mở ô của mình ra và bước đi. Gió thổi cũng không mạnh lắm, và tôi tiến thẳng đến chỗ tập trung của học sinh trong trường.
Sau khi đi được tầm 1 phút, tôi đến cổng trường và thấy Kaede đã ở đó rồi. Vẫn chưa có ai đến cả, và có vẻ như Kaede cũng không để ý thấy rôi. Tôi nhìn gương mặt nhìn nghiêng của cô ấy, lúc này đang ngước lên trời qua chiếc ô.
Càng lại gần Kaede, bước chân tôi càng chậm lại. Tôi khá lo lắng khi được gặp lại cô ấy sau một khoảng thời gian dài. Dù cho tôi đã thân với cô ấy như nào trước kì nghỉ hè đi chăng nữa, giờ tôi vẫn chẳng biết mình nên nói gì.
Khi lại gần Kaede, tôi mới để ý thấy vài thứ. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo phông màu hồng, và một chiếc quần jeans ngắn. Nó y hệt như trong tiên đoán của tôi. Vậy có nghĩa hôm nay chính là ngày đó, nghĩa là giờ tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi tiến đến cạnh cô ấy và nói “Chào buổi sáng.”
“Ah, chào buổi sáng. Vì đến giờ vẫn chưa thấy ai tới, nên mình khá lo là hôm nay có thực sự phải đi học hay không đấy.” Cô ấy nhìn về phía tôi và nở một nụ cười.
“Có vẻ như vẫn học, nhưng mình nghĩ là một buổi nghỉ cũng tốt mà.” Tôi nói trong khi nhìn lên trời, cũng hướng mà nãy Kaede đã nhìn. Một khoảng trời đã bị che phủ bởi những đám mây xám xịt, chúng đang di chuyển khá nhanh, có vẻ gió ở đó khá lớn đấy.
Tôi tiếp tục nói chuyện với Kaede thêm một lúc nữa, và học sinh thì từng người một đến trường rồi. Sự lo lắng từ nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.
Từ chỗ ngồi phía sau cạnh cửa sổ lớp, tôi ngó ra ngoài. Mưa càng ngày càng nặng hạt, nước mưa trút xuống va vào kính cửa sổ trắng xóa, che hết đi cảnh vật bên ngoài. Có vẻ như gió cũng thổi mạnh hơn lúc sáng nữa.
Chuông báo đến tiết 3 vang lên. Thường thì giờ này giáo viên phải có mặt ở đây rồi, nhưng hôm nay lại chưa thấy đâu cả. Mọi người bắt đầu trở nên ồn ào hơn. Khi tôi thử bắt chuyện với Kaede để hỏi xem cô nghĩ chuyện gì đã xảy ra thì cửa lớp bật mở, và thầy giáo của chúng tôi tiến vào, trông có vẻ hơi vội vã. Không nói gì hết, thầy lẳng lặng đứng lên bục giảng, tay cầm viên phấn bắt đầu viết lên bảng thứ gì đó. Trong âm thanh ào ào của cơn mưa lớn, là tiếng phấn lạch cạch trên bảng đen vang lên khắp lớp học.
“Thầy nghĩ là mọi người cũng biết cả rồi, nhưng bây giờ thì cơn bão đang ập tới. Giờ học hôm nay sẽ bị hủy, vậy nên chúng ta sẽ về nhà theo từng nhóm.” Thầy nhanh chóng nói.
Lớp học vẫn còn ồn ào, khiến thầy phải nói to hơn nữa, “Hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tập trung ở nơi thầy viết trên bảng đây đi.”
Tên các lớp học và các nhóm cụ thể đã được viết lên. Nhà tôi gần nhà Kaede, nên chúng tôi cùng một nhóm, và có vẻ như chúng tôi có thể về nhà cùng nhau.
Những học sinh ở cùng huyện với nhau sẽ tập trung ở một lớp khác, và chúng tôi bắt đầu rời trường cùng với những người đã được xếp thành nhóm. Và hình như các nhóm đều có giáo viên dẫn đầu thì phải.
Nhóm của chúng tôi tập hợp khá muộn, và sau khi đủ người thì chúng tôi bắt đầu đi. Gió chưa mạnh đến mức gọi là lốc, cơ mà vẫn đủ mạnh để khi tôi mở ô ra, từ đầu gối tôi trở xuống vẫn bị ướt nhẹp. Thỉnh thoảng gió giật mạnh hơn, tạt nước ào ào lên ô.
“Chú ý đi cẩn thận đấy nhé.” dù cho tiếng mưa ầm ầm, tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng thầy giáo dặn dò sau lưng mình.
Tôi cố tiến đến bên cạnh Kaede, nhưng bạn cô ấy đã ở đó rồi, và tôi đã chọn đứng ngay sau cô ấy và bắt đầu đi. Tầm khoảng 20 học sinh xếp thành 2 cột và bắt đầu đi song song với nhau.
Tôi biết đến giờ, khi đã 16 tuổi thì tôi cao hơn Kaede, nhưng lúc ấy thì Kade vẫn cao hơn tôi. Vừa đi, tôi vừa nhìn chiếc cặp màu hồng ẩn hiện sau chiếc ô đỏ. Tôi thầm nghĩ, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì mình cũng phải bảo vệ cô ấy.
Nơi mà tôi đã nhìn thấy trong tiên đoán, là con sông gần nhà Kaede. Vì nhà tôi gần trường hơn, nên chúng tôi đã dừng lại ở đây trước. Nếu tôi cứ cố tình đi theo và vượt qua nhà tôi, thầy giáo sẽ nghi ngờ và chặn tôi lại mất.
“Hẹn gặp lại mọi người sau nhé.” không còn lựa chọn nào khác, tôi tạm biệt mọi người và tách ra khi gần đến nhà.
“Về nhà cẩn thận nhé.” tôi nghe tiếng thầy thể dục nói lớn đằng sau.
Tôi làm như mình định hướng thẳng về nhà, rồi quay lại và lẻn vào trong nhóm. Tôi cần chắc rằng mình không bị nhìn thấy, nhưng cũng không được tách quá xa khỏi họ. Nhóm người với 5 chiếc ô nhỏ và 1 chiếc ô lớn đang đi trước tôi tầm gần 10m. Tôi nghĩ thầy giáo sẽ đi cùng với người có nhà xa trường nhất, vậy nên có lẽ đó là lí do tôi thấy Kaede đi một mình.
Khoảng chừng 3 phút kể từ khi tôi lẻn theo, đoàn người đã đến một ngã rẽ. Ở đây, họ tách ra làm 2 hướng. Như tôi đã đoán, thầy giáo đi cùng 3 người còn lại, và giờ Kaede chỉ còn một mình. Tôi vẫn tiếp tục bí mật bám theo.
Chúng tôi cứ thế đi, qua một cây cầu đá nhỏ nữa là đến nhà Kaede rồi. Đột nhiên, Kaede ngồi xuống cạnh rìa cầu. Tôi không biết ở đó có gì nữa, nhưng Kaede đứng dậy và quay lại. Tôi nghĩ cô ấy đã nhận ra tôi rồi cơ, nhưng sau khi duỗi căng người ra, cô lại tiến sát đến mép cầu và ngồi xuống tiếp.
Trong mắt tôi bây giờ là hình ảnh Kaede ngồi sát với bờ sông, và đây cũng là cảnh tôi đã thấy trong tiên tri. Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ cô ấy.
Khi đó, Kaede vươn tay ra phía sông. Trông cô hơi chới với, và có vẻ như sắp ngã xuống sông đến nơi rồi. Ngay vừa lúc tôi áp sát, Kaede trượt chân, chuẩn bị bị nuốt chửng bởi lòng sông. Trong một khoảnh khắc, tiếng ào ào của dòng chảy tự nhiên chậm lại, và tôi thấy Kaede thì đang từ từ ngã xuống. Tôi với tay ra chỗ cô ấy.
Bắt được rồi. Thời gian bắt đầu trôi lại bình thường ngay khi tôi nắm được bàn tay ấy.
“Uwa” cô giật mình, và cả hai chúng tôi ngã nhào về bờ. Chiếc ô màu xanh của tôi thì đang nằm chỏng chơ trên đất, còn ô của Kaede thì đã trôi xuống sông mất rồi. Vì ngã hết cả ra đất nên giờ chúng tôi ướt như chuột lột, và tôi có thể cảm nhận được nền đất ẩm cùng cỏ dại ngay cạnh tay. Trong tiên tri của tôi, tôi nhớ mình đã nói cái gì ngầu hơn cơ, nhưng có vẻ nó không xảy ra rồi. Dù sao thì, tôi mừng là mình đã tới kịp lúc.
“Ryo?” Kaede bối rối, cô nhìn tôi như muốn hỏi tại sao lại ở đây.
“Cậu ổn rồi chứ.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
“Nhưng ô của cậu bị trôi mất rồi kìa.”
“Ah… mình phải làm sao giờ!”
Kaede lại quỳ gối, nhìn chăm chăm xuống lòng sông, nhưng chẳng còn chiếc ô nào cả. Tôi nghĩ chắc nó bị dòng nước xiết kia cuốn đi mất rồi.
Dòng nước đục ngầu cạnh cầu vẫn đang dâng lên, tôi nghĩ chắc nó bị tắc ở đoạn này rồi. Mực nước lên cao gần sát mép cầu rồi, “Mình nghĩ chúng ta phải bỏ lại chiếc ô thôi nhỉ.” Kaede nhìn tôi, tưởng chừng như sắp khóc.
“Dù sao thì, cậu làm gì ở đây thế?”
“Kia kìa.”
Chỗ mà tay Kaede chỉ tới là một cái chai bị mắc vào một nhánh cây và đang quay vòng vòng ở đó. Hình như bên trong nó có vài bông hoa màu hồng nữa. Trông nó rất đẹp dù đang nằm trong dòng nước bùn, nên trông khá là bắt mắt.
“Cậu cố với để lấy nó à?”
“Ừm.”
Nếu tôi vươn tay mình ra hết cỡ, tôi nghĩ mình có thể với tới được. Ngồi xuống cạnh mép sông như Kaede ban nãy, tôi với tay phải ra. Vẫn chưa chạm đến được. Chỉ còn một chút nữa thôi, nên tôi vươn vai mình ra, cố chạm vào nó chỉ với ngón giữa của mình. Và rồi tôi đã thành công kéo được cái chai vào và nhặt nó lên.
“Mình lấy được rồi này.” ngay khi tôi định cho Kaede xem, tôi mất đà và chân trái của tôi trượt xuống. Mất đi thăng bằng, cơ thể tôi hướng thẳng xuống dòng sông. Nhưng tay tôi vẫn không buông cái chai ra.
——Rồi tôi cảm nhận được hình như có ai đó đã nắm lấy cánh tay mà tôi đang cầm cái chai kia. Nhưng đó không phải là tay của Kaede, mà là một bàn tay lớn hơn
“Được rồi,” đó là giọng của bố tôi, tôi đã được bố kéo lại về bờ rồi.
“Bố!”
“Con không sao chứ?”
“Vâng! Nhưng sao bố lại ở đây?”
“Bố nghĩ con biết rồi chứ nhỉ?” ông nói đầy vẻ bí mật
Tôi tin chắc đó là do tiên tri rồi.
“Hai con, ở đó nguy hiểm lắm, lại đây đi.” Ông đưa chúng tôi về lại cây cầu đá, tôi nghĩ ông rất giận, cơ mà có lẽ không phải vậy.
“Kede, con không sao chứ?”
“Con không sao.”
“Còn Ryo, con không bị thương chứ?”
“Con ổn.”
“Được rồi, ta mừng vì hai đứa vẫn ổn.”
Tôi đưa cái chai mình vẫn cầm nãy giờ cho Kaede, “Này, của cậu đây.”
“Cảm ơn nhé.”
Trong chai đã lẫn vào một ít đất bùn rồi, nhưng những bông hoa hồng nhạt ở trong vẫn còn nguyên, và năm cánh còn xòe rộng ra.
“Được rồi, vậy ta và Ryo sẽ đưa con về nhà nhé.”
Cả ba chúng tôi tiến đến nhà Kaede. Bố tôi thì dùng ô của tôi, còn tôi và Kaede thì cùng nhau đi chung dưới chiếc ô to mà bố tôi mang đến.
Khi đến nơi, mẹ Kaede đã cảm ơn chúng tôi rất nhiều. Sau khi tạm biệt họ, tôi và bố đi thẳng về nhà.
“Con nên tự hào về bản thân mình chứ nhỉ, con đã giúp một người con gái mà.”
“Nhưng cuối cùng thì bố cũng phải cứu cả hai.”
“Chắc chắn là cha mẹ phải giúp đỡ cho con cái của mình rồi.”
“Nhưng mà dù sao thì, nếu bố đã thấy được tiên đoán, thì bố nên mang theo một cái ô nữa chứ.”
“Ryo, con cũng thế mà, con cũng thấy tiên đoán đúng chứ?”
“Có, nhưng con không thấy được xa như vậy. Con còn không biết là bố sẽ đến cơ.”
“Ra vậy. Thậm chí trong tiên đoán của bố, bố cũng chỉ đem theo một chiếc ô cho mình thôi. Nhưng mà, hai đứa đi chung một chiếc ô như thế, không tốt sao.” bố vừa cười vừa trêu tôi.