Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 7: Một buổi chiều nắng
Hello, eng tệ quá nên tiến độ chậm xíu :v. Chúc tết trước nhá do t về quê nên không có chap mới cho 2 tuần sau đâu :V.
---
Milan...no, Anh đang ngồi bắt chéo chân trên một cái ngai vàng sáng loáng trông vừa hào nhoáng lại vừa tục tĩu, Milan nở nụ cười dâm tà. Trên tay hắn giữ một sợi xích hoen rỉ, chẳng hề giống với món đồ dẫu đã dát vàng nhưng vẫn thô thiển kia.
“Mày đang làm cái gì thế? Hãy qua đây và cúi đầu trước tao nào, con ngu kia.”
“...Vâng.”
Selene cúi đầu xuống trước Milano. Selene lúc này với làn da lộ ra nhiều chỗ, bị buộc phải mặc một bộ hầu gái khá hở hang và bị đối xử như nô lệ. Tuy nhiên, cô không thể chống đối.
“Cái nhìn hơi bị khiêu khích đó. Ai giải cứu ngươi khỏi ngục tù hả? Trả lời ta.”
“... Là ngài Milano… làm. Tôi rất lấy làm cảm kích.”
Selene rùng mình khi cô nói câu cảm ơn nhục nhã. Cô không thích anh ta hay nơi cô đang ở. Milano người đang có vẻ thích thú phản ứng của Selene, tới cái bàn kế bên ngai vàng và lấy tách trà. Và, chiếc cúp bị lật xuống, rơi vào chân Milano, trên tấm thảm sạch sẽ đã được mua bởi tiền thuế của người dân.
“Úp-xì, sàn nhà bị bẩn rồi. Ta phải dọn dẹp thôi.”
Milano nhếch mép khó chịu, kéo nhẹ sợi xích trong tay. Selene bé nhỏ úp đầy mặt vào trên chiếc thảm bị dơ.
“Giờ, hãy liếm cái thảm cho ta. Nếu như ngươi không thích, thì mày không cần phải làm thế.
Trong trường hợp đó, ta chỉ cần để chị ngươi làm hộ. Ha ha ha ha!”
“Đi chết đi!”
Selene thầm trong miệng câu chửi đối với hoàng tử ở thế giới trong mơ của cô. Có vẻ như cô chưa nhận ra rằng cô là người tệ nhất trong số đây có những tưởng tượng như vậy. Selene đã đi rời đi để tới vương quốc Herafalt và tốn 3 ngày để đi tới đó. Trong cỗ xe, Selene đã bay bổng trong trí tưởng tượng lầm lỗi của mình mỗi ngày.
Suy nghĩ của Selene lúc này như một con bê sẽ bị bán ra chợ. Nếu ta có đôi cánh, ta có thể trở về cái phòng tù dễ chịu kia.
Trong khi Selene đang bị say mê bởi những ảo mộng xấu xa kia và tự làm suy thoái chính mình, người hầu đang điều khiển xe ngựa, cũng như là Milano và Kumahachi đang lo lắng về nàng công chúa nhỏ xinh xắn kia.
Thông thường, cỗ xe mà Selene ngồi đáng lẽ là chỗ của Milano. Nhưng sau kia bị tách khỏi Arue, anh lo cho Selene người đang có đôi mắt của một chú cừu chuẩn bị viếng lò mổ mỗi khi anh nhìn cô, và trong lúc chờ cô ấy bình tĩnh. Anh đang cưỡi ngựa trên đường với Kumahachi.
“Cống phẩm cướp của hoàng tử kì lạ đấy.”
“Đứa trẻ này không được làm quen với những người khác. Để đứa đấy yên đi.”
Dù cho cỗ xe của Milano bị xài rồi, anh không phàn nàn gì cả và dẫn trước cỗ xe với Kumahachi. Selene người đã rời khỏi Arue, đồng minh duy nhất của cô, bị đưa đi chỗ khác bởi những người lớn. Milano đã giải thích cho cô trước, nhưng vẫn vô vọng. Milano muốn đứa trẻ tội nghiệp này hạnh phúc nhất có thể.
Tuy vậy, nếu một đứa bé gái tầm tuổi Selene di chuyển tới vương quốc Herafalt, trung tâm của sự rực rỡ, nhóc ấy nên cảm thấy hạnh phúc cũng như lo lắng. Nhưng Selene thì như con cá chết và đang nằm trên xe ngựa. Cô hẳn sợ cả thế giới đến nỗi làm tổn thương chính mình. Với suy nghĩ đó, Milano đang có tâm trạng muốn chém đầu nữ hoàng người đã dồn Selene đến thế này nếu anh có thể.
“Nhưng ta không ngờ nữ hoàng xứ Aquila lại từ bỏ dễ dàng đến như vậy. Ta cảm thấy biết ơn vì điều đó, nhưng khi nghĩ về mối quan hệ mẹ và con gái, nó cảm giác rất phức tạp.”
“Ngược lại, chúng ta có thể loại bỏ chút rác rưởi, và đều vui.”
Milano nhớ ngồi ghế đàm phán. Khi nụ cười của Nữ hoàng hiện lên trong tâm trí, nó làm anh cảm thấy khó chịu. Mặc dù Arue mới là người có biểu hiện phức tạp duy nhất, nhưng nó không giúp ích gì cho Selene.
Khi Milano yêu cầu lấy Selene, Nữ hoàng của nước Aquila đã đưa ra 2 điều kiện.
Đầu tiên là thông báo với những người quan trọng rằng Selene là nhị công chúa. Sẽ là một vấn đề nếu như họ không tiết lộ về điều đó. Điều kiện còn lại là vương quốc Herafalt phải chi trả học phí của Arue khi cô đi du học ở đó.
Vương quốc Herafalt là nơi mà nhiều học giả mong muốn được vào. Chỉ cần bạn nói rằng đang tới Trường Đại học, bạn sẽ đột nhiên được coi trọng. Nên một cách tự nhiên, rất nhiều người từ nhiều quốc gia khác nhau muốn gửi con cái mình tới đó để học. Aquila là một trong số đó, nhưng vì là một quốc gia nhỏ nên ảnh hưởng của nó cũng nhỏ luôn. Sẽ là bất khả thi để nhập học nếu như đi nhập vào theo cách bình thường.
Rồi, có một lời đề nghị từ Hoàng tử Milano rằng anh ta muốn Selene. Nữ hoàng Aquila liền đối xử Selene, người bị thường coi là phiền phức, như một nhị công chúa và dùng cô ấy như một lá bài đàm phán. Thay vì đưa Selene như một cống vật, cô muốn giới thiệu nhất công chúa, Arue. Động cơ của cô là làm nhất công chúa của cô trở nên giá trị hơn nữa. Trong khi cô ấy được cho là nhị công chúa, Selene không được giới thiệu là Công chúa xứ Aquila, nên không có vấn đề gì.
“Selene là một đứa làm bạn cảm thấy thoáng qua tài năng hiếm có của em ấy dù em trông không phải là một quý tộc. Ta sẽ đưa em ấy cho Herafalt-sama thân yêu của tôi, để phát huy tài năng đó, và ta mong em ấy sẽ hữu dụng với ngươi.”
Kumahachi căng cuộn giấy da ra và đọc lại hợp đồng được viết trên đó và cuộn lại với cái nhăn mặt.
“Nó như một bức thư giả vậy. Nó như thể nói ta sẽ không nói cho ngươi ta đang ở đâu và loại tài năng nào để phát huy ấy.”
“Chà, dù tình trạng có thế nào, ta không thể làm điều gì khác ngoài điều đó, miễn là ta được ký hợp đồng để có Selene. Và vì vài vấn đề, ban đầu công chúa Arue tiếp cận. Nếu như người nghĩ về điều đó, việc họ hy vọng con gái mình đi học có thể gọi là một làn gió bất ngờ.”
“Chắc chắn rồi, Arue có thể quậy tung nóc mà không cần kiêng nể gì. Tuy nhiên, nếu làm cô ta quá trớn thì cậu sẽ bị ông già trách mắng.”
“Tất nhiên là ngươi sẽ tức rồi, nhưng không có mấy đặc quyền như một hoàng tử, ngài sẽ làm gì?”
Milano cợt nhả trả lời. Bất kể vị trí của Arue là gì, việc giúp đỡ Selene sẽ chỉ là gánh nặng cho vương quốc Herafalt. Cô ấy gần như không có giá trị gì cả. Nói thẳng thắn thì nó như kiểu bạn bị lừa giá vậy đó.
Nhưng Milano không hối hận về điều đó. Nếu cha anh nghe được về chuyện này, anh sẽ chỉ bị phạt nhẹ hơn bình thường do những hành động của mình thôi, nhưng anh cũng sẽ làm tương tự nếu hai người thế chỗ nhau.
“Dù gì thì ta cũng thành công cứu công chúa bị giam cầm khỏi phòng ngục. Khi những người lớn cau mày nhìn Selene-sama, em ấy sẽ sợ hãi mất. Giờ phần còn lại để cho hoàng tử chịu trách nhiệm và nhận sự nghiêm khắc của người cha. Tất cả mọi thứ kết thúc tốt đẹp.”
“Thật dễ để suy nghĩ khi đó là một vấn đề của người khác nhể?”
Milano thở dài với nụ cười gượng. Anh tin rằng anh bị yêu cầu làm điều đó vì lỗi của anh về cách cư xử bất cần đời với những nước khác. Tuy nhiên, như Kumahachi nói, việc đưa được Selene đã thành công, và việc bị bỏ rơi bởi nữ hoàng cũng có những ưu điểm của nó. Tất cả những gì anh cần làm chi trả học phí cho công chúa Arue. Sự “vắt kiệt con gà để trứng vàng” của mụ nữ hoàng Aquila chết dẫm chỉ đơn giản là một khoảng tiền khá lớn với Milano. Sự tức giận của cha anh còn đáng sợ hơn mấy vấn đề tài chính cỏn con.
“Chà, thành thật mà nói, chúng ta sẽ làm gì với Selene-sama? Ta nghe từ Arue rằng dù nó là một đứa thông minh nhưng không thể bỏ qua chuyện nó vẫn là một đứa bé. Nếu người trao cho nhầm người, họ có thể phát hiện ra nhóc đó là công chúa Aquila.”
“Lúc này, chắc ta sẽ chăm sóc cô ấy đến khi công chúa Arue đến đất nước này. Ít nhất đó là một ý tưởng tốt hơn.”
“Chà, giờ người nhắc đến lúc này, nó là ý tưởng tốt đó.”
Khi Kumahachi gật gù, Milano nói tiếp.
“Ta định sẽ đi học sớm, nhưng giờ phải chậm lại cái đã. Những gì cần làm giờ là chữa nỗi sợ đối với thế giới của đứa bé này.”
“Yeah, hãy làm thế đi. Bạn có thể làm những gì ngươi muốn, như học hành, nhưng nếu bạn quá sợ thế giới bên ngoài, bạn sẽ sống trong một cuộc đời nguyền rủa.”
Nói vậy, Kumahachi đồng ý với ý tưởng của Milano.
“Hiện tại, tôi nghĩ đến việc cho Selene làm bạn chơi của Marie.”
Khoảng khắc Milano nói những lời đó, mặt Kumahachi trở nên cứng đờ.
“Chờ đã, em gái của người á? Ta không muốn thô lỗ, nhưng với việc Selene chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài trước đây, để em ấy cặp với đứa con gái ấy có hơi tí…”
“Selene không chỉ cần sự bảo vệ của người lớn, mà cùng sự bảo vệ của những người cùng lứa nữa. Selene không thể gặp các quý tộc khác vì họ có thể tìm ra em ấy từ đâu. Với lại, Marie cùng tuổi với Selene, và, ờm…”
Sau khi hít lấy hơi tí, Milano nói thêm.
“Nói thật thì ta cũng không chắc vì em gái ta luôn. Nó đã từng rất yêu anh trai mình kiểu: “Ôi, anh trai của em.” nhưng gần đây nó có vẻ hơi bướng bỉnh một cách kỳ lạ. Ta nghĩ em ấy sẽ trở nên ngoan hơn nếu gặp Selene.”
“Vậy đó là lý do tại sao cậu đem Công chúa Selene đi.”
“Thì nó cũng như là lợi ích tặng kèm.”
“Nếu thế thì ta có thêm mục địch khác cho đứa bé ấy.”
Kumahachi thì thầm tại Milano với miệng cười nhếch mép.
“Ta không bao giờ nghĩ đến việc Hoàng tử có sở thích với những đứa như Selene. Thật sự khó để có thể cưỡng lại sự cám dỗ của những người trẻ đẹp. Nhưng mà người biết đấy, cô ấy có hơi trẻ chút để chơi đêm đấy, Hoàng tử Milano.”
“Đừng nói mấy điều ngu ngốc thế.”
Kumahachi thấy Milano giận giữ là buồn cười, và thế là anh cười với nụ cười rộng.
“Nhưng thưa hoàng tử Milano, người không biết ngay lúc này Selene là người đẹp thứ hai trong cái lục địa này à? Sau khoảng năm hoặc hơn thôi thì cái chồi này sẽ bắt đầu nở hoa thôi, và thêm năm năm nữa, ai biết bao nhiêu hoa sẽ nở rộ lên? Cái danh hiệu “nữ hoàng của màn đêm” sẽ hợp với đứa con gái đó. Khi chuyện đó xảy ra, người nghĩ có thể bỏ qua được không, Hoàng tử?”
“...Ta không làm được.”
Khi cả hai đang nói chuyện, cỗ xe mà họ đang đi cùng đã tới vùng đồng bằng, với một dòng suối trong suốt chạy dọc theo. Khu vực này thường được các nhà du hành cắm trại hay nghỉ ngơi. Milano cũng dừng lại nơi này để nghỉ như bao người khác, những người đã đi qua nơi này.
“Đay có vẻ là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Hãy chuẩn bị bữa tối nào.”
Khi Kumahachi ra lệnh cho các quản gia, họ nhanh chóng lấy ra các dụng cụ bếp từ toa xe hàng lý và chuẩn bị với các động tác nhuần nhuyễn. Một người thì đi lấy củi, và người khác thì chuẩn bị bếp. Đây là bức tranh của sự chỉ huy. Những người ưu tú được chọn bởi Milano không chỉ đơn giản là giỏi nhất cả về nghi thức và chiến đấu, nhưng cũng có thể lo liệu việc bếp núc mà không gặp khó khăn.
Hoàng tử Milano không đảm việc giám sát nên Kumahachi làm, và sau khi xác nhận không có vấn đề gì từ phía họ, anh và Milano đến bờ con suối ngồi. Sau khi ngồi nghỉ một chút, Kumahachi bất người trước sự hiện diện của một bé gái có làn da trắng tuyết bò ra khỏi toa xe- Selene, người đã ở trong đó trong toàn bộ thời gian.
Selene mặc một chiếc váy trắng sữa với tay áo dài với diềm xếp nếp , và có một cái mũ trắng tinh rất hợp. Đây không chỉ là một dung mạo xinh đẹp, như công chúa bước ra từ chuyện cổ tích và còn tỏa ra sự dễ thương. Để bảo vệ làn da nhạy cảm của Selene, một màng chắn ma thuật đã quấn quanh cô được tạo ra bởi viên đá quý vốn là hàng mà Milano yêu cầu các nghệ nhân tùy chỉnh trong cuộc đàm phán.
Thiết kế của nó “vội vàng”, nhưng chỉ cần một cái này cũng đủ để mua mấy căn nhà ở Aquila.
“Kuma, ngươi có ổn không?”
“Hmm? ồ, là nhóc à, Selene.- Thế có gì không?”
“Kuma, ngầu, không mệt?”
Kumahachi ấn tượng trước những lời không thể ngờ tới mà em ấy nói, dù cô ấy mới chỉ đi một chút. Kumahachi nghĩ Selene chỉ bày tỏ sự bất hạnh của mình, nhưng người con gái trẻ kia đã nhìn thấu sự mệt mỏi của anh chỉ trong giây lát.
‘Nhóc còn bé xíu mà có cái nhìn sâu sắc ghê.’
Như Selene nói, ngay cả Kumahachi cũng mệt mỏi như bao người khác, nhưng anh giấu đi trước mặt mọi người xung quanh. Một khi bạn rời khỏi thành phố, bạn sẽ không thực sự an toàn. Dù con đường đã được phát triển một cách hoàn chỉnh, khu vực này vẫn là rừng rậm và chẳng ai biết bỗng có con thú đói nào sẽ chui ra ngoài. Trên hết, cũng có những cướp nhắm vào các nhà du hành.
Hai bên cỗ xe có huy hiệu Herafalt, nên không có mấy cơ hội để ai đó tấn công. Ngay cả thế, điều đó không chắc như đá đâu.
Khi Kumahachi là bạn tốt với Milano, họ cũng có mối quan hệ chủ-tớ. Nếu chủ nhân họ gặp nguy hiểm, Kumahachi sẽ chủ động bảo vệ anh ấy. Trong khi anh trông có vẻ thích múa môi nói những trò đùa phiếm vô nghĩa, thực chất Kumahachi đang tập trung như lưỡi kiếm sắc bén.
“Chú, có ổn không?”
“à, yeah, xin lỗi vì đã làm phiền nhóc. Thế Selene-san… Nhóc nghĩ gì về ta?”
“Ý chú là sao?”
Selene ngước nhìn Kumahachi trong bối rối. Đây là một bất ngờ với Kumahachi. Dù bên trong anh là một người lịch lãm, phong thái tồi tàn của anh lại không thể hiện ra điều đó. Chỉ cần nhìn cái mặt đầy râu và dữ dằn đến kỳ lạ kia thì đứa nhỏ nào thấy cũng khóc và chạy khỏi anh. So với những đứa đó, đứa con gái trắng như tuyết, yếu ớt này đến gần anh dù trông anh đáng sợ đến cỡ nào.
“Bề ngoài ông già này, nhóc có nghĩ nó đáng sợ không, Selene-san?”
“Nó có, không sao, Kuma, người tốt.”
Kumahachi ngạc nhiên trước Selene, người trả lời như thể đó là điều tự nhiên vậy. Không có nghi ngờ gì bên trong anh là một người tuyệt vời, nhưng thật khó ngay cả đối với những người lớn về việc đánh giá sách của bìa.
“Selene, cháu có một tư duy rất linh hoạt và táo bạo. Cháu chắc chắn sẽ trở thành một người tốt sau này. Lão Kumahachi này có thể đảm bảo về việc đó.”
“Cảm ơn.”
Môi Selene thả lỏng và đáp lời lại.
‘Thật vậy… đó là điều quá bình thường khi cho nó là dị giáo. Nếu một người có phẩm chất thế này ở độ tuổi đó. Những người bướng bỉnh sẽ niêm phong họ lại.
Mặc dù chỉ là cuộc trò chuyện ngắn, nhưng Kumahachi một lần nữa lại khẳng định ý định của Milano. Loại cô gái không nên bị rũ bỏ trong tù ngục. Bao nhiêu cô gái tài năng sẽ có được chương trình giáo dục như vậy? Một Kumahachi chính trực sẽ giúp đứa nhóc này hết mức có thể.
Tuy nhiên, Selene lại không thể nhìn qua mặt ngoài của anh. Khi Selene nhìn ra ngoài xe ngựa, trong khi mọi người lại vui vẻ chuẩn bị trại, Kumahachi bị bỏ lại với hướng lưng lại và rời khỏi con suối. Nói cách khác, cô tưởng chú ấy bị bỏ lại.
Từ góc nhìn của Selene, cô đã cho rằng chú ấy là “một người nước ngoài bị phân biệt đối xử và bị sử dụng với mức thù lao thấp”. Chú ấy bị Milano vũ phu bắt giữ và được sử dụng để làm Hoàng tử trông tốt hơn.
Selene, người luôn bị bỏ lại phía sau khi con là học sinh, có thể bỏ rơi Kumahachi một mình. Anh biết nói chuyện với giáo viên nó khó đến mức nào, khi họ sẽ nói:”Gì cơ, em chỉ có một mình à? Vậy thì chơi những các thầy, các cô đi.” và rồi sẽ đi tới phòng y tế, rồi nói:” Con nghĩ con mệt.” bởi vì cuối cùng anh vẫn cô đơn.
Hơn thế nữa, Selene, một người đàn ông trung niên cô đơn nghèo khổ, cảm thấy gần gũi với Kumahachi, người cũng già và cô đơn, hơn hoàng tử phóng khoáng kia. Tuy nhiên, Kumahachi không già, cũng không cô đơn.
“Thời tiết đẹp, hôm nay. Cháu, không ra ngoài, nhiều. Cháu ghen tị chú, sức khỏe, Kuma.”
“...Thế à?”
Selene, người mắc chứng rối loạn giao tiếp, không có câu chuyện thú vị nào đặc biệt thú vị. Cô nghĩ rằng mình có thể ngồi cạnh Kumahachi và nói chuyện với anh ấy, nhưng lúc cuối, cô chỉ có thể nói về thời tiết và về việc chú ấy khỏe.
Tuy nhiên, Kumahachi người đã nghe và hiểu nhầm ý định của cô. Nhóc công chúa này đã
bị giam cầm trong khoảng một thời gian dài và chỉ biết về thế giới bóng tối. Nhóc hẳn phải tự hỏi bầu trời này đẹp đến thế này đối với tôi. Và công chúa đã muốn nói với anh, về bầu trời, khi nhóc ấy cảm động về việc rằng thế giới này là nơi rất rộng lớn và đầy màu sắc.
“Hmm, để ta nói những gì chú Gấu này biết về thế giới này với cháu nhé.”
“Hể?”
“Chà, ta khá quen với lục địa này do đi cùng với Milano. Giải thích thế này thú vị hơn so với mấy cái địa lý chỉ nói về mấy cái logic.”
Kumahachi lấy ra một tấm bản đồ cũ từ cái hakama và trải nó ra trên cỏ.
Bên eng đoạn này cắt xén nhiều. ( ͡° ͜ʖ ͡°) Ngu thời trang nên để google-sama nhé