Nhân sự :
G4by (Gab) : Solo
---
Chương 1: Công chúa sọt rác
Gab: Hú hú...mà có gì sai sót nhớ nhắc để còn sửa nha :v.
---
Ảnh màu nè.
Một người thiếu nữ đơn độc dạo bước trên buổi hoàng hôn.
Mặc một chiếc váy đỏ sẫm với phụ kiện hình con chim trang trí mái tóc vàng và dài của cô, như bộ quần áo của cô, bước đi rất thẳng và thanh lịch. Chỉ với cái liếc, ai coi cũng có thể biết rằng cô ấy đến từ một nền giáo dục của quý tộc.
Mặc dù cô, Arue Aquila, đệ nhất công chúa của vương quốc Aquila, đang hướng tới một nơi trái ngược với diện mạo của cô: Một tòa nhà bẩn thỉu được xây bằng đá, nằm bên trong khu rừng ở góc một góc của cung điện hoàng gia. Khi đến gần, người làm vườn già đang đứng trước tòa nhà liền nhanh chóng quỳ xuống trước mặt cô một cách phục tùng với chút bối rối.
“Chà, chà, không phải là công chúa Arue à. Có gì không ổn vậy?”
“Cháu có chút rảnh, nên trốn trong sự lúc đang chuẩn bị bữa tiệc.”
Cô nói trong lúc lè lưỡi, như đứa trẻ mới chơi khăm ai đó xong.
Mặc dù là đệ nhất công chúa, cô luôn đối xử với mọi người bình đẳng. Đặc biệt khi tiếp xúc với người làm vườn đã biết cô từ khi nhỏ này. Về phần người làm vườn, ông không thể ngừng mỉm cười trước người cô gái trẻ con này và bắt đầu nói chuyện với cô một cách thích thú thể hiện sự vui sướng của ông.
“Cô biết là không nên làm thế chứ, đặc biệt là khi chúng ta đón chào một vị hoàng tử đến từ đất nước khác, cô phải có nghĩa vụ như nữ hoàng đệ nhất cái đã.”
“Cháu không bao giờ muốn tham dự mấy cái sự kiện phiền nhiễu thế này đâu. Với lại thực tế thì còn một công chúa khác tham dự sự kiện cùng cháu mà.”
“ờ…”
Khi cô nói chắc chắn đến như vậy, người làm vườn không còn cách nào khác ngoài giữ miệng lại, vì trước hết đây là thứ không bao giờ nên được nói ra. Theo chính thức, những người thừa kế ngai vàng của vương quốc Aquila chỉ có người cai trị hiện tại, nữ hoàng, và cô con gái một, Arue; theo chính thức là thế.
“Ta xin lỗi; ta không có ý trách ông. Chỉ là, khi ta nghĩ về việc rằng cô ấy bị nhốt lại ở nơi thế này, trong khi tôi ra ngoài và sống cuộc đời xa hoa, ta khá là...ông biết đấy?”
“Nàng hơi tốt quá rồi đấy, Arue.”
“Tôi không tốt đến thế đâu; và ngay khi tôi thấy nó vẫn chưa đủ. Điều tôi có thể làm chỉ là an ủi cô ấy, chỉ thế thôi.”
“Mặt trời xuống rồi đấy; tôi cá cô Selene vẫn còn thức lúc này.”
“Về mẹ cô…”
“Nhưng tất nhiên, ta sẽ không hé môi lời nào tới nữ hoàng đâu. Đó là tất cả những gì ta có thể làm được cho cô.”
“Cảm ơn.”
Khi Arue nói lời cảm ơn, ông già, duy trì thái độ lịch lãm của mình, nhanh chóng quay lại và mở cánh cửa tòa nhà bằng chìa khóa. Khi cánh cửa rỉ sét mở ra với tiếng kêu cọt kẹt, một mùi ẩm mốc lan tỏa ra lối vào. Bị công kích bởi cái mùi như thường lệ, Arue cau màu, nhưng nhanh chóng đi qua hàng lang nhỏ, tiến tới cầu thang để lên tầng 2.
Tòa nhà này là một nhà kho nơi cất những cổ vật đã mất đi giá trị, hay những thứ bị vỡ, cũng như các công cụ mà người hầu để lại. Có khá nhiều phòng ở đây, nhưng vì ở đây không có quá nhiều thứ có giá trị nên việc kiểm soát hoặc dọn dẹp chỉ được xử lý sơ sài.
Nó giống như một lâu đài bãi rác ấy.
Nhưng ở nơi sâu nhất của nơi như vậy, một cánh cửa không nên đặt ở đặt ở đây.
Khác với những cảnh cửa gỗ mục nát; cái này được làm bằng thép rất chắc chắn, có những thiết kế hình học trên đó. Arue đến gần cảnh cửa và đặt vào bàn tay vào cái hình, sau đó một vầng sáng nhỏ hiện lên cùng tiếng cửa và cửa được mở khóa. Đây là ma thuật được sử dụng để bảo vệ những thứ bí mật và quan trọng khỏi tay những tên cướp hoặc đạo tặc, chỉ có thể mở bởi những người có dòng màu hoàng tộc. Ngay cả khi cô xác nhận là cửa không khóa, Arue không bước vào trong mà thay vào đó là gõ cửa trước.
“Selene. Em dậy chưa, Selene?”
“Dậy rồi đây.”
Khi Arue hỏi từ ngoài cửa, thì bên trong có giọng nói như thiên thần vang lên. Trong khi nở nụ cười, Arue từ từ mở cửa vào.
Ở bên kia cánh cửa, một căn phòng nhỏ; thật sự có kích thước nhỏ- hay nói đúng hơn; là một phòng tù hiện lên. Một cái giường đơn giản, những thứ tối thiểu và cần thiết để sống, và một cái cửa sổ để ánh sáng rọi vào căn phòng, đó là nhiêu đó trong căn phòng.
Ở giữa căn phòng, một cô gái với với bộ thường phục đang đứng. Có lẽ mới ngủ dậy, mắt cô đang lờ đờ, và mái tóc trắng mượt vẫn còn vài chỗ rối. Trong khi tự cười khúc khích, Arue tiến tới để sửa mái tóc trong khi vỗ đầu cô ấy một cách trìu mến.
Tên cô là Selene Aquila. Chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày, đó là đệ nhị công chúa của vương quốc.
“Chị gái, hôm nay, bận. Chị có sao không?”
Trong một biểu lộ vụng về, như thể đang cố liên kết các từ lại với nhau, cô gái tên Selene hỏi chị gái mình khi cô đến gần và nhìn cô với ánh mắt đỏ thẫm. Nhìn đôi mắt đầy lo lắng của em ấy khiến cô luôn cảm thấy dễ chịu. Selene là người duy nhất tương tác với cô mà không như một cô công chúa, mà là một người phụ nữ độc thân; và vì vậy, thấy cảnh cô em gái tốt bụng phải chịu cảnh đối xử thế này khiến cô phẫn nộ.
Ngoại hình của Selene bị coi là điềm xấu.
Cả Arue và mẹ cô đều có mắt xanh và tóc vàng, nhưng ngược lại, cơ thể của Selene lại không hề có một nốt ruồi trên đó, từ đầu tới chân chỉ có thể miêu tả cô bằng “trắng muốt”, với mái tóc như sợi tơ còn làn da mịn như hòn ngọc trai.
Với vẻ đẹp như gợi lên sự mê mẩn của Thần, đôi mắt của cô giống như hai hòn hồng ngọc tỏa sáng trên khuôn mặt, và không gì ngoài mầm hoa, không ai có thể tưởng tượng cô sẽ trở thành loài bông hoa tuyệt sắc trong tương lai. Nếu ngoài hình là thứ duy nhất kỳ lạ về Selene, ai cũng bảo là một thiên thần đã giáng xuống trần thế này. Vậy cái cớ nào mà cô ấy lại bị giấu kín thế này?
Lý do nằm ở cách cư xử của cô. Selene hành động quá người lớn. Không bao giờ khóc vào giữa đêm kể từ sinh ra, và chưa bao giờ hành động xấu trước mẹ mình, vào ngày đầu tiên cô mở đôi mắt, hai đôi hồng ngọc ngắm nhìn xung quanh, như đang quan sát cái gì đó. Không cần ai dạy dỗ, cô tự gấp quần áo, tự rửa đĩa và chưa bao giờ làm phiền ba mẹ mình. Về cơ bản, đó không phải hành động của một đứa trẻ. Nhưng cô không thể nói được nhiều, và nếu có, bất chấp mọi cách.
Trẻ em phải xoay xở việc nói khoảng 3 tuổi, nhưng Selene, như một vị du khách nước ngoài, chỉ có thể nói một cách dở tệ, nhưng đủ mức tối thiểu để có thể giao tiếp.
Đặc biệt là với nữ hoàng, người đã tương tác với cô như mẹ mình, nhận thấy những hành động của Selene bà bất bình thường. Cầm hai cây gỗ và cố gắng ăn cùng với nó dễ thương theo cách riêng, nhưng cổ còn đi hỏi liệu có món nào tên “Nattõ”. Khi hỏi cái loại thức ăn đó, cô sẽ trả lời là “Đậu thối”. Điều này làm nữ hoàng nghĩ rằng con mình có thể chuyển sinh từ con chuột, nếu cô muốn ăn thứ như vậy.
Ngay cả khi lên năm, việc cô ấy yêu cầu bú thì nó lại kỳ lạ thay vì dễ thương. Gần như không thể nói, và quá chậm trong việc cai sữa, cộng với việc chị gái của cô, Arue, là một đứa trẻ khá bình thường đã làm nổi bật tính kỳ lạ đã khiến mọi người cảm thấy chột dạ
Việc mỗi hàng động của Selene đều coi là kỳ lạ, khác thường, lạ lùng/ hoặc đáng sợ là một vấn đề thực sự. Kết quả, mẹ cô ấy bắt đầu đối xử cô không phải con gái bà, mà là một con quái vật, và bắt đầu xóa đi sự tồn tại của cô.
Nhưng Nữ hoàng vẫn là một con người, ngay khi nó là một loại quái vật mà không thể hiểu nổi, cô không thể tự mình giết đi đứa trẻ đã nằm trong bụng mình được. Việc họ có cùng dòng máu, và dòng máu hoàng gia đó chảy trong huyết quản trở thành sợi dây sống duy nhất của Selene.
Và thế là, khi Selene lên 5, cô được đưa vào một nhà giam tối tăm nằm ở góc cung điện, với con “dấu” để nhốt cô. Do đó, nơi chật hẹp này trở thành căn nhà cô độc của Selene, cũng như nơi duy nhất cho phép sự tồn tại của cô. Mỗi khi Arue nhớ về việc này, cô như bị ngộp dưới dòng cảm xúc và dọa nạt sẽ xé toạc cô ra.
“Nè, Selene, em biết tại sao chị lớn này cần phải tham dự bữa tiệc?”
“Biết. Chào mừng, hoàng tử. Vì lợi ích của em.”
Khi Arue nói chậm lại để Selene có thể hiểu cô, Selene nhanh chóng trả lợi lại câu hỏi. Bởi Selene không thể nói, những người biết em ấy thường nghĩ rằng có vấn đề về trí tuệ của em, nhưng đó là phần nổi thôi, theo như Arue biết. Bởi vì khi cô cùng tuổi em mình, Arue không thể hiểu những từ nói với mình nhanh bằng Selene.
“Em muốn tham dự bữa tiệc đúng không…? Chị xin lỗi; với quyền thế hiện tại chị không đủ sức để có thể kéo em ra khỏi đây.”
Trong khi cắn môi dưới, cô đặt hai tay lên hai vai Selene trong khi chán nản. Đưa tay lên đầu chị gái mình, Selene lắc đầu như thể bảo rằng mọi thứ sẽ ổn, và không cần phải lo lắng về việc đó.
“Không muốn. Đây, nơi, yêu thích.”
“Selene…”
Khi cô nghe thấy điều đó, ngực Arue như bóp nghẹt lần nữa. Đúng, bữa tiệc trong lâu đài là việc khó khăn, nhưng bất kỳ cô gái nào cũng quan tâm đến bản chất thu hút của họ. Selene cũng là một cô gái; nhưng không có cách nào để cô có thể tham gia. Nhưng nhận thức đầy đủ về tình huống của mình, Selene đang để ý đến cảm xúc của Arue và nói không, trấn an chị gái rằng mình cô không muốn làm thêm ý cô.
“Lắng nghe nè, Selene.”
Biểu cảm cô trở nên nghiêm túc, và tụ nhiều sức vào hai bàn tay hơn trước, Arue nói trong khi cẩn thận chọn lựa từ.
“Tối nay, hoàng tử tới vương quốc ta trong hành trình xuyên lục địa để tìm kiếm một người vợ. Anh ấy là hoàng từ của một đất nước hùng mạnh. Nếu chị được chọn làm vợ, chị sẽ được bảo hộ bởi đất nước đó. Có nghĩa là tối nay, chị là giải thưởng của chương trình này. Hiểu chứ?”
Không nói gì cả, Selene chỉ gật đầu. Nó có thể khó khăn với đứa trẻ 8 tuổi, nhưng Arue biết trí tuệ Selene cho phép cô theo kịp cuộc trò chuyện từ các tương tác trước đó với cô. Và do đó, tiếp tục nói.
“Bây giờ nữ hoàng- mẹ chúng ta- đã khóa chỗ này và chị không có sức mạnh để thách thức bà. Nhưng khi chị trở thành vợ hoàng tử đó, chị có thể sử dụng ảnh hưởng của mình để thuyết phục bà và đưa em ra khỏi đây. Thế nên chị sẽ cố gắng hết mình, được chứ?”
Nói vậy, Arue đang cố gắng đưa hi vọng cho Selene. Nhưng điều quan trọng là phản ứng của Selene là nhăn mặt và không hài lòng chút nào.
“Dừng lại đi.”
“H-hể!? Tại sao? Em có thể ra khỏi chốn tù ngục này mà.”
“Không muốn ra ngoài. Với lại, chị gái, không phải mục đích.”
Những từ đó làm Arue sốc. Trong một môi trường không đối xử cô như phụ nữ, nhưng lại là một phương tiện để kết nối với các quốc gia khác thông qua các cuộc hôn nhân chính trị, cô gái này, cô em gái nhỏ này trong tình huống bấp bênh này lại lo lắng hơn về hạnh phúc của cô hơn chính mình. Trong khi nén những giọt nước mắt đang cố chảy ra do lòng tốt của em gái, cô còn bị đánh mạnh hơn bởi dòng từ.
“Em, kết hôn chị gái. Đó là lý do, chị không thể cưới, hoàng tử. Đừng.”
“Hể?”
Nghe câu trả lời đầy bất ngờ này, Arue không thể ngừng thốt ra cái giọng kỳ lạ ngay đối với bản thân mình.
“Em thấy đấy, chúng ta là chị em, chúng ta còn là con gái nữa. Hai đứa con gái không thể yêu nhau, em biết chứ?”
“Chúng ta có thể. Em thích ‘lily’”
“Lily? Em thực sự thích hoa lily (Yuri), đúng không Selene?”
“Không phải hoa. Yuri, em thích nó.”
Arue bối rối, nghiêng đầu trước câu trả lời này. Đôi khi, Selene nói những thứ bất khả thi để hiểu, ai mà hiểu được nghĩa “em thích yuri” mà cô ấy nói. Không thể hiểu nghĩa, nhưng hiểu rằng em ấy yêu cô bất chấp việc không hiểu cũng đủ tốt với cô.
Thực tế rằng việc em gái nhỏ của cô, trong hoàn cảnh bi thảm ấy, không chỉ không khinh miệt cô vì có nơi ở tốt hơn, mà còn yêu cô ấy và quan tâm đến hạnh phúc của cô còn cho cô một lý do lớn hơn để giúp em ấy.
“Chờ chị nhé, Selene. Có thể lúc này còn khó khăn, nhưng chị chắc chắn việc em có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời một lần nữa. Bằng cách đó, em không còn phải ở một nơi thế này nữa.”
“Dù, em không, cô đơn?”
Thấy em ấy nói một cách thờ ơ như vậy, cô chỉ có thể ôm em ấy. Selene đúng là một cô gái thông minh và nhân hậu, cô hẳn phải biết Arue không muốn kết hôn mà không cảm thấy yêu trước. Đó là lý do tại sao cô nói không được trao thân mình cho hoàng tử, không được hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Và bởi vì sự nhân hậu của em cô, Arue chỉ khẳng định lại niềm tin của mình lần nữa, là dù thế nào chăng nữa, ngay cả cho đi thân xác mình chỉ là cái giá nhỏ để cứu lấy em gái yêu dấu của mình.
“Được rồi! Chị gái này sẽ trao em gái tất! Chị sẽ làm hoàng tử này phái lòng mình và giải phóng Selene!”
Thể hiện trước mặt Selene con người mình, Arue cất lớn tiếng, hôn trán cô em gái, và rời phòng trong khi lẩm bẩm việc cô chưa từng quyến rũ ai cả. Khi Arue rời khỏi phòng, thiết kế trong cánh phát sáng và cùng với đó là âm thanh của dấu một lần khóa cánh cửa lại. Tất cả những gì đằng sau, trong một căn phòng bao phủ trong bóng tối khi trời trở về đêm, là Selene đặt tay lên nơi chị gái mình hôn, một mình- hoặc là không.
{Để nói rằng cô đang cô đơn rất bực đấy. Cô Selene hẳn có người quản lý tài năng bên cạnh cô ấy.}
Ngay lập tức, một giọng trầm rõ ràng vang lên trong đầu Selene. Không lay chuyển, cô nhìn vào hướng giọng nói phát ra, và từ đó, dưới giường, một cái bóng nhỏ to bằng lòng bàn tay Selene nhanh chóng phóng ra và dừng lại trước mặt cô.
“Cảm ơn, như mọi khi, Quản gia ạ.”
{Cô đang nói cái quái gì vậy? Cái này là cho công chúa, Quản gia này, người hầu khiêm tốn này sẽ sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để trả món nợ mà anh ta có với cô.}
“Không cần, mạng sống. Muốn, như bình thường, Quản gia à.”
“Cô đang hướng ra chốn Thiên Đường, đúng chứ? Hiểu rồi.”
Cái bóng được biết đến là Quản gia cúi đầu cung kính trước Selene, với điều này, cô đưa tra một nụ cười ngọt ngào. Không ai ngoài cô biết, nhưng những cuộc nói chuyện kiểu này trở thành thường ngày vào thời điểm này.
Trong căn phòng tràn ngập ánh trăng và sự im lặng, trong một đêm như bao người khác, không ai biết đến, câu chuyện sau này sẽ được biết đến như Sứ giả Hòa Bình- Công chúa Ánh Trăng- Selene Aquila, bắt đầu.