Yopparai wo Hirotta Kanojo to Ibukuro wo Tsukamareta Otoko

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Yopparai wo Hirotta Kanojo to Ibukuro wo Tsukamareta Otoko - oneshot

Trans: là mị, Tina đó :v

Edit: Shinko

---------------------------------------------------------

Tôi tìm thấy một người ngã quỵ bên đường. Đó là một người đàn ông cao to vạm vỡ, đang gục mặt xuống đất. Gã như mấy kẻ nghiện ngập, loại người mà tôi thường chỉ đi ngang qua mà không thèm ngoảnh mặt lại. Tôi mang anh ta về nhà vì hắn đang nằm ngay trước cửa nhà tôi, lại trông khá quen nữa. Mà nói như vậy không có nghĩa là chúng tôi thực sự quen biết nhau.

Tôi chỉ nhận ra anh ta khi lại gần, nhưng ít nhiều thì chúng tôi cũng là đồng nghiệp... phải vậy không nhỉ? Ừ thì, cùng là đồng nghiệp mà, đâu thể bỏ mặc anh ta được.

Vì thế nên tôi quyết định cứu anh ta sau khi xác nhận vẫn còn sống. Nhưng ngay sau đó liền cảm thấy hối hận.

Mùi rượu tỏa ra nồng mặc, có lẽ hắn đã uống quá chén.

Chà... nếu không uống nhiều thế thì không nằm vất vưởng ở đây đâu. Dù gì người trong Đội đều thích uống mà.

Nghề của tôi được người đời gọi là hiệp sĩ. Nghe trang trọng thật. Nhưng đừng lo, tôi làm hiệp sĩ cũng được mà.

Do tính chất nghề nghiệp nên tôi có thể nhớ khá nhiều người trong Đội, cả vài cái tên không thuộc Đội nữa. Nên có thể nhận ra được anh chàng lạ mặt này.

Thật đấy, dù gì tôi cũng là phụ nữ mà nhỉ? Không luyện tập cơ thể sao nhấc nổi anh chàng bự chà bá này đây!

Sao anh ta lại gục ở nơi này chứ? Nhà trọ ở hướng ngược lại với quán Bar nơi các Hiệp sĩ thường ăn nhậu mà.

Và giờ thì tôi ném gã trai to lớn vô dụng lên giường mình. Chắc hắn chẳng nằm vừa chiếc sofa ngoài phòng khách đâu. Tôi đắp chăn cho anh, để người ta bị cảm cũng chẳng hay ho gì. Mang lên cả ly nước đặt cạnh giường.

Nói ra thì xấu hổ, cơ mà phòng của một đứa con gái như tôi lại khá trống trải và đơn điệu. Có lục khắp nhà cũng chẳng tìm được gì hay ho đâu. Nên để anh ta lại một mình cũng không hề gì.

Tôi quyết định nằm trên sofa ngoài phòng khách. Pha thêm tách trà thảo dược, đặt nó lên bàn rồi thu mình trong chiếc chăn. Cuộn tròn người lại như kén sâu, cảm giác thật tuyệt vời, ấm áp và vô cùng dễ chịu.

Hôm sau, anh chàng kia thức dậy ngay khi tôi sắp chuẩn bị xong bữa sáng. Hắn đứng chôn chân một chỗ, mặt đần ra và há hốc mồm nhìn tôi. Thật là một kẻ mất lịch sự.

"... Sao cô lại ở đây...? Đây là đâu... Chắc không phải tình một đêm đâu nhỉ? Mà không khéo là tình một đêm à? Cô có cắn tôi bằng mấy cái răng nanh độc không vậy..."

Anh ta tuôn một tràng như vậy với tôi.

Hắn hoảng hốt nhìn xuống kiểm tra cơ thể, xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cái hành động gì thế này, thật khiếm nhã.

"Xin lỗi chứ, tôi cũng chẳng có ý giữ anh lại, cũng chẳng có hứng thú với anh đâu. Tôi cho anh ăn bữa sáng rồi mau rời khỏi đây đi."

Cho hắn ở lại thì phiền phức lắm đây. Trong lúc đang thở dài phiền não thì tôi cũng đã làm xong bữa sáng và ngồi vào bàn. Rồi chỉ tay về phía đối diện.

Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích một chút nào, cứ nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt sững sờ như vậy. Đúng là điều tồi tệ đối với người Hiệp sĩ mà.

"Cô, là nữ hoàng tàn ác khét tiếng, Ethel Granite à...?"

Thô lỗ ghê.

" Đúng vậy, tôi là Ethel Granite đấy, sao nào?"

Nhanh ngồi xuống đi chứ. Không bữa sáng nguội bây giờ.

Sao ba cái tin đồn nhảm nhí đó cứ xuất hiện trong khi tôi không hề muốn dính tới mấy thứ đó chứ? Ờ thì, chắc là do vị cấp trên điên rồ của tôi rồi.

Lão sếp đó, nói sao nhỉ, là một gã đàn ông điên khùng và biến thái, chỉ cần vài từ cũng đủ để miêu tả rồi.

Chà, không cần phải giải thích chi tiết gì cả. Mỗi khi nghĩ tới gã đó thì tâm trạng tôi xấu đi hẳn.

Còn anh kia thì đã lẳng lặng ngồi vào ghế rồi.

Hiệp sĩ Astro Orbit. Tuy khá mạnh nhưng anh ta chỉ là một Hiệp sĩ thông thường. Công việc của anh là giương cao thanh kiếm tiêu diệt quân thù trên danh nghĩa một người Hiệp sĩ. Còn tôi cũng là một Hiệp sĩ đấy, nhưng công việc hơi khác so với Hiệp sĩ thông thường. Đương nhiên, tên Astro hay ai khác trong đội vẫn chưa biết vụ này, giờ chưa phải lúc thích hợp để nói về chuyện ấy.

Astro đã ngồi xuống ghế và ăn sáng.

Món ăn tôi nấu hôm nay gồm bánh mì, súp rau và salad khoai tây với một loại trái cây có tên là Uko, loại này rất tốt trong việc giải rượu, bia. Và thạch vị cam để tráng miệng.

Ứm ừm, thật là tinh tế.

Sở thích duy nhất của tôi là nấu nướng. Tôi dồn hết tâm huyết của mình vào nấu ăn, không gì khiến tôi thấy hứng thú như vậy.

Không thể tránh được việc cứ mỗi lần ra ngoài làm việc là tôi lại ghi nhớ một công thức mới. Bởi vì việc làm ra chúng như một phần nâng cao khả năng hơn. Nên tôi luôn cố gắng làm ra món ăn đó.

Nhìn tôi một lúc, Astro mới cẩn thận cúi xuống ăn.

Gì chứ, tôi làm thực đơn giải rượu cho anh ta mà hắn cứ làm như tôi bỏ độc hay gì vào ý.

Tôi không có hứng thú với anh đâu, ăn nhanh rồi đi đi. Cũng chẳng thích việc bỏ thừa thức ăn nên hãy nuốt hết đi. Nhưng mà cũng từ từ, thưởng thức hương vị một chút.

Astro từ từ nếm món súp bởi sự thúc giục trong im lặng của tôi. Không biết có phải tưởng tượng hay không mà tay anh ta run cả lên thế. Hiệp sĩ mà như vậy thì thật thảm hại đến khinh.

Ực, tôi khẽ ngước nhìn khi Astro đang nuốt miếng súp, hắn cũng nhìn tôi lại chằm chằm. Như lũ Hiệp sĩ tân binh đang mong ngóng thầy mình khen ngợi.

"Ngon quá xá!"

Tôi không ngờ anh ta lại ngạc nhiên đến vậy, nhưng tất nhiên món ăn của tôi cũng phải ngon rồi. Không ngại tự khen bản thân đâu, là sự thật mà.

Đó là món ăn đáng tự hào của tôi, tốn rất nhiều thời gian và công sức mới nấu ra được đấy. Tôi cũng chỉ dành thời gian nấu nướng khi rảnh. Nhưng cũng không chịu thua bất cứ đầu bếp nào đâu.

Được ăn món tôi nấu là một diễm phúc đấy biết không? Vì tôi không mời mấy ai tới nhà, cho nên đến tận bây giờ, vẫn chẳng có ai coi tôi là bạn cả.

" Nếu thấy hợp khẩu vị thì mau ăn rồi đi khỏi đây đi."

Phiền thì phiền, nhưng tôi cũng chẳng ngại nói đi nói lại câu đó đâu.

Như tôi nghĩ, vì lý do nào đó mà anh chàng đó cứ xuất hiện trước nhà tôi hết lần này đến lần khác. Tính từ khi tôi bắt đầu nấu ăn cho anh ta đến nay cũng chưa lâu lắm.