“Đặc điểm của những cô gái với những cái tên vương giả.”
Cô bạn Kanon của tôi hôm nay hành xử rất kỳ lạ. Cậu ấy đã nói chuyện rất chi là lâu và nhiều với cậu con trai ngồi ở chỗ cửa sổ phía sau rồi. Tên cậu ta là… Đợi đã, là gì ấy nhỉ? Ề, tôi chưa nói chuyện với cậu ta bao giờ nên lỡ quên mất rồi. Chắc lát nữa tôi xem lại sổ điểm danh trên bục giảng là nhớ thôi. Sơ đồ chỗ ngồi thì chắc ở đó cũng có ấy nhỉ. Xem nào…À, đây rồi! Là Yashiro. Shigeaki Yashiro.
Dù sao thì, tôi có cảm giác Kanon đều trở nên khang khác mỗi khi nói chuyện với cậu Yashiro đấy. Với lại tôi cũng không nói là theo chiều hướng xấu đâu. Đó giờ tôi chỉ thấy nụ cười của cậu ấy luôn có chút căng thẳng, nhưng giờ thì nó đã trở nên tự nhiên hơn nhiều rồi.
Nhưng tôi vừa mới nghe lỏm được một đoạn nói chuyện của họ về việc tắm chung hay ngủ chung với nhau gì gì đó xong. Họ đang bắt đầu hẹn hò rồi hay sao? Thầm nghĩ trong lòng như vậy, nên tôi đã hỏi cậu ấy. Thế mà cậu ta lại trả lời kiểu: “Hử? Trông giống lắm hả? Không phải vậy đâu,” rồi cười trừ cho qua. Nên tôi đoán họ không hẹn hò thật. Cơ mà nếu không có tình ý thì vụ ngủ chung với tắm chung là thế quái nào cơ chứ?
Tôi bắt đầu trở nên lo lắng hơn khi thấy cậu ấy đang vướng vào mớ lằng nhằng như vậy. Tôi lẳng lặng nhìn về cậu trai Yashiro kia. Cậu ta lúc nào cũng ở một mình cả—hoàn toàn cô độc. Tôi ghét cay ghét đắng cái trend đề cao bọn cô độc đang nổi lên mấy năm gần đây. Mọi người cứ nghĩ cô độc như vậy là mạnh mẽ lắm, và những người thích ở trong nhóm như tôi thì thuộc kiểu yếu đuối nên không thể tự mình sinh tồn được. Rằng chúng tôi bất lực trước cái địa ngục mang tên áp lực đồng trang lứa.
Thật sự, nhiều khi đi cùng đám đông mãi rất là khó khăn. Nhưng những tên cô độc mới là người thực sự có vấn đề về giao tiếp mà? Tại sao chúng tôi lại là người bị chỉ trích cơ chứ? Tôi đang nghĩ rằng, một tên như vậy có thể đã làm gì đó với Kanon rồi.
◊◊◊
Một ngày Chủ Nhật mùa thu quang đãng. Tôi đi về phía ga Shinjuku, rồi đi lên chuyến Toei-Shinjuku để xuống ga Jimbocho, sau đó bước ra ngoài ở cổng A-6 ngay cạnh tòa nhà Iwanami Jimbocho và đứng cạnh bảng thông báo. Tôi xem đồng hồ, hiện đang là 10:45 sáng, và Jimbocho thì đã tấp nập từ khi nào rồi.
Dòng người cứ tới tới lui lui trước mặt tôi. Nhìn lên phía trên, tôi bắt gặp tấm áp phích to trông khá cuốn với dòng chữ: “Lễ hội Sách cũ Kanda” được in đậm. Lễ hội được tổ chức ở Jimbocho vào hôm nay. Cái biển có ghi “Sách cũ” là vậy, nhưng họ lại bán mấy quyển sách cổ mà bạn thường không thể tìm thấy ở các chuỗi nhà sách hay quán bán đồ secondhand thông thường. Các quầy bán hàng được trải dài, dọc theo Yasukuni-dori, Sakura-dori và Suzuran-dori, tất cả chỗ đó đều tràn ngập những cuốn sách cũ. Một lễ hội hoàn hảo cho những tín đồ đọc sách, vì chỉ cần đi loanh quanh, xem hay ngó qua vài cuốn sách thôi cũng đã khá vui rồi.
Nghe những bước chân nổi lên giữa đám đông, mặt tôi dần nặn thành một nụ cười nhẹ. “Được rồi, đi thôi”, tôi nói, bước về phía trước. Nhưng rồi tôi chững lại. Ờm, tôi quyết định đến đây sớm quả không sai mà.
Nhìn những quầy hàng đang trải dài đến khuất tầm mắt cứ như thể thấy được kho tàng đang ẩn giấu vậy. Tôi chẳng bao giờ có đủ thời gian để xem qua hết chúng, nhưng tôi có mang theo túi xách để mua một chồng sách rồi đây.
“Được rồi, bắt đầu từ đâu đây nhỉ?” Tôi nhìn bản đồ của sự kiện trên tờ rơi, rồi đánh dấu hành trình. Để xem nào… Đầu tiên là đi đến những quầy phía trước hiệu sách ở Yasukuni-dori cái đã, rồi đến những quầy hàng cạnh trung tâm sách Jimbocho trên đường tới Sakura-dori. Cuối cùng là ghé qua Hakusan-dori để xem qua chương trình khuyến mãi đặc biệt ở bên Suzuran-dori. Cứ như thể tôi đang cố vạch ra lịch trình hiệu quả nhất để có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui trong cái hội chợ truyện tranh này vậy.
“Suzuran-dori cuối cùng sao? Khéo chỗ đấy là đông nhất mất…” Tôi bắt đầu nói hết suy nghĩ của bản thân ra. Ờ, ừm. “Được rồi. Giờ mới là bắt đầu thật này,” Tôi nói rồi bước đi về phía lễ hội.
◊◊◊
Ngày hôm sau, trong giờ giải lao sau tiết chủ nhiệm đầu tiên.
Tôi đang đọc cuốn sách hôm trước mua được ở Jimbocho về Hotsuma Tsutae, cho đến lúc nghe thấy ai đó gọi tôi, “Này, cậu kia. Yashiro, có phải không?”
Tôi ngước nhìn lên và thấy một cô gái đang lườm xuống mình. Cổ có mái tóc ngắn kiểu tomboy, hai tay vẫn để trong túi áo. Tôi đã thấy cô ấy nói chuyện với Hanamizawa-san trong lớp khá nhiều rồi. Tên cổ là gì ấy nhỉ…
“Mà cậu là ai cái đã?” Tôi hỏi lại.
“Chikaze Ido. Bạn của Kanon.”
Ờ, tôi biết mà. “Thế cậu muốn gì từ tôi, Ido-san?”
“Cậu nói chuyện với Kanon khá nhiều đấy nhỉ.”
“Cậu ấy là người cứ bắt chuyện với tôi thì có.”
Cổ đập tay xuống bàn tôi. Hanamizawa-san cũng hay làm vậy nữa. Cứ thế này thì bàn tôi sẽ bị móp sớm thôi. “Tôi nghe thấy rồi đấy, biết chưa hả. Rằng cậu đã làm nhiều chuyện ấy ấy với Kanon rồi.” Cổ nói với giọng rất chi là cay nghiệt.
“Hử? ‘Mấy chuyện ấy ấy’ là gì thế?”
“N-như là tắm với ngủ chung ấy!”
“A…!” Tôi biết chính xác chuyện gì đang diễn ra rồi. Cổ đã nhảy ngay tới kết luận đó khi chỉ nghe được một đoạn của những gì đã thực sự xảy ra. Nhưng cái cách cổ nói về nó cứ sao sao ấy nhỉ? Tôi đã làm mấy chuyện đồi trụy như thế với Hanamizawa-san á!? “Không đâu, cậu hiểu nhầm rồi. Đi mà hỏi Hanamizawa-san ấy, cậu ấy sẽ nói rõ cho cậu.”
“Tôi đã hỏi cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy có nói đâu! Cậu ấy bảo là: “Cái gìiiii? Bí mật giữa tớ và Yashiro-kun kia mà!”
“Con nhỏ đó…” Hanamizawa-san không chỉ giấu mà còn đang trêu Ido-san, người đã tỏ vẻ khá chắc chắn luôn mà. Và giờ cổ còn lôi cả tôi vào luôn này, đúng là quá đớn đau mà.
Bỗng nhiên, Ido-san nhảy bổ lên bàn tôi. Dưới hoàn cảnh bình thường, thì tôi có thể đã lung lay khi bờ mông khiêm tốn của cổ đang nằm trọn lên bàn tôi (Qua lớp váy, nhưng vẫn vậy à) nhưng tôi không có thời gian cho việc đó. Cổ ngay lập tức túm lấy cổ áo tôi rồi lôi tôi về phía ấy. Cổ đưa mặt sát lại trước mắt tôi và trừng mắt. Quá gần rồi… Hanamizawa-san cũng có làm vậy nữa. Quả nhiên là mấy tên riajuu chẳng có vẻ gì là để ý đến không gian riêng thật.
“Ưm… Ido-san?”
“Cái gì?” Cổ nhìn xuống tôi với vẻ mặt lạnh tanh. Chắc cổ coi tôi là kẻ thù luôn rồi.
“Cậu muốn tôi làm gì mới được chứ? Nếu không muốn tôi nói chuyện với Hanamizawa-san nữa thì cậu đi mà thuyết phục cổ tránh xa tôi ra đi chứ.” Có vậy thì tôi mới lấy lại chút yên bình thôi…
“Hửm? Tôi không làm vậy đâu.”
“Cái gì? Tại sao lại không?”
“Vì dù là bạn nhưng không có nghĩa là tôi được bảo cậu ấy được hay không được đi chơi với ai đâu. Kanon muốn làm bạn với ai thì tùy cậu ấy. Là ai tôi không biết thì càng tốt nữa.”
Hử. Cô ấy cũng có tiêu chuẩn riêng như vậy sao? Tôi vừa nghĩ vừa chỉnh lại cổ áo mình. Rõ ràng là cô ấy khá cởi mở và đáo để đấy chứ, nếu không thì cổ đã không làm đến mức này rồi. Và cổ cũng chưa từng áp đặt tiêu chuẩn của mình lên ai khác bao giờ cả. Ha ha ha… cũng tốt bụng ghê ta.
“C-cậu cười cái gì chứ?”
“Không có gì.”
“Dù sao thì, tôi lo cho Kanon ấy! Nếu cậu không làm gì đen tối, thì nói thử xem nào!”
“Tôi có biết gì đâu…” Giờ tôi nên làm gì đây nhỉ? Nếu tôi thật thà kể lại cho cổ là chúng tôi chỉ đi spa và chợp mắt cùng nhau thì liệu cổ có tin không? Tôi ngước nhìn lên Ido-san. Arghh, cổ vẫn đang lườm tôi kìa. Nếu vậy thì tôi không nghĩ rằng cổ sẽ tin đâu.
Và nếu tôi muốn cho cô ấy thấy, sẽ khá là khoai cho cái bóp của tôi khi phải bỏ thêm 750 yên sau mỗi lần cổ muốn đi đến nơi đó nữa. Điều này cũng bất công đối với người tôi đã hỏi mượn vé cho Hanamizawa-san nữa. Chắc là tôi chỉ cần dạy cô ấy một lần cách làm sao để ở một mình thôi nhỉ.
“Ưm… Vậy nếu tôi chỉ cho cậu những gì tôi và Hanamizawa-san làm cùng nhau thì có ổn không?”
“Nếu không đen tối thì được.”
“Đương nhiên là không rồi.” Không hề đen tối chút nào luôn nhé.
Ido-san gật đầu. “Được thôi.”
“Vậy cậu chấp nhận làm y hệt những gì bọn tôi làm nhỉ?”
Cổ ném cho tôi cái nhìn đầy nghi hoặc. “Có chắc là không có gì đen tối không vậy hả?”
Tệ thật đấy. “Tôi hứa là hoàn toàn lành mạnh mà. Hôm nay sau khi tan học, được chứ?”
“Được.” Cổ gật đầu không chút lưỡng lự. Tôi không thể nói rằng mình đồng ý với cách này của cổ được, nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, vì đối phó với cổ vẫn dễ dàng hơn là Hanamizawa-san.
◊◊◊
Tôi lởn vởn quanh lớp sau giờ học và gửi đi tin nhắn, trong lòng canh cánh tội lỗi. Tin nhắn nhanh chóng hiển thị chữ đã xem, nhưng không hề có câu trả lời nào đáp lại cả. Tôi bắt đầu nghĩ rằng khéo cậu ấy giận tôi rồi cũng nên, thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Hiểu rồi.”
Chỉ có hai từ. Việc chẳng thể nào đọc nổi cảm xúc ẩn sau hai từ ấy làm tôi sợ phát khiếp. Xin lỗi, tớ hứa là lần sau tớ sẽ bù đắp lại cho cậu. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cộc kệch phát ra từ chiếc ghế đằng sau.
Tất cả mọi người đều đã ra về hoặc đi sinh hoạt câu lạc bộ. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn mỗi tôi và Ido-san là hiện đang ở lại trong lớp. Cô ấy chắc chắn đã nói gì đó với Hanamizawa-san hôm nay, vì Hanamizawa-san chỉ nhìn tôi một thoáng trước khi rời đi mà không nói câu gì.
“Vậy cậu nói cho tôi biết được chưa?” Ido-san bước tới, hai tay vẫn nằm trong túi áo.
“Chắc vậy.” Tôi đáp lại sau quãng dừng ngắn.
“Hử? Sao nghe cậu cứ úp úp mở mở vậy hả?”
“Thật ra, tôi có hứa với một người là sẽ cùng đi mua dụng cụ thư viện sau giờ học ngày hôm nay.”
“Ồ, xin lỗi nhé.”
Hmm, nhanh vậy sao. Cổ là kiểu người có thể xin lỗi thẳng luôn như vậy nhỉ. “Ể, đó không hẳn là việc gì nặng nhọc, thế nên vắng tôi cũng chẳng sao đâu…”
“Thật sao? Nếu cậu đã nói vậy, giờ thế nào đây?” Cổ hỏi, còn tôi thì lấy sách vở ra khỏi ngăn bàn mình.
“Ngồi ở ghế cạnh tôi đi.”
“Được.”
“Rồi cậu cũng lấy quyển sách nào đó ra đi, cả vở nữa.”
“Được rồi.”
Ido-san hợp tác hơn tôi tưởng. Tôi đoán chắc hẳn cổ là một người khá nghiêm túc. Xong rồi cổ rải đồ dùng học tập lên bàn.
“Được rồi. Chúng ta sẽ học nhóm trong vòng 30 phút.”
“Hử? Học cái gì c—”
“Vàaaa, bắt đầu.”
“Hử? A!” Cổ thoáng có chút bối rối, nhưng rồi cũng bắt đầu học theo.
Đến khi đã cảm thấy an tâm rằng cổ đang làm theo chỉ dẫn của mình, tôi nhìn xuống cuốn vở của bản thân. Kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, vậy nên tôi quyết định tập trung vào môn học mình yếu nhất—Lịch sử Nhật Bản. Vì lịch sử thế giới quá là rộng đi, để nhớ những sự kiện đặc biệt cũng dễ thôi, nhưng để nhớ những gì diễn ra ở thời Heian (Note: 平安時代 - Bình An Thời Đại), Muromachi (Note: 室町時代 - Thất Đinh Thời Đại) hay Edo (Note: 江戸時代 - Giang Hộ Thời Đại) của lịch sử Nhật Bản thì khá khó đối với tôi. Thêm nữa, gần như ai cũng có tên kiểu Fujiwara, Ashikaga, Tokugawa hay Matsudaira, làm tôi cứ nhầm lẫn mãi thôi.
Tôi tập trung và học trong khoảng 30 phút, cho đến khi tiếng chuông báo thức tôi cài sẵn từ trước vang lên. Tôi đặt bút xuống. Ido-san cũng làm y hệt và nói “Phù!” xen lẫn tiếng thở dài. Rồi cổ nói, “Này, sao cậu lại bắt tôi học thế!?” như thể đến giờ cổ mới nghĩ tới.
“Vậy là đủ rồi nhỉ.” Cổ chắc phải có sự tập trung tuyệt vời và nhiều năng lượng lắm mới có thể chờ 30 phút chỉ để hỏi vậy đấy.
Cổ lấy hai tay ép mặt tôi rồi lắc lấy lắc để. “Tôi tưởng cậu sẽ cho tôi xem cậu làm gì với Kanon kia mà!”
“Tôi l-l-làm rồi đấy thôi!” Tôi bám lấy khuỷu tay cổ, tách hai bàn tay ra khỏi mặt mình. Rồi tôi bảo cổ là mình đang dạy Hanamizawa-san cách để ở một mình—và chắc chắn là nhắc đến việc đấy là yêu cầu của cô ấy, đương nhiên rồi.
“Kanon nhờ cậu làm vậy ư…?” Ido-san làm vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc, cứ như thể vừa bị tát mạnh vào mặt. Tôi chẳng hiểu tại sao nữa. “Cậu ấy không muốn ở với bọn mình ư?”
“Ồ, tôi không nghĩ là vậy đâu.” Nghe có vẻ như cổ đang nghĩ sai, thế nên tôi quyết định nói ra. “Muốn dành thời gian ở riêng nó rất khác so với khát khao chỉ muốn được ở một mình. Không phải là cậu ấy không muốn ở cùng nhóm các cậu đâu.”
“Cậu chắc chứ…?” Hai mắt cổ rưng rưng. Tôi thấy sự yếu đuối này của cổ đúng là khác xa một trời một vực so với cái bản tính uy hiếp trước đó cổ xài với tôi. Tôi tự hỏi liệu tất cả sự mạnh mẽ ấy chỉ là diễn, và tận sâu bên trong cổ là một con người nhạy cảm hay không.
Tôi thở dài nhìn về phía trước lớp. “Tôi không biết hai cậu thường hay nói gì. Tất cả những gì diễn ra ở trong một nhóm hướng ngoại như thể là một thế giới hoàn toàn khác đối với tôi vậy.”
Cổ lặng im nhìn tôi.
“Và thực ra thì, tôi cũng chẳng quan tâm lắm.”
“Thế không phải hơi quá thật thà rồi sao?”
“Dù gì đi nữa, bất cứ khi nào tôi nhìn về Hanamizawa-san, thì cô ấy cũng toàn nở một nụ cười trên môi. Nhưng tôi cũng chẳng phải là người hiểu rõ cô ấy hay gì, thế nên tôi không thể nói là tôi hiểu cô ấy được. Thế còn cậu thì sao? Cậu đã bao giờ nghĩ là cô ấy chỉ cười để che giấu những cảm xúc thật sự ở bên trong chưa? Hoặc nụ cười ấy chỉ là gượng ép?”
“Không, tôi không, nhưng…” Có vẻ như cổ muốn tin nó là thật, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn. Cũng đúng thật; kể cả nếu họ có là bạn đi nữa, họ cũng không thể nào biết chắc được người kia đang cảm thấy như thế nào.
“Cậu nên hỏi cô ấy đi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói ra sự thật cho cậu biết đấy.”
“Ừm, cậu nói phải. Mình sẽ làm vậy.” Rõ ràng vậy là đủ với cổ rồi. Bỗng cổ lắc đầu, như thể chuyển trạng thái vậy. “À mà, sao ta lại phải học bài chứ?”
“Vì đấy là cách hiệu quả để dành thời gian ở một mình.” Tôi giơ ngón tay lên, liệt kê ra một số lí do. “Thứ nhất, cậu sẽ trông giống như một học sinh siêng năng nếu cậu học. Bởi vì khi cậu đang rất tập trung và chăm chỉ, thì lúc đó cậu sẽ tỏa ra ánh hào quang nhắc nhở mọi người nên để cậu một mình, và họ sẽ làm y vậy. Nói chuyện với một người đang học còn khó hơn cả với một người đeo tai nghe đọc sách, phải chứ?”
“Tai nghe…Ồ, đúng rồi—cô gái ấy trong lớp mình. Tôi đoán chắc ai đó ngồi học bài cũng sẽ tạo cảm giác giống như cậu ấy nhỉ.”
“Cậu cũng sẽ có thêm thời gian để học, rồi thế là điểm kiểm tra của cậu sẽ trở nên tốt hơn, mà phần đấy khá là quan trọng vì trường mình hay công bố điểm của tất cả học sinh ở bảng báo cáo trên tường. Sẽ không ai rảnh để mà đi trêu chọc người có điểm số cao nhất toàn khối hết, kể cả khi đó có là một tên cô độc đi nữa.”
“Hử? Điểm cậu cao lắm hả, Yashiro?”
“Điểm tôi thuộc top 10 toàn khối trong cả hai kỳ đấy.”
“Thật luôn!? Tôi không biết cậu thông minh đến vậy đấy!”
“Thấy chưa? Đến riajuu cũng phải tôn trọng tôi này, như cậu vậy.”
“Tôi nghĩ bản thân mình đã có cái nhìn khác về cậu, nhưng cái vẻ tự mãn trên mặt cậu đã vô tình phá hỏng điều đó rồi…”
“Cậu sẽ chẳng bao giờ lãng phí thời gian khi học cả, bởi nó sẽ giúp cậu đậu trường tốt hơn, và rồi tương lai của cậu cũng sẽ trở nên xán lạn hơn nữa. Cậu có thể tự mình làm vậy, nó sẽ giúp nâng cao lòng tự trọng của bản thân, làm cuộc sống của cậu tốt đẹp hơn. Học một mình chính là thứ tuyệt vời nhất mà một tên cô độc có thể làm.”
“Tôi cảm giác là cậu nói cũng đúng đấy, nhưng nghe cứ…ừm, buồn buồn sao ý.” Trông cổ có vẻ hơi bực.
Tôi cứ kệ vậy. “Tôi đã gợi ý cho Hanamizawa-san bao lần rồi mà cổ có chịu đồng ý đâu.”
“Ờ nhỉ. Cậu ấy ghét học bài. Môn kinh tế gia đình là môn cậu ấy thích nhất.”
“Hử. Không ngờ cô ấy lại là kiểu nội trợ với ngoại hình như vậy đấy.”
“Cậu ấy nữ tính lắm đấy. Cậu ấy giỏi nấu ăn với đan lát cực. Đến nỗi mà tôi muốn cưới cậu ấy luôn kia mà.”
“Theo kiểu gợi cảm ư?”
“Kiểu gợi cảm…? Thôi kệ đi, cậu ấy đúng là phải vật lộn trước kỳ thi thật. Cậu ấy biết là chúng tôi sẽ không thể cùng đi chơi nếu trượt bài thi, thế nên bọn tôi hay học với nhau để chắc chắn rằng cậu ấy không trượt bài kiểm tra.”
“Các cậu có học chung à?” Tôi hỏi, và cổ làm vẻ mặt cau có nhìn tôi.
“Gì chứ? Cậu nghĩ bọn tôi học quá kém nên mới phải học nhóm cùng nhau à?”
“Tôi có nói vậy đâu.” Chỉ có tôi thấy vậy, hay là cổ đang bắt ép nạn nhân quá mức vậy? Chắc có lẽ cổ khá là nóng tính nhỉ. “Tôi chỉ nghĩ rằng khi cậu học một mình thì sẽ hiệu quả hơn nhiều so với học cùng nhau thôi.”
“Thật sao? Tôi thấy học nhóm cũng vui lắm mà.”
“Tôi không phản đối, nhưng cậu có chắc là mình sẽ tập trung học mà không bị phân tâm vì nói chuyện không?”
“Ự…Được rồi, có vài lần như vậy thật.” Ánh mắt cổ lảng đi, trông hơi ngượng nghịu. “Nhưng chúng tôi có thể quan sát lẫn nhau để giúp người kia không mất tập trung mà, đúng chứ?”
“Vậy cậu nên học theo cặp, hay là học online cũng được mà.”
“C-chắc cậu nói đúng…”
“Nếu cậu có thể thực sự tập trung lúc học nhóm, thì cậu cũng có thể học một mình được. Và ngược lại cũng thế.” Nếu bạn có thể học một mình, bạn cũng có thể học với bất kỳ ai khác. Nhưng nếu bạn còn không thể tập trung được lúc ở một mình, tôi hơi nghi ngờ việc bạn có thể học nhóm cùng ai đấy. “Cậu có thể làm bất cứ thứ gì y hệt lúc trong nhóm khi ở một mình. Nếu có gì thú vị khi làm việc theo nhóm, cậu cũng sẽ thấy y vậy khi ở một mình. Đấy là suy nghĩ của tôi.”
“Ư…” Ido-san khẽ kêu lên. Cổ chắc đang nghĩ cách để phản bác lại nhỉ. “Ồ! Tôi hiểu rồi! Dạy người khác thì mình cũng được học nữa! Thế thì mình cũng sẽ được ôn lại kiến thức cũ mà ha.”
“Ừm, đầu ra cũng quan trọng nữa.” Đầu ra sẽ làm cho những gì cậu được học trở nên cụ thể hơn, và từ đó có thể dạy cho những người khác nữa. Cậu phải nắm rất rõ chủ đề nào đó trong tay thì mới có thể làm vậy được.”
Cổ gật lấy gật để. “Ưm, đúng là như vậy.”
“Hmm…Tôi không chắc rằng liệu như vậy có hợp lý không nữa, nhưng đó cũng là một ý tưởng mà.”
“He he. Cậu chắc chắn không thể tự mình dạy ai đâu nhỉ!” Cổ nói đầy tự phụ.
Không nhanh vậy đâu. “Thật ra có thể đấy.” Tôi đưa cô ấy cuốn vở mà tôi đã xem trước đó. Và rồi tôi lại cho cổ xem cuốn vở khác, cái mà tôi chưa viết vào.
Cổ ném cho tôi cái nhìn khó hiểu. “Hử? Tôi tưởng cậu đang đọc vở của mình?”
“Tôi dùng cuốn vở này như tài liệu luôn mà.” Tôi đưa cổ cuốn vở mình đã đọc.
Cổ lật qua cuốn vở rồi nhận xét, “Chữ viết tay của cậu nữ tính ghê ha. Cái nào cái nấy cũng tròn trịa với đẹp như này. Với lại cậu còn dùng cả bút màu nữa á?”
“Ờm, đấy không phải vở của tôi.”
“Hử? Ý cậu là sao?”
“Đấy là chữ của người khác chứ sao. Tôi khá là tệ ở môn lịch sử Nhật Bản, và người ghi môn này lại kém ở mấy môn khoa học. Thế nên chúng tôi chỉ cần đổi vở cho nhau trước kỳ thi để ôn tập thôi.”
“Sao cậu lại phải làm vậy? Nghe khổ vậy ta!”
“Cái mà tôi đã nói từ trước với cậu đấy. Đầu ra. Tôi ghi chép các môn khoa học lại sao cho cậu ấy dễ hiểu, và cậu ấy cũng làm y hệt vậy với môn lịch sử Nhật Bản giúp tôi.” Làm như vậy sẽ tạo động lực thúc đẩy để tôi ghi chép cẩn thận và tập trung vào các ý chính hơn vì cậu ấy, nhờ đấy mà tôi cũng được ôn tập kĩ hơn, và cậu ấy cũng vậy. Hon nữa, vì cậu ấy ghi chép rất gọn gàng sạch sẽ nên tôi lại càng muốn học chăm hơn để đền đáp cho cậu ấy vì đã nhọc công như vậy, và thế là tôi có thể học tốt hơn môn học mà mình ghét. Tôi xấu hổ cười thầm. “Dạy lẫn nhau thì cũng chỉ như vậy thôi. Thấy chưa? Cậu cũng có thể tự mình làm được mà.”
“Cái gì…?” Cổ vẫn đang hoang mang chưa hiểu hết.
“Hửm? Gì cơ?”
“Ự, ưm, không có gì. Chỉ là tôi hơi kích động vì điệu cười trìu mến của cậu thôi.”
“Tôi vậy thật à?” Tôi hỏi sau khoảng lặng ngắn. Tôi sờ vào má mình. Chẳng biết nữa.
“Dù gì thì, đây là thứ mà tôi đã dạy cho Hanamizawa-san. Cậu thỏa lòng chưa?”
“Rồi…”
“Thế giờ cậu định làm gì tiếp? Tôi không phải đi mua sắm gì vào giờ này, thế nên tôi định ở lại học thêm chút.”
“Ừm, sắp đến kỳ thi rồi, nên chắc tôi cũng ngồi lại học thêm tí nữa vậy.”
Và thế là chúng tôi tiếp tục học. Tôi không đặt hẹn giờ lần này, vì tôi biết chúng tôi sẽ cùng về nhà khi thời điểm dừng tự khắc sẽ tới.
“Mình chẳng thích cái cảm giác này chút nào.” Ido-san bất chợt lầm bầm. Tôi ngước lên nhìn cô ấy, nhưng cổ còn chưa rời mắt khỏi cuốn vở của mình. Tôi nghĩ là cổ muốn nói chuyện trong lúc đang học thôi. “Tất cả những gì tôi làm là dành thời gian với bạn bè, và mọi người thì chỉ trỏ vào bọn tôi, bảo bọn tôi chỉ là mấy đứa riajuu không thể chống lại áp lực đồng trang lứa.”
Tôi không nói gì.
“Dành thời gian vui vẻ với những người mình cho là thân thiết thì có gì sai cơ chứ? Tại sao mọi người cứ nhìn tôi theo kiểu rập khuôn như thế? Tôi ghét vậy lắm.”
Tôi nhìn về phía cổ lần nữa, và cổ đang nghiến răng như thể níu lại điều gì đó. Trên gương mặt ấy vương vấn đôi nét buồn bực. Tôi có thể thấy cổ đang phải cố gắng để kìm nén lại những thứ cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong mình.
“Nếu cậu vui vẻ với mọi người thì ai quan tâm cơ chứ?” Tôi nói, nhưng cổ lại lườm tôi.
“Thôi xin. Tôi cá là cậu đang nghĩ tôi là một đứa yếu đuối không làm gì một mình được chứ gì! Đấy là lý do tại sao cậu lại trêu đùa với tôi như thế! Tôi dành thời gian với mọi người vì tôi thích, có sao không!” Tất cả cảm xúc của cổ cứ thế tuôn ra mà chĩa về tôi. Thật may là chỉ có hai đứa tôi trong lớp giờ này. Nếu không thì mọi người sẽ nghĩ cổ đến tháng mất.
Tôi cũng khá ngạc nhiên khi biết đó là tất cả những gì diễn ra trong đầu cô ấy suốt từ nãy đến giờ. Tôi đoán là ai cũng phải vật lộn với vấn đề của riêng mình nhỉ. “Đấy chắc là lý do cậu đang trêu đùa tôi chứ gì!” Tôi vậy thật à?
“Đúng là tôi có nghĩ việc chiều theo đám đông thật sự rất khó.”
“Tôi biết mà.” Cổ hậm hực quay mặt đi.
“Nhưng tôi có bảo cậu yếu đuối bao giờ đâu, và tôi cũng chưa từng trêu đùa cậu nữa.”
Cổ quay lại nhìn tôi, trừng mắt. “Đồ dối trá.”
“Thật mà.” Tôi phải nói gì để cô ấy tin tôi đây? “Hmm…Được rồi, một thời gian trước có cả tấn light novel và manga có nhân vật chính u ám.”
“Hử? Cậu đang nói gì thế?”
“Cứ nghe đi. Nhân vật chính chắc chắn sẽ nói câu này không sớm thì muộn, “Tôi cá là đám riajuu các người chỉ lấy tôi làm trò đùa thôi! Chắc các người đang cười đùa nói về kỹ năng xã hội kém cỏi của bọn tôi chứ gì!” Kiểu vậy đó. Dù sao thì, còn có sự khác biệt lớn hơn giữa riajuu và mấy tên cô độc trong những truyện lấy bối cảnh ở trường học. Sau đó mọi thứ chỉ quy về “Tất cả đám riajuu đều đi chết đi!” thôi.”
Ido-san không nói gì, nên tôi đoán là mình được tiếp tục. “Trong trường hợp tệ nhất, khi có riajuu nào đó đối tốt với nhân vật chính, và họ lại kiểu, “tôi cá là cậu chỉ thấy thương hại cho tôi thôi chứ gì!” hay “Thứ giả tạo! Cậu chỉ đang thể hiện rằng bản thân mình tốt đẹp thôi!” và họ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận những gì riajuu nói.”
“Như thế chẳng phải quá tự ti rồi sao? Có lẽ người kia thực sự muốn đối tốt đấy chứ?”
“Cậu nói phải. Họ chắc chắn đang tự ti thái quá.” Tôi nói, chống tay vào má. “Và họ chỉ thực sự nhận ra ngay sau khi ngẫm lại—rằng người tệ nhất ở đây chính là bản thân họ. Rằng những riajuu đang cố để đối xử tốt bụng với họ. Nhưng họ đã làm tổn thương nhau, rồi thành ra lại làm chính bản thân mình tổn thương. Để rồi họ lại chìm đắm trong sự tủi nhục và hối hận.”
“Và rồi chúng trở thành kiểu quá khứ đen tối của họ?”
“A ha ha. Yep, đúng rồi đấy.” Tôi quay về phía cổ. “Cậu không thấy giống những gì cậu làm với tôi sao?”
“Cái gì!?” Khuôn mặt cổ bỗng nổi gân hết cả lên.
“Cậu không thấy mình hơi tự ti sao? Cậu chẳng bao giờ nghe được những người cô độc nói gì như vậy cả. Cậu đang tự nhét chữ vào mồm họ cũng như câu chuyện tôi vừa kể vậy.”
“Ờ-ừm…”
“Tôi biết là mình cũng chẳng nổi bật gì trong lớp. Nhưng tôi cũng chưa từng nghe ai nói xấu cậu hay bạn cậu cả.” Tôi đã nhận ra cả việc riajuu cũng chẳng bao giờ nói xấu những người cô độc trong lớp nữa. Chắc chắn nếu họ đánh nhau thì lại khác, thế nhưng Ido-san và Hanamizawa-san đều là người tốt cả. Chẳng có lí do gì mà ai đó lại rảnh rỗi đi nói xấu họ cả.
Ido-san trông hơi choáng váng. Tôi nhìn thẳng vào mắt cổ mà nói. “Tôi chỉ thực sự biết được riajuu là như thế nào khi đọc những cuốn sách mà mâu thuẫn diễn ra liên tục. Và tôi nghĩ, “Uầy, làm riajuu cũng khá là khó khăn đấy, nhỉ” nữa.”
Cổ lặng thinh nhìn tôi.
“Từ khi nào, tôi đã hết ghen tị với họ, và thế là cuộc đời tôi trở nên dễ thở hơn biết bao. Thật ra, tôi có cảm giác làm riajuu còn khổ hơn nữa kia.”
“Vậy ra những người mờ nhạt không nghĩ xấu gì về riajuu sao?” Cô ấy hỏi, và tôi gật đầu.
“Ừm. Giống kiểu việc riajuu chỉ muốn đối xử tốt với họ như trong mấy cuốn sách vậy.”
“Ồ…tôi hẳn là đã làm to chuyện lên mà không vì điều gì rồi nhỉ.” Cứ như thể sức nặng đã luôn đè nén lên đôi vai của cô cuối cùng cũng tan biến đi vậy.
“Trong lớp mình, chắc vậy.”
“Ừm…” Bất chợt, cô mỉm cười với tôi. “Ưm, tôi xin lỗi vì đã lỡ nói nặng lời với cậu như vậy. Nhưng sau khi nói chuyện với cậu–ưm, tôi chẳng biết phải nói sao nữa, nhưng bản thân mình thấy tốt hơn nhiều rồi. Tôi cứ lo lắng những chuyện không đâu vào đâu suốt thôi. Đúng là cái cảm xúc ngớ ngẩn mà.”
“Ưm, nghe được vậy thì tôi vui rồi.”
“Giờ mình biết sao Kanon lại thích nói chuyện với cậu rồi.”
“Tôi không vui khi nghe vậy đâu nhé!” Cô ấy để tôi một mình đi có phải tốt hơn không.
Cô ấy đung đưa. “Xin lỗi, nhưng sao mà khác được. Bọn mình hướng ngoại nên muốn được ở với mọi người mà.”
Giờ đến lượt tôi hạn hán lời. Tôi cau mày với Ido-san, người giờ còn đang cười to hơn cả khi nãy nữa.
◊◊◊
Ngày hôm sau, trong giờ giải lao.
“Yashiro.”
Tôi vừa mới lôi ra cuốn sách thì Ido-san chạy lại chỗ tôi. “Cảm ơn vì đã tâm sự với mình ngày hôm qua.”
“Ồ, không có gì đâu.”
“Nói chuyện với cậu làm mình thấy tốt hơn nhiều rồi. Nhưng có thứ làm mình thấy hơi phiền” cô nói rồi ngồi luôn lên bàn tôi. Cổ rướn người về trước, dí cùi chỏ lên vai tôi. Cái vị trí thân mật quái gì thế này? “Cậu bảo nếu cậu thấy vui khi ở cùng một nhóm, thì lúc ở một mình cũng vui như vậy. Nhưng có lẽ cái vui đó là khi mà mình được ở cùng với mọi người trong nhóm mới phải.”
“Hửm…Ví dụ?”
“Ừm, giờ mình không nghĩ ra gì nhưng…” Cô tách khỏi tôi rồi dang tay ra. “Nhưng mình thấy hơi lo, nên đi với mình lần này nhé. Mình có cảm giác nếu cậu thấy vui vì cậu ở bên người khác, vậy thì cậu sẽ chẳng thể cảm thấy vui giống vậy khi ở một mình được. Thế nên mình muốn cậu chứng minh rằng cậu có thể thấy vui khi làm một việc gì đó một mình.”
“Tại sao tôi lại phải chứng minh cho cậu thế…Đợi đã, ý cậu là cậu muốn tôi chứng minh tôi có thể tự mình thư giãn, hay là cậu có thể tự mình thư giãn thế?”
“Mình không nghĩ việc hai đứa cùng nghĩ về một điều là vui đâu” cô nói, mắt đảo đi. Ê, không hay đâu nha.
Tôi cũng không phản đối việc đi với cổ, nhưng tôi cũng có cảm giác là cổ sẽ không chấp nhận việc từ chối đâu.
“BBQ…cậu có thể tự mình nướng thịt. Đi cắm trại một mình cũng khá là phổ biến nữa…Hmm, mình đoán mình chả nghĩ thêm được gì nữa đâu, Mình kẹt rồi.” Cổ bắt đầu hứng lên rồi đấy.
Ngay sau đó, Hanamizawa-san cũng đến. “Hửm? Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”
Ido-san nhìn cô ấy, và cười trông khoái chí lắm. “Không có gì. Chỉ là ‘Bí mật giữa tớ và Yashiro thôi mà!”
“Grừ! Cậu trả đũa tớ vụ lần trước hả? Đi mà, Yashiro-kun! Nói đi mà!”
A, tuyệt. Lại vậy rồi. Tôi chỉ muốn đọc sách trong yên bình thôi mà. Tại sao chuyện này cứ xảy ra với tôi thế?
◊◊◊
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage