Mẫu bản sao Libra dẫn chúng tôi qua Blutgang.
Nó bảo muốn chúng tôi đến khu hoàng gia để gặp chủ nhân. Mà người tạo ra mấy con này thì chỉ có Mizar. Vậy nghĩa là hắn còn sống hả? Hoặc cũng có thể là đổi chủ rồi. Mizar tạo ra Libra, nhưng nó lại coi tôi là chủ nhân, nên mấy mẫu bản sao này cũng thế là bình thường.
…Cứ chuẩn bị sẵn để biến cái đã.
Nếu họ muốn Scorpius, thì rất tiếc, cả nhóm sẽ rút lui kể cả có phải dùng đến bạo lực. Bản thân tôi cũng chả muốn đâu, nhưng thuộc hạ là trên hết.
Đúng lúc đó, Libra cùng Aries đến hội quân từ lề đường. Libra thoáng liếc qua ba mẫu bản sao bị hư hại của nó, rồi lại quay về phía tôi bình thản như không.
“Thưa chủ nhân. Việc xử lí quỷ tộc trong thành phố đã hoàn tất. Và cái đống trông có vẻ giống nhau này là…”
“Xin chào. Tôi là bản sao Libra mẫu số 3. Cô hẳn là nguyên bản. Chào mừng tới Blutgang. Hân hạnh được đón tiếp.”
“Không cần khách sáo vậy. Tôi tôi là Libra.”
Libra và mẫu bản sao đi sánh bước và đối đáp vô cùng tự nhiên.
…Eh? Phản ứng chỉ có thế thôi à?
Cuộc trò chuyện kết thúc theo một cách không thể nào đơn giản hơn, không có một chút ngôn từ thừa thãi nào. Golem có khác, nhạt thì thôi rồi.
Vậy còn Aigokeros…à kia rồi. Hắn đang đứng dựa mặt vào một phần tường có lỗ như tự kỉ, chả hiểu đang làm cái khỉ gì nữa.
“Này, Aigokeros.”
“!!?”
Hắn hốt hoảng khi nghe tôi gọi và vội vàng hóa lại nhân hình rồi quỳ xuống. À, ra là không thể quỳ với chân dê được. Mà quỳ kiểu nào thì tôi cũng chả cần đâu.
“T—thần vô cùng xin lỗi! Thần đã để thành viên Thất Tinh Quỷ cần bắt thoát đi rồi…”
À, ra vậy. Hắn đang lo vì bản thân làm hỏng việc được giao. Mà cũng chả trách được, vì có phải chỉ mỗi Thất Tinh Quỷ đâu. Một phần cũng do tôi vì không ngờ được sự xuất hiện của con trai Quỷ Vương. Nhưng có vẻ Aigokeros lại không thấy vậy, và vẫn cố xin lỗi trối chết.
“Hoho. Thất Tinh Quỷ yếu là thế mà vẫn để thoát cơ à? Thật là kém quá.”
“Hahaha! Mới 200 năm mà đã lụt nghề rồi hả Aigokeros?”
Trong lúc tôi vẫn đang mải nghĩ cách để an ủi, thì Libra và Karkinos lại đổ thêm dầu vào lửa.
Này, thôi ngay. Không có tí cảm thông nào à?
Còn Dina thì đang dạy Virgo, “Nhìn kĩ đi. Đây là thành phần ăn hại không làm được việc đấy.”
Bảo thôi cơ mà.
Chỉ có Aries cố an ủi Aigokeros và đặt tay lên vai hắn.
Ngươi chả thay đổi chút nào, Aries à.
“Ah, hmm. Đừng lo về nó. Thất bại lần này thì cố lần khác là được.”
“T—thật nhân từ làm sao! Nếu sự việc lần này tái diễn, thần, Aigokeros, sẽ chuộc tội bằng cả tính mạng!”
“Ta không cần.”
Phải làm gì đây? Con dê này khiến tôi mệt quá. Có khi lần tới hắn sẽ tự quyên sinh thật mất. Chắc phải đưa việc gì đấy dễ dễ để hắn lấy lại tự tin thôi. Hay tổ chức cái gì để đánh lạc hướng nhỉ? Hoặc là để ăn cỏ thỏa thích?
Tựu chung lại thì thuộc hạ của tôi đã tụ họp đông đủ. Scorpius vẫn đang bất tỉnh được Karkinos xách, cùng cả nhóm đi theo sự chỉ dẫn của mẫu bản sao.
Chúng tôi lên đến tầng 14 nhờ một thiết bị từa tựa thang máy.
Vài người lùn đang đứng đợi trước một cánh cửa lớn. Không ai được vũ trang, nên chắc là không bị tấn công…họ chỉ ở đấy để phòng hờ hả?
“Chào mừng tới Blutgang. Tôi đã đợi ngài từ lâu rồi, thưa Ruphas Mafahl. Tên tôi là Genell, chỉ huy quân đội Blutgang.”
“…Ra vậy. Có vẻ ngươi biết ta là ai rồi. Vậy thì cũng chả cần cải trang nữa.”
Có vẻ họ biết danh tính của tôi rồi. À thì Scorpius cũng do một tay tôi hạ rồi nhặt về. Rồi lại Libra hàng thật đang ở ngay đây, nên ngoài tôi ra cũng chả còn ai.
Tôi cởi khăn cải trang ra rồi đưa cho Dina, sau đó bỏ kính. Những người lùn ở đó không khỏi ngạc nhiên kêu lên “Oh!?” dù đã biết trước.
“Vậy các ngươi cần gì ở ta? Để lừa rồi bắt giữ à?”
“Ngài cứ đùa. Gây thù với người đã hạ Scorpius ngay trong Blutgang là tận cùng của ngu dốt. Chúng tôi còn đang cố hòa hoãn với ngài đây.”
“Vậy thì được.”
Có vẻ họ đang khá lo lắng. Họ đang mời tôi, ác nhân xấu xa nhất mọi thời đại, và đáng lẽ đã bị hạ từ lâu vào trong thành mà.
Tuy gần đây không để ý lắm, nhưng với người dân thế giới này, tôi là biểu tượng của nỗi khiếp sợ. Không một ai có gan để đối xử theo cách bình thường với Ruphas. Vậy cũng có nghĩa là những người lùn đây đang cố hết sức để không bị nỗi sợ chi phối.
“Vậy để ta nghe xem các ngươi muốn gì. Lôi cả hoàng gia vào, hẳn cũng phải có lí do chính đáng.”
“Ngài sẽ không gặp hoàng gia đâu. Mà là một người còn cao hơn thế.”
“Sao cơ? Ý ngươi là gì?”
“Ngài thấy tận mắt thì sẽ nhanh hơn. Hãy để tôi dẫn đường.”
Người lùn tên Genell kéo một cần gạt gần cửa và khiến nó mở, lộ ra bên trong là khu hoàng gia.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một khi vườn rất rộng. Có cả bể bơi và khu phức hợp thể thao nữa. Ở trung tâm thì có tòa nhà gì đó trông như khách sạn cao cấp.
Một vài ma thú cảnh khuyển có bờm rậm còn hơn cả sư tử đi lại khắp nơi, nhìn về phía chúng tôi. Nhưng con nào cũng cụp đuôi rồi run cầm cập.
Sốc thật. Tôi thích chó lắm cơ mà…
Chúng tôi đi lướt qua đám cún đó, tiến vào sâu hơn. Thi thoảng lại có ánh mắt hướng về phía này…có vẻ họ đang quan sát từ trong lâu đài. Tôi thử vẫy tay khi chạm mắt với một cậu bé người lùn, và ngay lập tức cậu bị mẹ kéo đi. Cứ như kiểu tôi có thể ăn sống con nhà người ta chỉ bằng cách nhìn ấy.
“Sao chúng dám bất kính với chủ nhân. Hãy giết hết…”
“Thôi ngay cho ta.”
Thằng cha này lại định làm gì nữa thế? Tôi chọc nhẹ vào Aigokeros và mắng hắn. Một phần lí do khiến người đời sợ tôi vậy hẳn là do tên này. Đến cả những người lùn dẫn đường cũng sợ nữa. Nhìn họ như kiểu sẵn sàng tế sống bản thân bất cứ lúc nào để đền tội ấy. Phải làm gì với cái tình huống này đây?
Dần dần, chúng tôi đến phần cuối của khu hoàng gia…đúng hơn là chạm vách thành, nhưng lại chả có gì ở đó. Một người lùn chạm tay lên tường và thì thầm gì đó, khiến nó mở ra lối vào một căn phòng khác. Chắc là mật khẩu hay thứ gì đó tương tự.
“Đây là…”
Một căn phòng giản dị. Hoàn toàn khác biệt với không gian xa hoa lúc nãy…không trang trí cầu kỳ, chỉ đơn thuần có tường và trần. Vật thể duy nhất là một khối pha lê phát ánh xanh nhàn nhạt ở chính giữa.
“Golem hả?”
“Vâng. Đây chính là trái tim và bộ não của Blutgang. Nó chứa nhân cách và kí ức của cố bệ hạ, được ngài ấy chuyển vào ngay trước khi qua đời…”
“Cái gì? Có lẽ nào…”
Những lời Genell nói khiến tôi bất giác nhìn chằm chằm vào nó.
“Cậu” đang ở trong đó hả?
Có đó không? —Mizar.
Khối pha lê sáng lên như để trả lời tôi. Và, một giọng nói tôi chưa từng nghe vang lên, nhưng lại quen thuộc đến lạ thường.
『Đến rồi hả? Đã lâu lắm rồi, bạn của tôi (Ruphas)…và kiệt tác của ta (con gái).』
“…Mizar.”
“Ngài…Mizar.”
Hình như đúng là Mizar. Cả tôi lẫn Libra đều tin vậy.
Chuẩn Mizar rồi. Sâu trong tôi khẳng định vậy, dù không hề có chút bằng chứng nào.
“Hiểu rồi. Blutgang vừa là sự bảo vệ cậu truyền lại, và cũng chính là bản thân cậu luôn. Tồn tại dưới lốt golem…đam mê quá đấy.”
『Kekeke, đang khen tôi đấy hử?』
“Ngu dốt. Cậu quả thực quá ngu mà.”
Thật sự luôn đấy. Ai mà nghĩ đến trường hợp cậu ta thành golem cơ chứ?
Trong một game RPG hồi xưa có nhân vật hài hài gọi là Dungeon Man, thích hầm ngục đến mức trở thành hầm ngục luôn. Không thể tin nổi giờ tôi lại gặp một tên đần khác cũng làm trò đó.
『Đừng nói vậy chứ. Tất cả đều cần thiết đấy. Vì vào thời điểm đó tôi đang hơi bất ổn.』
“…Sự kiện 200 năm trước hả?”
『Ah, không phải để bào chữa cho những gì đã xảy ra, nhưng vào lúc đó tôi (Mizar) có biểu hiện rất lạ. Viên pha lê điều khiển Blutgang…vào lúc đó đã có nhân cách rồi, và cũng vì vậy nên tôi mới nhận ra Mizar đã bị thứ gì đó ảnh hưởng. Việc nhìn bản gốc của tôi ngày một kì lạ hơn không dễ chút nào. Cứ như kiểu trở thành một tồn tại khác hoàn toàn ấy. Nghe cứ như đùa nhỉ? Bản lưu sao chép lại giống Mizar, còn Mizar thật lại trở thành kẻ khác. …Ai mới là thật? Tôi cũng chả rõ nữa rồi.』
Tôi chả biết nói gì nữa. Phương pháp sao chép nhân cách độc đáo của cậu ta đã khiến hai Mizar tồn tại. Một bên là Mizar thật ngày càng lệch lạc đi, bên còn lại là bản lưu vẫn giữ được nguyên vẹn cốt cách.
Và vì là hàng sao chép, nên cậu ta có thể quan sát toàn bộ sự thay đổi của hàng thật. Chứng kiến bản thân ngày một khác đi. …đúng là cực hình. Hẳn tình hình phải hỗn loạn lắm.
“Chuyện đó bắt đầu từ lúc nào?”
『À thì…chắc là sau khi trở về từ ‘Thánh Địa của Nữ Thần’. Kể từ lúc đó, tôi ngày càng thù địch với cậu. Alioth, Megrez, và Dubhe chắc cũng vậy.』
“Mấy người kia thì sao?”
『Chỗ của Merak thì khỏi bàn rồi. Vanaheimr khác gì sân sau của Nữ thần đâu. Phecda thì đi lang thang khắp chốn. Chắc cậu ta cũng tiếp xúc ở đâu đó rồi. Benet thì chịu. Cổ chỉ để tâm tới mỗi cậu mà. Có khi Nữ thần chả cần làm gì cổ cũng tìm đánh cậu cũng nên.』
…Benet…Dù ở chỗ nào thì có vẻ đánh giá về cô ấy cũng như nhau. Đều là “Cổ nguy hiểm bỏ bu”, không hụt phát nào.
Hấp Huyết Chân Cơ, xem cách mà mọi người phản ứng, thì tốt nhất là tạm thời không nên dây vào.
『Từ hồi chế tạo golem với cậu thì tôi đã cảm thấy có gì đó gợn gợn rồi. Cái cảm giác rằng một ngày nào đó cậu sẽ lấy mất vị trí sáng chế golem đệ nhất Midgard của tôi. Nhưng nghĩ đến giết chóc chỉ vì thế thì không bình thường chút nào. Vậy nên tôi đã sao chép nhân cách vào một con golem, giữ lại con người nguyên thủy của mình.』
“……”
『Càng về cuối, hắn lại càng vô vọng và lệch lạc, ám ảnh với việc đánh bại cậu. Hắn cũng chả thèm nghe tôi nói luôn. Chuyện sau đó thì cậu biết rồi đấy.』
Mizar ngừng một khắc, chắc là để hối hận hay thương hại bản thân, rồi tiếp tục.
『Sau khi đánh bại cậu, tôi lại trở về bình thường, nhưng đã quá muộn. Hắn đã cố đánh bại Quỷ Vương để đền tội. Mà trong cái tình trạng tuyệt vọng đấy thì thắng sao được. Cái giá phải trả là sự thất bại cũng một cánh tay. Mizar…bản thân, bạn bè, cánh tay, hay một thế giới yên bình—hắn mất tất. Đầy hối hận, hắn khóc triền miên từ năm này qua năm khác…Tôi không thể chịu được cảnh đó…』