Cậu ta – Minami Jyuji Sei—là một nam sinh Nhật Bản vô cùng bình thường sống vào năm 2015 sau Công Nguyên.
17 tuổi. Cao 1m70. Nặng 60 kg.
Có vóc dáng vô cùng phổ thông. Không giỏi cũng chả kém trong tất cả mọi việc.
Kết quả học tập trên mức trung bình. Rất khá trong mảng vận động, nhưng không đến mức giỏi nhất lớp.
Học tập lẫn thể thao đều chỉ trên mức trung bình.
Khuôn mặt sáng láng có triển vọng. Dù không đến mức như mấy idol soái ca sẽ luôn làm người ta điên đảo khi xuất hiện, thì cậu vẫn thuộc phe đẹp trai của lớp.
Và giờ, một con người như vậy lại đang gặp rắc rối ở một phương trời rất rất xa Nhật Bản—hay nói chính xác hơn, cậu thậm chí không còn ở trên Trái đất nữa, mà là một chốn dị giới có tên Midgard.
Một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu cậu, yêu cầu giúp đỡ. Cậu đáp lại, cố tìm đến chỗ người phát ra giọng nói đó.
Nếu người đó bị thương, cậu sẽ kêu cấp cứu. Nếu người đó bị tấn công, cậu sẽ lao vào không do dự. Cậu sẽ hồi đáp mọi lời kêu cứu, bất kể có là ai đi chăng nữa.
Nhưng tất cả những nỗi lo lắng đang canh cánh trong lòng cậu lại đột ngột bay biến khi cái giọng nói đó khẩn cầu cậu đi đánh bại Quỷ Vương và Hắc Dực Thiên Vương ở dị giới.
Cậu không thể hiểu nổi. Cậu bối rối, và trong một lúc, đã nghĩ đây là một trò đùa.
Đã hơn 40 năm kể từ khi Apollo 11 hạ cánh lên mặt trăng vào năm 1969 rồi. Khoa học kĩ thuật và công nghệ đã có bước tiến nhảy vọt, nhưng nhân loại vẫn phải trói mình trong hệ mặt trời.
Vậy mà, chỉ với sức mạnh ma thuật huyền bí, cậu đã đến dị giới, thậm chí không cần đồ bảo hộ.
Dù tình hình đã vượt quá mức mà não bộ có thể xử lí nhưng cậu vẫn nhanh chóng chấp nhận. Hoặc là vậy hoặc cậu chỉ là một thằng đần chính hiệu.
Dù bị triệu hồi đến dị giới - một tình huống chưa từng có tiền lệ, cậu vẫn không gào lên đòi về nhà hay tức giận.
Cậu chọn cách bình tĩnh lắng nghe họ, bao gồm cả một elf trẻ tuổi (thực ra đã hơn 200 tuổi) đã triệu hồi cậu. Họ giải thích lí do cậu được triệu hồi và những gì cần làm.
Cậu cứ thế chấp nhận chuyện này nhẹ tênh.
Không phải là cậu không sợ phải chiến đấu. Nhưng, như bao thanh thiếu niên xốc nổi khác, cậu cũng có hoài bão, khát vọng lớn lao cho tương lai.
Kể từ khi còn bé, cậu đã luôn muốn làm cảnh sát. Một anh hùng hiện đại luôn hành hiệp trượng nghĩa vì mọi người.
Một ước vọng ngây thơ thuần khiết của một đứa trẻ không biết đến những thứ như tham nhũng hay giao dịch đen.
Cậu trưởng thành trong khi dõi theo bóng lưng người cha cảnh sát của cậu. Cậu tự hào về ông, con người đáng tin cậy của nhân dân. Chính vì vậy, cậu muốn, và đã rất cố gắng để được như vậy. Cho đến tận bây giờ, ước vọng đó vẫn còn nguyên, không phai nhòa đi tí nào.
Cậu không thể tưởng tượng nổi việc phải tiêu diệt Quỷ Vương và Hắc Dực Thiên Vương. Cậu không hề muốn phải giết bất kỳ ai.
Nhưng dù vậy thì cậu cũng không thể cứ thế lờ đi lời khẩn cầu của họ được. Nếu cậu bỏ rơi họ, thì cái tương lai cậu muốn sẽ không bao giờ xảy ra.
Đó là lí do cậu chấp nhận thỉnh cầu của những con người dị giới. Người anh hùng (cha cậu) chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi họ, vậy nên cậu cũng sẽ làm thế.
“…Nhiệt tình là vậy, mà giá mình mạnh thêm nữa thì tốt.”
Sei vừa lẩm bẩm một mình vừa giao kiếm với thầy dạy kiếm thuật Friedrich trong thao trường.
Tuy nhiên, việc phân tâm trong một trận chiến gần như tương đương với tự sát. Huống hồ đối thủ của cậu lại là Thánh Kiếm—kiếm sư mạnh nhất thế giới nữa.
Friedrich đánh bay kiếm của Sei và chĩa mũi nhọn vào cổ họng cậu. Ván đấu kết thúc.
Sei giơ tay lên tỏ ý đầu hàng và ngó qua sư phụ cậu lần nữa.
Khi lần đầu nghe biệt hiệu ngầu lòi Thánh Kiếm cùng cái tên nghe rất kêu Friedrich, cậu đã nghĩ đến một anh chàng hiệp sĩ bảnh bao rạng ngời cơ.
Nhưng sự thật thì lại không phải vậy.
Nếu buộc phải miêu tả ông trong một từ, thì đó sẽ là…hổ.
Đây không phải cách nói trừu tượng liên tưởng. Mặt ông thực sự là mặt của một con hổ. Mà không, không chỉ có mặt. Toàn thân ông đều được bao bọc trong màu lông cam cùng sọc vằn đen.
Cao hơn 2m, áo giáp che thân trong khi vung kiếm khắp nơi.
Sự hiện diện mạnh mẽ đến mức bất cứ ai giáp mặt cũng phải cúi mình tôn trọng. Và Sei cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, ông cũng có những thói quen cố hữu của họ nhà mèo, đơn cử như ‘khi không chui vào hộp nhỏ hơn thân mình’ chẳng hạn.
Cứ khi nào rảnh là ông lại chui vào mấy ngóc ngách nhỏ hẹp hoặc mấy cái hộp bé tí xong kẹt không chui ra được.
Nhưng cũng không thể coi ông như một con mèo đi bằng hai chân được. Lòng tự tôn – bản năng loài hổ của ông rất cao.
Dù có những hành vi y hệt như mèo, ông vẫn là một Thú Nhân Tộc dạng hổ đầy mạnh mẽ.
Kể cả có tha một con chuột về đi nữa thì hổ vẫn là hổ.
“Growl!”
Kiếm Thánh gầm lên vang dội.
Sei thực lòng muốn ông có thể nói tiếng người. Vì chủng Thú Nhân Tộc cũng có thể nói tiếng người mà.
Ông đã nghe họ giao tiếp vô số lần trước đây. Nhưng, quanh đi quẩn lại, ông vẫn chỉ gầm như một con hổ hoang. Ông vẫn có thể nói tiếng người nếu muốn. Elf trẻ tuổi kia đã nói vậy, nhưng Sei vẫn chưa có cơ hội kiểm chứng điều đó.
“Có vẻ đội trưởng đang bực vì Sei-sama phân tâm trong một trận giả chiến đấy.”
Người vừa phiên dịch lời của Kiếm Thánh chính là nữ phó hiệp sĩ.
Thường nữ hiệp sĩ sẽ phải là những cô nàng xinh đẹp…Nhưng, chao ôi, hiện thực mới tàn khốc làm sao.
Khuôn mặt của cô trông giống…một con khỉ đột cái hơn.
Cơ bắp nổi cuồn cuộn, da tối màu, tóc xoăn tít uốn lọn, môi dày, mũi lõ, sự hội tụ của toàn những đặc điểm đủ sức nghiền nát mọi hình tượng ‘nữ hiệp sĩ’ trong mơ.
Cô chắc chắn không phải người Amazon. Nhìn kĩ thì còn thấy thêm vài sợi lông mũi đang thò ra nữa.
Hiện thực là vậy đấy.
“Grrr…”
“Đội trưởng nói muốn ăn gà hôm này.”
“Dù có nói với tôi vậy thì cũng…”
“Growl!”
“Đội trường nói muốn ra ngoài, nên buổi tập đến đây là kết thúc.”
“…Thánh Kiếm gì mà thất thường vậy?”
Friedrich đúng là rất thất thường.
Lúc nãy, vì bất chợt nghĩ đến việc chơi với một trái bóng, nên ông đã đột ngột dừng buổi tập và chạy đi đâu đó.
Có lẽ con người này chỉ là một con mèo lớn mà thôi. Sei cố nén ý muốn được nói thành lời điều đó.
Suy cho cùng, ông vẫn là Thánh Kiếm, kiếm sư mạnh nhất thế giới này, đồng thời là biểu tượng quốc gia, nên cậu không thể vô lễ được.
“Sei-dono!”
“Oh, Cruz-san? Sao vậy?”
Trong khi Sei vẫn đang bất lực trông theo Thánh Kiếm, một elf trẻ tuổi chạy về phía cậu.
Chính anh là người đã triệu hồi Sei đến thế giới này. (Hình như) tên đầy đủ là Cruz Northern, anh đã hơn 200 tuổi dù có ngoại hình vẫn trong độ tuổi đôi mươi và hiện đang là tham mưu của quốc vương.
“Những quý quan đồng hành đã tập hợp đầy đủ. Xin hãy cùng Friedrich-dono đến trình diện trước quốc vương.”
Sei đanh mặt lại khi nghe thấy điều đó.
Cuối cùng cũng đến, cậu thầm nghĩ.
Dù có là anh hùng, thì Sei vẫn chỉ là một nam sinh Nhật Bản bình thường trước khi đến đây.
Kể từ đó đến giờ cậu đã miệt mài luyện kiếm, nhưng kể cả thế thì việc du hành một mình vẫn quá nguy hiểm. Chuẩn bị đồng đội lẫn trang bị tốt là điều tối quan trọng.
Quốc vương đã nói cậu hãy đi tập để chờ họ chuẩn bị xong. Và giờ, việc đó đã hoàn thành. Đã đến lúc cậu bắt đầu cuộc hành trình của mình rồi.
“Tôi hiểu rồi.”
--
“Anh hùng, đã đến lúc khỏi hành.”
“Tuân lệnh!”
Sei và Friedrich quỳ gối và cúi đầu trước quốc vương.
Một vài người lạ đang đứng quanh ngai vàng. Sei thầm nghĩ, hẳn đây là những đồng đội tương lai của cậu.
“Trang bị, nhân lực. Tất cả những gì tinh túy nhất đều đã ở đây. Trên tất cả, là niềm tự hào của vương quốc ta, Thánh Kiếm—Friedrich.”
“Growl!”
Ông đáp lại khi được quốc vương xướng tên.Này, ít nhất trước mặt đức vua thì cũng phải nói đi chứ. Không phải thế hơi vô duyên à? Sei thầm nghĩ.
Tuy nhiên, có vẻ chuyện này là thường tình ở huyện vì Sei chả thấy ai nói gì.
“Bậc thầy thánh pháp, tham mưu của ta, Giám mục tài ba—Cruz.”
“Tôi sẽ đặt cả tình mạnh của mình để hoàn thành sứ mệnh.”
Người tiếp theo được xướng tên là elf trẻ tuổi kia.
Nếu được xướng tên vầy thì hẳn anh cũng rất mạnh. Mà nếu xét đến việc anh chính là một trong những người đã sống sót qua trận chiến với Ruphas Mahfal vào 200 năm trước, thì điều này cũng hợp lí thôi.
“Thủ khoa của học viện ma pháp Suvell, Alfie. Được chính cha cô, mạo hiểm giả Gants huấn luyện kiếm thuật. Khả năng của ngươi sẽ giúp ích rất nhiều cho anh hùng.”
“Thật vinh dự khi được chọn, thưa Bệ Hạ.”
Đang đứng bên quốc vương, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mang vẻ mạnh mẽ đáp lại lời hiệu triệu.
Như bao Ma pháp sư khác, cô khoác một tấm áo choàng đen, bên trong là một bộ áo trắng lẫn váy đỏ.
Mà váy của cô hơi ngắn thì phải. Định mời gọi người ta hay gì à?
“Cũng đến từ Suvell, là những con golem thiết giáp của Hiền Vương Megrez-sama. Đa phần golem đều đã bị Aries thuộc 12Z phá hủy. Nhưng, ngay khi nghe tin anh hùng khởi hành, ngài đã nhanh chóng làm ra đống này.”Kacha, kacha. Những con golem nọ bược về phía trước, gây ra tiếng kẽo kẹt đầy máy móc. Áp lực tỏa ra từ chúng không thua kém Kiếm Thánh là bao.
“Và để đề phòng, sẽ có khoảng 10 Kỵ sĩ sẽ hỗ trợ hậu cần cho cậu từ trong bóng tối. Tất cả đều là tinh anh Level 50.”
Đột nhiên, có một đám người vận đồ đen, mặt che kín xuất hiện bên quốc vương. Ngay khi nhận thấy ánh nhìn của Sei, họ đồng loạt giơ ngón cái lên.
“Tiếp theo là bốn thành viên của tổ đội Ưng Nhãn. Chính họ là những người đã mang kho báu của Hắc Dực Thiên Vương từ lăng mộ của ả về đây. Chúng ta đã lựa thật kĩ ra cho cậu những vũ khí tốt nhất từ đống đó.”
Nghe thấy lời quốc vương, ánh mắt của Kiếm Thánh, Cruz và cô gái kia đồng loạt sáng rực lên.
Tuy Sei chả rõ, nhưng có vẻ đống đó rất đáng giá. Mà cũng đâu thể gửi cậu ra chiến trường chỉ với một khúc củi được đúng không?
Alfie, Cruz, và con hổ kia rất hài lòng với những khí giới được cung cấp cho Sei và nhóm của cậu.
Đến cả Sei, một kẻ mù tịt về vũ khí, cũng có thể cảm nhận được khí chất kì lạ đang tỏa ra từ chúng. Và đúng, đó chính là những bảo vật mà mọi hiệp sĩ lẫn ma pháp sư ở thế giới này thèm khát.
“Đã đến lúc khởi hành. Hỡi anh hùng và những kẻ đồng hành, hãy đánh bại Quỷ Vương và Hắc Dực Thiên Vương, giải phóng nhân loại khỏi mây mù u tối đi!”
Ah, vậy là đã đến lúc đi rồi. Sei nghĩ vậy và nhanh chóng đứng dậy.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đứng theo cậu, còn Alfie thì chạy tới nhập hội. Tiếng kèn đồng vang khắp không gian. Tiếng hò reo của người dân ầm ầm vọng vào từ phía ngoài lâu đài.
Với Sei dẫn đầu, họ hành quân thành hàng như như đang diễu hành. Ngay khi vừa ra khỏi lâu đài, hàng đàn, hàng đống người trố mắt nhìn theo họ.Khỉ thật. Xấu hổ quá.
Sei đỏ mặt và bước vội về phía trước.
Cậu muốn rời khỏi vương đô càng nhanh càng tốt.
Mấy phút dài đằng đẵng dần trôi qua, cảm tưởng cuộc diễu hành như thể tử hình thị chúng vậy. Cuối cùng, Sei cùng nhóm của cậu đã đến cổng thành.Bắt đầu rồi. Cuộc phiêu lưu để giải cứu thế giới.
Cậu đã từng nghĩ mấy thứ như này chỉ có trong game. Một sử thi anh hùng mà người chơi sẽ chỉ được chứng kiến qua lớp kính màn hình.
Vậy mà, giờ cậu đang ở đây, đường đường chính chính vào vai MC đó. Điều khác biệt duy nhất là ở đây không thể tiếp chơi tục từ đoạn đã lưu.
Lo lắng khiến toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi.Không được sợ. Không được quắn. Cứ băng băng đi về phía trước thôi.
Dù không phù hợp, dù vẫn còn hàng đống người ngoài kia xứng đáng hơn, cậu vẫn ở đây, dưới cương vị anh hùng.
Vì vậy, để xua tan nỗi lo của những người đồng đội, cậu…
… nhìn lên đám lông vũ màu đen đang rơi lả tả trước mặt.
Một lát sau, một hắc thiên thần giáng thế dưới vũ điệu đầy diễm lệ.
Áo choàng đỏ khoác ngoài bộ váy trắng tinh khôi. Đôi hắc dực sau lưng tỏa ra khí chất quỷ dị. Mái tóc vàng kim, lẫn chút sắc đỏ lấp lánh, bập bùng như ánh lửa đang cháy.
Vẻ đẹp không thể miê u tả bằng bất cứ từ nào khác ngoài ‘vô song’. Dưới chân cô, dù chỉ sau một cú đáp đất nhẹ nhàng, là nền đất đang nứt toác ra.
Sự hiện diện của cô thừa đủ để áp đảo toàn bộ đội Kỵ sĩ.
“Eh? Không thể nào. Đó là…”
“Ru, Ru, Ruphas Mafahl!!?”
Alfie lẩm bẩm sợ hãi, còn Cruz hét lên đầy hoảng loạn.
Sei nghĩ, Quả vậy mà.
Chân run lẩy bẩy chỉ qua một tia liếc mắt. Toàn thân hoàn toàn bị nỗi sợ xâm chiếm. Không nhầm lẫn gì nữa. Đó chính là “ả”. Đây chính là—Hắc Dực Thiên Vương!
—Ruphas Mafahl đã xuất hiện!
Dù chỉ trong một thoáng, nhưng cậu đã liên tưởng đến cái dòng thông báo ngu ngốc đó. Nhưng kể cả vậy, nỗi sợ đang bao trùm lấy cậu vẫn không giảm đi một tí nào.
Kinh sợ. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa lúc nào Sei kinh sợ như bây giờ. Hai hàm răng của cậu va cầm cập vào nhau.Không, sao mà đánh với thứ này được.
Đây là một con quái vật mang hình hài nhân loại đấy. Không có thứ gì ở chiều không gian này có thể thách thức ả đâu.Ahh, sao hiện thực tàn nhẫn vậy?
Chạm trán Hắc Dực Thiên Vương ngay ngày đầu khởi hành đã tệ lắm rồi, vậy mà ác mộng vẫn tiếp tục.
Ruphas ngước nhìn lên trời.
Sei cũng nhìn theo hướng đó…và thấy một nhân—không, phải nói là quái vật mới đúng.
Đó là một người đàn ông trông khá bảnh bao với làn da xanh lét, đặc điểm mà không chủng nhân loại nào có. Mái tóc đung đưa theo gió, mắt nhuộm đẫm sắc vàng kim. Một lớp áo choàng đen phủ bên ngoài.
Khoảng không xung quanh hắn dao động như một tấm gương.
Và… dù thật khó để chấp nhận, nhưng sự hiện diện của hắn cũng chả kém gì Hắc Dực Thiên Vương.
Hắn từ từ đáp xuống nền đất, đứng đối diện với phía của Ruphas.
Hắn nhìn thẳng vào cô dù có Sei đứng ở giữa.Dừng mau, đừng có kẹp chúng tôi ở giữa chứ. Sei đang rất muốn hét thật to câu đó.
“Ah, ah…Ngu ngốc…c, chuyện như vầy…”
Mặt Cruz trắng bệch, không còn giọt máu, khiến những người khác lo là liệu anh đã chết hay chưa. Nước mắt chảy ròng ròng, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy dung nhan.
Chà, có vẻ Cruz cũng nhận ra kẻ còn lại. Một tồn tại mà anh phải khiếp sợ từ sâu thẳm tâm can.
“Quỷ…”
“Eh?”
“Quỷ Vương…! Sao Quỷ Vương lại ở đây…!?”
—Quỷ Vương đã xuất hiện!
Ngày đầu tiên của cuộc hành trình.
Anh hùng và nhóm của cậu bị kẹp giữa hai trùm cuối kinh khủng nhất—Hắc Dực Thiên Vương và Quỷ Vương.Cái trò chơi trừng phạt gì đây?
Sei thầm nghĩ.…Chúng ta tiêu rồi, đúng không?
=====
※ Ghi chú của tác giả
Sei: Level 15
Alfie: Level 72
Cruz: Level 88
Friedrich: Level 120
Người chơi: “Oh, ai ngoài anh hùng cũng mạnh. Ra vậy, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, thì cậu ta vẫn là nhân vật phụ thôi.”
**
※ Ngoài ra, vì Ruphas sắp bem nhau với Quỷ Vương, nên đây sẽ thành sự kiện tham chiến, tất cả những gì cần làm là sống sót. Nếu để yên, Quỷ Vương sẽ chỉ tấn công Ruphas. Nhưng nếu người chơi tấn công, hắn sẽ cho người chơi đó bay màu ngay lập tức. Cứ phòng thủ và phục hồi là cách tối ưu nhất.
Người chơi: “Cái thể loại game xàm xí gì đây!?”