Ngay cả khi có người ập vào phòng và tôi đã vùng vẫy một cách mạnh bạo để thoát khỏi Wolf, anh vẫn không tỉnh dậy.
“Em với cha không nghe lén gì hết. Không… Đúng hơn là cửa quá dày nên bọn em không thể nghe được gì cả… Bọn em chỉ nghe thấy tiếng hét và bị bất ngờ…” Trong lúc em trai tôi cố gắng phân bua, tôi đưa mắt nhìn cha mình. Ông mỉm cười một cách lịch sự để che giấu vẻ xấu hổ. Nói thực, bởi hiểu những gì họ lo lắng, cho nên tôi không hề cảm thấy tức giận.
Cha lập tức chào tạm biệt. Tôi đoán những lời chia tay của ông rằng ông có việc cần trao đổi với giảng viên phần nào là sự thật.
Shade thì sải bước bên tôi, có vẻ cậu định hộ tống tôi tới cửa ký túc xá nữ sinh.
“Em nên nghỉ một chút đi, Shade à. Trông sắc mặt em kém quá.”
“Em luôn là một anh chàng đẹp trai với nước da trắng ngần mà.”
“Vâng vâng. Một chàng trai xinh đẹp có nước da trắng ngần thích áp tai vào cửa để nghe lén người khác. Quả là một cảnh tượng đẹp như tranh.”
Vì lý do nào đó, Shade đáp lại những lời mỉa mai của tôi bằng một nụ cười hạnh phúc.
“Chị hiểu chuyện này rất rõ… Em cũng cảm thấy mệt mỏi phải không?”
Tôi lo lắng nói. Bất chấp thái độ nghiêm túc tôi thể hiện, Shade chỉ trả lời ‘đó là bất lịch sự’ với vẻ hơi giận.
“Chị có chắc mình đã khá hơn chưa đấy, chị hai?”
Ánh mắt nhẹ nhõm khi cậu nói những từ ấy khiến tôi không nói lên lời.
Không giống như những lời xấu hổ làm tôi mất tiếng của Wolf, thái độ trung thực và quan tâm đột ngột từ Shade làm tôi không thể không băn khoăn về cách mình nên phản ứng.
“Ừm… Chị xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng…”
“Đừng nói xin lỗi. Đó không phải lỗi của chị.”
Bị Shade cắt lời như vậy, tôi đành phải chuyển chủ đề.
“Không biết có bao nhiêu người là nạn nhân của cơn ác mộng này nhỉ? Theo em thì sao?”
“Ai biết được. Dù chị có tin vào cách đánh giá tình hình của em thì vẫn có nhiều điều làm chúng ta khó phân biệt được đâu là ác mộng bị gây ra bởi ma thuật và đâu là ác mộng thuần túy.”
“Shade không gặp ác mộng sao?”
“Ừ. Em có cách luyện tập riêng. Vì thế nó không ảnh hưởng được tới em.”
Tôi định nói luyện tập chẳng liên quan gì ở đây cả, thì nhận ra Shade không nhìn vào mình mà vẫn giữ tầm mắt thẳng về phía trước. Nó làm tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
“Thật không…?”
Shade không đáp. Thấy vậy, tôi thở dài.
Xem ra Shade cũng không thoát khỏi nó. Nhưng trong tình hình này, cậu nhất định sẽ không nói thật cho tôi về nó. Song có vẻ nó chưa tới mức gây ảnh hưởng rõ lên sức khỏe của cậu.
“Ngang bướng quá đấy.”
Cậu phớt lờ những lời lẩm bẩm của tôi.
Nếu phải so sánh Shade và Wolf, tôi sẽ nói Shade là một người thích được nuông chiều. Dù vậy, cậu không bao giờ hỏi tôi lời khuyên về mọi chuyện. Phải chăng đó là do lòng tự tôn của một người đàn ông hoặc một cái gì đó tương tự?
Bởi Shade bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã về tới ký túc xá nữ sinh.
“Shade không định hỏi gì chị sao?”
“Hỏi gì cơ?”
“Chẳng hạn như, chị là người đầu tiên thoát khỏi các cơn ác mộng nè? Nếu em có bất kỳ thắc mắc nào, chị sẽ giải đáp nó.”
“Rồi. Vậy chị nói xem. Làm thế nào để vượt qua được ác mộng?”
Dù tôi rất mong đợi cậu sẽ xin lời khuyên của mình, nhưng không nghĩ cậu sẽ nói ra yêu cầu một cách dễ dàng như thế.
Tôi quyết định trả lời cậu bằng giọng nghiêm trọng nhất của mình.
“Đó là nhờ… tình yêu!”
“Phốc.”
Tôi rõ ràng đã nói chuyện nghiêm túc. Vậy mà Shade lại dám ôm bụng cười nhạo.
“Cách em cười thật bất lịch sự. Chị nói nghiêm túc mà.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Em đã nghĩ đó sẽ là một cái gì đó cao siêu hơn…”
Cậu cố trấn an tôi bằng cách tỏ ra ngoan ngoãn. Song chẳng được bao lâu, Shade tiếp tục phá lên cười.
“Em đang làm mọi việc tệ đi đấy.”
“Ha…K-Không. Em không có ý kiến gì đâu. Chỉ là… em không nhịn được.”
“…Nếu em có thể cười to như vậy thì xem ra tình trạng của em tốt hơn rồi đấy.”
“Điều đó… có lẽ đi. Em mạnh mẽ hơn chị nghĩ nhiều. Dù sao đi nữa thì em cũng là em trai của chị mà.”
Shade cuối cùng đã ngừng cười. Một nụ cười tao bao của gã ăn chơi hiện lên trên gương mặt cậu.
“Nhưng để đảm bảo… Xin hãy ban cho em tình yêu của chị đi, chị hai.”
“Em đang nói gì vậy?” Tôi khịt mũi. “Làm sao chị có thể không yêu đứa em trai quý giá duy nhất của mình cho được?”
Tuyên bố của tôi khiến Shade vô cùng ngạc nhiên. Cậu nở nụ cười tươi tỉnh.
“… Chưa chắc.”
Trái với những lời không thành thật ấy, má cậu hơi đỏ bừng.
Tất nhiên rồi. Mặc dù sắc đỏ ấy có lẽ là do cậu đã cười quá sức chứ không phải vì cảm nhận được tình yêu của tôi.
Sau khi bảo Shade về chỗ cha, tôi tới gặp Lily.
Cô không ở trong phòng riêng mà đang nằm tại phòng y tế của ký túc xá nữ sinh.
<còn tiếp>