Ý kiến cá nhân của Đấu Hoàng tiểu thư

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 107

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 103

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Tập 01 (II) Hành trình giải cứu - Chương 45

Hấp dẫn hỏa lực (thu hút hỏa lực), chế tạo hỗn loạn (tạo ra hỗn loạn), lẻn vào trung tâm (tiếp cận khu vực trung tâm)… Rất tốt, còn lại, chính là…”

Tại một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố S, một người đàn ông mặc vest với mái tóc vàng ngắn nhìn xuống những người đi đường và xe cộ đang di chuyển bên dưới, lẩm bẩm trong miệng.

“Đến lượt ngươi bộc lộ quan điểm (ra tay), Lợi Đặc, đi thôi, cho thành phố yên tĩnh này một chút ồn ào, đừng để những quân đội chính phủ đáng yêu đó nhàn rỗi (ngồi chơi).”

Người đàn ông mặc vest không quay đầu lại, ra lệnh cho người đàn ông đeo mặt nạ phía sau mình.

“Không tồi, thủ công (kỹ thuật chế tác) rất tinh tế, ê, nói xem cây súng này có gì lạ không?”

Tôi thưởng thức lật xem (lật đi lật lại xem) khẩu súng trường màu bạc trong tay, đá vào người đầu trọc (người đàn ông đầu trọc) đang nằm ngửa, mặt si ngốc (ngây dại) một bên.

Cây súng này là tôi mới tìm được từ trong túi an toàn mà bọn họ mang theo, còn rất cơ mật (bí mật), có khóa vân tay. Tôi nắm lấy ngón tay đầu trọc nhấn lên trên, quả nhiên, túi an toàn mở ra.

Đây là một khẩu súng trường được chế tạo từ bí bạc (một loại kim loại bí ẩn), thương hình (hình dáng súng) là M4A1, điểm này rất dễ phân biệt. Điều khiến tôi có chút không hiểu ra sao (bối rối) chính là trên thân khẩu súng này có khắc một đồ án kỳ nhông bằng một loại vật liệu tương tự như than chì.

Khác với những con kỳ nhông khác, con kỳ nhông này có một đôi cánh rất lớn, vật chất màu đen được khắc tinh xảo lên bí bạc, phác họa (vẽ) ra khuôn mặt dữ tợn của nó.

Toàn bộ con kỳ nhông sinh động như thật (sống động như thật), rõ ràng tinh tế đến mức có thể thấy từng chiếc răng nanh của nó.

Chẳng lẽ là khắc ấn (dấu khắc)? Vậy hiệu quả của khắc ấn này là gì?

Tôi lặng lẽ nhìn tên đầu trọc đang thất khiếu đổ máu (máu chảy ra từ bảy lỗ trên mặt), sống không còn gì luyến tiếc (chán sống).

Thôi, người này cơ hồ đã phế đi (vô dụng rồi), cứ ném ở đây cho hắn tự sinh tự diệt đi.

Tiện tay từ đống xác chết lấy ra một ít đạn súng trường thay thế, sau khi bắn thử vài phát, tôi phát hiện bất kể là uy lực (sức mạnh), chuẩn độ (độ chính xác), hay sức giật, cây súng này đều không khác gì so với M4A1 thông thường. Dường như trừ việc đẹp ra thì nó không khác gì một khẩu súng bình thường?

Tôi chậm rãi vặn tiêu thanh khí (bộ phận giảm thanh) vào đầu súng, vác khẩu M4A1 bằng bí bạc này và đi ra khỏi khu phế tích hỗn độn (đổ nát, hỗn loạn).

“Mẹ kiếp! Bọn thổ phỉ (bọn cướp) đáng chết này, bắt cóc cũng không chọn cái thời điểm tốt, thời tiết nóng như vậy còn bắt người mặc cái bộ da chó (áo giáp hoặc trang phục dày, nặng) vừa dày vừa nặng này chạy khắp nơi, có để người sống không?”

Trong một tòa nhà bỏ hoang, một người lính quân đội chính phủ đang dọn dẹp hiện trường oán giận (phàn nàn).

“Được rồi, nói nhảm nhiều thế làm gì, mày dù có chửi mười tám đời tổ tông của bọn thổ phỉ này thì vẫn phải tiếp tục làm việc.”

Một người lính quân đội chính phủ khác đẩy một xác chết lên xe đẩy, nói với người bạn đang oán giận kia.

Hải, thật mụ nội nó đen đủi (chửi thề, ý nói xui xẻo), nhưng mà mày còn đừng nói, thật kỳ lạ, con tin chết hết thì thôi đi, đám thổ phỉ này sao cũng chết hết vậy? Hơn nữa cơ hồ đều là bị tạp đến thi cốt vô toàn (đập đến xác không còn nguyên vẹn)… Chúng ta rõ ràng phong tỏa (phong tỏa) cả tòa nhà, căn bản không có người nào có thể đi ra ngoài được, rốt cuộc là ai làm vậy? Chẳng lẽ là những tên thổ phỉ đó giết con tin xong lương tâm phát hiện, áy náy (hối hận) đến mức tự sát sao?”

“Ai biết được, nhưng mà thằng nhóc, tao khuyên mày một câu, thu một chút lòng hiếu kỳ của mày lại, có một số việc không phải tiểu nhân vật (người nhỏ bé) như chúng ta có thể hỏi đến (hỏi tới), mọi việc hai mắt một bôi đen (làm như không thấy), ít nhất có thể giữ được mạng nhỏ (tính mạng).”

Người lính quân đội chính phủ lớn tuổi ý vị thâm trường (ngụ ý sâu xa) nói với người lính trẻ.

Giọng điệu đó khiến người lính quân đội chính phủ trẻ tuổi đánh một cái run run (rùng mình), không khỏi theo bản năng gật đầu.

Và ngay lúc người lính trẻ tuổi định nâng một xác chết lên xe đẩy, một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc (vang dội, chói tai) từ xa truyền đến.

Dư ba (sóng xung kích) truyền tới khí lãng (làn sóng khí) trực tiếp chụp đánh (đánh vào) lên vách xi măng của tòa nhà.

“Chuyện gì vậy?! Chuyện gì đã xảy ra?”

“Hướng này… Hình như là trung tâm thành phố…”

“Để xử lý bọn cướp, lần này cơ hồ đã phái ra một nửa quân đội chính phủ, nếu lúc này trung tâm thành phố bị tấn công thì thật phiền toái…”

“Tấn công bất ngờ trung tâm thành phố, nhanh hơn tôi tưởng, quân đội khổng lồ không thể nào tiến vào trung tâm thành phố mà không bị phát hiện, vậy xem ra quy mô kẻ xâm nhập hẳn là không lớn…”

Tôi ngáp một cái, từng viên đạn được nhét vào ống đạn M500 (ống đạn súng lục M500).

“Phiền toái chết đi được, quả nhiên, vẫn là trực tiếp chuyển nhà lạc chạy (chuyển nhà đi chỗ khác là lựa chọn tốt nhất), đây rõ ràng là trách nhiệm của quân đội chính phủ mà? Toàn là do đám ngu xuẩn giá áo túi cơm (kẻ vô dụng, ăn hại) đó.”

Tôi mở to đôi mắt cá chết (vô hồn), giải trừ tiềm giao (lẩn trốn), thờ ơ nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một chiếc xe hơi màu đen…

Ngọa tào (chửi thề), vừa rồi còn khủng bố bắt cóc, bây giờ lại tới cái vụ trung tâm thành phố cả nhà nổ mạnh (nổ tung hết), thành phố S thuốc viên (gay go rồi)! Chỗ này không ở được!”

Một người đàn ông trung niên xách bao lớn bao nhỏ (nhiều túi lớn nhỏ), hoảng loạn chạy ra khỏi tòa chung cư, chạy về phía đường cái.

“Phải nhanh chóng lái xe trốn đi, lão tử còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đâu… Y? Xe của tao đâu?!”

Người đàn ông trung niên xoa xoa mắt, nhìn vị trí đỗ xe trống rỗng phía trước, khóe miệng bắt đầu run rẩy.

“Không phải chứ? Vài phút trước còn ở đây mà chiếc xe cứ vậy hư không tiêu thất (biến mất một cách bí ẩn) sao?! Chìa khóa còn ở tao đây mà! Ai bản lĩnh lớn đến vậy chứ? Quả nhiên thành phố này tuyệt đối không bình thường…”

Cũng không biết người bị tôi “mượn” xe lúc này đã thể xác và tinh thần hỏng mất (tuyệt vọng), tôi điều khiển xe hơi một đường cuồng sử (chạy điên cuồng) về phía khu vực trung tâm.

Chưa đến được khu vực trung tâm, từng mảnh đoạn bích tàn viên (tường đổ ngói nát) đã hiện ra trong mắt tôi, những tòa nhà sụp đổ, đèn xanh đèn đỏ bị trục trặc, giao thông tê liệt, cùng với những người dân thường hoảng sợ.

Thành phố S phồn hoa ngày nào lúc này tràn ngập sự suy sút (tàn tạ) và hoảng loạn.

“Không thể nào… Cái lực phá hoại (sức phá hủy) này… Chắc không phải là…”

Tôi trực tiếp làm lơ cảnh tượng thê lương (bi thảm) này, vòng quanh nói (lái vòng), chân ga dẫm đến cùng, cố gắng nhanh chóng đến đích. Nhìn những tòa nhà cao tầng bị chặn ngang cắt đứt từ giữa, tôi nhíu mày, một khả năng vô cùng phiền toái xuất hiện trong đầu tôi.

“Vì một cái tiểu thành thị địa giới bên cạnh (thành phố nhỏ ở vùng biên giới), đáng giá như vậy sao? Cái tên đó trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?!”

Tôi cắn răng, nắm chặt vô lăng.

Khi đến trung tâm thành phố, tôi bất đắc dĩ đỡ đỡ trán (xoa xoa trán), quả nhiên, thật sự bị tôi đoán trúng rồi, cái này thì phiền toái đây.

Nhìn đàn đại lâu (những tòa nhà cao tầng) ở trung tâm thành phố sớm đã bị san thành bình địa (biến thành đất bằng), tôi kiểm chứng suy nghĩ của mình.

Tôi rõ ràng hơn bất cứ ai, cho dù là tôn giả cũng không thể có được lực phá hoại mạnh mẽ như vậy…

Ngay lúc tôi xuống xe, đóng cửa xe, tròng mắt tôi co rút lại (giật giật), hai chân vừa dậm, nhanh chóng kéo mình và xe ra khoảng cách.

“Oanh!!!”

Ngay sau đó, ánh lửa nổ mạnh lấy chiếc xe làm trung tâm khuếch tán (lan rộng) ra, khí lãng (làn sóng khí) cùng với các bộ phận của xe phát tán bay ra (bay tứ tung) về bốn phía.

“A a… Hình như lại là một cái có mượn vô còn (mượn không trả lại).”

Tôi đau đầu nhìn đống tiêu xác (xác cháy) đã bị nổ đến bộ mặt hoàn toàn thay đổi (biến dạng) tại chỗ.

“Ha ha ha ha, cá lọt lưới (kẻ thoát hiểm)! Tới tới tới, để lão tử đại bác (khẩu pháo lớn của tao) làm mày một pháo (cú bắn)!”

Một đại hán (người đàn ông to lớn) dáng người cường tráng, khiêng thật lớn pháo ống (vác khẩu pháo lớn) xuất hiện ở bên cạnh tôi, thấy đạn pháo bắn hụt, cũng không hề buồn bực (khó chịu), ngược lại vẻ mặt hưng phấn nhìn tôi.

Kết hợp với lời hắn vừa nói, ha ha, cái này mẹ nó (chửi thề) là so lợi (sở thích)?

Tôi một trận ác hàn (rùng mình), gỡ khẩu M4A1 bí bạc treo sau lưng, giơ lên ngắm thẳng vào hắn.

“Ha ha ha ha, mao hài tử (thằng nhóc lông tơ), mày đây là làm gì? Tưởng dùng khẩu súng đồ chơi đó mà nhất quyết thắng bại (quyết chiến) với ta sao? Khẩu súng của mày đối với lão tử chỉ có thể cào ngứa!”

Tôi không nói tiếp, khấu hạ cò súng (bóp cò), một viên đạn từ họng súng bay ra, có ống giảm thanh (bộ phận giảm thanh) hỗ trợ, chỉ phát ra một tiếng trầm đục nhỏ lại (tiếng động nhỏ nhưng nặng).

Viên đạn này thẳng đến trán đại hán, và giây tiếp theo, đại hán không thể cười nổi, bởi vì một dòng máu tươi đang chảy ra từ giữa trán hắn.

“Đau a a a!”

Đại hán giống như nổi điên vậy che lại giữa trán đang chảy máu của mình, vẻ mặt oán hận (thù hận) nhìn về phía tôi.

“Bất kỳ khẩu súng nào cũng có thể kích phát tiềm năng của nó, sao, xem ai dùng đi, nếu là bất hủ giả (người bất tử) về súng ống mà nói, cho dù là dùng một khẩu Glock 18 đều có thể mặc năm cái (xuyên thủng năm người) loại cặn bã như mày đó.”

Tôi vẻ mặt hài hước (thích thú) nhìn đại hán đang chật vật (khó khăn).