"Oan uổng quá đi mà!!!"
La Duy với khuôn mặt méo xệch đầy bất lực, có cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt.
Cậu nào biết được, ngay lúc Helena ngày càng ổn định, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, thì cô giáo Yvel lại tìm đến ngay thời điểm mấu chốt này!
Lo lắng công sức sẽ đổ sông đổ bể, La Duy cũng không nghĩ được nhiều nữa, cậu trực tiếp ấn lên đôi vai gầy của Helena.
"Helena em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ đâu..."
Helena nhẹ nhàng gạt tay La Duy ra, lúc này, xúc tu của cô đã biến trở lại.
"Không cần giải thích nữa, anh trai." Cô sâu sắc nhìn La Duy một cái.
"Có phải hay không, chỉ cần mời cô giáo Yvel của anh vào nhà, mọi chuyện sẽ rõ cả thôi."
Cô nhàn nhạt nói, sau đó liền đi đến trước cửa, vặn tay nắm cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Cô giáo Yvel xách túi xách tay, đội mũ che nắng, cử chỉ luôn tao nhã đúng mực, chạm mặt với Helena.
"Chào em, chắc em là em gái của La Duy nhỉ, tôi có nghe các bạn trong lớp nhắc đến."
Cô giáo Yvel trên mặt nở nụ cười hiền hòa, khi nhìn thấy La Duy sau lưng Helena, càng thân thiết vẫy tay.
"Wei!"
Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt của La Duy, ánh mắt có chút lo lắng, "Lại bị bệnh rồi sao? Trông sắc mặt không tốt lắm nhỉ."
La Duy bất lực nhìn cô, thầm nghĩ sắc mặt tôi mà tốt được mới lạ.
"Hóa ra cô giáo Yvel trẻ trung xinh đẹp như vậy ạ!" Helena chớp mắt, có chút tinh nghịch nói: "Lúc nghe anh trai em kể về cô, em còn tưởng cô đã bốn năm mươi tuổi rồi cơ!"
"Hửm?" Yvel khẽ nhíu mày, bất mãn nhìn La Duy.
"Cô làm gì có già như vậy? Cậu nhóc này, sao lại giới thiệu cô với em gái cậu như thế?"
Xem ra, cô ấy có hơi tức giận.
Dù sao thì phụ nữ chẳng ai thích bị người khác nói là già cả.
Nhưng lúc này, Yvel vốn định trách mắng La Duy, lại đột nhiên phát hiện cậu đang nháy mắt lia lịa với mình.
Hơn nữa còn cố gắng mấp máy môi.
Yvel nhíu mày càng sâu hơn.
Chuyện gì vậy? Sao cứ có cảm giác, La Duy như đang cố gắng muốn nói gì đó với mình.
Thật kỳ lạ.
"Anh trai~"
Sau lưng Helena như có mắt, cô quay người lại, cười như không cười mà nhìn La Duy.
"Có lời gì muốn nói thầm với cô giáo Yvel sao?"
"Không có." La Duy vẻ mặt bình tĩnh.
"Ồ? Vậy sao?" Helena nhìn chằm chằm vào mắt La Duy, như thể muốn xuyên qua đôi mắt cậu, để nhìn thấu nội tâm cậu.
"Nếu có lời gì muốn nói với cô giáo..." Nụ cười của cô ta trở nên có chút lạnh lẽo, "Vậy thì chúng ta mời cô giáo vào nhà đi, hai người ngồi trong phòng khách từ từ trò chuyện."
Như thể lật mặt, khi quay đầu lại lần nữa, Helena lại khôi phục lại bộ mặt đủ để mê hoặc người ngoài.
"Cô giáo Yvel, mời vào ạ!" Cô lịch sự cười.
"Ừm, vậy thì làm phiền nhiều rồi."
Yvel được Helena mời vào nhà.
Cánh cửa từ từ đóng lại, La Duy lén liếc nhìn Yvel hiện vẫn chưa biết gì, trong lòng chỉ có tiếng thở dài.
Không thể nào ngờ được, cô giáo Yvel lại quan tâm mình đến vậy.
Cho dù bây giờ để cô chạy đi, cũng đã muộn rồi, Helena sẽ không dễ dàng để cô rời đi.
Cậu trong lòng thấp thỏm, không biết chuyến thăm nhà trông có vẻ bình thường này, cuối cùng sẽ đi đến kết cục kinh hoàng như thế nào.
"Sức khỏe của Wei thế nào rồi? Ồ, cảm ơn..."
Yvel ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng nhận lấy tách hồng trà Helena đưa tới.
"Sức khỏe à..." La Duy lắc đầu thở dài, "Không được khỏe lắm, mấy hôm nay không thể đến trường được, cô Yvel ạ."
"Vậy sao..." Yvel lại nhìn sang Helena, có chút không thể hiểu nổi.
"Sao không để em gái em đến trường xin nghỉ cho em? Bị ghi là trốn học sẽ ảnh hưởng đến tín chỉ, làm lỡ việc tốt nghiệp của em đó."
"Thật sự không có cách nào, thưa cô..." La Duy cười thảm, nhưng nói lại là sự thật, "Hai hôm trước em thực sự không có cách nào rời khỏi nhà."
"Bệnh nặng đến vậy sao?" Yvel nhíu mày, "Nếu là như vậy, có lẽ ngay cả việc học bình thường cũng không thể tiếp tục được, phía nhà trường sẽ không mãi thông tình đạt lý như vậy đâu."
"Nếu đã vậy, vậy thì em không đi học nữa." La Duy vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
"Cái gì?" Yvel kinh ngạc nói: "Nhưng, nhưng không phải em rất thích học, rất khao khát trường học sao?"
"Cô Yvel." La Duy nhìn chằm chằm vào cô: "Xin lỗi, trước đây em đã lừa cô."
"Thật ra, em một chút cũng không yêu thích việc học."
"Em nhìn thấy sách là muốn xé, nhìn thấy trường học là muốn cho nổ tung, để em ở trong lớp, em sẽ phát điên mất!"
"Em ghét cay ghét đắng việc đi học!"
"La Duy, em..." Yvel mở to mắt.
"Em nói vậy là có ý gì?" Cô lập tức có chút tức giận, khuôn mặt xinh đẹp vì giận mà đỏ bừng.
Vì chuyến thăm nhà, vì quan tâm đến một học sinh mà mình coi trọng, cô thậm chí đã hủy một tiết học, còn chạy quãng đường xa đến đây, nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy từ miệng La Duy.
Sao lại có thể phụ lòng cô như vậy? Gã này cũng quá đáng ghét rồi!
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô giáo Yvel, La Duy thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng.
Nhưng trên mặt, hình tượng học sinh hư không tôn trọng giáo viên vẫn được duy trì.
"Chính là như vậy đó cô, nếu không có chuyện gì, thì mời cô về cho."
"Tạm biệt, tốt nhất là không gặp lại!"
Nói rồi, cậu liền đứng dậy nhìn về phía huyền quan, một bộ dạng vô lễ đuổi người.
"La Duy!!" Yvel phẫn nộ đứng dậy.
"Anh trai~"
Trong phòng khách có chút lúng túng, giọng nói của Helena nhẹ nhàng vang lên.
Cô khoác lấy cánh tay La Duy, để cậu ngồi lại xuống ghế sô pha.
"Sao lại nói chuyện với giáo viên của mình như vậy chứ? Cô giáo không quản ngại vất vả đường xa đến đây, đều là vì tốt cho anh mà~"
Helena ánh mắt nhìn chằm chằm La Duy đang không nói gì nữa, cười híp mắt lại.
Đôi mắt xanh biếc dần trở nên sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
La Duy trong lòng chợt lạnh toát.
"Cô giáo Yvel..." Cậu ngay lập tức muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Helena không cho cậu cơ hội này.
Cơ thể gầy gò, sức lực lại mạnh đến kỳ lạ, cô ấn chặt La Duy xuống ghế sô pha, không thể động đậy.
Ánh mắt của Helena trở nên càng thêm nguy hiểm, một luồng khí lạnh âm u bao trùm lấy La Duy.
Cậu há miệng, cuối cùng bất lực thở dài một tiếng.
Thôi bỏ đi.
Cậu cuối cùng cũng từ bỏ mọi ý định cố gắng cứu giúp.
Helena quay sang Yvel ở phía bên kia ghế sô pha, nở một nụ cười tĩnh lặng.
"Cô giáo Yvel, cô bớt giận."
Thấy tách trà đã cạn, lại chu đáo rót thêm cho cô một tách hồng trà.
Yvel khoanh tay, đã không còn chút tâm trạng nào để uống trà.
"Anh trai bình thường không phải như vậy đâu." Helena giải thích, "Có lẽ là vì bị bệnh, nên tính tình đột nhiên thay đổi..."
"Cô đừng để tâm những lời ban nãy của anh ấy, thật ra không phải là lời thật lòng của anh ấy đâu."
"Vậy sao?" Yvel liếc nhìn La Duy.
La Duy không nói một lời mà nhìn cô.
Yvel tự giễu cười, "Nhưng tôi thấy dáng vẻ ban nãy của cậu ta, một chút cũng không giống đang nói dối, e rằng là tình cảm thật bộc lộ ra thì phải."
"Ai..." Cô sâu sắc thở dài một tiếng, "Cứ tưởng lại tìm được một mầm non tốt..."
Ánh mắt Yvel tràn đầy sự thất vọng.
"Xem ra cô giáo Yvel rất thích anh trai nhỉ..." Helena im lặng nói.
Yvel không biết ý trong lời nói của cô, chỉ hừ một tiếng, "Thật là uổng phí tình yêu thương của giáo viên, hóa ra những gì nói hôm đó đều là lừa tôi, coi như tôi nhìn lầm người rồi."
"Hai anh em hai người cứ nói chuyện đi, trong trường còn có việc, tôi không làm phiền nữa."
Nói rồi, Yvel lập tức đứng dậy, một bộ dạng không muốn ở lại thêm.
Nhưng không ngờ, Helena đã chặn trước mặt cô.
"Em..." Yvel nhíu mày, không biết cô định làm gì.
Nụ cười của Helena ngày càng sâu, "Em đã nói rồi, anh trai thật ra rất thích học, cũng rất thích cô giáo Yvel."
"Cho nên..." Helena cười nói: "Nếu anh trai đã thích cô như vậy, cô giáo Yvel cũng thích anh trai như vậy, hay là cô giáo Yvel cứ ở lại đây đi~"
"Ở lại?" Yvel vẻ mặt kỳ quái nhìn thiếu nữ trước mắt, "Ở lại gì? Tôi ở lại?"
"Đúng vậy~" Helena cười khúc khích.
"Cô giáo Yvel, cứ ở lại đây mãi mãi đi!"
"Em đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Yvel càng thêm kỳ quái, thậm chí còn nghi ngờ cô em gái này của La Duy, có phải cũng đã mắc bệnh gì không.
Lại còn là bệnh về não.
Nụ cười của thiếu nữ trước mắt, vô cùng âm u, kỳ dị.
Khiến người ta không rét mà run.
Yvel bất giác lùi lại một bước, cô nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Bầu không khí trong căn biệt thự, ngay từ đầu, đã khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, có lẽ là do cách chung sống kỳ lạ của hai anh em này, hay là do luồng khí lạnh lúc ẩn lúc hiện kia.
Đột nhiên, cô mãi sau này mới nhận ra, thông điệp mà La Duy lúc đầu đã cố gắng truyền đạt cho mình.
Là...
Chạy!!!
Yvel lộ ra vẻ mặt kinh hãi, cô đột ngột xô ngã Helena đang chặn trước mặt.
Cố mạng chạy về phía huyền quan.
Tuy nhiên.
Chỉ vừa mới bước được vài bước, cùng với một tiếng "rầm", cả người cô đã ngã xuống đất.
Phía sau cô, chỉ còn lại tiếng cười khúc khích đầy giễu cợt của Helena.
"Cuối cùng cũng xử lý được con đàn bà xấu xa muốn cướp mất anh trai này..."
"Hihihi..."
La Duy nhìn cô giáo Yvel đang nằm trên đất, không rõ sống chết.
Chắc là tách hồng trà ban nãy, Helena đã bỏ độc vào trong.
Không để lại một chút sơ hở nào gây nghi ngờ.
Ngay từ đầu cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để giết chết cô giáo Yvel.
Trong lòng La Duy lạnh như băng.
Lúc này, Helena quay người lại.
Cô của lúc này, cả người không kìm được mà run rẩy, đó là sự kích động và hưng phấn tột độ.
Nụ cười trên khóe miệng, cũng ngày càng điên cuồng.
"Bây giờ, đến lượt anh rồi, anh trai~"
Hai cánh tay cô hóa thành những chiếc xúc tu bung ra tứ phía, một luồng ô nhiễm tinh thần mạnh mẽ cũng tỏa ra.
"Em định giết tôi sao?" La Duy hỏi.
"Anh trai có vẻ không sợ hãi chút nào nhỉ?" Helena nghiêng đầu, tò mò hỏi.
"Chắc là chết quen rồi." La Duy dựa vào ghế sô pha, khó khăn đổi một tư thế thoải mái hơn một chút.
"Anh trai lại bắt đầu nói những lời kỳ lạ đó rồi..."
"Tôi nói thật đấy." La Duy nhìn cô, cười lên.
Xúc tu của Helena vươn tới, quấn lấy cổ La Duy.
Phần gai nhọn sắc bén từ từ thò ra ở đầu xúc tu, như thể trong nháy mắt có thể dễ dàng xuyên qua cổ La Duy, giết chết cậu.
La Duy nhàn nhạt nhìn cô.
Cô cũng không hề động thủ.
"Anh trai bằng lòng ở nhà với Helena..."
"Helena rất vui..."
"Nhưng mà... bản tính của anh trai một chút cũng không thay đổi đâu, vẫn lăng nhăng như vậy..."
"Hừ, chỉ cần không để mắt đến anh trai một chút, anh trai sẽ đi tán tỉnh những người phụ nữ khác."
"Cô giáo ngu ngốc đó, hahaha! Tôi biết ngay mà, cô ta có ý đồ với anh trai! Quả nhiên không đoán sai!"
"Anh trai lại lừa em rồi~"
Helena từ từ tiến lại gần La Duy trên ghế sô pha, nụ cười cũng trở nên càng thêm khó lường.
"Vậy thì, tiếp theo, em phải cải tạo anh trai cho thật tốt đây~"
"Anh trai ngủ một lát đi nhé~"
[Bạn nhận phải một đòn xung kích tinh thần mạnh]
[Tiến hành kiểm tra Lý trí]
[Kiểm tra Lý trí thất bại]
[Lý trí -10]
Cùng với việc trước mắt tối sầm lại, La Duy ngất đi trên ghế sô pha.