Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 177

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 63

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Quyển 01 - Chương 13 - Con hồ ly tinh này từ đâu ra thế?!

Cuộc họp lớp kéo dài khoảng nửa tiếng, nhưng căng tin vẫn đông nghịt, đâu đâu cũng thấy những tân sinh viên trong bộ đồng phục quân sự.

Ninh Sở theo sau Văn Dương với vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng vẫn còn bực tức vì bị hiểu lầm về giới tính.

Cả buổi cậu không nói một lời nào.

“Ngày mai phải mặc đồ khô nhanh. Hình như có tập thể lực nữa.”

“Ừ.”

“Cậu có kem chống nắng không? Tớ thề là tuần này tớ đen hơn cả một tông da rồi đấy.”

“Không.”

Văn Dương cầm khay thức ăn và ngồi xuống. Thấy Ninh Sở vẫn còn giận, cậu thở dài.

“Chỉ là một câu đùa thôi mà, được chưa?”

“Lỗi của tớ, lỗi của tớ. Đây, đồ tạ lỗi này.”

Cậu gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào khay của Ninh Sở.

Chỉ đến lúc đó, vẻ mặt đóng băng của Ninh Sở mới tan ra một chút. Nút thắt khó chịu trong lòng bắt đầu được tháo gỡ, nhưng cậu vẫn thở dài một cách chán nản.

Trông như con gái và bị nghi ngờ về giới tính—đó là hai điểm yếu dễ tổn thương nhất của cậu lúc này.

“Cậu còn không giận như thế khi Trương Thiếu Thanh đùa cậu…”

“Đấy là vì tớ từ đầu đã không hy vọng gì vào gã đó!”

Ninh Sở lườm Văn Dương, vẫn còn hậm hực.

Cái tên khốn đó là một phản diện chính hiệu trong tiểu thuyết, loại người đã làm tổn thương vô số cô gái. Ninh Sở đã quá rộng lượng khi chỉ mong hắn hành động như một người bình thường. Cậu không đòi hỏi gì thêm.

Nhưng Văn Dương thì khác. Chắc chắn, cậu ta là một nhân vật chính trong truyện người lớn và cũng có chút lăng nhăng, nhưng mọi cô gái đến với cậu ta đều tự nguyện—thậm chí đôi khi còn chủ động quyến rũ cậu ta.

Ninh Sở có kỳ vọng cao hơn nhiều với cậu ta.

Hãy giữ thân trong sạch mãi mãi!

Nếu nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết người lớn như thế này giữ được sự trong trắng, thì ngay cả trời cũng không thể bắt cốt truyện phải tiến triển!

“Văn Dương!”

Ninh Sở bị một giọng nói lanh lảnh kéo khỏi dòng suy nghĩ. Cậu ngước lên, bối rối, vừa kịp thấy một cô gái cùng lớp bưng khay thức ăn tới và ngồi phịch xuống bên cạnh Văn Dương.

Khoan đã, con quỷ này là ai thế?

“Yên Yên à, chào. Có chuyện gì thế?” Văn Dương chỉ liếc qua cô ta một cái rồi tiếp tục ăn.

“Tối nay đi bar không?”

“Tớ không có tiền.”

“Tớ bao~” Yên Yên ghé sát lại gần hơn, gần như dọp cả người vào vai cậu.

Lông mày Ninh Sở nhăn lại thành một nếp nhăn sâu.

Con hồ ly tinh này từ đâu ra thế?!

Sao dám cả gan quyến rũ nhân vật chính của cậu—ngay trước mặt cậu chứ?

‘Chết tiệt, mình ghen chết mất thôi!’

Chỉ là cái mặt đẹp trai và hào quang nhân vật chính thôi mà, phải không?!

Văn Dương do dự. Cậu chưa bao giờ đến quán bar. Sự tò mò và do dự kéo cậu theo hai hướng.

“À! Hai cô bạn cùng phòng sinh đôi của tớ cũng đi đấy~”

Sinh đôi?!

Ninh Sở giật mình, đột nhiên nhớ lại cốt truyện.

Câu chuyện rất đơn giản: hai chị em sinh đôi và một Văn Dương hơi say đã kết thúc trong một căn phòng riêng ở quán bar. Sau khi “lập đội đấu trận,” Văn Dương đã “cân team” một cách cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Màn đó căng thẳng đến nỗi kéo dài tới ba chương.

Cô gái tên Yên Yên kia có lẽ đã bất tỉnh trước khi hành động thực sự bắt đầu—tên của cô ta thậm chí còn không xuất hiện trong bản gốc.

“Thế nào? Nếu rảnh thì chúng ta có thể đi ngay bây giờ~”

Vẻ mặt của Văn Dương rõ ràng đang dao động. Sự cám dỗ đang chiếm ưu thế.

Thấy vậy, Ninh Sở nhanh chóng can thiệp.

“Khoan đã—chúng ta đã nói là tối nay sẽ đấu cặp đôi mà, nhớ không?”

“???”

Văn Dương nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

“Lần trước cậu cũng nói thế còn gì?”

Sau buổi chơi game thảm họa đó, Văn Dương không còn chút khao khát nào muốn đấu cặp với Ninh Sở nữa.

Nghĩ nhanh, Ninh Sở đổi lý do.

“Thầy chủ nhiệm chẳng phải đã bảo cậu điền mấy tờ đơn của lớp à?”

“Nếu cậu đẩy hết việc cho phó bí thư ngay ngày đầu tiên nhậm chức, trông không hay chút nào đâu, phải không? Nhỡ họ mách lẻo với thầy chủ nhiệm thì sao…”

Cậu nhìn Văn Dương với vẻ mặt “tớ nói vì lợi ích của cậu” chân thành nhất, đầy vẻ lo lắng.

“Để lần sau đi. Dạo này tập luyện cũng mệt mỏi rồi.”

Yên Yên cuối cùng cũng quay sang nhìn Ninh Sở, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Cô ta đánh giá cậu từ đầu đến chân, hoàn toàn bối rối trước tình huống này.

Chúng tôi đi bar thì liên quan gì đến cậu chứ?

“Cũng phải,” Văn Dương cuối cùng cũng chịu thua trước sự thuyết phục của Ninh Sở, quay sang Yên Yên với một nụ cười ngượng nghịu. “Tối nay tớ có vài việc phải làm—có lẽ lần sau nhé?”

“Chính xác! Cần gì phải vội.” Ninh Sở phụ họa một cách nhiệt tình.

Vẻ mặt của Yên Yên trở nên lạnh lùng. Cô ta hừ một tiếng sắc lạnh, liếc xéo Ninh Sở, rồi miễn cưỡng gật đầu.

“Được rồi…”

May quá. Dù Văn Dương chắc chắn là một gã háo sắc, nhưng ít nhất cậu ta không phải là loại công ngựa chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới.

Mọi đàn ông đều háo sắc—điều đó là bình thường.

Nhưng điều Ninh Sở thực sự lo lắng là nếu cậu lơ là cảnh giác dù chỉ một giây, Văn Dương sẽ tự mình đi tìm gái.

Nhìn cô gái rời đi, Ninh Sở cuối cùng cũng cho phép mình thư giãn, xoa thái dương một cách mệt mỏi.

Cậu có quá nhiều việc phải làm lúc này.

Không chỉ phải để mắt đến Trương Thiếu Thanh, đảm bảo tên đó không biến thành một kẻ phản diện tàn độc từ những tổn thương tình cảm. Cậu còn phải đóng vai trò bảo mẫu đạo đức cho Văn Dương—như một đội đặc nhiệm chống dâm tục—để cậu ta không bị những cô gái quá chủ động này nuốt chửng.

Khó vãi chưởng.

“Con gái phiền phức thật. Cứ nói không đi là không được,” Văn Dương càu nhàu trong khi tập trung ăn tiếp.

“Chính xác! Không nên dây dưa với những cô gái như thế—họ sẽ làm cậu phát điên đấy,” Ninh Sở đồng tình một cách nhiệt tình.

Nhưng rồi Văn Dương đột nhiên ngẩng lên và nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt kỳ lạ—khiến Ninh Sở ngay lập tức im bặt trong hoảng loạn.

‘Chết tiệt. Mình có lộ tẩy không nhỉ?’

“Cậu ghen tị với việc tớ được nhiều em theo đuổi à? Cậu đã phá đám tớ hai lần rồi đấy.” Văn Dương đột nhiên nhếch mép. “Muốn tớ giới thiệu cho ai không?”

“Thật á?!” Mắt Ninh Sở sáng lên… nhưng rồi lại mờ đi gần như ngay lập tức.

“Thôi quên đi.”

Dù ý tưởng đó rất hấp dẫn, nhưng cậu vẫn muốn tự mình kiếm được—tìm một cô gái tử tế trong thế giới dâm tục này, người không chỉ chơi bời.

…Đó có thể là một yêu cầu khá khó khăn.

“Tớ đi lấy thêm bát cơm nữa.”

Văn Dương, với thân hình cao lớn và khẩu vị mạnh, không bao giờ mua nhiều thịt vì nó quá đắt. Cậu thường ăn nhiều cơm để no.

Trường này cũng không có bất kỳ ưu đãi căng tin nào—giá cả hoàn toàn giống với cái trường học dở hơi ở thế giới cũ của Ninh Sở.

Hai tệ cho rau, bốn nếu có thêm thịt băm, và bảy hoặc hơn cho các món nhiều thịt.

‘Chết tiệt. Mình thậm chí còn không viết gì về lạm phát trong câu chuyện này.’

Khi Văn Dương quay lại với thêm cơm, đĩa của cậu ta đã sạch bong, chỉ còn lại một ít nước sốt.

Vậy nên giờ cậu ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc chan nước sốt vào cơm và ăn không.

“Này.”

“Gì?” Văn Dương ngẩng lên.

“Tớ no rồi.” Ninh Sở đẩy khay thức ăn về phía cậu ta và chống tay lên đầu, chơi điện thoại. “Ăn nốt đi cho đỡ lãng phí.”

Văn Dương chớp mắt, liếc nhìn đĩa đồ ăn kèm chưa đụng đến.

“Cậu chắc là no không? Ăn có thế thôi à?”

“Ừ.”

“Cậu phải ăn nhiều hơn mới lớn được chứ.”

“Haiz, tớ biết rồi,” Ninh Sở rên rỉ, ợ một tiếng. “Nhưng tớ no thật rồi.”

Khẩu vị của cậu thực sự không tốt. Ngay cả ở thế giới cũ, cậu cũng không thể ăn hết một hộp cơm đầy. Dù là đồ mang đi hay đồ căng tin, cậu luôn còn lại.

“Thế thì đành vậy.”

Văn Dương tiếp tục ngấu nghiến thức ăn, nhưng mắt cậu ta vẫn không ngừng liếc nhìn Ninh Sở.

Không trách mọi người luôn nói có một người bạn tốt giống như có thêm một cái chân tay—nó thực sự an ủi.

Tuy nhiên…

Người bạn này của cậu ta hơi quá tinh tế.

Quá nữ tính.

Quá tò mò.

Quá dễ ghen.

Và nhờ cậu ta, một cơ hội hẹn hò khác đã tan thành mây khói.

Văn Dương thở dài trong lòng.

Hai chị em sinh đôi cơ mà…