Vài phút sau.
Tsumugu nhìn chằm chằm vào làn đường đối diện trên đường cao tốc từ cửa sổ.
「Có vẻ... hỗn loạn」
「Yeah ......」
Trước mắt cô là cảnh tượng tắc nghẽn và những lời gay gắt có thể được nghe thấy qua cửa sổ.
Trong khi trên làn đường của họ, chỉ có một chiếc xe buýt đang di chuyển, và từ một lúc trước, mọi người nhìn vào xe buýt và nghĩ rằng『Tại sao xe buýt lại đi đến đó?』.
Trong tình huống như vậy, Tsumugu run rẩy và nhìn về phía trước.
Cô nhìn thấy một linh hồn khổng lồ đang hướng về phía họ từ khoảng cách khá xa. Nó không phải là Divine Beast, nhưng chắc chắn nó thuộc loại Sacred Beast cấp cao.
Karen đã xác nhận điều đó. Cô nuốt nước bọt, và đồng thời, chuẩn bị hét lên.
--Bắt đầu rồi.
Có lẽ vì linh hồn to lớn đó bắt đầu trở nên giận dữ. Thật dễ dàng để tưởng tượng những gì đang xảy ra.
Tsumugu nhìn về phía ngôi nhà.
Đồng phục chiến đấu và vũ khí ấy của Tsumugu đang ở đó. Với hai thứ đó, cô có thể chống lại một Divine Beast.
Vậy nên mình vẫn có cơ hội. Làm như mình sẽ từ bỏ ấy.
Tsumugu nghiến răng, và nhìn về phía trước--
「Em đang làm gì vậy, Tsumu-san! Trở về nhà nhanh lên! 」
Karen hét lên với Tsumugu.
Tsumugu ngạc nhiên vì điều đó, và Ayame dùng tay đẩy cô lên phía trước một cách bực dọc.
「Chị không biết tại sao Tsumu-san lại cố gắng trở về nhà, nhưng điều gì đó quan trọng đang ở đó, phải không? Vậy thì, xin hãy để nơi này cho bọn chị và trở về nhà đi」
「N-Nhưng ……」
Tsumugu nhìn vào nơi đó.
Nó chắc chắn là một Sacred Beast với Battle Rank khoảng 80.
Để hai người đối đầu một đối thủ như vậy--
Tsumugu nghĩ vậy, nhưng cả hai mỉm cười như thể đọc được suy nghĩ của cô.
「「 Nếu em không đi, chị sẽ nói với người đó về cảm xúc của em」」
「N-Nhưng mà...」
Nhưng mà ... em lo cho hai người.
Tsumugu cố gắng nói thế.
「Tsumu-san, sao em vẫn luôn đối xử với bọn chị như những đứa trẻ thế」
「Bọn chị đã trưởng thành rồi. Em không cần phải lo lắng như thế đâu」
Tsumugu mở to mắt.
Cô nhìn thấy sự kiên quyết đang được phản chiếu trong mắt họ, và mỉm cười một cách khó khăn.
「Có vẻ như ... chị sẽ không ... thay đổi ý định của mình」
Tsumugu lẩm bẩm và mở cửa sổ xe buýt.
Sau khi nhìn về phía linh hồn, cô nhìn vào ngôi nhà Nagumo.
Cô cảm nhận được hai ánh mắt đang hướng về lưng mình.
「Karen, Ayame. Vậy... em sẽ để nơi này cho hai người」
「「Để đó cho chị」」
Trong khi nghe những lời đó, Tsumugu thoát ra ngoài bằng cửa sổ.
☆☆☆
「Haa… haa ……」
Tsumugu mở cửa khi cảm thấy khó thở.
Cô đã cảm nhận được nó trong khoảng thời gian ngắn như thế này. Sự thiếu hụt về sức bền của một hikkikomori.
Ngôi nhà cách xe buýt khoảng ba cây số.
Khoảng cách mà Karen có thế rút ngắn một cách dễ dàng, lại là quá xa đối với Tsumugu.
Tsumugu vào nhà sau khi cởi giày ra theo chỉ dẫn của Iwato, rồi bước đến căn phòng không được sử dụng thường xuyên.
Một căn phòng nằm sâu bên trong ngôi nhà.
Cô kéo cánh cửa sang một bên, và thứ xuất hiện trước mắt cô là căn phòng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản.
Toàn bộ đồ nội thất đều là sản phẩm cao cấp được làm ra bởi người thợ thủ công hàng đầu. Bất cứ ai cũng có thể hiểu rằng đây là nơi đẹp nhất trong ngôi nhà Nagumo.
Tsumugu thở ra và bước vào phòng.
Một bàn thờ lớn nằm ở sâu bên trong phòng, và trước đó là một cái kệ bằng gỗ. Có một thanh katana, áo choàng và thắt lưng trên đỉnh của nó.
「…… Tou-san」
Đây là thanh katana đã từng được cha cô sử dụng.
Tuy nhiên, cha cô không còn trên đời nữa. Đó là lý do tại sao, nó trở thành như thế này.
「Hãy để con …… sử dụng thanh katana này」
Tsumugu lẩm bẩm trong khi bước đến đến kệ, và nắm chặt thanh katana.
Cô cảm nhận được trọng lượng của thanh katana trong tay mình, và sự xuất hiện của nó sau một thời gian dài.
Tsumugu kéo căng mặt mình, mặc chiếc áo choàng trắng bên dưới thanh katana, đặt thắt lưng lớn lên vai, và đeo thanh katana trên lưng.
Mặc dù sử dụng sai cách, cô vẫn trông giống như một chuyên gia. Mọi người sẽ nghĩ vậy nếu gặp cô ấy.
--Absolute.
「Yosh ... đi thôi」
Tsumugu lẩm bẩm, cô cảm thấy mình đã hồi phục trở lại và chạy đến lối vào.
Cô nhanh chóng mang giày và rời khỏi nhà--
「!?」
Và mở to mắt ra trước sự tồn tại đang đứng trước nhà.
Một cơ thể to lớn.
Mỡ xuất hiện ở khắp mọi nơi trên cơ thể màu xanh của hắn, và hắn đang mặc chiếc áo dài tay với họa tiết caro.
Mang theo chiếc ba lô khổng lồ trên lưng, và vài tấm poseter được cuộn lại đang lòi ra khỏi chiếc ba lô.
「Gufu, gufufufu, ở nơi như thế này lại có một cô bé mang theo ước mơ và hy vọng của những lolicon…… Kuudere brocon, ta nghĩ rằng …… Ngươi có thể gọi ta là Onii-chan, được chứ?」
「……Kinh tởm」
Tsumugu lẩm bẩm như vậy theo bản năng, và Otaku King Fujiwara, người nghe thấy điều đó--
「Haaaaaan !?」
--vui mừng trong khi quằn quại.
「Từ đầu tiên mà một cô gái kuudere brocon nói lại là『...... Kinh tởm』! Tuyệt vời, quá tuyệt vời! Cái nhìn lạnh lùng, ghê tởm đó! Ta phấn khích quá!」
Bởi lời nói đó, Tsumugu ôm lấy bản thân theo bản năng, rồi bước lùi lại trong khi kiềm chế giọng nói của mình với sự căng thẳng.
Nhưng--
「T-Thật… Kinh tởm …… Đ-Đừng đến đây ……」
「Nohoooo! Giọng nói giống như nữ diễn viên lồng tiếng đó! Tuyệt vời quá, cô gái nhỏ! 」
Fujiwara lại quằn quại một lần nữa.
Tôi chân thành xin lỗi mọi Fujiwara-san, nhưng nếu nhìn thấy hắn, Fujiwara cực kì ghê tởm đến nỗi một số người có thể sẽ nôn ra.
Lớp mỡ dư thừa ấy đang chuyển động như thạch, những giọt mồ hôi nhỏ giọt đang bay ra môi trường xung quanh, và Tsumugu bắt đầu tránh né chúng.
Đó chỉ là một hành động gây ra sự khó chịu.
Tuy nhiên, Tsumugu mở to mắt khi nhìn những nơi mồ hôi rơi xuống.
Juuuuuu ……
Mặt đất đang biến mất ở những nơi mà mồ hôi của Fujiwara rơi xuống, và tùy theo quan điểm của từng người, mặt đất có thể đã biến mất do bị sốc bởi sự ghê tởm của Fujiwara.
Tuy nhiên, đó là siêu năng lực của hắn.
Sức mạnh của hắn ta là『Disgusting Otaku King』.
Một năng lực khá khó hiểu đã gia tăng định kiến chống lại『Otaku』trên thế giới.
Định kiến chống lại otakus có vẻ khá mạnh mẽ. Có người đã từng nói rằng--
Acid trong dạ dày của họ thậm chí có thể làm tan chảy thép.
Tay họ đổ mồ hôi rất nhiều.
Họ cười『Deyufufu』trong khi đọc.
Họ có niềm đam mê khác người đối với những món đồ dành cho otaku.
Những kẻ béo thường là otakus.
Họ yêu waifu 2D.
Đối với một otaku bình thường, những định kiến đó là cực đoan, nhưng không thể làm gì khác vì đó là sự thật.
Hiện thân của những thứ đó, và thậm chí còn làm cho mọi thứ trở nên ngày càng tệ hơn, chính là Otaku King Fujiwara.
「Lại là ... một kẻ địch mạnh mẽ ……」
「Deyufufufufu! Không có kẻ địch nào mạnh hơn ta!」
Fujiwara đáp lại với Tsumugu, và đồng thời, lớp mỡ ấy đã dừng lại.
Mặc dù ngôi nhà Nagumo không chịu thiệt hại nào, nhưng khu vườn đã bị phá hủy và khói đang bốc lên. Tsumugu nhìn chằm chằm vào nó, rồi nheo mắt.
「Sao ngươi dám…」
Tsumugu mở miệng, và rút ra thanh katana ở trên lưng.
Kachin!
Nó xuất hiện cùng với âm thanh như vậy.
Một thanh katana sắc bén với màu bạc.
Thứ ấy phản xạ ánh sáng mặt trời và đang phát sáng rực rỡ.
Fujiwara nhíu mày một chút, nhưng - ngay sau đó, hắn mở to mắt sau khi nhìn thấy rõ thanh katana.
「K-katana đó là ……!」
Fujiwara mở to mắt khi nhìn thấy thanh katana quen thuộc, và nỗi sợ hãi được khắc sâu trong cơ thể hắn đang trở lại.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian khi thách đấu người đàn ông đó.
--Nó thậm chí còn không thể được gọi là một trận chiến.
Fujiwarta đã bị giễu cợt, và chỉ vì cô con gái đang ở trong độ tuổi nổi loạn của mình, anh ta đã chọn Fujiwara để trút cơn giận.
Hắn không thể nào quên được nỗi sợ đó.
「Tên của thanh katana này là『Onigiriengoku』. Tou-san đã làm nó dựa theo một thanh katana nổi tiếng, và đúng như nghĩa đen, vũ khí mạnh nhất không bao giờ phá vỡ 」
Fujiwara xác nhận lại ngoại hình của Tsumugu một lần nữa.
Mái tóc trắng, bộ đồ và chiếc áo choàng tương tự.
Thứ trên vai cô là chiếc thắt lưng anh đã từng đeo, và khi nhìn vào đôi mắt của cô gái, hắn đã nhận ra sự thật.
「N-Ngươi! Đừng nói với ta ... ngươi là ... của Shutendouji-- 」
Tsumugu chĩa thanh katana vào Fujiwara đang bị ngạc nhiên.
Thanh katana phản chiếu ánh sáng từ khoảng trống giữa những đám mây, và đang phát sáng trong ánh sáng màu đỏ như thể đó là thanh kiếm lửa.
「Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai ... làm tổn thương người thân của mình」
Shutendouji có một cô con gái.
Tên cô ấy là--Tsumugu.
Cô có cái tên trùng với cô ấy một cách bí ấn.
☆☆☆
Quay trở lại một chút.
Iwato cuối cùng cũng bước vào bồn tắm ngoài trời.
「Fui ~, thật thoải mái ……」
Không phải là mình cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mà, mình vẫn muốn trải nghiệm cảm giác này.
Trong khi nghĩ như vậy, Iwato nhận được một lá thư.
Khi cậu đang nghĩ nó là gì--
「C-Cái gì !?」
Iwato mở to mắt khi nhìn thấy lá thư.
Đó là điều hết sức hiển nhiên vì không đời nào Iwato lại có thể thư giãn ở suối nước nóng khi những việc nghiêm trọng đang xảy ra ở đó.
--Như nếu chế nhạo ý nghĩ đó.
「S-Shampa Rinswin, người được gọi là『Living Shampoo』, đang đến Sapporo để diễn thuyết?」
Thằng quái nào vậy?
Mọi người chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, Iwato đứng dậy.
「Ngày hôm nay!? Thời gian là…… 1 giờ chiều! Chết tiệt, mình không thể ở đây như thế này được! 」
Iwato nói vậy và chạy ra khỏi phòng tắm.
Sau đó, chỉ có bà chủ và ông Shampa biết rằng Iwato đã trở về thành phố trước khi Bức tường bị phá hủy.