Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Nước mắt đã ngừng chảy.
Không còn lời than vãn nào nữa.
「……」
Tôi từ từ quay lại.
--Ai đang ở sau lưng tôi?
Liệu có phải thành viên của Lực lượng Đặc biệt vừa tình cờ đến đây không?
Không lẽ cô ấy đã đuổi theo để tôi không thể chạy trốn?
Hoặc là--
「…… Eh?」
Tôi phát ra giọng nói như vậy khi nhìn thấy bóng dáng ấy.
Mái tóc óng ả màu đỏ.
Áo khoác đen và mang theo một thanh katana bên eo.
Cô ấy nhìn vào mặt tôi, và cau mày một chút.
Tại sao cô ấy đang ở đây?
Tại sao lại là ngay lúc này?
Cô ấy đối mặt với tôi, người đang đặt ra vô số câu hỏi.
「Iwato. Đi cùng chị một lúc」
Cô ấy--Nakajima Tomomi.
Nee-san đã nói những lời như thế.
☆☆☆
Nơi cô ấy đưa tôi đến--là nhà của tôi.
Nôi nhà mà tôi đã chạy trốn trên đôi chân trần trong trạng thái thảm hại.
Nơi tôi đá cánh cửa và chạy đi trong khi chịu đựng nỗi dằn vặt.
「…… Nee-san , nơi này là--」
「Nhà em. Chị không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cánh cửa đã bị hỏng 」
Cô nói vậy trong khi lắc vai.
Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của cô ấy trong ngôi nhà.
Nói cách khác, Nee-san có lẽ đã nhận ra sự hiện diện ấy.
「Em thấy đấy, hôm nay, mẹ em đã yêu cầu chị phải giám sát em」
Tôi nghẹn ngào khi nghe điều đó.
Ngực tôi bắt đầu đau và tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
「Mới đây thôi, chị đến đây vì nghe nói em đang ở nhà mình. Sau đó, chị thấy em chạy ra khỏi nhà khi đang khóc. Vì vậy, chị đã để lại『thứ đó』trong ngôi nhà vì nó có vẻ nguy hiểm, rồi đuổi theo em, nhưng ……」
--Tôi đã khóc.
Tai tôi nóng lên khi biết mình đã bị theo dõi, nhưng tôi nhanh chóng nhớ lại sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại.
--Nakajima Tomomi.
Người giống như chị gái của tôi từ khi tôi còn nhỏ, cấp dưới của tôi, và trên hết, cô cũng là cấp dưới của Kaa-san.
Cô ấy khá mạnh, và tùy vào hoàn cảnh, cô ấy có khả năng để thậm chí tiêu diệt một Unknown cấp cao. Hiện tại, cô ấy là một trong số ít thành viên của Lực lượng Đặc biệt có thể chổng lại một Divine Beast.
Nếu cô gặp cô gái đó--
Khi suy nghĩ, tôi đã vào tư thế chuẩn bị, nhưng
「Đừng lo, chị không làm gì đâu」
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy nói vậy và nở nụ cười.
「Một sự hiện diện. Chị cảm nhận được nó khi đến đây, nhưng nó mạnh đến nỗi chị có cảm giác chính bản thân nó cũng không biết cách để che giấu. Như thể sự hiện diện của một đứa trẻ với năng lực mạnh mẽ. …… Vậy ra lý do tại sao em vẫn che chở nó dù đã gặp rắc rối và khóc lên như thế--là bởi vì đó không phải là người xấu, đúng không?」
Nói vậy, cô ấy vỗ nhẹ đầu tôi.
「Nghiêm túc đấy, nhóc à…… Em đang gặp phải rắc rối gì thế này? Một tên tội phạm tàn bạo? Một kẻ giết người hàng loạt? Dù thế nào đi nữa, nó chắc chắn vẫn là một rắc rối, nhưng lần này, ngay từ đầu chị đã không định liên lạc với mẹ em. Hay đúng hơn, chị thậm chí không định gặp bà ấy hôm nay. Hôm nay, chị chỉ muốn nói chuyện với em thôi 」
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ có nên tin tưởng lời nói ấy hay không.
Tuy nhiên, lý do tôi đã bước đi trước khi kịp suy nghĩ có khả năng cao là vì tôi muốn tham khảo ý kiến của cô ấy để có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
…… Hoặc là--
Tôi chỉ muốn tin rằng cô ấy là đồng minh của mình.
Cánh cửa đáng lẽ ra đang được mở ra.
Mặc dù thứ gì đó đã bị hỏng, nó rõ ràng đã trở lại vị trí cũ. Mặc dù tôi nghĩ có lẽ Nee-san đã làm điều đó… nhưng hình bóng của cô gái đó đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi mở cửa. Và nhận ra khóa đã bị hỏng. Có lẽ nó sẽ bình thường trở lại nếu sau này tôi sử dụng một viên đạn khôi phục.
Bóng tối vẫn bao trùm.
Đèn không được bật. Tôi không cảm thấy sự hiện diện của cô ấy từ tầng một.
Sự hiện diện của cô ấy …… đúng như dự đoán, từ căn phòng đó trên tầng hai.
「…… Fuu」
Tôi thở ra một cách nhẹ nhõm.
「Xin lỗi vì đã làm phiền」
Nói xong, cô cởi giày và bước vào.
☆☆☆
Vài phút sau.
Tôi đi đến hành lang đối diện với khu vườn.
Tôi mở cửa sổ ra, rồi ngồi trên hành lang một mình.
Nee-san vừa rời đi sau khi nói rằng『Chị sẽ đi mua một ít cà phê đóng hộp』. Có một máy bán hàng tự động gần đây, nên cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.
Nếu cô ấy báo cáo về nó như thế này…… Thì tôi sẽ giải quyết nó khi thời điểm đó đến. Nếu cô ấy không đáng tin cậy, thì không có thứ gì có thể được che giấu hoàn toàn.
「Haa ……」
Khi nhìn lên bầu trời đêm, tôi thấy bầu trời đầy sao và trăng tròn.
Tuyết vẫn đang rơi rực rỡ, và tôi nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết hòa quyện cùng tiếng thở dài của mình.
「Của em nè, vẫn còn nóng đấy」
Nói thế, cô ấy ngồi cạnh tôi trong khi cầm hai lon cà phê đóng hộp.
「…… Giờ em không có tâm trạng để uống」
Tôi trả lại cà phê đóng hộp.
Tôi không muốn uống gì cả.
Ngay cả ăn cũng vậy.
Nếu bây giờ ăn thứ gì đó, tôi chắc chắn sẽ nôn ra.
Tôi có cảm giác như mình đang bị bệnh.
「……Chị hiểu」
Nee-san lẩm bẩm như vậy, rồi mỉm cười vì lý do nào đó.
Tôi cảm thấy thứ gì đó giống như tức giận khi thấy nụ cười của cô. Tại sao người này lại có thể cười khi tôi phải đau khổ thế này cơ chứ?
Cô ấy nhìn tôi. Và nụ cười của cô càng trở nên rạng rỡ hơn.
「Thật là cảnh tượng không thể nào tin được từ một chàng trai vô cảm chỉ mới cách đây không lâu」
…… Chàng trai vô cảm.
Tôi muốn phản bác lại, nhưng …… tôi không thể.
Có lẽ vì đó là sự thật.
「Nè, Iwato. Em đang che chở ... một Unknown à? 」
Tôi mở to mắt trước những lời đó.
Đối với người đã được nhìn thấy khuôn mặt của tôi từ khi tôi còn nhỏ, phản ứng này có lẽ quá rõ ràng.
「Sau khi bước vào, ngay khoảnh khắc chị cảm thấy đó không giống sự hiện diện của một con người, chị đã nghĩ thế, nhưng …… đây thực sự là một rắc rối. Một rắc rối thực sự có thể khiến toàn bộ Lực lượng Đặc biệt trở thành kẻ thù của em」
「…… Em biết ... rõ điều đó」
Tôi nghe thấy tiếng của mở nắp.
Và cô ấy uống cà phê.
Sau một vài giây, cô bắt đầu nói sau khi hít thở.
「Unknown là kẻ thù của nhân loại. Tai họa cần phải bị hủy diệt, đúng chứ?」
Đó là nguyên lý của Kaa-san.
Cha mẹ của Kaa-san đã bị giết bởi Unknown.
Đó là lý do tại sao, bà ấy rất căm ghét Unknwon, và sự thù hận ấy đã dấn đến sự ra đời của nguyên lý này.
Tôi có thể hiểu điều đó khi nghĩ về hoàn cảnh của bà ấy.
Nhung ngược lại, tại sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhận ra nguyên lý đó là quá cực đoan…… Khi nghĩ vậy, đúng như dự đoán, câu trả lời sẽ là--
「…… Em sẽ biết điều này nếu suy nghĩ một chút. Đó là tư tưởng của mẹ em có một chút cực đoan」
Bởi vì tôi chưa bao giờ suy nghĩ như vậy.
Tôi chỉ làm theo mà không hề suy nghĩ.
Tôi vô tình nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy như mình chuẩn bị khóc lần nữa.
Nee-san chắc chắn sẽ bỏ rơi tôi. Xét cho cùng, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn phạm phải sai lầm.
Nee-san lại uống cà phê và thở ra.
「…… Ừm, suy nghĩ đó không hẳn là sai」
「…… Eh?」
Tôi ngẩng mặt lên theo bản năng khi nghe những lời nói bất ngờ ấy.
Không hẳn…… sai?
Tôi trở nên hoang mang.
「Thông thường, Unknown là những sinh vật không biết suy nghĩ. Sacred Beast là loài hành động với một ít bản ngã, trí thông minh và lý trí. Vậy nên, Divine Beast đã đạt đến cùng cấp độ với con người chúng ta, hoặc có thể cao hơn. Trong đó, có một số trường hợp đặc biệt - chẳng hạn như humanoid mà em đã từng chiến đấu, dường như là một trong số đó」
--Humanoid.
Tôi vô tình lẩm bẩm.
「Shuten...... douji」
「Yeah. Humanoid Unknown đầu tiên được tìm thấy trong lịch sử nhân loại. Biết suy nghĩ, có bản ngã, lý trí và trí thông minh. Một sinh vật đến tận bây giờ mới được phát hiện ra」
Cô ấy nói và uống cà phê.
「Gulping」
Rồi cô thở ra.
「Dựa vào hoàn cảnh hiện tại, lý do tại sao em trở nên như thế này là vì em đã giết Shutendouji, người không khác biệt mấy so với con người, bằng chính bàn tay mình. Và từ thực tế là Unknown cấp cao hoàn toàn không giống nó, nên khả năng nó là humanoid rất cao…… 」
Cô ấy nói thế, và ngậm miệng lại ngay sau khi nói xong.
Âm thanh chạm vào vỏ lon trống rỗng nhẹ nhàng vang lên.
Tuy nhiên, cô ấy ngay lập tức thở ra và--
「…… Đó là trai hay gái?」
Cô ấy là một thiên tài đã được công nhận.
Ngay cả khi đang ở độ tuổi đó, dù siêu năng lực của cô không mạnh lắm, nhưng thực tế, cô ấy đang ngồi trên ghế số 3 của nhân loại. Vậy nên cô ấy chắc chắn khác với tôi, người chỉ có siêu năng lực.
Khi tôi đã cho cô ấy những gợi ý như thế này ... tất nhiên là cô ấy sẽ biết.
「Một cô gái」
「Uhaa …… Điều đó khá nghiêm trọng đấy」
Nói thế, cô ôm đầu.
Khi nhìn thấy thái độ của cô ấy, tôi--
「……Chị nghĩ em nên làm gì?」
--quyết định hỏi thẳng câu hỏi mà mình vẫn luôn giữ trong đầu.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ về nó.
Rằng tôi muốn chạy trốn. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn muốn chạy trốn.
Trong khi kìm nén cảm xúc như vậy, tôi vẫn luôn suy nghĩ.
Điều tốt nhất tôi có thể làm là gì?
「Em nên làm gì à …… huh」
Cô lặp lại câu hỏi.
Cô ấy ngồi thẳng dậy và nhìn vào tôi.
「Em đã nghĩ về nó, phải không? Em muốn gì? Iwato」
「……Em」
...không biết.
Tôi cứ suy nghĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Tôi biết đó không phải là phương án tốt để tìm kiếm câu trả lời từ con người.
Nhưng tôi--
「Em không biết …… nhưng. Em nghĩ rằng... sẽ không ổn nếu mình không làm gì cả」
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi nghĩ tình hình sẽ càng ngày trở nên tồi tệ hơn.
Ngay cả khi tôi cần có một ai đó nói cho tôi biết câu trả lời.
Tôi cảm thấy mình vẫn phải làm gì đó.
Không phải vì tôi.
「…… Vì ... cô gái đó」
Mà là vì lợi ích của cô gái.
Khi nghe được lời nói của tôi, Nee-san mỉm cười.
「Thật à, hóa ra em vẫn biết điều đó!」
Nói thế, cô ấy ôm lấy tôi.
Chúng tôi đối mặt nhau ngay lập tức, và tôi có thể cảm thấy từng hơi thở của cô.
Tuy nhiên, thay vì cảm thấy xấu hổ…… Tôi cảm thấy thoải mái trong sự ấm áp của cô ấy.
「Em thấy đấy, Iwato. Em đã giết cha cô ấy. Hãy chấp nhận sự thật đó. Dù có khó khăn hay đau đớn đến mức nào đi chăng nữa, hãy chấp nhận sự thật--và chịu trách nhiệm 」
--Trách nhiệm.
Từ ngữ ấy thật nặng nề.
「Nếu em đã giết cha cô ấy, thì ít nhất, hãy bù đắp khoảng thời gian mà đáng lẽ cô ấy được ở bên cạnh cha mình. Chăm sóc cô gái ấy bằng chính đôi bàn tay của mình cho đến khi cô ấy trở thành một người lớn. Hãy hoãn cái chết của mình lại. Sau khi cô gái đó lớn lên, nếu một ngày nào đó, cô ấy có thể sống mà không cần có sự hiện diện của em, thì lúc ấy, em có thể chết được rồi. Và lúc đó chị sẽ có thể khóc trong niềm tự hào khi nhớ đến em」
Nói thế, cô ấy mỉm cười.
「Không tốt sao? Em đã phải chiến đấu một mình, đúng không? Em đã chiến đấu một mình để bảo vệ bọn chị. Em đã cứu được rất nhiều mạng sống. Người đã được em cứu đang ở trước mặt em này」
Cô đập nắm tay vào ngực.
Tầm nhìn của tôi dần dần thu hẹp lại trước bóng dáng và lời nói ấy.
「Em là một kẻ giết người. Tội lỗi đó sẽ không biến mất, nhưng đồng thời, em là người anh hùng mạnh nhất đã bảo vệ nhân loại cho đến tận bây giờ! Và trách nhiệm bây giờ của người mạnh nhất chỉ là bảo vệ một cô gái. Đó là tất cả. So với lúc trước, đây là một công việc rất dễ dàng 」
Và--
Cô ấy nói thế, và ôm tôi.
Sự ấm áp và mềm mại ấy.
Tôi cảm thấy rằng trái tim lạnh giá của mình đang được sưởi ấm phần nào.
「Chị có thể là cấp dưới của mẹ em. Nhưng quan trọng hơn, chị là cấp dưới trực tiếp và cũng là Nee-san của em. Chị là người ủng hộ em nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này. Đó là lý do tại sao, nếu em cảm thấy đau đớn, chỉ cần cho chị biết. Và rồi, chị sẽ chỉ ôm em như thế này」
Khi nhận ra, nước mắt đã tuôn trào từ mắt tôi.
Tôi gào thét trong trái tim mình, và tôi đã khóc.
Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó--
--khác với lúc trước. Nó đã trở nên ấm hơn một chút.