ĐÂY LÀ BẢN CHƯA HOÀN THÀNH, SAU KHI ĐỌC XONG THÌ SAU KHI CẬP NHẬT SẼ KHÔNG CÓ THÔNG BÁO NÀO CẢ
READ AT YOUR OWN RISK
----------------
Ngôi làng phía dưới hoàn toàn bị bỏ hoang và đang mục rữa. Có tổng cộng 12 căn nhà nhỏ, tất cả đều được xây tương đối gần nhau, với một trang trại bên ngoài, nơi người ta buộc những con ngựa. Dãy hàng rào gỗ đã hỏng với những mảnh vụn nằm rải rác trên nền đất khô cằn. Không hề có một bóng người dân nào ở đây cả, vì ngôi làng này đã bị tấn công bởi một nhóm cướp vài ngày trước và nơi này cũng đã trở thành nơi trú ẩn của bọn chúng.
Từ trên cao, đứng giữa trên không trung, người đàn ông quan sát con đường hẹp đi ngang qua ngôi làng. Con đường này kéo dài qua khu đất bằng cằn cỗi và dẫn tới một thị trấn nhỏ nếu đi về hướng Tây một chút. Anh đến đây để điều tra về ngôi làng này theo yêu cầu của thị trấn.
Anh dường như trong độ tuổi đầu 20, với mái tóc và đôi mắt xám, một khuôn mặt quá đỗi bình thường. Anh nhìn về cảnh tượng bên dưới và lẩm bẩm: “Nếu mình xác nhận mấy tên cướp kia dã rời đi, thì mình được trả thêm. Nhưng mà chúng vẫn còn ở đây mà phải không?”
Mặc dù không có bóng người nào ở bên ngoài, anh vẫn thấy được một tên được trang bị vũ khí đứng phía trong cửa sổ đang mở. Ánh nhìn xấu xa của anh, ngay cả khi từ phía trên, tuyệt nhiên không phải của người thường.
Người đứng trên không ấy gãi đầu và vỗ hai tay lại nhau. “Ah, mình chỉ cần lùa bọn chúng đi thôi mà.”
Một khi anh đã quyết, thì chẳng có việc gì khó. Người đàn ông, khoác lên mình áo choàng của một nhà lữ hành, bắt đầu niệm chú. Với vài cái nhẫn trên tay phải, anh vẽ nên một cấu trúc ma thuật trên không trung. Anh kích hoạt ma thuật của ba vòng tròn đồng tâm với đầu ngón trỏ.
“Hỡi mũi tên thiêu cháy vạn vật… ta lệnh cho ngươi, bắn thẳng vào chúng.”
Mũi tên tạo nên một đường cong vệt đỏ khi nó rơi, băng qua cửa sổ một cách thanh nhã. Không lâu sau, những tiếng hét thất thanh vang lên từ trong căn nhà. Người đàn ông ấy quan sát cảnh tượng này một cách thỏa mãn khi mà những tên cướp, bị truy đuổi bởi mũi tên, chạy tán loạn ra ngoàigôi làng phía dưới hoàn toàn bị bỏ hoang và đang mục rữa. Có tổng cộng 12 căn nhà nhỏ, tất cả đều được xây tương đối gần nhau, với một trang trại bên ngoài, nơi người ta buộc những con ngựa. Dãy hàng rào gỗ đã hỏng với những mảnh vụn nằm rải rác trên nền đất khô cằn. Không hề có một bóng người dân nào ở đây cả, vì ngôi làng này đã bị tấn công bởi một nhóm cướp vài ngày trước và nơi này cũng đã trở thành nơi trú ẩn của bọn chúng.
Từ trên cao, đứng giữa trên không trung, người đàn ông quan sát con đường hẹp đi ngang qua ngôi làng. Con đường này kéo dài qua khu đất bằng cằn cỗi và dẫn tới một thị trấn nhỏ nếu đi về hướng Tây một chút. Anh đến đây để điều tra về ngôi làng này theo yêu cầu của thị trấn.
Anh dường như trong độ tuổi đầu 20, với mái tóc và đôi mắt xám, một khuôn mặt quá đỗi bình thường. Anh nhìn về cảnh tượng bên dưới và lẩm bẩm: “Nếu mình xác nhận mấy tên cướp kia dã rời đi, thì mình được trả thêm. Nhưng mà chúng vẫn còn ở đây mà phải không?”
Mặc dù không có bóng người nào ở bên ngoài, anh vẫn thấy được một tên được trang bị vũ khí đứng phía trong cửa sổ đang mở. Ánh nhìn xấu xa của anh, ngay cả khi từ phía trên, tuyệt nhiên không phải của người thường.
Người đứng trên không ấy gãi đầu và vỗ hai tay lại nhau. “Ah, mình chỉ cần lùa bọn chúng đi thôi mà.”
Một khi anh đã quyết, thì chẳng có việc gì khó. Người đàn ông, khoác lên mình áo choàng của một nhà lữ hành, bắt đầu niệm chú. Với vài cái nhẫn trên tay phải, anh vẽ nên một cấu trúc ma thuật trên không trung. Anh kích hoạt ma thuật của ba vòng tròn đồng tâm với đầu ngón trỏ.
“Hỡi mũi tên thiêu cháy vạn vật… ta lệnh cho ngươi, bắn thẳng vào chúng.”
Mũi tên tạo nên một vệt đỏ khi nó rơi, băng qua cửa sổ một cách thanh nhã. Không lâu sau, những tiếng hét thất thanh vang lên từ trong căn nhà. Người đàn ông ấy quan sát cảnh tượng này một cách thỏa mãn khi mà những tên cướp, bị truy đuổi bởi mũi tên, chạy tán loạn ra ngoài.
"Thế là xong, 20 đồng bạc dễ như trở bàn tay." anh nói, rồi nhùn vai theo phản xạ, nhận ra rằng không còn ai trách móc anh vì cách nói của mình nữa. Cũng vì không có ai khác trong hành trình của bản thân, anh không cần phải lo lắng gì cả.
Thế mà vì lý do nào đó, anh vẫn thấy một chút cay đắng. "Ừ thì, tự mình chuốc lấy mà."
Trên tay phải anh có ba chiếc nhẫn. Một chiếc là ma cụ, một chiếc nhẫn phong ấn dùng để nén và che giấu sức mạnh ma thuật thực sự của anh. Chiếc thứ hai là chiếc nhẫn của nhà vua, được khắc quốc huy lên trên đó. Sau khi thoái vị, cái nhẫn đó là biểu tượng duy nhất cho địa vị trước đây của anh. Chiếc cuối cùng là chiếc nhẫn khế ước mà anh đã làm cùng cô ấy. Việc chiếc nhẫn vẫn còn trong tay anh là minh chứng cho việc cô vẫn còn trong nhân giới. Anh tiếp tục cuộc hành trình của mình, xuyên qua lục địa này để tìm và đối mặt với cô - người đã không tuân theo lệnh của anh và sát hại đồng loại của mình.
Sau khi xác nhận bọn cướp đã chạy trốn trên lưng ngựa, Otis dừng ma thuật bay của mình và hạ xuống đất. Sau đó, anh kiểm tra từng căn nhà nhỏ để chắc chắn không ai bị bỏ lại phía sau. Tất cả đều đã bị tàn phá và bỏ hoang, nhưng sau khi anh mở cánh cửa của căn nhà lớn nhất ra, thứ gì đó bay ra từ trong bóng tối của căn nhà.
Một ánh lắp lánh phát ra từ thứ thép trắng. Con dao găm được ném thẳng vào Otis vỡ tan trước mặt anh. Anh thích thú nhìn những mảnh kim loại rơi xuống đất. Một người đàn ông trung niên với một thanh kiếm dài xuất hiện từ trong phòng.
"Cậu... là ma nhân à?"
"Gọi tôi là pháp sư đi. Hay là ông muốn thừa nhận nó theo cách đau đớn hơn?"
Kể từ thời đại cổ xưa trên lục địa này, một số người đã sinh ra với một sức mạnh hiếm có gọi là ma thuật. Cũng vì bản chất kỳ lạ của sức mạnh này, những người nắm giữ nó thường phải chịu sự phán xét và phân biệt đối xử ở các mức độ khác nhau. Xu hướng tẩy chay này còn càng được thể hiện rõ hơn ở phía Đông của lục địa. Otis, người đến từ phía Tây, thường xuyên trải qua những chuyện cay đắng như thế này trong hành trình của anh.
(chưa xong, còn tiếp tục thêm vào)