Mắt vẫn khoá chặt vào nữ phù thuỷ đối diện, Jig chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân.
Anh chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với phù thuỷ, nhưng cho tới giờ thì có thể nói là làm tốt hơn mong đợi. Chủ yếu là bởi đối phương rõ ràng không có chút kinh nghiệm cận chiến nào. Cũng không quá khó hiểu, xét đến khả năng oanh kích tầm xa kinh dị của cô ta.
Chưa kể tới, tất cả những đòn tấn công của cô ta đều quá mạnh. Chúng rất hiệu quả khi muốn càn quét cả một đội quân, nhưng trong đơn đấu, cô ta chẳng khác nào đang quờ quạng lung tung mãi vẫn không đập trúng một con ruồi vậy.
Quan trọng nhất là——
“Ha!”
Jig lộn người về phía sau ngay khi ngửi thấy cái mùi kia, vừa vặn kịp né một cây cọc gai từ dưới đất.
Anh không hiểu tại sao, nhưng sẽ luôn có một thứ mùi rất đặc trưng xuất hiện ngay trước khi ma thuật của phù thuỷ được hình thành. Ma thuật tấn công có mùi hăng, còn ma thuật phòng ngự thì có mùi như sắt. Ngẫm lại thì, Jig kịp nhảy lên cây thoát khỏi đợt công kích đầu tiên cũng chính nhờ cái mùi hăng đó - chỉ khác ở chỗ mùi nồng nặc hơn hiện tại rất nhiều. Nghĩa là độ mạnh yếu của mùi cũng liên quan tới quy mô ma thuật.
May mắn thay, nữ phù thuỷ dường như hoàn toàn không hề hay biết về điều ấy. Chỉ cần nhìn sự bối rối tràn ngập gương mặt cô ta mỗi lần ra đòn hụt là đủ hiểu. Jig không rõ tại sao cô ta lại bỏ qua một sơ hở chí mạng đến thế này, nhưng anh biết ơn vì điều đó.
Trang bị phòng ngự trên người Jig chỉ có một tấm giáp ngực, giáp ống chân, và hai miếng bảo vệ cổ tay. Chúng đủ cứng để chặn lại một thanh kiếm, nhưng chắc chắn sẽ bị xuyên thủng bởi đòn tấn công bằng ma thuật.
May mắn thay, những nhát chém của anh dường như cũng mang tới uy hiếp tương tự cho phù thuỷ. Kể cả khi không dễ gì phá vỡ được những tấm khiên kia, Jig tin rằng mình vẫn có thể lách qua chúng nếu chớp thời cơ hiệu quả. Chỉ cần một đòn là đủ để phân định thắng thua. Jig biết thế, và anh tập trung cao độ.
Phù thuỷ là người cử động trước.
Tấn công, hay phòng ngự?
“!!!”
Mùi hăng xộc vào mũi Jig, nồng đến mức anh phải nhăn mặt lại. Anh lập tức di chuyển, lờ đi cảm giác lạnh buốt đang chạy dọc sống lưng.
Là tấn công.
Hơn nữa còn là công kích mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đó.
Giây tiếp theo, tiếng động rền vang như sấm nổ vang vọng khắp trường. Hàng trăm hàng ngàn cây cọc nhọn từ mặt đất bắn lên, liên miên không dứt, chẳng khác nào một cơn mưa rào rơi ngược. Cuộc oanh kích khủng khiếp ấy không chừa một mục tiêu nào, cho dù là những binh sĩ đang giao chiến hay chính con Golem mà nữ phù thuỷ đã tạo ra, tất cả đều nằm trong tầm sát thương của cơn mưa cọc nhọn.
Jig điên cuồng né tránh. Những cây cọc lần này mang theo sức công phá còn mạnh hơn khi trước, đến mức mà ngay cả những bộ binh trọng giáp hay con Golem đồ sộ kia cũng bị chúng đâm xuyên. Anh biết rằng chỉ cần dính một đòn thôi - không, chỉ cần bị một cây cọc làm cho mất thăng bằng thôi - thì tất cả sẽ là chấm hết.
Không biết bao nhiêu mũi cọc đã sượt qua cơ thể anh, giáp trụ vỡ nát, da thịt bị xé toạc, máu toé ra từng hồi, nhưng Jig thậm chí không có thời gian để lo lắng về điều đó.
Cơn mưa huỷ diệt vẫn chưa dừng lại.
Ngay cả khi phía trên chẳng còn mục tiêu nào, chúng vẫn không dừng lại.
…Mãi cho đến khi cả bãi đất trống đã bị phủ kín bởi cọc nhọn, không chừa ra nổi một khoảng trống nào.
Nữ phù thuỷ gập người thở hổn hển, đôi vai run rẩy vì gắng sức. Cô ta nhìn quanh. Toàn bộ bãi chiến trường không còn một thứ gì có thể giữ nguyên hình dạng. Con Golem đã bị bắn cho nát bét, mà những người lính bằng xương bằng thịt còn thảm khốc hơn. Một biển máu chảy ra từ những thi thể nát bấy bị xiên trên cọc, hoà vào mặt đất phía dưới, tạo thành một lớp bùn nhão nhoét và đỏ thẫm phủ khắp chiến trường.
Không thấy một chuyển động nào trong tầm mắt, nữ phù thuỷ thở phào nhẹ nhõm. An toàn rồi, cô ta tự nhủ.
Đã bao lâu rồi mình mới gặp nguy hiểm tới tính mạng thế này?
Kiệt sức vì sử dụng ma thuật với cường độ lớn, cô lảo đảo quay đi, định bụng sẽ quay vào nhà để nghỉ ngơi. Nhưng đúng vào lúc đó…
Một tiếng động lớn từ phía sau khiến nữ phù thuỷ giật mình.
Cô ta quay lại, chỉ vừa kịp lúc thấy một cái bóng lao qua rừng cọc. Từ trong đám bụi mù vẫn còn chưa lắng xuống, Jig phóng vọt ra. Hai mắt nữ phù thuỷ mở lớn. Tay lính đánh thuê trước mặt cô, dù cho cơ thể đã chằng chịt những vết cắt đẫm máu, dù cho bộ giáp đã vỡ nát không còn nhìn nổi ra hình dạng, nhưng cặp mắt anh ta vẫn cháy rực một ngọn lửa chiến ý đến điên cuồng.
Nữ phù thuỷ hoảng hốt triệu tập những tấm khiên, nhưng sức lực kiệt quệ khiến cho động tác của cô cũng trở nên chậm chạp.
“——OOOOOOOOOOHHHHH!!!!!!!!!”
Thét lên một tiếng mang theo toàn bộ sức bình sinh, Jig vặn người, trọng kiếm hai lưỡi trong tay như lôi đình vạn quân ập xuống.
Tấm khiên thứ nhất bị chém nát. Tấm khiên thứ hai cũng vỡ tan. Lưỡi kiếm không xuyên qua được tấm khiên thứ ba, nhưng lực đạo khủng khiếp vẫn đủ để thổi bay cả tấm khiên lẫn người đang núp đằng sau nó.
Nữ phù thuỷ bị bắn văng về phía sau, lưng đập mạnh xuống đất. Đúng vào lúc cô ta đang khó nhọc gượng dậy, đã thấy thấy một lưỡi kiếm kề vào ngay sát cổ.
Ánh mắt cô ta ngước nhìn lên, hướng về phía Jig đang thở dốc.
“...Vậy mà anh cũng tránh được luôn, tôi không ngờ đấy.”
Giọng nói của nữ phù thuỷ hoàn toàn không giống như những gì anh tưởng tượng.
Ngoại trừ sự điềm tĩnh đến kì quặc trong cái hoàn cảnh như này, giọng cô ta nghe không khác gì một thiếu nữ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Có điều, phù thuỷ thì vẫn là phù thuỷ.
“Anh tính lấy mạng tôi sao?”
Thay cho câu trả lời, Jig ấn nhẹ mũi kiếm vào cổ họng cô ta.
“Tại sao lại giết người?”
Nữ phù thuỷ bật cười khúc khích:
“Hỏi gì vô nghĩa ghê. Nhỡ tôi nói mình giết người không cần lí do thì sao?”
“Trả lời.”
Jig khẽ động tay, mũi kiếm ấn thêm chút nữa vào làn da trắng muốt nơi cổ họng.
“Nếu tôi không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết tôi. Đơn giản chỉ có vậy. Nói chứ chuyện sống chết của mấy người tôi cũng không quan tâm cho lắm. Trả lời nhiêu đó đủ thoả mãn anh chưa?”
“Đủ.”
“Này này…” Nữ phù thuỷ nhún vai, “Tỏ ra thông cảm cho tôi một chút coi? Tôi cũng là nạn nhân ở đây đó.”
Ừ thì, mặc dù đúng là tôi có giết hơi bị nhiều người thật - cô ta đế thêm vào.
“Khỏi.” Jig đáp, “Tôi là lính đánh thuê. Người ta trả tiền cho tôi để đem cái đầu của cô về, chỉ vậy thôi. Cô có là một con ả tâm thần cuồng sát hay là thánh nữ giết người vì đại nghĩa cũng chẳng can dự gì tới thằng này.”
“Gì chứ…” Nữ phù thuỷ xụ mặt thất vọng, “Vậy hoá ra ban nãy anh hỏi cho có thôi à?”
“Cũng không hẳn vậy.”
“Không hẳn là không hẳn cái gì… Mà thôi, tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Anh thắng rồi, muốn làm gì thì giải quyết nhanh đi.”
Nữ phù thuỷ nhắm mắt lại, thoải mái ngửa cổ mình lên.
Cô ta đã chấp nhận cái chết. Không sợ hãi. Không uất hận.
Jig nhìn chằm chằm vào cần cổ không chút phòng bị kia.
Cô ta đã lấy đi bao nhiêu mạng người, anh không thể nào biết được. Nhưng bản thân Jig có quyền gì mà phán xét cô ta, trong khi chính anh cũng chẳng hề nhớ nổi đã có bao nhiêu thi thể ngã xuống dưới kiếm của mình? Được trả tiền để giết người, không khác nào ăn thịt kẻ khác mà sống tiếp.
Bọn họ, nói cho cùng, không khác gì nhau cả.
Cô ta giết người, cũng chỉ nhằm mục đích sinh tồn.
Vậy nên——
“...”
Jig tra kiếm vào vỏ, đoạn lẳng lặng quay đi.
“...Anh làm cái gì vậy?”
Chờ mãi vẫn chưa thấy cái chết đến với mình, nữ phù thuỷ mở mắt ra.
Jig đang ngồi trên một thân cọc gần đó, cặm cụi băng bó lại những vết thương chằng chịt trên người.
“Nhìn mà không biết hả? Đang sơ cứu.”
“Không, cái đó thì tôi biết… Ý là, tôi phải chờ anh làm xong luôn hả?”
“Chứ cô muốn gì nữa? Ai rảnh mà quản… Không có gì làm thì giúp thằng này một tay cũng được.”
“...Ể?”
Nữ phù thuỷ nghiêng đầu bối rối, nhưng cuối cùng cũng quyết định bước lại gần. Jig vẫn đang khử trùng mấy vết cắt, nhưng cô ta chỉ đơn giản là đưa tay chạm vào người anh, và niệm chú.
Một thứ mùi hương ngọt ngào lọt vào mũi Jig, cùng với ánh sáng dìu dịu loé lên.
Ngay lập tức, vết thương của anh đã bắt đầu khép miệng.
“Tiện lợi làm sao.” Anh lẩm bẩm.
“Không có chi… Thế, giờ trả lời tôi được chưa? Sao lại không muốn giết tôi nữa rồi? Trông anh không giống mấy gã tha cho người ta vì lòng tốt đâu, anh biết đấy?”
“Nhìn đằng kia kìa.”
Nữ phù thuỷ nhìn theo ngón tay của Jig.
Giữa rừng gai nhọn, có một cái xác mặc trên mình bộ giáp nổi bật hơn hẳn phần còn lại. Gương mặt của thi thể đã bị đâm nát bét, không thể nhận ra, nhưng chỉ cần nhìn thiết kế bộ giáp hoa hoè hoa sói cũng đủ biết ông ta là một quý tộc rồi.
“...Ai vậy?”
“Chủ thuê của tôi đó. Con trai của lãnh chúa vùng này.”
“Úi, xin chia buồn… Ý tôi là, tôi lỡ giết hắn ta rồi.”
“Hắn chết rồi thì không ai trả tiền cho tôi nữa cả.” Jig khịt mũi, “Thằng này không làm việc miễn phí.”
“Ủa ủa, gì kì vậy? Anh vẫn sẽ được trả công mà! Nếu đem đầu của tôi về cho lãnh chúa, không phải ông ta cũng sẽ ban thưởng cho anh sao?”
Jig thở dài ngao ngán.
Cũng chẳng bất ngờ gì khi một phù thuỷ không hiểu được xã hội con người hoạt động ra sao.
“Tưởng tượng cô là lãnh chúa kia. Thằng con quý tử của lão vừa mới chiêu binh mãi mã đi săn phù thuỷ, nhưng rốt cuộc người duy nhất trở về chỉ có một tay lính đánh thuê từ xó nào chui ra không biết. Con trai của lão, nguyên một đội tư binh của lão, tất cả đều chết sạch sành sanh, không một ai sống sót để kể chuyện gì đã xảy ra được cả. Còn cái thằng lính đánh thuê này lại dám trình ra một cái đầu người, tự nhận là của một ả phù thuỷ không ai biết mặt, để đòi của lão cả mớ tiền vì đã “sống sót và đánh bại phù thuỷ”... Cô nghĩ lão sẽ đối xử với thằng đó ra sao?”
“...May mắn thì lên thẳng giá treo cổ, còn tệ hơn thì kéo lê khắp thành phố rồi ném vào tù tra tấn tới chết.”
“Chuẩn rồi đấy.”
Jig giết người vì được trả tiền.
Cũng có nghĩa là không còn tiền thì chẳng việc gì phải giết.
Công việc của anh đã chấm dứt từ lúc khách hàng bỏ mạng rồi. Nếu bây giờ anh có giết nữ phù thuỷ, thì đó chỉ là để thoả mãn bản thân mà thôi. Đáng tiếc, anh lại không có cái nhu cầu ấy.
Vậy nên, chẳng còn lí do gì để xuống tay với cô ta cả.
“Ra… là thế.”
Nữ phù thuỷ cúi mặt, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Jig không quá để tâm đến cô ta. Anh lẳng lặng quay lại với việc băng bó nốt những vết thương chưa lành hẳn, vừa làm vừa nhẩm tính tiền nong của vụ làm ăn rõ ràng là thua lỗ này. Trang bi trên người đều thành sắt vụn, thời gian công sức bỏ ra cũng hoá công cốc. Chưa kể anh còn phải tránh nhận công việc trong thời gian tới. Đành rằng lính đánh thuê tự do ít có khả năng bị nhớ mặt, nhưng làm cái nghề này thì đề phòng vẫn là hơn cả.
Tính toán một hồi, con số thiệt hại làm Jig cảm tưởng mình sắp khóc tới nơi.
“...Anh cứ để như vậy cũng được hả?” Đúng lúc Jig đang tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo, nữ phù thuỷ đột nhiên lên tiếng.
“Được hay không được cái gì. Quy tắc có của tôi có thể bao gồm “làm bất cứ chuyện gì miễn được trả công” và “không phản bội lại khách hàng”, nhưng tôi còn chưa tận tâm đến mức quay về báo cáo bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đâu. Toàn bộ đội viễn chinh đã bị xoá xổ, cuộc săn phù thuỷ thất bại, cứ để người ta nghĩ như vậy là được.”
“Không, họ có thất bại đâu.”
Nữ phù thuỷ lắc đầu.
“Nhờ sự hi sinh của những chiến binh quả cảm, mụ phù thuỷ tàn ác đã bị đánh bại, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào nữa.” Cô ta ngân nga bằng giọng như đang kể một câu chuyện cổ tích, “Thế là, tất cả sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Hết truyện.”
“...Cô nói vậy là có ý gì?”
Đáp lại câu hỏi đầy ngờ vực ấy, cặp mắt như lam ngọc của nữ phù thuỷ nhìn thẳng vào Jig.
“Tôi muốn thuê anh làm vệ sĩ."