"Miliya, hay chúng ta ăn gì đó trước đi."
Selina ban đầu định trở về thẳng cung điện, nhưng thấy Miliya trông đáng thương như thế nào, cô bảo người hầu dừng xe ngựa bên đường và mời cô đến một nhà hàng để dùng bữa.
Sau khi gọi một bàn đầy những món ăn ngon, cô ấy để Miliya ngồi xuống.
Miliya cảm động và nói: "Công chúa, cậu thực sự quá tốt bụng. Tại sao cậu không cưới mình nhỉ? Nếu cậu kết hôn với tớ, tớ sẽ sẵn lòng ăn những bữa ăn xa hoa như này mỗi ngày."
Selina che miệng và cười nhẹ. "Cậu thực sự thích đùa thật đấy. Cậu là một cô gái, làm sao tớ có thể cưới cậu được?"
"Thật vậy. Hay để tớ cưới cậu thì sao?"
"……" Selina im lặng một lúc. "Thôi, chúng ta ăn trước đi."
"Mm-hmm."
Miliya nhìn vào bàn ăn.
Mặc dù cô ấy là Ác Long, nhưng chế độ ăn uống của cô ấy không khác gì con người bình thường.
Nhưng kỳ lạ là... mặc dù cô ấy rất đói và thức ăn trước mặt cô ấy rất phong phú, nhưung cô lại chẳng thấy thèm ăn gì cả. Mùi thơm cũng chẳng như cô tưởng tượng.
Rồi cô chợt nhớ ra, cô giờ đã thành Huyết Công Chúa, chẳng lẽ đồ ăn bình thường không ăn được nữa?
Cô cắt một miếng bít tết, xiên vào nĩa, nhìn nó một lúc rồi thử bỏ vào miệng.
Selina tươi cười hỏi:
"Cậu thấy ngon không? Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất kinh thành này đấy."
Miliya nhai một lúc, sau đó phồng má ra và nhổ thức ăn.
"Wow—"
Mọi người có mặt đều chết lặng.
Miliya đỏ mặt xấu hổ. Cô cũng không ngờ là thậm chí mình còn không nuốt nổi thức ăn. Trong khoẳng khắc thức ăn vào miệng cô đã mang lại cảm giác buồn nôn kinh khủng.
Có vẻ… từ giờ cô chỉ sống được bằng cách hút máu thôi.
Ai có thể nghĩ rằng xưa kia khi cô chơi game, cô từng hút máu của đồng đội, giờ phải hut máu người thật.
Nhưng vấn đề là—phải làm như thế nào mới hút được máu bây giờ?
Chẳng nhẽ lại bảo thẳng với Selina là, "Cậu có thể cho tớ xin tí máu của cậu được chứ?"
Trong khi cô ấy đang suy ngẫm điều này, cô chợt nhận ra ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô ấy khiến cô nhận ra phản ứng của mình là hơi thái quá.
Cô ấy nhanh chóng nói, "Oh...ừm, Dạo này tôi thấy không khỏe cho lắm, nên không ăn được bất cứ đồ gì liên quan đến dầu mỡ. Ở đây có món nào thanh đạm hơn chứ?"
"Dạ có, thưa cô" Người phục vụ trao thực đơn cho Miliya. "Xin mời quý cô chọn món. Chúng tôi chỉ sử dụng các nguyên liệu tươi ngon nhất ở đây. Như thịt bò và thịt cừu, chúng được vừa mới mổ ở phía sau."
Miliya lật qua thực đơn một vài lần, rồi đột nhiên có một sáng kiến."Um, ở đây có tiết cừu không?"
"Tiết cừu?" Người phục vụ sửng sốt "Xin lỗi thưa cô, ở đây chúng tôi không có tiết cừu."
"Mấy người nói dối. Anh nói bên anh có thịt cừu nhưng lại không có máu cừu?"
"Chúng tôi có máu cừu, nhưng làm gì có ai ăn mấy thứ đó?"
Ẩm thực thế giới này thiên về phong cách phương tây hơn, nên những thứ như tiết hay nội tạng đều được cho là không ăn được.
"Này, đấy là được coi là đặc sản ở vùng của tôi đấy. Nó là một món ăn đặc biệt. Để tôi chỉ các anh làm món đó cho."
"Oh." Người phục vụ miệng thì đồng ý nhưng trong đầu anh ta đầy dấu chấm hỏi.
Máu được cho là món ăn nhẹ à?
Họ đi đến sân sau của nhà hàng, nơi treo những con bò, con cừu vừa mới mổ.
Các đầu bếp trong bếp nghe thấy ai đó muốn nấu máu và tò mò tập trung xung quanh để xem những gì đang xảy ra.
Miliya bảo đầu bếp múc một bát tiết, rồi xin thêm chút gia vị.
Trong lúc đợi đầu bếp đi lấy nguyên liệu, Miliya nhấc bát lên và nhấp thử một ngụm.
Kinh tởm!
Nó đắng và cứ se se lại với nhau, như cà phê đen tồi tệ nhất trộn với đậu phụ thối bị lên men lại với nhau, và nó bị hỏng vậy.
Nhưng mặc dù hương vị là khủng khiếp, nhưng ít ra cô còn nuốt được, và thậm chí con hơi no.
Có vẻ như máu tươi của động vật có thể tiêu hóa được, chỉ là vị của nó không dễ chịu cho lắm.
Cô bịt mũi và làm thêm một ngụm nữa. Thấy no khoảng nửa bụng thì dừng.
Cuộc sống từ nay về sau là sẽ như là một cực hình!
Nhân tiện, máu người có vị như thế nào nhỉ? Nó có sêm sêm như này không?
Miliya rất tò mò, nhưng trong thời đại này làm gì có kho dự trữ hiến máu nào để cô có thể lén lút lấy túi máu đâu.
Đột nhiên, đôi mắt Miliya sáng lên
Một suy nghĩ thiên tài hiện lên trong tâm trí cô.
Đó là...
Liệu một công chúa ma cà rồng có thể tự hút máu chính mình không nhỉ?
Cô giơ cánh tay lên và nhìn chằm chằm vào nó.
Sau khi trở thành một cô gái, cánh tay của cô trắng nõn, thon thả, và mượt mà, thậm chí nó còn mịn hơn cả lụa và vải cô đang mặc.
Một lúc sau, dương như cô đã đưa ra quyết định. Cô nhẹ nhàng cắn vào cổ tay mình.
Cô có hai chiếc răng nanh nhỏ ở hai bên, đó là những công cụ để hút máu. Miễn là răng nanh xuyên qua da, chúng có thể lấy máu.
Sau khi nhấm nháp một ngụm, đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức.
Ngọt quá!
Hoàn toàn khác với cái vì đắng kia của tiết cừu, máu của chính cô ngọt thanh nhưng không kém phần đạm đà như rược vang. Không chỉ ngọt mà còn hơi say.
Và độ say ngày càng tăng với mỗi ngụm.
Cuối cùng, tầm nhìn của cô tối sầm.
Khi ngã xuống, cô vô tình làm đổ bát tiết cừu.
Một phút sau, đầu bếp bước vào
"Thưa cô, gia vị cô cần... vãi cứt! Cô ấy chết rồi à?!"
····· · ///////
"Miliya, Miliya!"
Trong tiếng gọi dịu dàng, Miliya từ từ mở mắt ra.
Những gì xuất hiện trước mắt cô ấy là khuôn mặt xinh đẹp của Selina.
Thấy cô tỉnh dậy, biểu cảm lo lắng của Selina đã giảm bớt đôi chút.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy. Cậu làm tớ sợ chết mất."
"Chuyện gì đã xảy ra với mình thế?"
"Cậu ngất xỉu trong bếp, và có máu ở khắp mọi nơi."
"Oh, và đây là nơi nào vậy?"
"Đây là cung điện. Tớ đã nhờ các bác sĩ ở đây dùng phép thuật chữa lành cho cậu. Nhưng lạ là làm sao cậu lại có thể mất nhiều máu đến thế trong khi đáng nhẽ ra cậu đang nấu máu cừu vậy?"
"À, ừ thì..." Miliya cười ngượng ngùng.
Cô không thể nói là cô tự hút gần hết máu của chính mình được.
Hóa ra cái say kia không phải do vị máu mà là do hiệu ứng sốc vì mất máu.
Một con ma cà rồng suýt chết vì tự hút máu của chính mình—chắc cô là người duy nhất làm được điều này.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo choàng màu xanh lá cây bước vào. Khi nhìn thấy Miliya, cô ấy hơi ngạc nhiên, "Cô thực sự tỉnh dậy à?"
Miliya theo bản năng cảm thấy rằng kỹ năng chữa bệnh của bác sĩ này có lẽ là tầm thường.
Vì ngực của cổ không to chút nào.
"Sao thế, em tỉnh dậy không đúng lúc à."
"Không phải, nhưng cô bị mất máu rất nghiêm trọng. Tôi không ngờ cô lại tỉnh dậy nhanh đến thế. Có vẻ như phép hồi phục của tôi thực sự hiệu quả!"
Miliya nghĩ rằng khả năng nó chẳng liên quan gì đến phép thuật kia mà đơn giản bởi vì cô là Ác Long và có thanh máu dày hơn người bình thường.
Vị bác sĩ nói thêm, "Tuy nhiên, mặc dù tôi có thể giúp cô tỉnh lại, nhưng không thể lấy lại lượng máu đã mất. Cô mất quá nhiều máu, và tính mạng vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm."
Nguy hiểm đến tính mạng?
Sao cô chẳng cảm thấy gì nhỉ?
Có lẽ vì người phụ nữ này đang suy nghĩ theo sinh lý bình thường của con người, nhưng cô không phải là con người.
JOJO, tôi không còn là con người nữa rồi. (jojo reference)
Mặc dù cô ấy vẫn ổn, nhưng cô vẫn phải giả vờ một chút.
"Vậy thì em phải làm sao?"
"Thật không may, cách duy nhất là truyền máu."
"Truyền máu, ở đây có ngân hàng máu ạ?"
Nếu cô nhớ chính xác, việc sản xuất và lưu trữ các sản phẩm máu chỉ xuất hiện trong thời hiện đại. Nhưng trong dòng thời gian thế giới khác giống như thời trung cổ này, công nghệ như vậy có lẽ không tồn tại.
"Không, thông thường, khi chúng tôi điều trị cho bệnh nhân mất máu nghiêm trọng chúng tôi tìm vài người để hiến một ít máu và sau đó truyền nó vào bệnh nhân. Nhưng đôi lúc, bệnh nhân bị phản ứng đào thải. Một khi nó xay ra, tỷ lệ sông sót là rất thấp. Nên chúng tôi cần ý kiến của cô: truyền hay không truyền?"
"Sao lại có phản ứng đào thải vậy?"
"Không rõ. Một số người thì không có vấn đề gì sau khi truyền máu, nhưng những người khác thì lại có phản ứng. Tỷ lệ thành công là khoảng 50%, có lẽ là phụ thuộc vào may mắn."
"Thế những người đó có cùng nhóm máu chứ?"
"Nhóm máu là gì?"
Miliya đứng hình.