When I Went to School This Morning, I Found a Love Letter in My Desk, So I Thought It Was Meant for the Handsome Guy Who Sat There Before Me. But When I Tried to Put It in His Desk, the Class Beauty Grabbed My Arm

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Oneshot ngôi nhà và những đứa trẻ - Oneshot

Ờm.

Tôi có thói quen đến sớm nhất trường vào buổi sáng.

Việc đầu tiên và duy nhất tôi phải làm là đến trường sớm.

Hơn nữa, tôi thật sự thích ngủ trong một căn phòng trống. Đọc sách cũng phê nữa, hay thậm chí là hát hoặc tập cơ— bất cứ thứ gì tôi thích.

Tôi yêu khoảng thời gian này.

Đó là tại sao tôi luôn tới trường sớm.

Sáng nay, khi tôi vừa tới, tôi nhận ra có một lá thư lòi ra từ ngăn bàn tôi.

“Thư tình à…”

Tôi tự lẩm bẩm và tự chắc chắn rằng đấy chính là nó.

Tôi có hào quang nhất định cho nó.

Nó được bọc bằng bọc hồng, nhìn kĩ hơn thì, nó được đánh bóng bằng màu hồng.

Giờ thì, cái này chắc chắn không phải cho tôi.

Tôi đi đến kết luận đó.

Tại sao à ? Vì lớp tôi vừa đổi chỗ hôm qua.

Và người từng ngồi ở chỗ tôi là một anh chàng đẹp trai có tiếng trong lớp.

Thế thì, hẳn là có một cô nàng ngốc nghếch muốn gửi thư tình cho cậu ta nên mới nhét vào đây mà.

Cô nàng đó hẳn quên mất rằng chỗ này không còn của cậu ta nữa mà là của tôi.

À thì, tôi cũng chả làm được gì chuyện đó cả, nên tôi quyết định nhét lá thư đó vào ngăn bàn của tên đẹp trai.

Tôi đang xem chỗ cậu ta ở đâu.

Sau một hồi thì, tôi cũng nhớ ra.

À, ở hàng ghế thứ hai phía trước nhỉ…ờm. Chắc đúng rồi.

Tôi nhẹ nhàng nhét nó vào trong ngăn bàn cậu ta… nhưng tôi không thể.

Vì có ai đó đã tóm lấy tay tôi.

“Cậu đang làm gì thế…?”

Tôi quay lại, và ở đó là– Suzuna, một cô gái nổi tiếng xinh đẹp trong lớp.

“À, à thì, ừm, tớ không định làm gì kỳ cục với cái bàn hay gì đâu.”

“Tớ biết mà.”

“Oh, thế hả. Tốt quá.”

Nhẹ nhõm thật. Tôi cố nhét lá thư vào ngăn bàn..nhưng tôi không thể.

“Ờm, sao cậu lại cầm tay tớ ?”

“Ư….”

Mặt Suzuna đỏ bừng lên, nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả.

Khoan đã. Không lẽ nào…

Suzuna là người viết là thư tình này à ?

À, ra thế.

“Không sao đâu. Tớ sẽ không nói với ai đâu. Tớ kín miệng lắm.”

“Ý tớ không phải vậy.”

“Hả ?”

“T-tớ không biết cậu nghĩ gì, nhưng ít nhất thì cậu hãy mở ra đọc nó đi đã chứ…. Sao cậu lại nhét nó vào bàn người khác ? Đồ ngốc.”

“Hả ?”

Chết rồi, rối quá.

“Tớ hiểu rồi. Cứ lên tầng thượng đã.”

“Gì ?”

Tôi chạy tới cửa.

Tôi không hề cầm tan Suzuna-san, nên cô ấy muốn theo tôi hay không thì tùy, nhưng cô ấy cứ bám lấy tay rồi đi theo tôi luôn.

Tôi đi qua các tòa nhà vắng vẻ lúc sáng sớm của trường rồi tiến tới sân thượng.

Tiện thể thì, “sân thượng” thuộc tòa nhà số hai, bị kẹp như sandwich giữa tòa một và tòa ba.

Mấy người cũng có thể lên đây từ ban công của tòa ba, nên sân thượng này khá tiện để đi lại.

“Này, um…”

“Tớ xin lỗi, tớ thực sự hiểu nhầm rồi.. Thực sự tớ không nghĩ thứ này là cho tớ.”

“Phải, phải. Tớ cũng nghĩ cậu sẽ hiểu nhầm mà. Cậu toàn đánh giá thấp bản thân thôi. Thế nên tớ đã viết tên cậu lên đó rồi mà.”

“Ầu, tớ không nhận ra luôn. Chữ nhỏ gọn quá.”

“...”

Tôi nhìn Suzuna.

Cô ấy thực sự thích tôi à ? Thật đấy à ?

Nhưng cô ấy thích tôi từ khi nào đấy ?

Tôi đoán đọc xong tôi sẽ biết.

Thế nên, tôi mở lá thư ra.

Tôi khá bình tĩnh với chuyện này.

Người không bình tĩnh là Suzuna.

“Cậu biết không, xấu hổ lắm đó… Đó là vì sao tớ viết vào thư đó. Nhưng giờ cậu đang đọc nó trước mặt tớ..Ôi không…”

Không như Suzuna đang xấu hổ, bức thư tình lại rất trang trọng.

Nhưng nó hoàn toàn cho tôi biết rằng cô ấy thích tôi.

Suzuna và tôi từng tham gia ban làm đẹp, nhưng không ngờ nghiêm túc hoàn thành nghĩa vụ lại khiến cô ấy chú ý tới tôi như vậy.

Nhưng giờ nghĩ lại thì, có nhiều người không làm việc nghiêm túc chút nào…

Khi tôi nhìn lên, thì có lẽ đúng là– tôi và cô ấy là hai người hoàn thành nghĩa vụ của mình.

“Um..”

“V-vâng ?”

Tôi nói với Suzuna.

“Trước khi trả lời cậu thì… tớ muốn hiểu hết những gì cậu viết cơ. Có vài từ Kanji tớ không đọc được, nên cậu giúp tớ– á !” 

“Đồ ngốc.”

Tôi ăn trọn cú tát của Suzuna.

Nhưng không sao, đằng nào tôi cũng có câu trả lời rồi.

—---------------------------------------------------------------------------------------------

“Lại được 30 điểm trong bài kiểm tra Kanji hả ! Nghiêm túc đấy Kanna, con có làm bài tập kanji không đó ?”

“Con chỉ làm ba trên năm lần thôi…”

“Tức là con bỏ hai bài ả ? Đó là tại sao con chỉ được chừng này điểm đó, biết chưa ?”

“Dạ…”

“Uh, anh tò mò chút, sao anh cứ phải ngồi với Kanna mỗi lần con bé bị điểm thấp thế ?”

“Bố nó trật tự đi ! Anh cũng phải phản ứng gì đi chứ. Phạt chung thân bên em.”

“ Mười lăm năm rồi mà anh vẫn chưa được tha thứ à…”

“Nhưng mà bố biết không, mỗi lần con bị điểm kém mấy bài kiểm tra về kanji, con đều thấy thoải mái vì bố bị phạt cùng con đó !”

Kanna, con gái tôi, cười rất tươi.

Nhưng có lẽ sự thoải mái đó là tại sao con bé nghĩ rằng bị điểm thấp mấy bài kanji cũng chẳng sao…

Không ổn, không ổn tí nào.

Mười lăm năm sau khi Suzuna tỏ tình với tôi, thì giờ chúng tôi đây.

Kanna, con gái tôi, thừa hưởng cái tính ghét chữ Kanji của tôi và tôi, người cũng kém kanji, đang bị mẹ nó mắng một trận ra trò.

con với chả cái cái tội trêu vợ :333 đổi chỗ đc khum