POV của Camellia:
“Huh…………...Chuyện gì đang xảy ra vậy? Iris-san. ”
Sau khi kết thúc lớp học, tôi không thể tìm thấy Iris-san hay Shiran-san. Tôi đã nghĩ chắc họ lại bùng tiết như mọi khi, nhưng có điều gì đó không ổn. Gần đây Iris-san rất đáng ngờ. Liệu đã quá muộn?
Ngay lập tức, tôi chạy thẳng đến ký túc xá để xem họ đang làm trò gì. Nhưng khi tôi đến đó, tôi nỗi sợ lớn nhất của tôi đã trở thành hiện thực.
“Đư...ừng nhìn mình như vậy, Camellia! Mình bị mê hoặc một chút, không….mình đã đánh mất bản thân. . . ”
Những lời đó, chỉ là những lời bào chữa trong lúng túng. Nhưng cô ấy đã làm gì khiến Shiran-san ngất xỉu như vậy…………..có lẽ là điều gì đó rất kinh khủng?
Cô ấy bất động hoàn toàn.
“Không phải, thực sự! Mình không nghĩ cô ấy lại mong manh như vậy.................”
Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu. Nếu một người bạn mà bạn hoàn toàn tin tưởng đột nhiên lao vào bạn, tất nhiên ngay cả Shiran-san cũng không biết phải làm gì. Vì vậy, cô ấy đã “vỡ”.
Tôi không thể tưởng tượng được những gì đang diễn ra trong đầu cô ấy.
Tôi lao đến bên cô ấy, hoàn toàn phớt lờ Iris-san khi cô ấy tiếp tục giải thích.
“Huhh………..C-Camellia?”
“Shiran-san………..! Cậu vẫn ổn chứ. ”
“Ờ…………….. ”
Shiran-san tỉnh dậy với vẻ mặt bối rối khi tôi đưa tay nắm lấy cô ấy. Mặt cô ấy sau đó ngay lập tức đỏ ửng lên. Tôi chắc rằng cô ấy đang nhớ về những gì đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Shiran-san dễ bị tổn thương như vậy. Tai sao tôi lại nghĩ thế ?? Nó chả phù hợp với tình hình hiện tại một chút nào, đây không phải là lúc nghĩ mấy điều như vậy.
Shiran-san bắt đầu khóc và khóc nhiều hơn, cô ấy bám vào ngực tôi để trốn.
Tôi bất giác ôm lại cô ấy, và suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo.
Tôi không nghĩ để Shiran-san trở về phòng là một ý kiến hay. Rốt cuộc, bạn cùng phòng của Shiran-san là Lily-san. Bằng cách nào đó lúc này cô ấy dễ thương hơn bình thường……….Vì vậy, giao Shiran-san yếu ớt này cho Lily chỉ khiến mọi việc trở nên tệ hơn mà thôi.
“Iris-san. Minh sẽ ở lại với Shiran-san đêm nay, vì vậy làm ơn, cậu hãy sang ngủ ở phòng ký của Lily-san nhé.”
"Hở……..Thật sao!? À ờ. Mình hiểu………... ”
Cô ấy cũng nên giữ khoảng cách với Iris-san một chút, nhưng phòng ký túc của cô ấy cũng rất nguy hiểm……….Vì vậy, Iris-san đồng ý một cách miễn cưỡng. Cô ấy hiểu mình là nguyên nhân của rắc rối lần này. Vì vậy, cô biết mình không có quyền từ chối.
Đôi vai của Iris-san buông xuống và cô ấy rời khỏi phòng ký túc với những bước chân nặng nề.
“Bây giờ ổn rồi.”
"À……..Mình xin lỗi."
Shiran-san dường như cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh và giống với như mọi khi.
Khi cô ấy thả tôi ra tôi cảm thấy hơi có phần hụt hẫng. Tôi tự hỏi tại sao…...
Bây giờ trở lại chuyện chính.
Cô ấy đổ mồ hôi khá nhiều và có cả những vệt nước mắt trên má. Là một thiếu nữ, cô ấy không thể ngủ trong tình trạng như vậy được. Vì vậy, tôi đã đưa cô ấy vào nhà tắm chung khi ở đó đã vãn người.
Nói đến đây, khi đang tắm, Shiran-san có vẻ sợ hãi. Cô ấy thỉnh thoảng liếc nhìn vào một bức tường, tôi tự hỏi tại sao? Cô ấy còn bảo tôi kiểm tra phòng chứa đồ, nhưng lúc tôi kiểm tra thì không thấy ai cả………….Sao cũng được.
Bất chấp phong cách tomboy thường ngày của Shiran-san, làn da trắng và sáng đến không thể tin được. Nếu chỉ nói thôi thì thực sự khó ai mà tin được, sự thanh tú của cô ấy đối lập hoàn toàn với tính cách mạnh mẽ kia. Một vẻ bề ngoài vô cùng tinh tế, nó tinh tế đến mức có khi chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng vỡ.
Ngực của cô cũng rất khiêm tốn……………...
Quay lại câu chuyện chính.
………..Chỉ nói chuyện chính thôi được không?
Tôi có lẽ nhiễm mấy thói xấu của Shiran-san, Iris-san và Lily-san. Tôi nên cẩn thận hơn trong suy nghĩ.
Sau đó, Shiran-san ngủ thiếp đi ngay khi chúng tôi trở về phòng ký túc xá. Cô ấy chắc hẳn đã rất mệt mỏi.
Đôi mắt long lanh thường ngày của cô ấy thật mềm mại và dịu dàng khi cô ấy ngủ. Nó thực sự rất quyến rũ. Lúc ngủ cô ấy đã nắm lấy tay áo pyjama của tôi. Có vẻ như cô ấy không muốn buông nó ra. Vì vậy, không có sự lựa chọn, tôi đành ngủ bên cạnh cô ấy. Chúc ngủ ngon, Shiran-san.
Sáng hôm sau, Shiran-san dường như đã phục hồi ở một mức độ nào đó, nhưng ở trường, thái độ của cô ấy rõ ràng là đã thay đổi. Cô ấy bám lấy tôi suốt, không chịu buông ra.
“Làm ơn, hãy nhìn mình. Thật là đau đớn mà………. ”
“Hiya………... ”
“Cậu đã làm gì với Shiran-san để khiến cô ấy sợ hãi như vậy? Có phải cậu đã. . . ”
“Hức hức…………... ”
"Không không! Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! ”
Iris-san đột nhiên hét lên, có vẻ như cô ấy đã tìm ra giải pháp……. Shiran-san lúc này đang cư xử nhõng nhẽo một cách bất thường. Cô ấy chỉ muốn bám lấy tôi, và được tôi chiều chuộng. Tôi rất muốn giữ vững sự chính trực của mình. Nhưng nếu du di một chút thì cách hành xử của cô ấy cũng không đến nỗi tệ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage