Chuyến tàu từ trường về nhà luôn đông đúc… Có lẽ bởi vì lộ trình đi qua nhiều vùng đô thị mà kể cả vào thời điểm học sinh không tham gia câu lạc bộ trở về, khoang tàu cũng đã khá đông rồi…
Tôi nắm chắc vào tay vịn trước ghế, và như thường lệ, một cảm giác buồn ngủ ập đến trong khi toàn thân đang đung đưa theo chuyến tàu.
Để nói rằng tôi cảm thấy “bị tấn công” bới cơn mơ màng này thì có phần hơi sai. Tôi vẫn luôn thiếu ngủ, và cũng chưa bao giờ thực sự có một giấc ngủ sâu bởi bản thân sẽ lập tức tỉnh giấc ngay sau khi gặp ác mộng. Vậy nên, về cơ bản, cơn buồn ngủ này chưa bao giờ chấm dứt…
Đúng lúc đó, may mắn đã đến với tôi. Thật tình cờ, hành khách đang ngồi ở ghế trước mặt tôi đã đứng dậy.
Bởi sẽ khá khó khăn cho bất cứ ai khác chen vào chỗ ngồi trước mặt do vị trí, tôi ngồi vào đó mà không chút do dự.
Ngồi ở ghế góc khoang tàu cũng khá tiện. Tôi ngả mình một chút về phía thanh chắn để tránh làm phiền những người gần cửa lên xuống.
Tôi không cần phải lo lắng về việc lỡ điểm dừng của mình. Dù gì cũng sẽ tỉnh dậy ngay sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi dự tính sẽ chỉ chợp mắt một chút.
Và đến khi cảm giác như ý thức của mình đang dần trôi dạt đi, tôi đã ngay lập tức say giấc…
Một cảm giác kỳ lạ và có phần bí ẩn khiến tôi khẽ mở mắt.
Được bao bọc trong xúc cảm mơ màng mà bản thân đã chưa từng cảm nhận trong thời gian dài, một sợi tóc màu hạt dẻ sượt nhẹ qua má tôi. Cảm giác có phần hơi lạnh và nhột nhột.
Với đôi mắt ngái ngủ, tôi hướng ánh nhìn về phía sợi tóc bay đến, và… hương hoa nhẹ nhàng đang lan tỏa xung quanh…
Nhưng… có một điều còn thú vị hơn cả hương hoa ấy - đó chính là cô gái đang dựa đầu vào tôi với biểu cảm hạnh phúc mà say giấc…
Khuôn mặt khi ngủ của cô ấy trông thật thanh thản, như thể cô đang hoàn toàn thả lỏng, cảm giác tựa như một đứa trẻ đang nghỉ ngơi trong vòng tay mẹ vậy.
Thật ra, tôi có biết cô gái này. Ừm thì, nếu xét về danh tiếng, sẽ còn lạ hơn khi không biết gì về cô ấy.
Cô là Công chúa Búp bê của Trường Cao trung Furusaka - Mashiro Kuribayashi.
Mái tóc dài màu hạt dẻ rẽ ở vai và nhẹ nhàng rủ xuống phần ngực. Mi mắt cong tuyệt đẹp làm nổi bật phần lông mi dài. Đôi đồng tử màu hổ phách long lanh. Cùng với làn da trắng mịn màng không tì vết và đôi môi hồng mong manh toát lên vẻ quyến rũ, cô ấy sở hữu một vẻ đẹp tinh tế đến vô thực. Vẻ đẹp hoàn hảo và khuôn mặt không chút biểu cảm khiến cô trông như một hình nhân được ban tặng sự sống. Hơn nữa, từng cử chỉ cũng như lối nói chuyện đứng đắn và sang trọng của cô cũng gợi nên hình ảnh một nàng công chúa từ một vùng đất phương xa. Từ đó, biệt danh “Công chúa Búp bê” ra đời.
Dựa vào tình hình hiện tại, có vẻ như tôi đã ngồi sát vào người công chúa và chìm vào giấc ngủ.
Thông thường, nếu như một thằng con trai thấy mình đang rơi vào tình huống này với Mashiro Kuribayashi, họ sẽ cảm thấy khá là bối rối…
Dáng người mảnh mai đang hoàn toàn nghiêng về phía tôi, cùng với mái tóc màu hạt dẻ xòa xuống vai (chưa kể đến hương hoa dễ chịu kia nữa), sẽ là quá đủ để khiến lý trí một thằng con trai bình thường rơi vào hoảng loạn.
Bởi mặt hai chúng tôi đang sát gần nhau, từng nhịp thở ngọt ngào của công chúa đang phả vào da thịt cảm tưởng sẽ như một ảo mộng thoáng qua đối với bất kỳ thằng con trai nào.
Nhưng tôi lại không cảm thấy gì cả… Mặc dù có chút cảm giác hấp dẫn, tôi không cảm nhận được niềm hưng phấn khi ở cạnh một cô gái, cũng như thứ cảm giác thượng đẳng khi được ngắm nhìn cô gái đẹp nhất trường ở khoảng cách gần.
Kể từ ngày ấy, tôi đã không thể nảy sinh cảm xúc lãng mạn với bất kỳ ai nữa…
Sau khi hướng lại ánh nhìn về phía trước, tôi khẽ ngẩng đầu để đọc bảng thông tin chuyến tàu và chợt nhận ra mình đã lỡ điểm dừng từ lâu mất rồi…
Thường thì, tôi chưa từng nghĩ chuyện này có thể xảy ra. Nhưng có vẻ như nhờ vào việc tựa đầu ngủ với công chúa, tôi đã có thể say ngủ mà không mơ mộng gì lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài.
Tôi không cần nghĩ gì về việc tại sao cô ấy lại đang ngồi cạnh tôi - đó hoàn toàn chỉ là tình cờ.
Đoạn di chuyển từ trường đến nhà ga gần nhà tôi luôn luôn đông khách, và tôi khó có thể tìm cách cố tình ngồi kế bên cô ấy…
Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cô ấy vô tình lên cùng khoang với tôi, và cạnh tôi còn một chỗ trống.
Tôi sẽ không vội vàng kết luận, và cũng không có ý định làm vậy…
Vậy thì, tôi nên làm gì tiếp theo đây…?
Mặc dù đã lỡ điểm dừng, hiện tại tôi vẫn chưa cách quá xa so với nhà ga gần nhất.
Sẽ thật dễ để đánh thức công chúa, rời tàu, và đáp chuyến tàu chiều ngược lại.
“Kuribayashi-san…”
Khi bắt đầu gọi cô ấy, tôi bất chợt dừng lại. Trên khuôn mặt đang say giấc của công chúa là một nụ cười trong sáng.
Mặc dù hai chúng tôi học chung lớp, tôi chưa bao giờ được thấy nụ cười này. Vì vậy đây thực sự là chuyện hiếm.
Tôi quyết định không làm phiền khuôn mặt say ngủ quyến rũ của công chúa, bởi tôi cũng không vội về nhà đến thế. Vì vậy, tôi nhẹ nhàng dịch đầu mình ra khỏi đầu cô ấy và theo dõi diễn biến tiếp theo.
Đầu của cô nhẹ nhàng đáp lên vai, nghiêng theo chuyển động của đầu tôi, và tôi không thể không thấy điều này thật dễ thương…
Một cảm giác thật nhẹ nhàng…
Mặc dù công chúa đang nghiêng đầu vào vai tôi, tôi không hề cảm thấy khó chịu hay gì hết. Cứ như thể đây là nơi đầu cô ấy thuộc về, như thể đó là một phần cơ thể tôi, và một cảm giác thoải mái khẽ đang trào.
Tôi tự hỏi bao lâu đã trôi qua. Tên nhà ga được hiển thị trên tấm bảng vẫn thay đổi liên hồi, từ ga này sang ga khác.
Khi thông báo tàu lại vang lên, tôi cảm nhận được một chuyển động nhẹ.
Nhìn về phía công chúa, tôi thấy một cô gái với đôi mắt bối rối, khẽ di chuyển đầu và dáo dác nhìn quanh…
Cảm nhận chuyển động đến từ mái tóc màu hạt dẻ mơn trớn qua cổ tôi khi cô ấy nhẹ nhàng cử động đầu của mình từ tư thế tựa vào vai tôi.
Dùng từ “chuyển động” khi nói về cảm giác này có lẽ hơi thiếu tôn trọng, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân, tôi đoán nó sẽ ổn thôi.
“Cậu tỉnh chưa?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi cô công chúa vẫn còn ngái ngủ, và cô khẽ nhảy dựng lên như một loài động vật nhỏ bị bất ngờ bởi kẻ săn mồi, trước khi nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế.
“Ừm, thì… à, tôi là Shinonome Nagi học chung lớp với cậu…”
“Mình biết cậu mà Shinonome-kun…!”
“Vậy sao?”
“Ừm!”
Có vẻ cô ấy đang không yêu cầu tôi tự giới thiệu bản thân.
Nếu như vừa mới thức giấc và nhận ra bản thân đang tựa đầu vào người lạ, cô ấy có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu, vậy nên tôi mới tự giới thiệu bản thân như để khẳng định hai chúng tôi là bạn cùng lớp, và tôi không phải kẻ khả nghi.
“...Thực ra, mình xin lỗi vì đã ngủ quên và lỡ tựa lên người cậu, Shinonome-kun.”
“Không sao đâu.”
Có lẽ vì phản ứng của tôi quá lạnh nhạt, công chúa đang chăm chú nhìn vào mắt tôi với biểu cảm hơi dè dặt.
Có phần kỳ lạ khi thấy công chúa búp bê vô cảm trông bối rối đến vậy.
“Vậy thì, do đã vượt quá điểm dừng, tôi sẽ rời tàu đây.”
Khi con tàu đến ga tàu tiếp theo và cánh cửa khoang bật mở, tôi cắt ngang cuộc trò chuyện với công chúa và nhanh chóng rời đi.
“Ah! Xin hãy đợi một chút!”
Khi tôi kịp nhận ra, nàng công chúa búp bê đã vội vã đuổi theo tôi rồi.
“Sao vậy?”
“Ừm… cậu có phiền không nếu như hai chúng ta tiếp tục ngủ cùng nhau?”
Công chúa búp bê trưng ra một biểu cảm lo lắng và đưa ra lời đề nghị.